"Thê Thê."

Nghe vậy, Doãn Văn Trụ không khỏi kêu một tiếng, hơi kích động.

Đây chính là Thê Thê của anh.

Anh vốn không nên quá lo lắng.

Cô luôn có ý nghĩ và ý chí của mình, tuyệt đối sẽ không bởi vì người khác thúc ép mà thay đổi .

Phương Thê nghiêng đầu nhìn Doãn Văn Trụ một cái, đáy mắt mang theo ý cười.

Lúc nói ra những lời này, trong lòng không lý do thư thái hơn.

"Thê Thê, con thật sự không trách bác và Tiểu Trụ sao?"

Doãn Văn Thận hỏi lại như còn chưa xác định rõ.

"Vâng."

Phương Thê gật đầu, trong giọng nói tràn đầy kiên định.

"Nhưng mà——"

Doãn Văn Thận liền nghĩ tới cú điện thoại và phần tài liệu lúc trước, dù con bé không trách bọn họ, nhưng còn lại những người Tư Đồ gia thì sao?

"Cha, nhà Doãn Văn chúng ta không dễ dàng sập như vậy."

Doãn Văn Trụ nhìn Doãn Văn Thận, nói từng chữ từng câu: "Về chuyện lúc trước, là lỗi của chúng ta, cho nên về sau con sẽ bồi thường cho Thê Thê, nhưng con cũng sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp trước bất kỳ ai. Hơn nữa nếu như con ngay cả lòng tin bảo vệ tập đoàn Doãn văn cũng không có, về sau cũng không cách nào khiến tập đoàn Doãn văn tiếp tục phát triển thêm nữa."

Phương Dận nếu như muốn đối phó anh, cứ tới.

Nhưng cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này không.

Doãn Văn Thận liếc nhìn con trai mình, lại liếc nhìn Phương Thê, cuối cùng thở dài.

"Cha hiểu rồi."

Mặc kệ ông làm gì nữa, xem ra không cách nào cải biến chủ ý của con mình.

Hơn nữa nếu ông ngăn cản, có lẽ thực sẽ cùng con trai mình sinh ra khoảng cách .

Lại nói, Phương Thê không phải Hạ Sơ, ông vốn thích con bé, nhưng không xác định ý nghĩ của con bé mà thôi.

"Cám ơn cha."

Doãn Văn Trụ đưa tay nắm tay Phương Thê, nói với Doãn Văn Thận.

"Tiểu trụ, cha lần này tìm con còn có một chuyện, cha tìm được một bác sĩ khoa mắt nổi tiếng ở Pháp, nếu con rãnh, thì bay một chuyến qua Pháp, để cho ông ấy kiểm tra mắt con một chút."

Nếu như có thể, ông là muốn mời người bác sĩ đó tới đây, nhưng bác sĩ đó ngay cả tới nhà khám còn không đi, huống chi là ra khỏi nước.

Nhiều tiền hơn nữa, ông ấy cũng không nhận.

Hình như đây là quy cũ của ông ấy.

Cho nên không còn cách nào, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

"Cha, đây cũng không phải là chuyện một hai ngày có thể giải quyết, lúc này chuyện trước mắt quan trọng hơn, con không thể đi, chờ chuyện này yên ổn lại, con lại đi đi."

Nếu Phương Dận đã nói như vậy, đương nhiên lúc này anh sẽ không thể

Hơn nữa anh cũng không muốn cùng Phương Thê tách ra, bọn họ mới vừa đoàn viên.

"Nhưng tiểu trụ ——"

Doãn Văn Thận muốn nói lại thôi, lại nhìn Phương Thê một cái.

Phương Thê hiểu, lên tiếng nói: "Trụ, anh trước hết bay một chuyến qua Pháp, cho bác sĩ kiểm tra mắt anh một cái, cũng không nhất định phải lập tức trị liệu, chỉ là cho tất cả mọi người an tâm."

Nếu như có thể, cô cũng muốn cùng anh đi.

Nhưng bây giờ có tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ, cô còn phải chăm sóc hai đứa.

Mang theo bọn họ đi, lại không quá thuận tiện.

Lần này đi trước kiểm tra, nếu như có thể chữa khỏi, như vậy cô liền tạm thời dừng lại chuyện nơi đây, mang theo tiểu Lạc Lạc bọn họ và anh định cư một đoạn thời gian ở Pháp.

"Ừ, vậy cũng tốt."

Doãn Văn Trụ suy nghĩ một chút, mới đáp ứng.

Ánh mắt có đôi lúc thực sự không có phương tiện, hơn nữa anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thê Thê của anh.

"Vậy cha đi ra ngoài trước."

Doãn Văn Thận lấy được đáp án mình muốn liền xoay người rời đi, ông không quên chuyện lúc mình mới đi vào.

Nghĩ đến cái này, vì vậy cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đợi đến lúc trong phòng làm việc lại chỉ còn lại Doãn Văn Trụ và Phương Thê hai người.

Anh đưa tay, lại kéo cô vào lồng mình.

"Thê Thê."

Cúi đầu tựa vào vai cô, anh nhẹ nhàng hô tên cô.

Nếu như có thể, anh một khắc cũng không muốn cùng cô tách ra.

Nhưng về sau, anh vẫn nên đi một chuyến mới được.

"Thế nào?"

Phương Thê nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi.

Cảm giác tựa vào trong ngực anh rất an tâm.

Thì ra có chút ấm áp chỉ có anh có thể cho.

"Chúng mình tiếp tục chuyện vừa rồi đi."

Người nào đó trong lúc nói chuyện, tay vòng trên eo cô cũng không yên phận nữa.

Đầu cũng nhích tới gần hơn, nhẹ nhàng hôn cổ cô.

"Nhột, đừng."

Mới vừa rồi là ý loạn tình mê, lúc này Phương Thê không muốn đồng ý nữa, cô cũng không muốn lại bị người khác bắt gặp lần nữa.

"Lần này thật sự sẽ không có người tiến vào."

Vốn cha anh tới cũng là ngoài ý muốn.

Bình thường sẽ không có người trực tiếp tiến vào.

Lần này xác thực sẽ không có người tới nữa, nhưng lúc này điện thoại của Phương Thê lại vang lên.

Phương Thê đưa tay lấy điện thoại di độn ra g, Doãn Văn Trụ lại nắm tay cô, ở bên tai cô nói có chút buồn bực: "Đừng nghe."

Anh chỉ muốn cùng cô tiếp tục thân thiết, làm sao lại khó như vậy?

Lần sau nhất định phải khóa cửa lại, tắt hết điện thoại của hai người, ừ, nhổ hết dây điện thoại nữa, hay là tìm một nơi chỉ có hai người.

Phương Thê liếc điện thoại một cái, là người xa lạ.

Nhưng cô cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục nữa, cho nên cú điện thoại này cũng coi như tới kịp thời.

"Trụ, đừng ầm ĩ nữa."

Cô từ trong tay của anh rút ra, nhấn nút trả lời.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của một người phụ nữ, có chút xa lạ, lại có chút quen.

"Phương Thê phải không?"

"Cô là?"

Nhưng cô vẫn không nhớ ra được người này là ai?

"Mình là Đàm Tiểu Yến, chúng ta lần trước đã gặp nhau ở quán cơm đó."

Nghe vậy, Phương Thê mới nhớ tới.

À, thì ra là cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại có số của cô, làm sao lại gọi điện cho cô?

"Có chuyện gì không?"

Nói thật, lúc trước không cùng cô ta so đo là cảm thấy không cần thiết

Nhưng cô thực sự không thích cô ta.

Mà lúc này đây, tay người sau lưng cũng không còn nhàn rỗi, từ từ chuyển động tới những chỗ mẫn cảm của cô.

Cô thiếu chút nữa liền hừ nhẹ ra tiếng, thật may kịp thời ngăn lại, không khỏi quay đầu lại trợn mắt nhìn người phía sau một cái.

Trong điện thoại, Đàm Tiểu Yến tựa hồ muốn nói những gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

"Biết rồi chứ? Bạn sẽ đến đúng không?"

Đợi đến cô ta nói như thế, Phương Thê chỉ có thể nói có chút xấu hổ: "Cô mới vừa nói cái gì?"

"Mình nói bạn học lớp 11 mở buổi họp mặt, bạn sẽ đến đi, nhưng Phương Thê, mình thật sự còn không biết, thì ra bạn chính là nhà thiết kế của thương hiệu SUN­SHINE, không tệ lắm. Đúng rồi, có thể mang người nhà cùng đi, chồng bạn lần trước mình đã gặp trong quán cơm."

Lần này, người trong điện thoại tựa hồ rất nhiệt tình, không thể so với châm chọc trong quán cơm lúc trước.

Nhưng nói thật, Phương Thê cũng không muốn đi.

Bạn học năm lớp 11 ư?

Trong trí nhớ, mặt mũi những người đó sớm đã có chút mơ hồ.

Lúc trước chuyện xảy ra trong nhà, cô trừ học, cũng còn phải làm rất nhiều chuyện.

Hơn nữa bởi vì chuyện xảy ra với Đàm Tiểu Yến, bị người khác cô lập, thật sự mà nói thật không có gì để trao đổi.

"Bạn nhất định phải tới đó, hơn nữa còn có một người bạn sẽ không nghĩ tới cũng đến, vậy cứ như thế đi, bọn mình hẹn thời gian, đến nơi rồi cho bạn biết."

Đàm tiểu Yến nói xong, liền cúp máy.

Phương Thê nghĩ, nếu thực không muốn đi, đến ngày đó cũng có thể từ chối.

"Điện thoại của ai?"

Doãn Văn Trụ vừa hôn cổ cô, vừa nói.

"Một người bạn lớp 11, nói là mở buổi họp mặt bạn cũ."

Phương Thê thành thật trả lời.

"Vậy có muốn anh đi với em không?"

Bây giờ, anh không kịp chờ đợi muốn có được sự thừa nhận của cô.

Phương Thê nhớ lại lời nói mới vừa rồi của Đàm Tiểu Yến, lại cảm thấy mình thật không muốn đi.

Vì vậy nói: "Em có thể không đi."

"Ừ, vậy cũng tốt, liền ở nơi này với anh."

Anh muốn tốt nhất cô nơi nào cũng không đi, vẫn ở lại bên cạnh anh.

"Em phải đi, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ đang ở nhà chờ em."

Phương Thê lại từ trong ngực của anh giãy giụa đứng lên.

Cô chỉ muốn nói chút suy nghĩ của mình, không có ý định ngây ngô lâu như vậy.

Được rồi, mặc dù cũng có chút muốn gặp anh.

Doãn Văn Trụ vốn còn muốn giữ lại, nhưng nghe nguyên nhân, cũng chỉ có thể thôi.

Đây là con của bọn họ.

"Ừ, lát nữa tan tầm anh có thể tới không?"

Anh đứng dậy hôn một lên gương mặt cô rồi hỏi.

"Anh muốn đến cứ đến."

Phương Thê cười cười nói, người này bây giờ còn dính người hơn so với trước kia.

"Ừ, lát nữa tan tầm anh sẽ tới."

Thật ra thì lúc này anh muốn cùng cô cùng đi, nhưng anh biết cô nhất định sẽ không đồng ý.

Phương Thê nói tiếng được, sau đó rời đi.

Đợi tới lúc cô tới bãi đậu xe, bên cạnh xe cô lại có một người.

Nhìn đến anh này một thân ăn mặc rêu rao, Phương Thê cảm thấy nhức đầu.

Anh ta tại sao lại xuất hiện nữa?

Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không biết ngụy trang.

Cô cũng không muốn cùng anh ta cùng nhau lên báo.

Phương Thê muốn xoay người rời đi, nhưng Âu Dương Phi đã tinh mắt nhìn thấy cô, cười ngoắc về phía cô: "Thê Thê."

"Âu Dương Phi, anh có thể đừng tới tìm tôi nữa không?"

Phương Thê bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới bên cạnh anh ta.

"Thê Thê, đừng như vậy mà, dù gì chúng ta cũng là bạn bè một hồi. Chuyện trước, là anh không đúng, nhưng anh đã đi giải quyết."

Bằng địa vị của cha anh trong làng giải trí, muốn một người ngưng mọi hoạt động thật ra thì rất đơn giản.

Bản thân Sue cũng đã xúc phạm đến ranh giới của anh.

Chỉ là, trước khi anh ra tay thậm chí có người đã bắt đầu trước rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, từ trước đến giờ anh chỉ theo đuổi kết quả, không quan tâm quá trình.

"Âu Dương Phi, bản thân anh chính là một phiền phức, anh có biết có bao nhiêu người đuổi theo anh để chụp ảnh không?"

Phương Thê nhìn chung quanh bốn phía một vòng, mới nói: "Nếu như xem tôi là bạn bè, liền cách tôi xa một chút."

Cô cảm thấy Âu Dương Phi cũng không phải thật sự thích cô, chỉ là cảm thấy nhất thời mới mẻ mà thôi.

Lại nói xem như anh ta thích cô, cô cũng sẽ không thích anh ta.

Nói đến cuộc gặp mặt giữa bọn họ, ngược lại có chút đặc biệt.

Dù sao cô là đánh anh ta một chút.

Nhưng người nọ từ đó cứ thích xuất hiện bên cạnh cô.

Lúc ở Italy thì có thiệt nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều gây ra phiền phức rất lớn.

Cho nên Phương Thê thấy anh ta liền muốn trốn.

Người này bản thân liền mặc kệ thiên hạ có đại loạn không, chỉ là tùy tâm sở dục.

"Bọn họ muốn chụp liền chụp, anh chỉ muốn theo đuổi

Âu Dương Phi nói như chuyện đương nhiên.

"Âu Dương Phi, tôi đã có con."

Anh ta rốt cuộc muốn cô nói mấy lần.

"Không sao, anh rất thích trẻ con."

Anh ta nói với vẻ thờ ơ.

"Em có người trong lòng rồi."

Trước kia không muốn nói, nhưng bây giờ đã thừa nhận.

"Anh ta nhất định không tốt bằng anh, em biết anh nhiều hơn, nhất định sẽ di tình biệt luyến."

Âu Dương Phi vẫn còn rất tự luyến.

Cho nên Phương Thê hơi nhức đầu.

Cô thật không muốn cùng người này nói thêm gì nữa.

Vì vậy mở cửa xe ra, ngồi vào.

Người kia, càng cùng anh ta nhiều lời anh ta càng quá đáng.

Nhưng người kia cũng theo vào xe ngồi, còn cười cười nói với Phương Thê: "Nếu như không muốn lên báo, không cho đuổi anh, cũng không cho đánh anh nha."

"Nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Phương Thê bất đắc dĩ nói.

Người này vô lại, cô vẫn biết.

"Theo anh đi chơi một chút đi, anh chính làquăng người khác đến xem em đó, ngày mai anh phải về thành phố B rồi."

Âu Dương Phi chế nhạo hì hì nói.

"Một, anh phải ngụy trang. Hai, không cho đến nơi nhiều người, nơi quá xa. Không cho phép đưa phiền phức tới."

Nghĩ tới anh ta ngày mai sẽ về, cô liền thuận theo một lần đi.

"Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, cần ngụy trang sao?"

Âu Dương Phi nói với vẻ tự luyến.

"Anh lập tức xuống xe."

Anh ta còn tưởng rằng cô nguyện ý bồi anh ta sao?

"Được rồi, anh đáp ứng em được rồi đi."

Âu Dương Phi nói xong có chút ủy khuất .

Nhưng Phương Thê mới không ăn một bộ này của anh ta, còn ước gì anh ta tức giận rời đi.

Cô làm sao lại trêu chọc tới một cái phiền phức như vậy?

Nếu biết vậy, lúc đầu cô khẳng định đi đường vòng, cũng sẽ không đi đánh anh ta.

Phương Thê cho anh ta chính mình tự đi mua mũ và mắt kính, mình lại gọi một cú điện thoại cho Abel, cho anh đi chăm sóc cho Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ.

Âu Dương Phi coi như ngoan, không đi chỗ quá náo nhiệt, mà chọn một công viên thanh tĩnh.

"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Phương Thê liếc nhìn người bên người

Cô biết Âu Dương Phi cũng không phải thật thích cô, đó bởi vì anh đối với cô cũng không cảm giác một người đàn ông thích một người phụ nữ.

Cô cũng nói không rõ ràng, tại sao lại có cảm giác như thế.

Có lẽ chỉ là cảm thấy mới mẻ, cho nên mới vui đùa một chút .

Nói cho cùng, ở trong mắt cô, anh chỉ coi như là đứa bé.

"Ách, anh giống như bị người ghét bỏ."

Lúc nói những lời này, mặt của Âu Dương Phi có chút xấu hổ, cũng có chút ửng đỏ khác thường.

"Anh vốn là người rất chọc người ghét."

Phương Thê nói thật, giống như cô liền ước gì cách anh ta xa một chút.

Cô không thích phiền phức, mà bản thân anh ta chính là một phiền toái.

"Này này, anh dù gì cũng là một ca sĩ nổi tiếng, người phụ nữ nào không thích anh? Ngay cả em cùng cô ấy——"

Anh muốn nói lại thôi.

Phương Thê lại cười híp mắt nói: "Oh."

Cô nghĩ, anh thật gặp được người trong lòng đi.

Nếu không sẽ không có vẻ mặt này, ít nhất anh ở trước mặt cô không có.

Nhưng cô lại không nói thêm gì.

"Em nói anh thật sự vô cùng khiến người khác chán ghét

Trầm mặc một hồi, Âu Dương Phi lại nói.

Anh sở dĩ tới hỏi Phương Thê, bởi vì anh hiểu rõ Phương Thê cũng cảm thấy anh phiền, cũng không muốn gặp anh.

Cái này cùng những người phụ nữ khác mê ca nhạc kia, không giống nhau.

"Nếu như anh không từ bỏ tính tình kia của anh, tôi nghĩ cô ấy vẫn sẽ tiếp tục chán ghét anh."

Có lẽ cô gái kia cũng nghĩ như cô, không thích phần rêu rao kia của anh.

"Người nào mặc kệ em."

Âu Dương Phi nhẹ hừ một tiếng.

"Được rồi, đã cùng anh rồi, tôi đi về trước đây."

Mặc dù anh ngụy trang, nhưng cũng không đảm bảo có người ẩn núp.

Cho nên anh vẫn nên sớm rút lui là tốt nhất.

Nên nói, cô đều nói.

Về phần anh thay đổi hay không, vậy thì không phải là chuyện của cô.

Bởi vì anh ta, cô còn bị người ghi hận, còn làm hại Doãn Văn Trụ bị thương, cho nên trong lòng oán trách vẫn phải có.

Chuyện lần đó, mặc dù cô không có tiếp tục truy cứu, nhưng trong lòng biết là ai làm.

Cho nên cô không muốn cắm vào những người này.

Không phải thật ghét Âu Dương Phi, chẳng qua là anh và cô không phải một loại người

Lần này, Âu Dương Phi không giữ cô lại, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cô nghĩ, có lẽ sau lần này, anh ta sẽ không cùng cô nói những lời mập mờ nữa.

Đàn ông có thể cùng rất nhiều người đàn bà nói giỡn, nói một chút mập mờ không rõ, nhưng khi thích một người rồi sẽ rất tích cực, có lẽ Âu Dương Phi chính là người như vậy đi.

========

—— Phương Thê, cô sẽ đến phải không.

Một ngày trước buổi họp mặt bạn cũ, Phương Thê nhận được một tin nhắn.

Cái số này rất xa lạ, nhưng khiến Phương Thê cảm thấy không thoải mái.

Cô gửi lại một tin, hỏi người đó là ai?

Nhưng đối phương lại không trả lời, chỉ trả lời là —— cô đến rồi sẽ biết.

Phương Thê vốn không có ý định đi, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết phải đi.

Mà bây giờ cô vẫn không muốn đi như trước.

Nếu người này cố ý lừa bịp, như vậy cô có thể không để ý tới người này.

Cô cũng không nhất định muốn biết.

Mà người nọ dường như biết trong lòng cô nghĩ gì, lại gửi tới một tin nhắn.

—— hay là cô vẫn không dám tới? Không tới cô sẽ hối hận.

Phương Thê có chút nổi giận, đây là cố lấy cái gì mê hoặc.

Cô bấm số này, nhưng đầu bên kia đã tắt máy.

Phương Thê cảm giác gần đây có cái gì không đúng, nhưng lại không phát hiện lạ ở chỗ nào.

Nghĩ tới những lời đó, Phương Thê cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến.

Cô muốn biết người kia rốt cuộc là ai, lại muốn làm những gì?

Cô không thích cảm giác biến thành tâm loạn, hơn nữa bằng chính cô cũng có thể bảo vệ mình.

Cho nên ngày thứ hai, Phương Thê vẫn đến đó, đi đến nơi bọn họ báo tới, còn có thời gian.

Nơi này không tính là nơi cao cấp nhất, nhưng lại không kém.

Lúc Phương Thê tới nơi đó, người chào đón trước tiên chính là Đàm Tiểu Yến.

Nghe nói lần tụ hội này là cô ta bày ra.

"Phương Thê, làm sao bạn lại tới một mình? Không mang theo chồng và con tới sao?"

Đàm tiểu Yến nhìn sau lưng Phương Thê một chút mới hỏi.

Nhưng thái độ lần này của cô ta so với lần trước tốt rất nhiều.

"Ừ."

Phương Thê nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền nhìn chung quanh một vòng, nhưng khi nhìn những gương mặt xa lạ kia, cô cũng đoán không ra ai là người gửi cho cô tin nhắn kia.

"Qua bên đó đi, bạn lại là lần đầu tiên tới tham gia buổi họp mặt này, mình đi giới thiệu cho bạn.

Đàm tiểu Yến đón Phương Thê đi tới.

Nơi đó một vòng người vây quanh, nam nữ xem ra đều là tương đối xuất sắc.

"Phương Thê, không nghĩ tới thật là bạn."

Một người đàn ông anh tuấn cười cười nói với Phương Thê.

Nhưng Phương Thê nhìn quen Doãn Văn Trụ nên đối với anh ta có đẹp trai tức nhiên cũng không có phản ứng gì.

Cô suy nghĩ một chút, còn là không nhớ nổi người này rốt cuộc tên gọi là gì, chỉ mơ hồ nhớ trong lớp hình như có người đàn ông này, còn giống như là hot boy trong trường, rất được các bạn nữ đón chào.

Hình như lúc trước Đàm Tiểu Yến cũng vì anh ta mà mỗi lần đều cùng cô đối nghịch.

Mà còn kêu gọi người khác tới cô lập cô.

Nói cho cùng, ở trong ấn tượng của Phương Thê, anh ta chính là một phiền phức, còn là đầu sỏ gây nên.

"Ừ, chào bạn."

Phương Thê vẫn còn không yên lòng, người kia rốt cuộc là ai, làm sao cô tới còn không xuất hiện?

"Phương Thê, lần sau đi mua trang phục của bạn, bạn phải giảm giá cho chúng mình đó."

Một cô gái bên cạnh tới cười cười nói với cô.

Có ít người ánh mắt so Đàm Tiểu Yến muốn bén nhọn nhiều lắm.

"Ừ, mình có thể làm thẻ hội viên cho các bạn

Phương Thê đáp một tiếng, chỉ là phần giảm giá kia cũng không phải là cô phụ trách, hơn nữa có lẽ người ta cũng là thuận miệng nói một chút .

"Mạnh Dạ, bạn lúc trước còn theo đuổi Phương Thê qua, đáng tiếc bạn ấy bây giờ đã có chồng, còn có con. Chồng cô ấy là thiếnhà họ Âu nhà họ Tư đó."

Đàm Tiểu Yến nhìn người đàn ông kia một cái nói.

"À, chồng của Shine không phải tổng giám đốc của tập đoàn Doãn văn ở thành phố H sao?"

Một giọng nói truyền đến, mang theo vài phần giễu cợt.

Phương Thê chợt quay đầu lại, lại chỉ thấy Sue ở chỗ không xa cười như không cười nhìn cô, sau đó từ từ đến gần.

Cô ta tại sao lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ cô ta chính là người kia?

Nhưng trong ấn tượng, trong lớp cũng không có người như vậy?

"Ơ, Phương Thê, vậy chồng bạn rốt cuộc là ai?"

Đàm Tiểu Yến tiền gần lại hỏi, trong lúc mơ hồ cũng mang theo vài phần nhìn có chút hả hê, thật như muốn bêu xấu cô vậy.

"Là cô à?"

Phương Thê cũng không có để ý tới Đàm Tiểu Yến, mà là nhìn thẳng Sue hỏi.

Cho rằng loại chuyện như vậy có thể làm nhục cô sao?

Cô căn bản không để ý.

Cô chỉ để ý, Sue

"Là tôi."

Sue đi tới bên người Phương Thê, nhàn nhạt nói.

"Lớp chúng mình không ngờ lại có nhiều danh nhân như vậy, Tô Tố, bạn thật đúng là dọa chúng mình giật mình rồi, thay đổi ghê gớm thật."

Đàm Tiểu Yến nói có chút chua xót, trong giọng nói cũng mang theo vài phần có điều ngụ ý.

Mặc dù, là cô mở buổi họp mặt này.

Mà dù sao trước kia cũng không quen thuộc, lúc này càng không cái gì giao tình, cô đương nhiên cũng sẽ không thật giúp cô ta.

Tô Tố năm đó bình thường đến cỡ nào, bây giờ thành người mẫu số một số hai trong nước, rất nhiều người dĩ nhiên có chút xem thường.

Nói dễ nghe, thay đổi lớn.

Nói khó nghe chút, cũng chỉ là phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi.

Tô Tố?

Cô ta là Tô Tố?

Phương Thê có chút giật mình, từng thời trung học, cô có một người bạn, chính là Tô Tố.

Chẳng qua là sau đó, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà xa lánh cô.

Nhưng cô vẫn thật không nghĩ tới Sue lại là Tô Tố.

Chính là biết cái này, cô vẫn không rõ Tô Tố vì sao phải tranh cãi với cô?

Vì Âu Dương Phi ư?

ức đầu, Âu Dương Phi thực sự đúng là một phiền phức.

Cô có lẽ nên cùng Tô Tố nói rõ ràng, thật ra thì Âu Dương Phi cũng không thích cô.

"Tô Tố?"

Mạnh Dạ cũng hơi giật mình nói : "Thay đổi ghê gớm thật."

Tô Tố cũng không để ý tới những người khác, cô tìm Đàm Tiểu Yến mở buổi họp mặt này là có hai mục đích.

Thứ nhất, khiến những người lúc trước xem thường cô phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Mặc dù cô sắp bị ngưng mọi hoạt động, nhưng người ngoài không biết tin này, xem cô như đang nghỉ phép.

Thứ hai, bởi vì Phương Thê.

Tại sao, năm đó cũng như thế, bây giờ vẫn như vậy?

"Lại nói, Mạnh Dạ, lúc đầu Tô Tố cũng từng theo đuổi bạn đó."

Đàm tiểu Yến ở một bên đột nhiên ngữ ra kinh người.

"Đúng vậy a."

Mạnh Dạ nhìn Tô Tố một cái, khẽ mỉm cười.

Lúc trước Tô Tố từng theo đuổi qua Mạnh Dạ?

Phương Thê cảm thấy thật nhức đầu, dường như cô biết chút gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play