"Đều là chuyện trước kia rồi, cần gì phải nhắc tới nữa."
Tô Tố liếc Đàm Tiểu Yến, lại liếc Mạnh Dạ mới nhàn nhạt nói.
Đối với chút người này, cô căn bản không có gì để quyến luyến.
"Tô Tố, chúng mình nói chuyện đi."
Phương Thê cũng không muốn ở trong này làm chuyện dư thừa, nói lời dư thừa, nghiêng đầu nói với Tô Tố.
Tô Tố nhìn Phương Thê một cái, cũng cười nói: "Khó được gặp lại bạn học cũ, có chuyện gì nói sau đi."
Phương Thê biết, cô ta cố ý.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không thể nói thêm gì.
Nhưng cô ta vốn tới trêu chọc cô, còn cô vốn không muốn đến.
Vì vậy cũng cười nhạt trả lại : "Chỉ là mình vừa nhớ tới, mình còn một chút việc, xem ra chỉ có thể chờ lần sau rồi bàn lại."
Rồi quay về phía những còn lại nói lời xin lỗi: "Ngại quá, mình còn có việc, phải đi rồi."
Nói xong, Phương Thê xoay người rời đi.
Đi vài bước, người phía sau liền đuổi theo.
"Chúng mình nói chuyện một chút đi."
Cô không thể để cho cô ta cứ như vậy mà đi.
Nhưng so với năm đó, cô ta cũng không giống như trước nữa.
Phương Thê gật đầu một cái, vì vậy hai người liền tìm mộ góc nhỏ ngồi xuống.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Phương Thê cầm lên một ly nước trái cây, nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới nhìn về Tô Tố hỏi.
Lại nói, năm đó cô cũng không làm chuyện có lỗi với Tô Tố.
Ngược lại là cô ấy, trong lúc cô khó khăn nhất rời khỏi cô, cùng người khác đi cô lập cô.
"Là cô sao?"
Tầm mắt của Tô Tố cũng nhìn về Phương Thê, hỏi từng câu từng chữ: "Có phải cô khiến Âu Dương Phi đối với tôi như vậy không?"
"Tôi chỉ nói một lần, tôi và Âu Dương Phi không có
gì, hơn nữa tôi cũng không sai khiến anh ta đi làm gì. Hơn nữa người anh ta thích cũng không phải là tôi."
Phương Thê cảm thấy thật ra mình không cần đi giải
thích gì, dù Âu Dương Phi thích cô đi nữa, cũng không liên quan tới cô
ta, vì sao cô ta lại tới làm khó cô, mà không đi tranh thủ lấy được
thiện cảm của Âu Dương Phi?
Hay là nói, cách nghĩ của hai người cuối cùng không giống.
Cho nên năm đó cho dù đã từng tới gần, cuối cùng về sau vẫn là cách xa.
Phải dũng cảm ở bên nhau(2)
"Tại sao tôi phải tin cô?" Tô Tố khẽ hừ một tiếng mới nói.
Âu Dương Phi không thích cô ta sẽ vì cô ta làm mấy việc kia sao?
"Cô không tin cũng được, mình cũng không có lý do gì phải giải thích với bạn."
Phương Thê đứng lên, nhìn Tô Tố ngồi ở một bên khác nói: "Nếu như cô tới chính vì muốn hỏi tôi những chuyện này, tôi nghĩ
chúng mình không có chuyện gì cần nói, tạm biệt."
Năm đó cô ta cố gắng tránh né cô, cho nên giữa bọn họ đã trở thành người xa lạ rồi.
"Tại sao?"
Phương Thê đi vài bước, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của Tô Tố.
"Bên cạnh cô đều có nhiều đàn ông ưu tú vậy, tại sao còn phải cướp đi người tôi thích? Năm đó như thế, bây giờ vẫn như vậy?"
Chuyện năm đó, đã từng cho cô một đả kích rất lớn.
Cũng chính là sau lần cô tỏ tình với Mạnh Dạ thất
bại, cô mới hạ quyết tâm, nhất định phải thay đổi chính mình, khiến bọn
họ nhìn bằng cặp mắt khác.
Lúc trước, Đàm Tiểu Yến nói Phương Thê làm bạn với cô, chỉ vì muốn cô làm nền cho cô ấy.
Lúc trước, Mạnh Dạ nói, mình muốn theo đuổi chính là bạn của bạn - Phương Thê.
Các cô là bạn sao?
Không, có lẽ từ lúc bắt đầu cô đã không cho là thế.
Sau đó sinh lòng ngăn cách, thì càng không thể nào sống ở bên cạnh cô ấy nữa.
"Tô Tố, tôi từ đầu tới đuôi cũng không cướp gì của
cô. Thứ nhất, nếu cô thích, nên dựa vào bản thân đi tranh thủ, mà không
phải đem trách nhiệm đỗ lỗi ở trên thân người khác. Thứ hai, đừng mưu
tính đi tổn thương người quan trọng của tôi."
Lần đầu tiên, cô có thể tha thứ.
Nhưng tuyệt đối không thể có lần tiếp theo, nếu không cô nhất định sẽ không để
Cô sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.
Nhưng người khác nếu là đả thương người quan trọng của cô, cô cũng không phải dễ trêu như vậy.
"Phương Thê, cô căn bản không hiểu tâm tình của tôi."
Tiếng Tô Tố vang lên, đi tới bên người Phương Thê.
Đúng vậy, cô ta căn bản không hiểu.
Cô ta luôn suông sẻ như vậy, làm sao lại hiểu tâm tình của cô chứ?
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ qua, chưa bao giờ suy nghĩ, nghĩ mình có từng vì người khác suy nghĩ qua chưa.
Gian khổ của Phương Thê, cô có biết không?
Phải dũng cảm ở bên nhau(3)
Nhưng có vài người chính là như thế chỉ lo nghĩ cho bản thân mình.
"Tô Tố, tôi với cô không có gì đáng nói nữa."
Cô không cần thiết vì một người xa lạ mà phí tâm.
Sớm biết, Cô không nên đến.
"Phương Thê, cô đứng lại."
Tô Tố thấy Phương Thê lại muốn rời đi, không khỏi lên giọng nói: "Nếu cô rời đi, cô nhất định sẽ hối hận."
"Tô Tố, rốt cuộc cô muốn làm gì? Có thể quang minh chánh đại nói ra không?"
Phương Thê dừng bước, nhíu mày một cái
Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Tố đi tới bên người Phương Thê lần nữa, nhếch
môi nhàn nhạt nói: "Cô nói đừng mưu tính tổn thương người quan trọng của cô, như vậy nếu tôi đi thương tổn thì sao? Cô lại muốn thế nào?"
Cô tính thời gian cũng sắp tới, dù nói trước thời gian, cũng sẽ không sao.
Thật sự nếu không nói, cô cũng không tìm được thời gian để trì hoãn nữa.
Thật ra thì những lời mới vừa rồi, bản thân cô chỉ vì trì hoãn thời gian mà thôi.
Chuyện năm đó, cô hận oán qua cô ta, nhưng bây giờ càng hận càng oán hơn.
Cô ta luôn nói cùng cô ta không có quan hệ, nhưng cô ta không biết bởi vì cô ta, cô đã mất đi bao nhiêu thứ?
Lần này, nếu như thật sự bị ngưng mọi hoạt động, như vậy tất cả tâm huyết những năm nay của cô liền uỗng phí.
Cô đã không còn trẻ, nếu như lần này bị đè xuống, căn bản không có cơ hội làm lại lần nữa.
"Cô có ý gì?"
Ánh mắt của Phương Thê trở nên lạnh lùng, liền nhìn về Tô Tố như vậy.
"Con gái của cô ở trên tay tôi, nếu như không muốn
con bé có chuyện gì xảy ra, cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút làm sao
lấy lòng tôi đi."
Cho nên lần này, cô không thể thất bại.
Chỉ cần một câu nói Phương Thê, Âu Dương Phi nhất định sẽ không làm gì với cô nữa.
Còn có người đàn ông kia
Lần đó, cô cũng chỉ muốn giáo huấn Phương Thê một
chút, cũng không muốn làm gì, tuy nhiên nó đổi lấy kết quả như thế, cô
dĩ nhiên không cam lòng.
"Tô Tố, tôi nói rồi , cô tốt nhất đừng mưu đồ tổn thương người quan trọng của tôi."
Tiếng của Phương Thê đã trở nên lạnh như băng, trong lời nói cũng đầy bén nhọn.
Cái giá này, cô ta tuyệt đối không trả nổi.
Trong ba năm này, cô ở Mạt điện không phải ở không.
Không đúng, hôm nay cô ta như vậy là cố ý dẫn cô ra ngoài, khiến người khác ra tay.
Nhưng cô cũng phái rất nhiều hộ vệ ở.
Có lẽ cô ta chỉ là thuận miệng nói một chút.
Không được, cô không thể tiếp tục ở nơi này nữa.
Phương Thê xoay người muốn rời đi, Tô Tố lại bắt
cánh tay của cô lại, cười cười nói: "Vô dụng, chút hộ vệ kia của cô sẽ
không thể bảo vệ được con gái cô. So với tánh mạng của người nhà mình,
cái nào tương đối quan trọng hơn?"
Cô tốn nhiều thời gian như vậy, chỉ vì ngày hôm nay.
"Tô Tố, côPhương Thê biết, cô ta thật sự không nói láo.
Không trách được gần đây cô cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ không biết không đúng ở chỗ nào thôi.
Hơn nữa từ chuyện lần trước đến xem, cô đích thật là biết người trên đường kia.
"Thứ nhất, ở chỗ này quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi."
Cô chính là không ưa dáng vẻ cao cao tại thượng của cô ta.
Lúc trước, rõ ràng gia đình của các cô đều không
tốt, nhưng cô ta cố tình vẫn có thể khiến người khác cảm thấy cô ta cao
cao tại thượng.
"Thứ hai, khiến Âu Dương Phi hủy bỏ phong sát lệnh với tôi, còn phải nói xin lỗi tôi."
Cô không thể để cho tiền đồ của mình bị hủy diệt,
cô đã phải trả giá lớn như vậy, hy sinh nhiều như thế mới lấy được thành tựu ngày hôm nay .
"Thứ ba, sau đó cô tốt nhất đừng truy cứu, nếu
không có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, mà lần thứ hai, tôi tuyệt đối sẽ
không trao đổi như vậy."
Cô cũng biết, người đàn ông thích cô ta có thế lực rất lớn.
Nhưng dù thế lực lớn hơn nữa thì thế nào, có một số việc, bọn họ ngược lại không dám làm.
"Thế nào? Chỉ vì con gái đáng yêu của cô, yêu cầu như thế cũng không khó đi?"
Tô Tố nở nụ cười yếu ớt, nhìn Phương Thê.
Người đã từng xem thường cô, hôm nay đều ở trong đây, cô muốn cho bọn họ nhìn một chút.
Cô cho rằng mình đã lấy được thành quả rất lớn, nhưng so với Phương Thê, tựa hồ chính mình lại thiếu một chút.
Tất cả quầng sáng dường như đều bị cô ta lần nữa đoạt hết.
Cho nên, cô muốn cho người khác xem một chút ai mới là người thực sự chói mắt.
"Tô Tố, vậy cô ít nhất phải cho tôi biết con gái tôi có phải thật ở trên tay cô không?"
Mặc kệ ra sao, trước xác định một cái lại nói.
Phải dũng cảm ở bên nhau(5)
Nếu như không phải, như vậy bây giờ có lẽ vẫn còn chưa kịp.
Nếu như phải, như vậy vì Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ, có một số việc cô dù không muốn làm, cũng không thể không làm.
"Cô có thể không tin, nhưng nếu cô đi ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không đảm bảo mấy đứa nó sẽ không xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, cô cũng không thể yếu khí thế.
Phương Thê lặng lẽ bấm điện thoại nhà, nhưng chuông vang rất lâu, vẫn không ai nhận.
Nếu bình thường, Tiểu Dạ đã sớm nghe rồi.
Chẳng lẽ đây là thật sao?
Nhìn bộ dáng kia đã dự tính trước của Tô Tố, Phương Thê cũng do dự.
Mặc kệ thế nào, cô không thể cầm tánh mạng của Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ làm tiền đặt cược.
"Nếu tôi làm, không cho phép cô tổn thương hai đứa nó."
Bằng không, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn cô
"Được, như vậy cô trước hết ở chỗ này quỳ xuống cho tôi."
Tô Tố cười đến đắc ý.
"Có thể."
Phương Thê gật đầu một cái, từ từ cúi người quỳ xuống trước mặt cô ta.
Không sao, có một số việc cô cũng không thèm để ý.
"Đợi chút, khó được cô có thành ý như vậy, có phải cũng nên cho mọi người chứng kiến một cái không?"
Cô không chỉ muốn cô ta quỳ, mà còn muốn cho cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy quỳ trước mặt cô.
Khiến những người đó cũng nhìn một chút.
Rốt cuộc ai mới là người thành công nhất?
"Cô ——"
Phương Thê muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cô không đánh cuộc được.
Dù có lẽ không phải thật, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể xem nó là thật.
Bởi vì so với tôn nghiêm, tánh mạng của Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ quan trọng hơn.
"Thế nào? Không muốn?"
Tô Tố cảm thấy như thế thật tốt.
Cô nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn mình cao hơn người khác một cấp, khiến người khác
Nhưng bây giờ khiến Phương Thê như thế, cảm giác so với cái gì cũng muốn tốt hơn.
"Tùy cô thế nào."
Đều là quỳ xuống, bị người khác nhìn cùng không ai nhìn, thật ra thì cũng không có gì khác.
Cô vốn không để ý tới ánh mắt của người xa lạ.
Lấy được câu trả lời của Phương Thê, Tô Tố hài lòng cười.
Phải dũng cảm ở bên nhau(6)
Cô đi tới phía trước, cầm micro, cười nói: "Mọi
người yên lặng một chút, bây giờ Phương Thê có một chuyện rất quan trọng phải làm, kính xin mọi người làm chứng."
Nói xong, liền nháy mắt với Phương Thê.
Phương Thê đi từng bước một, đi thẳng đến trước mặt Tô Tố.
Những người xung quanh cũng tò mò không biết cô làm gì, toàn bộ ánh mắt dừng trên người hai người.
Phương Thê hít một hơi thật sâu, liền định quỳ xuống, nhưng lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên, cắt đứt hết thảy.
"Không được nghe."
Tô Tố cơ hồ là ra lệnh.
Phương Thê nhìn cô ta một cái, vẫn là lấy điện thoại di động ra, cái tiếng chuông này là Abel .
Nếu anh ấy không phải có chuyện gì rất quan trọng, chắc là sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Cô nghĩ, có lẽ T cũng không chừng.
Vì vậy cô vẫn nghe điện thoại.
Tô Tố đưa tay muốn đoạt, nói còn mang theo cảnh
cáo: "Cô tốt nhất lập tức cúp máy, nếu không những lời lúc nãy sẽ mất đi hiệu lực."
Sự việc đến nước này, khiến những người xung quanh càng tò mò.
Bằng tài nghệ của Phương Thê, Tô Tố dĩ nhiên không cách nào đoạt được điện thoại từ trong tay cô.
Toàn bộ lời nói của Abel đều truyền vào tai Phương Thê.
"Anh nói cái gì?"
"Được, tôi tới ngay."
Phương Thê nói ngắn gọn mấy câu, sau đó lập tức cúp điện thoại.
"Có thể, lời nói mới rồi toàn bộ mất đi hiệu lực."
Phương Thê lạnh lùng nhìn Tô Tố một cái : "Nhưng có câu không biết có còn nhớ rõ không, tôi nói rồi đừng mưu toan tổn
thương người quan trọng của tôi."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.
Cô không kịp chờ muốn chạy vội tới bên cạnh anh.
"Phương Thê, cô cô sẽ hối hận."
Tô Tố lại tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay cô lần nữa.
Phương Thê gạt tay cô ta ra, trở tay cho cô ta một bạt tay
"Tô Tố, chuyện lúc trước tôi không so đo với cô,
không phải vì tôi sợ cô, mà chỉ không muốn đưa tới phiền toái không cần
thiết. Đúng vậy, tôi bây giờ hối hận. Sớm biết có như vậy, tôi sẽ không
nên cho cô ngưng mọi hoạt động đơn giản như vậy, mà là kiện cô cố ý đả
thương người khác."
Có vài người chính là thích được voi đòi tiên, Phương Thê bây giờ thật sự hối hận.
"Cô dám đánh tôi?"
Tô Tố vuốt mặt, không thể tin hỏi.
Cú điện thoại kia rốt cuộc nói gì, chẳng lẽ cô ta muốn con gái mình chết sao?
Hay nói những người đó xuống tay quá nặng, đã khiến người ta chết rồi?
Rốt cuộc làm việc thế nào?
Uổng cô hy sinh nhiều như vậy.
Phương Thê không trả lời, mà bước nhanh rời đi.
Tô Tố đứng ở trong đám người, cảm giác mình lần nữa thành đối tượng cười nhạo của người khác.
Rõ ràng kế hoạch tốt như thế.
==============
Lần đầu tiên Phương Thê lái xe nhanh đến vậy, cũng không quản sau sẽ nhận được bao nhiêu giấy phạt.
Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng tới bệnh viện.
Điện thoại của Abel nói Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ không sao, nhưng Doãn Văn Trụ lại bị thương rất nặng.
Nếu không phải vừa lúc anh qua bên đó, có lẽ những người đó thật sự sẽ được như ý.
Một mình anh đối phó năm sáu người, dù anh có là đai đen tám đẳng môn taekwondo, nhưng ánh mắt anh không nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, cô cũng rất hối hận.
Sớm biết lúc trước nên tiếp tục truy cứu.
Nếu như thật sự anh đã xảy ra chuyện gì, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô tâm hoảng ý loạn.
Là cô sai rồi, không nên rời khỏi .
Nếu như không rời đi, dù đối phương có năm sáu người, như vậy bọn họ cũng có thể kề vai chiến đấu.
Đúng là, người ngoài không thể tin, vẫn phải chính mình bảo vệ mình.
Lúc Phương Thê lái đến nửa đường, sau lưng có một
xe cảnh sát đuổi theo cô, cô có chút phiền não, gọi một cú điện thoại
cho Abel.
Để cho anh tìm người giải quyết chuyện này.
Lúc này cô không muốn bị người quấy nhiễu.
Chờ Phương Thê lái xe đến bệnh viện, Abel liền tiến lên đón.
"Đại Tiểu Thư."
Phương Thê vừa đi vừa hỏi: "Anh ấy thế nào rồi? Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ
" Tổng giám đốc Doãn Văn đang được cấp cứu, TiểÂu
tiểu thư và tiểu thiếnhà họ Âu không có chuyện gì, chỉ bị dọa chút, bây
giờ đang ngủ trong phòng bệnh."
Abel cẩn thận nói từng li từng tí.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được loại khí thế này của Phương Thê.
Phải dũng cảm ở bên nhau(8)
Khí thế như vậy rất giống điện hạ.
Thực đúng là người của Tư Đồ gia.
Hơn nữa chuyện lần này, anh cũng có chút sợ.
Nói cho cùng, những người hộ vệ kia là anh mời tới.
"Abel, có một số việc, anh nên biết làm thế nào đúng không?"
Cô không muốn nói những người hộ vệ kia sai, nhưng đứng ở trên góc độ của cô, Cô có quyền trách cứ bọn họ.
Vì sao không sớm chút nói ra?
Bọn họ nếu nói ra, chuyện có lẽ sẽ rất nhanh được giải quyết.
Những người đó, cô còn không đặt vào mắt.
"Tôi đã biết, Đại Tiểu Thư."
Có một số việc, dù cô không nói, anh cũng sẽ đi làm.
"Còn nữa..., anh lập tức gọi điện cho anh trai tôi, để cho anh ấy giúp một tay thỉnh người bác sĩ nổi tiếng nước ngoài kia
tới đây.ặc kệ thế nào, trước chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Trái tim mặc dù rất hỗn loạn, nhưng vào lúc này, chỉ có thể dựa vào cô.
Khi nghe được tin đó, Cô mới biết mình thực sự không thể không có anh.
Vốn có lẽ bởi vì liên quan đến ba năm bị xa cách, loại cảm giác đó không phải rất mãnh liệt.
Nhưng trong giây phút đó, Cô đã hiểu rõ nội tâm của mình.
Thì ra mình chưa bao giờ thay đổi qua, chẳng qua là trốn tránh mà thôi.
Cô không thể không có anh, vẫn muốn sống chung với anh.
Ba năm trước đây là như thế, ba năm sau cũng là như vậy.
"Tôi hiểu rồi."
Abel gật đầu lên tiếng.
Nhưng không biết điện hạ biết tin này sau sẽ như thế nào?
Đợi đến phân phó xong mọi thứ, Phương Thê mới đi
tới phòng bệnh, nhìn Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ ngủ có an ổn không, cũng
không có đánh thức hai bé, lại đi tới ngoài phòng phẩu thuật.
"Bác Doãn Văn."
Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Thê Thê, con đã đến rồi à?"
Doãn Văn Thận ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Con trai của mình bị thương, ông dĩ nhiên đau lòng, nhưng ông cũng biết chuyện này không thể trách con bé
Hơn nữa nói cho cùng, những người đó thật liều lĩnh, lại dám bắt cóc cháu gái ông.
Nghĩ đến cái này, đáy lòng của ông lại có chút an ủi.
Thì ra cháu gái ông cũng lớn như vậy rồi, đứa bé trong bụng lúc trước thì ra không có gặp chuyện không may.
Phương Thê ngồi xuống bên cạnh Doãn Văn Thận, trầm mặc một hồi mới cẩn thận hỏi từng li từng tí: "Trụ, anh ấy không sao chứ?"
Phải dũng cảm ở bên nhau(9)
Muốn hỏi, rồi lại không dám hỏi.
Sợ mình không chịu nổi đáp án kia.
"Bác cũng không rõ lắm."
Vào lúc ông tới, nó đã vào phòng phẫu thuật rồi.
Không có được đáp án an tâm, lòng Phương Thê vẫn thấp thỏm, không thả lỏng được.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể làm đúng chính là chờ.
Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã đi qua, có ngọt ngào, có đau lòng.
Nhưng có lẽ đây chính là tình yêu.
Mặc kệ tư vị ra sao, đều là duy thuộc cho hai người bọn họ.
Cho nên không muốn lại so đó gì nữa, nếu không bỏ được, vậy thì dũng cảm ở bên nhau vậy.
Chuyện sau này, dù ai cũng không cách nào biết trước được.
Chỉ cần quý trọng bây giờ là tốt rồi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc tắt.
Hai người bọn họ liền vội vàng đứng lên nghênh đón.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"
"Cũng may, dao không đâm vào chỗ hiểm, chỉ là mất máu quá nhiều, đoán chừng phải mê man một đoạn thời gian mới có thể tỉnh lại."
Lời của bác sĩ khiến bọn họ yên tâm không ít.
Phương Thê nắm tay Doãn Văn Trụ vẫn còn đang mê man, vẫn cùng anh vào phòng bệnh.
"Bác Doãn Văn, bác về nghỉ ngơi đi. Có con ở nơi này chăm sóc tiểu Trụ rồi."
Cô thấy gương mặt mệt mỏi Doãn Văn Thận, không khỏi lên tiếng nói.
Đối với Doãn Văn Thận, Phương Thê vẫn xem ông là trưởng bối tôn kính của mình.
Doãn Văn Thận gật đầu một cái, nếu con trai của mình không sao, ông cũng yên lòng.
Ông xoay người chuẩn bị rời đi, đi vài bước, lại lui trở lại, nhìn Phương Thê : "Thê Thê, con hãy tha thứ tiểu trụ đi."
Mặc kệ thế nào, ông chỉ muốn hai đứa tốt là được rồi.
"Chờ vết thương anh ấy lành lại, con liền cùng anh ấy đi Pháp."
Sự nghiệp ở nơi này lại quan trọng hơn nữa, so ra cũng kém anh quan trọng.
Cô sẽ cùng đi với anh, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cùng nhau.
"Ừ, chính con cũng chú ý nghỉ ngơi."
Doãn Văn Thận dặn dò mấy câu sau đó mới rời đi.
Trong phòng bệnh liền chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Phương Thê đưa tay lau khuôn mặt hơi tái nhợt của
Doãn Văn Trụ, đáy lòng đều là đau lòng, nước mắt cũng không khỏi nhỏ
giọt xuống.
Phải dũng cảm ở bên nhau(10)
Mới vừa rồi đáy lòng rất hốt hoảng, nhưng cô vẫn luôn cố nén, không muốn biểu hiện ra vẻ mềm yếu.
Ngược lại bây giờ yên tâm hơn, cái loại tâm tình đó liền khống chế không được.
"Trụ, anh phải nhanh tỉnh lại."
Mặt tựa vào trên tay anh, Cô nhẹ nhàng nỉ non.
Cô cứ nhìn anh như vậy, chỉ sợ bỏ qua từng giây từng phút.
Cho đến cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Phương Thê mới dời đi tầm mắt.
"Mẹ."
Abel mang theo tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi vào.
Phương Thê đứng lên, đem Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ ôm vào trong ngực.
"Không sao, mẹ ở chỗ này."
Nếu như không phải Doãn Văn Trụ vừa lúc đi nơi đó, giờ phút này cô sẽ không thấy được hai đứa.
Ng đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Mẹ không sợ, cha đánh người xấu."
Tiểu Lạc Lạc quơ múa quả đấm nhỏ nói.
"Ừ, cha đánh người xấu."
Phương Thê sờ sờ đầu tiểu Lạc Lạc, lại sờ sờ đầu Tiểu Dạ.
Lúc này mới ngẩng đầu nói với Abel: "Abel, anh lại gọi điện cho anh trai tôi, nói là không cần chuẩn bị bác sĩ."
Nếu Doãn Văn Trụ không sao, kia tạm thời cũng không cần.
"Còn nữa..., sự kiện kia, anh biết nên làm gì rồi phải không."
Xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ không nhân nhượng nữa.
Cô nói qua lần đầu tiên có thể tha thứ, lần thứ hai tuyệt đối sẽ không.
Hơn nữa bọn họ còn làm thương tổn người quan trọng nhất của cô.
"Tôi đã biết, Đại Tiểu Thư."
Abel gật đầu một cái, dù cô không nói, anh cũng sẽ đi làm.
Dám tìm tới người Mạt điện bọn họ, cũng coi như những người đó có mắt không tròng.
"Anh kêu người đưa tới chút đồ ăn, hôm nay tôi sẽ không về."
Cô muốn ở bên Doãn Văn Trụ, một bước cũng không muốn rời đi.
Cô cũng không muốn giao tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cho người khác.
"Vâng, Đại Tiểu Thư, vậy tôi đi trước."
Abel lên tiếng trả lời sau liền rời đi.
"Tiểu Lạc Lạc, Tiểu Dạ, cùng mẹ cùng nhau bồi cha tỉnh lại được không?"
Cô lôi kéo tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đi tới bên người Doãn Văn Trụ.
"Dạ, Lạc Lạc bồi ba."
Có lẽ là còn nhỏ, tiểu Lạc Lạc tựa hồ cũng không có bị ảnh hưởng gì, ngược lại là Tiểu Dạ có chút yên lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT