Từ lúc Phương Thê mang thai, Doãn Văn Trụ coi chừng một tấc cũng không rời, cái này không cho làm, cái kia không cho làm, mọi chuyện đều giúp cô làm thay, quả thật chính là điển hình người chồng.

Thật ra thì lần đó, lúc nói chuyện cùng Tư Đồ Dục, anh biết lúc Phương Thê ở Italy sinh Tiểu Lạc Lạc rất khó khăn.

Khi đó anh không ở bên cô, không thể nhìn thấy đứa con của hai người ra đời, đây đối với anh mà nói cũng là một loại

Cho nên lần này, anh muốn chứng kiến giây phút này, muốn làm chuyện mình đủ khả năng.

Cho nên toàn bộ người của tập đoàn Doãn văn đều biết tổng giám đốc thương yêu Tổng giám đốc phu nhân cỡ nào, tự nhiên cũng có người vô cùng hâm mộ Phương Thê.

Có người chỉ là hâm mộ, nhưng có người lại động tâm tư không tốt.

Giống như giờ phút này, một phụ nữ lẳng lơ thân là thư ký đứng trước mặt Doãn Văn Trụ.

Khi vợ mang thai là lúc đàn ông dễ ăn vụng nhất, mà cô chính là muốn thừa cơ hội này câu dẫn anh.

Dù chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi cũng tốt, lấy được người, về sau khẳng định cũng có thể được tiền.

Cho nên cô biết hôm nay Phương Thê không tới, liền cố ý ăn mặc, chính là vì giờ phút này.

Cô đối với mình rất có lòng tin, cô trẻ tuổi xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi, nhất định có thể đạt tới mục đích của mình .

Tổng giám đốc dù sao cũng là đàn ông, không có một người đàn ông nào không muốn ăn vụng.

Nghĩ tới những thứ này, cô liền to gan hơn.

"Trụ."

Cô kêu một tiếng mềm mại đáng yêu, vô hạn lẳng lơ.

Doãn Văn Trụ nhìn người đàn bà trước mắt, nhíu mày một cái: "Lục thư ký, ai cho phép cô gọi tôi như vậy?"

Giọng nói mang theo vài phần lạnh như băng, thậm chí còn mang theo vài phần chán ghét.

Anh muốn làm cái gì, cho nên anh càng thêm khinh thường.

Cô ta cho rằng mình là người đàn ông dễ dàng câu dẫn như vậy sao?

Vốn tưởng rằng năng lực của cô ta không tệ, xem ra lúc này nên tuyển người mới rồi.

Có lẽ nên tìm phái nam tới đảm nhiệm chức thư ký này, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

"Trụ, em thích anh."

Cô lại không lùi bước, ngược lại đi đến bên cạnh anh, đưa tay bấu víu vào bả vai, mềm mại đáng yêu mà nói: "Em không cầu gì, nhưng phu nhân đang mang thai, nên trong khoảng thời gian này để em tới chăm sóc anh."

Doãn Văn Trụ đưa tay gạt đi tay của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Đáng tiếc tôi không có hứng thú với cô."

"Em không đẹp sao?"

Nhưng cô vẫn là nghe không hiểu trong giọng nói không vui của anh, càng thêm ỷ mình quá cao, lại vẫn không hiểu được tiến lùi, lần nữa quấn lên tay anh.

"Cô kém Thê Thê một vạn phần."

Doãn Văn Trụ lần nữa kéo tay cô ta ra, khinh thường nói.

Thích?

Như vậy cái thích rẻ tiền này có thể gọi là thích sao?

"Ngày mai cô không cần đến làm."

Doãn Văn Trụ nói xong, liền đem cô ta kéo ra khỏi phòng làm việc của mình, sau đó khóa cửa phòng lại, nghênh ngang rời đi.

Cô đương nhiên không cam lòng, tại sao có thể câu dẫn không được còn mất công việc nữa, vì vậy vội vàng

Vẫn đuổi tới cửa công ty mới đuổi được Doãn Văn Trụ.

"Tổng giám đốc, ngài đừng đối với em như vậy, em chỉ là ——"

Cô muốn nói cô chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám thôi, sau này sẽ không như vậy.

Nhưng lúc cô nhìn thấy Phương Thê, đáy lòng không biết tại sao liền thay đổi chủ ý.

Có lẽ ly gián tình cảm bọn họ, mình có thể sẽ có cơ hội.

Cô cũng không tin đàn ông thật sẽ khăng khăng một mực như thế, huống chi là người đàn ông có thân phận như vậy.

Vì vậy lời ra ngoài miệng liền biến thành: "Tổng giám đốc, ngài không thể đối với em như vậy, mọi thứ của em đều cho ngài rồi."

Doãn Văn Trụ cực kỳ không vui, người đàn bà này thiếu não sao?

Chỉ sau một khắc, anh liền nhạy cảm cảm thấy sự tồn tại của Phương Thê.

Quay đầu nhìn lại, đúng là chỉ thấy Phương Thê đang tránh về phía anh.

Phương Thê tới đón Doãn Văn Trụ, vốn định là cho anh một ngạc nhiên, lại không nghĩ rằng thấy được tình cảnh như vậy.

Trước kia, có lẽ cô còn có thể tin tưởng.

Nhưng bây giờ cô không biết.

Giữa hai người chung sống, quan trọng nhất chính là tín nhiệm, mà cô tín nhiệm Doãn Văn Trụ.

Anh sẽ không làm"Thê Thê."

Doãn Văn Trụ vung đi tay người đàn bà này, bước nhanh đi tới: "Sao em lại tới đây?"

Người đàn bà thấy vậy, lại nhìn Phương Thê nói: "Tổng giám đốc phu nhân, em và tổng giám đốc không có gì ."

Lời như vậy, chính là muốn cho Phương Thê hiểu lầm.

Phương Thê cười nói với cô: "Tôi dĩ nhiên biết hai người không có gì."

Nói xong lại nhìn Doãn Văn Trụ: "Muốn đến đón anh, và cho anh một ngạc nhiên."

"Ừ, ông xã rất vui, nhưng bà xã phải cẩn thận thân thể của mình."

Doãn Văn Trụ cũng không quản, cúi đầu chính là hôn Phương Thê một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem cô ôm vào trong ngực, đáy mắt đâu còn có sự tồn tại của người đàn bà kia.

Cô nhìn thấy Phương Thê và Doãn Văn Trụ lại tuyệt đối không đặt cô ở trong lòng, không khỏi tức giận dậm chân.

Cái Tổng giám đốc phu nhân này ngu sao?

Cũng nghe không ra ý tứ trong đó.

Nhưng cô ta nào biết, cô ta căn bản cũng không thể làm cho bọn họ sinh ra hiểu lầm.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa bọn họ đã tín nhiệm lẫn nhau.

Doãn Văn Trụ và Phương Thê ngồi sau xe, anh liền ôm cô, cúi đầu khẽ hôn môi cô.

"Thê Thê, hôm nay mệt không?"

Bụng của Phương Thê đã rất lớn rồi, lúc này, người luôn tương đối dễ dàng mệt mỏi.

"Không mệt."

Phương Thê vùi ở trong ngực Doãn Văn Trụ trả lời.

Ngực của anh vẫn là ấm áp như vậy, Cô dựa vào cả đời cũng sẽ không ngán.

"Không phải anh bảo em nghỉ ngơi thật tốt sao? Tại sao lại tới đây đón anh?"

Doãn Văn Trụ mặc dù ước gì mỗi thời mỗi khắc cũng nhìn thấy cô, nhưng lại không muốn cô quá mệt mỏi.

Phương Thê ngẩng đầu nhìn về Doãn Văn Trụ, cười nói: "Bởi vì nhớ ông xã."

Doãn Văn Trụ sửng sốt, sau đó vui vẻ nở nụ cười.

Cô Thê Thê cũng sẽ không chủ động nói những lời này, cho nên thật là vui vẻ.

"Thê Thê của anh rốt cuộc cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt rồi."

Doãn Văn Trụ đem Phương Thê ôm chặt hơn, cúi đầu liền muốn đi hôn môi cô.

Chẳng qua là bờ môi của hai người mới vừa chạm nhau, Phương Thê liền cảm thấy bụng truyền đến từng trận đau.

"Trụ, em giống như muốn sinh."

Cô vịn cánh tay Doãn Văn Trụ nói.

Nghe vậy, Doãn Văn Trụ vội vàng nói với tài xế: "Đi bệnh viện nhanh."

Giờ phút này, anh còn căng thẳng hơn so với Phương Thê.

Muốn sinh làm sao bây giờ?

Làm thế nào đây?

Sau đó lập tức lấy điện thoại ra, gọi số bệnh viện, để cho bọn họ chuẩn bị bác sĩ tốt nhất.

Bệnh viện đó, tập đoàn Doãn văn đầu tư rất nhiều tiền vào.

Vừa nghe Doãn Văn phu nhân muốn sanh, dĩ nhiên vội vàng chuẩn bị cho thỏa đáng.

Cho nên chờ Phương Thê bọn họ tới, rất nhanh liền bị đẩy vào phòng sanh.

Doãn Văn Trụ hồi họp đi tới đi lui, rồi nói với viện trưởng đứng kế bên: "Có phải bác sĩ tốt nhất không?"

"Đương nHiên." Viện trưởng vội vàng trả lời.

Nghe vậy, anh yên tâm chút.

Nhưng qua một lúc, bên trong liền truyền đến tiếng kêu đau đớn của Phương Thê, lòng của Doãn Văn Trụ lại bị níu chặt rồi.

Quay đầu liền nói với phía viện trưởng: "Chẳng phải ông nói là bác sĩ tốt nhất sao? Thê Thê làm sao còn đau thế này?"

Viện trưởng nói với vẻ xấu hổ: "Phụ nữ sanh con là như vậy."

"Thì không thể suy nghĩ một chút biện pháp sao?" Doãn Văn Trụ không vui nói.

Nghe tiếng của Phương Thê, anh đau lòng a.

Càng như vậy, người lại càng phiền não, tiếp đó cảm thấy thời gian cũng đặc biệt lâu.

Đi mấy vòng, Doãn Văn Trụ lại nói: "Tại sao lâu như thế? Những bác sĩ kia rốt cuộc có được không?"

"Nhưng lúc này mới qua có mười phút, ngài yên tâm đi."

Viện trưởng cảm thấy cái Doãn Văn Tổng giám đốc này tuyệt không giống như lời đồn đãi trên thương trường chính là cái dáng vẻ kia.

Chỉ là nhìn ra được, ngài ấy rất yêu vợ mình.

Bằng không cũng sẽ không căng thẳng như thế.

Doãn Văn Trụ thật rất căng thẳng, còn có đau lòng, sớm biết sanh con khó chịu như vậy, anh cũng không để cho Thê Thê của anh sinh.

Vì vậy đi mấy vòng, lại oán trách tại sao còn chưa xong, lần này chỉ qua năm phút đồng hồ.

Viện trưởng chỉ có thể tiếp tục cười an ủi.

Rốt cuộc sau nhiều lần Doãn Văn Trụ oán trách, cửa rốt cuộc mở ra, bác sĩ ôm một đứa trẻ đi ra.

"Chúc mừng Doãn văn ——"

Chẳng qua là còn chưa có nói xong, Doãn Văn Trụ đã xông vào.

Nhanh cầm tay Phương Thê, đau lòng nói: "Thê Thê, có khỏe không? Rất đau sao?"

Phương Thê nhìn Doãn Văn Trụ với vẻ mặt đau lòng, cười lắc lắc đầu: "Không sao rồi."

Thứ nhất là muốn cho anh yên tâm, thứ hai so với lúc sinh tiểu Lạc Lạc, thật sự là dễ dàng rất nhiều.

Lúc này, bác sĩ lại ôm vừa đứa bé vừa sinh tới.

"Chúc mừng hai vị, là bé trai."

Doãn Văn Trụ lúc này mới liếc mắt con trai mình một cái.

Anh mong mỏi bé ra đời, nhưng bây giờ lại có chút oán bé, tại sao có thể hành hạ mẹ mình như thế.

"Thật xấu."

Liếc mắt nhìn, Doãn Văn Trụ lại không nhịn được nói.

Anh và Thê Thê đều dáng vẻ không tệ, tiểu Lạc Lạc cũng đáng yêu như thế, tiểu tử này thế nào lại xấu như vậy?

"Trụ, trẻ con ra đời đều như vậy ." Phương Thê không khỏi bật cười.

Bác sĩ cũng liền liền hùa theo.

Sau đó, Phương Thê được đưa đến phòng bệnh thường, Doãn Văn Trụ mới nhớ tới, mình giống như quá nóng nảy, quên nói cho cha bọn họ.

Bọn họ nhất định sẽ trách anh.

Vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại.

Lúc Doãn Văn Thận bọn họ chạy tới, Phương Thê đã ngủ rồi.

Anh thấy Doãn Văn Trụ liền nói: "Tiểu trụ, con làm sao không gọi cho bọn cha biết?"

Hại ông không thể nghênh đón cháu mình.

"Đúng vậy a, thiếnhà họ Âu, ngài thật là." Thím Vương cũng hùa theo.

"Cha, mẹ sinh em trai sao?" Tiểu Lạc Lạc tò mò hỏi.

Doãn Văn Trụ làm một thủ thế chớ có lên tiếng, đem bọn họ đẩy dời phòng bệnh mới nói: "Thê Thê ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói. Mới vừa rồi là con quá lo lắng, cho nên quên mất."

Nhìn anh như vậy, Doãn Văn Thận và Thím Vương cũng không khỏi cười cười.

Chuyện liên quan tới Phương Thê, anh thật sự vô cùng cẩn thận.

Đứa bé mới sanh ra, đặt tên là Doãn Văn Hiên.

Tiểu Lạc Lạc vẫn như cũ họ Tư Đồ, đây là Doãn Văn Thận và Doãn Văn Trụ cũng ngầm cho phép.

Lúc ban đầu có con trai, Doãn Văn Trụ thật vui vẻ .

Nhưng sau đó, anh mới cảm giác mình tạo ra một cái phiền toái.

Không chỉ muốn đoạt thời gian giữa anh và bà xã ở cùng nhau.

Có lúc bọn họ đang muốn làm chuyện ân ái, cái phiền toái nhỏ đó lại khóc, Thê Thê anh luôn bỏ anh

Đây thật là chuyện làm cho người ta phát điên.

Hơn nữa thằng nhóc kia, ai cũng không thích, cố tình chính là thích dính Thê Thê anh.

Thê Thê Anh lại thương yêu nó như vậy, anh cũng cảm giác mình thất sủng rồi.

Sớm biết, ban đầu không nên sinh nó ra.

Phương Thê dĩ niên không biết ý nghĩ này của Doãn Văn Trụ, có con trai, cô đương nHiên đem sinh lực phân cho con.

Khi đó Doãn Văn Trụ một mực nghĩ, nhịn thêm chút nữa, chờ thằng nhóc kia lớn một chút thì tốt.

Nhưng thằng nhóc kia càng lớn càng không đáng yêu.

Bởi vì nó càng ngày càng dính Thê Thê anh.

Ngủ muốn mẹ cùng nhau ngủ, làm cái gì đều muốn mẹ bồi.

Thê Thê đều đau nó, cho nên thời gian của anh lại bị tước đoạt.

Vì vậy Doãn Văn Trụ có chút oán niệm thằng nhóc kia.

Vẫn là tiểu Lạc Lạc đáng yêu.

================

"Thê Thê, em thật là đẹp." Doãn Văn Trụ rốt cuộc bỏ rơi cái phiền toái nhỏ đó, đem bà xã áp đảo ở trên giường, hôn một cái lên môi cô rồi nói.

"Trụ, Hiên Hiên đâu?" Phương Thê nghi ngờ hỏi.

"Nó ngủ rồi, cho nên bây giờ Thê Thê chỉ nhớ chồng là được rồi."

Doãn Văn Trụ cúi người, bắt đầu hôn môi Phương Thê, từ lúc đầu êm ái đến triền miên.

Từ trên môi từ từ trượt xuống, đến xương quai xanh, đến trước ngực đầy đặn.

Tay của anh nhẹ nhàng cởi bỏ nút quần áo của Phương Thê, môi cũng chầm chậm đi xuống.

Trong thân thể có loại xung động bắt đầu bị trêu ghẹo, động tác của anh cũng càng ngày càng nóng.

Chẳng qua là lúc này, một tiếng ngây thơ vang lên: "Mẹ."

Vì vậy Phương Thê vội vàng đẩy Doãn Văn Trụ ra, cài lại nút áo, mà Doãn Văn Trụ lại liếc thằng nhóc đứng ở cửa kia.

Thằng nhóc này chỉ mới sáu tuổi, nhưng tâm lại cực kỳ nhiều.

Không phải mới vừa rồi anh rõ ràng nhốt nó trong nhà vệ sinh sao, nó làm sao ra được?

Chạy tới quấy rầy chuyện tốt của anh và Thê Thê.

Doãn Văn Hiên nhìn Doãn Văn Trụ một cái, kia đáy mắt rõ ràng chính là khi dễ a khi dễ.

Đợi đến lúc nhìn về Phương Thê, liền một vẻ ngây thơ: "Mẹ, cha thật là xấu, nhốt con trong nhà vệ sinh không cho con ra."

Bé nhào tới trong ngực Phương Thê, bắt đầu tố cáo.

Nghe vậy, Phương Thê không khỏi trừng Doãn Văn Trụ.

Người này thế nào càng ngày càng chấp nhặt với con trai mình.

"Thê Thê, thằng nhóc này quá phiền."

Anh không muốn bị anh quấy rầy giữa bọn họ thân thiết chứ sao.

Cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn (3)

Nói xong, lại trợn mắt nhìn tiểu phá hoại ở trong ngực Phương Thê rất đắc ý một cái.

Thằng nhóc này cứ giảo hoạt như vậy, lớn lên nhất định không phải đồ tốt.

Này này, đây là con trai anh đó.

"Mẹ, Hiên Hiên thật biết điều , mẹ không cần bỏ lại Hiên Hiên."

Doãn Văn Hiên ôm Phương Thê, một bộ khéo léo.

Phương Thê ôm bé, dịu dàng nói: "Mẹ dĩ nhiên sẽ không bỏ lại Hiên Hiên."

Bé vội vàng ở trên mặt hôn Phương Thê một cái, khờ dại nói: "Hiên Hiên yêu mẹ nhất."

Thằng nhóc này chính là đang bán manh a bán manh (tận lực ra vẻ đáng yêu).

Doãn Văn Trụ rất tức giận, nó tuyệt đối là cố ý.

Anh làm sao lại sinh thằng nhóc này ra?

"Thê Thê, anh cũng yêu em nhất."

Vì vậy người khác cũng học một đứa trẻ bắt đầu bán manh.

Phương Thê nhìn hai khuôn mặt giống nhau, vẻ mặt lại giống, không khỏi bật cười.

Hai cha con này thiệt là.

Nhưng cô cảm thấy thật hạnh phúc.

Sự hạnh phúc của người một nhà ở chung một chỗ.

Chỉ là Tiểu Lạc Lạc bị anh hai đón đi Italy chơi, bằng không người một nhà ở chung một chỗ, vẫn luôn rất ấm áp.

Tiểu Dạ rời đi cũng bảy năm rồi.

Tiểu Lạc Lạc nói muốn anh hai, cho nên phải đi Italy gặp Tiểu Dạ rồi.

"Mẹ."

"Thê Thê."

Hai tiếng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ Phương Thê.

Tâm tình cô rất tốt, rất hạnh phúc, vì vậy cúi đầu hôn lên mỗi

=====

Phương Thê đi nhà trẻ đón con trai tan học về nhà, trong tay lại đang cầm một đống đồ.

Thím Vương cười nói: "Hôm nay, tiểu thiếnhà họ Âu lại nhận được nhiều quà tặng như vậy à."

"Dạ." Phương Thê nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Văn Hiên nói.

Tiểu Hiên rất giống Doãn Văn Trụ, lớn lên lại là một yêu nghiệt nữa a.

Bây giờ ở nhà trẻ, cũng đã có loại xu thế này.

"Con trai, chính là dính hào quang của cha, bằng không sao có thể được hoan nghênh như vậy." Doãn Văn Trụ đi tới, trợn mắt nhìn Doãn Văn Hiên một cái mới nói, vừa cười đem Phương Thê kéo vào trong ngực : "Thê Thê, đã về?"

"Mẹ, con biết, cha cũng rất được hoan nghênh, lần trước đi đón con, cô giáo con vẫn còn rất thích cha đấy."

Doãn Văn Hiên nói với vẻ ngây thơ, thật ra thì căn bản là cố ý.

"Thê Thê, anh chỉ yêu mình em." Doãn Văn Trụ vươn vươn quả đấm về phía Doãn Văn Hiên, lại ôm bà xã nhà mình nịnh nọt.

"Mẹ, con cũng chỉ yêu mình mẹ." Tiểu Hiên cũng thề son sắt.

Thím Vương nhìn một nhà ba người, không khỏi nở nụ cười.

Bây giờ, bọn họ hạnh phúc như vậy thật tốt.

"Hừ."

Hai cha con nhìn thoáng qua nhau, lại đồng thời hừ nói, liền vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, khiến Phương Thê cùng Thím Vương cũng rất muốn cư

"Được rồi, Trụ, làm sao anh lại luôn chấp nhặt cùng tiểu Hiên." Phương Thê ngắt tay Doãn Văn Trụ cười nói.

"Mẹ, ôm."

Doãn Văn Hiên dù sao cũng là trẻ con, dựa trên tuổi chiếm ưu thế rất lớn, cho nên bé rất đắc ý, Doãn Văn Trụ rất buồn bực.

"Con trai, con cũng sáu tuổi rồi, còn phải người ôm, xấu hổ không." Doãn Văn Trụ chết ôm Phương Thê không cho cô rời đi.

"Trụ."

Phương Thê quay đầu nhìn anh một cái, Doãn Văn Trụ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông cô ra.

Không có cách, bà xã lớn nhất.

Phương Thê rời đi Doãn Văn Trụ, ôm lấy Doãn Văn Hiên : "Tiểu Hiên, cũng phải yêu ba biết không?"

Mặc dù có lúc xem bọn họ cãi vả rất vui, nhưng Phương Thê cũng sợ quan hệ giữa bọn họ không tốt.

"Mẹ, con sẽ yêu cha."

Bé ở trước mặt Phương Thê luôn khôn khéo nhất .

"Trụ, anh xem tiểu Hiên so với anh còn khôn hơn."

Phương Thê là cố ý nói như vậy, ai kêu người khác nhỏ mọn, ngay cả dấm con mình cũng ăn.

"Thê Thê, em thiên vị." Doãn Văn Trụ bày ra mặt dáng vẻ ủy khuất nói.

Phương Thê cảm thấy chơi thật vui, đưa thay sờ sờ đầu của anh: "Ngoan."

Người này ở trước mặt cô, luôn ra vẻ

Nếu để cho người ngoài thấy anh như vậy, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.

Ai sẽ nghĩ tới Doãn Văn Trụ ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, ở nhà sẽ là cái bộ dáng này.

Nhưng đây mới là chân thật anh, chỉ ở trước mặt cô bày ra chính anh.

Phương Thê nghĩ tới đây, đáy lòng lại nổi lên một hồi ngọt ngào.

Thật ra thì có lúc, thiên đường và địa ngục thực sự chỉ cách một đường.

Nếu như ban đầu, cô không quay đầu lại, như vậy đến cuối cùng có lẽ thật có thể quên, cũng sẽ không hạnh phúc như thế.

"Mẹ, cha."

Ngay vào lúc này, cửa truyền đến một tiếng kêu.

Phương Thê và Doãn Văn Trụ ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Đồ Lạc đứng ở cửa, bên cạnh còn một người thiếu niên.

"Còn có Tiểu Hiên Hiên, nhớ chị không?"

Tư Đồ Lạc lại lên trước một bước, nhéo gương mặt của Doãn Văn Hiên.

"Nhớ." Doãn Văn Hiên nói với vẻ ủy khuất.

Có lúc bé rất sợ người chị này.

Bé có nhiều tâm tư, nhưng thật ra thì mẹ bọn họ cũng đều biết đi.

Nhưng người khác nhìn chị ba chính là một cô bé nhỏ khéo léo, nhưng bé cảm thấy chị ba căn bản là so với bé còn tồn nhiều tâm tư hơn.

Cho nên chỉ có thể nói chị ba so với b thành công hơn.

"Lạc Lạc."

Phương Thê vui vẻ kêu một tiếng, lại đem tầm mắt dời đến trên người thiếu niên kia, có chút chần chờ nói: "Tiểu Dạ?"

Dù sao bảy năm không thấy, bé cũng không phải là đứa bé lúc trước rồi, bây giờ dáng người cũng cao hơn cô rồi.

"Mẹ."

Tư Đồ Dạ kêu một tiếng, bên trong hơn mấy phần chững chạc.

Mặc dù chỉ là mười lăm tuổi thiếu niên, nhưng khí thế trên người đã khiến người khác không thể bỏ qua.

"Thật sự là Tiểu Dạ."

Phương Thê ôm Tiểu Hiên đi tới, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tư Đồ Dạ, mới gật đầu một cái nói: "Ừ, Tiểu Dạ về là tốt rồi."

Mấy năm này, thật ra thì anh hai cũng sẽ nói chuyện của Tiểu Dạ cho cô biết.

Tiểu Dạ rất thông minh, cũng rất lợi hại.

"Đúng vậy a, Lạc Lạc mang anh hai về, người một nhà chúng ta rốt cuộc có thể đoàn tụ."

Tư Đồ Lạc đưa tay kéo tay Tư Đồ Dạ, cười nói.

Bây giờ Tư Đồ Lạc đã sớm không phải cái đứa bé đáng yêu đó rồi, bây giờ bé đã chín tuổi rồi nên gọi là tiểu mỹ nữ.

"Ừ, người một nhà đoàn tụ." Phương Thê cũng vui vẻ nói.

Chỉ có Doãn Văn Trụ hơi buồn bực.

Lại về một người ùng anh giành bà xã.

Bây giờ thằng nhóc này cũng đã lớn như vậy rồi.

Nhưng bà xã của anh dĩ nhiên do anh tới bảo vệ.

"Tiểu Dạ, về sau không đi nữa phải không ?" Phương Thê hỏi Tư Đồ Dạ.

Tư Đồ Dạ gật đầu một cái : "Ở chỗ này ở một thời gian ngắn, con cũng nhớ mẹ."

Mặc dù bảy năm không thấy, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con cũng không lạnh nhạt.

Có lẽ có ít thứ, thật sự sẽ không theo thời gian mà biến mất.

Phương Thê đã từng cực kỳ rõ ràng thể nghiệm qua.

Có đôi khi, xem như cố ý quên lãng, cũng không thể quên được.

Nghĩ tới đây, Phương Thê quay đầu lại nhìn về Doãn Văn Trụ, khóe miệng khẽ giơ lên, tách ra một nụ cười sáng lạn.

Doãn Văn Trụ nhìn Phương Thê cười đến rực rỡ như vậy, tâm tình cũng không khỏi khá hơn.

Thật ra thì chỉ cần Thê Thê vui vẻ, anh làm sao cũng được.

Anh đương nhiên không phải thật sự cảm thấy Doãn Văn Hiên phiền, chẳng qua là thích loại hình thức chung đụng này.

Tư Đồ Lạc cùng Tư Đồ Dạ quay về, anh dĩ nhiên rất vui.

Thế giới hai người mặc dù không cô đơn, nhưng có nhiều người ở chung một chỗ, kia hạnh phúc cũng sẽ càng thêm phong phú.

Anh đi tới bên ngườ Phương Thê i, đưa tay ôm cô, sau đó cười nói: "Lạc Lạc, Tiểu Dạ, hoan nghênh quay về."

"Cha, Lạc Lạc rất nhớ cha đó."

Tư Đồ Lạc buông lỏng tay Tư Đồ Dạ ra, đi tới bên người Doãn Văn Trụ, kéo tay anh.

"Ừ, cha cũng biết Lạc Lạc ngoan nhất, không giống thằng nhóc hư kia."

Lúc Doãn Văn Trụ khen ngợi Tư Đồ Lạc, vẫn không quên tổn hại Doãn Văn Hiên một cái.

"Tiểu Hiên Hiên, có phải lại khi dễ cha không ?" Tư Đồ Lạc lại nhéo mặt của Doãn Văn Hiên, cười híp mắt nói.

"Chị ba, em không có." Thật ra thì ở nhà này, Doãn Văn Hiên sợ nhất là cô chị này, dĩ nhiên thích nhất là mẹ, ghét nhất là cha.

"Thật không có?"

"Tuyệt đối không có."

Hai chị em một hỏi một đáp ở một bên.

Phương Thê và Doãn Văn Trụ ở bên cạnh cười nhìn hai bé.

Tư Đồ Dạ dựa ở cạnh cửa, nhìn một hình ảnh ấm áp, khóe môi cũng cong lên.

Đây chính là hạnh phúc.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play