8h tối.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã về, và họ chỉ mua về cho tôi vài cái bánh mì cay chứ không có cơm, đơn giản chỉ vì lí do: “Bố mẹ ăn ở ngoài rồi, tưởng con lại đi đâu chơi chứ. Thôi ăn tạm cái này đi!”

Sao tôi buồn thế này nhỉ? Bình thường lúc tôi đi chơi thì mẹ tôi bảo là: “Sao mày đi suốt ngày thế? Cơm tao nấu ngon như thế sao mày không chịu ăn?”, để đến bây giờ, tôi ngoan ngoãn “vẫy đuôi” về nhà ăn cơm, thì lại chẳng có một hột cơm nào dành cho tôi cả.

Tôi ôm túi bánh mì cay, toan chạy ù lên phòng, sau khi nhìn thấy mẹ bắt đầu đi xuống bếp, thì bố tôi đã tóm lại.

“Linh!”

“Dạ?” – Tôi ngừng bước ngay khi vừa bước được hai bậc cầu thang.

“Xuống đây bố bảo!”

“Vâng!”

Tôi lủi thủi bước xuống dưới phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện với bố mình. Bố tôi nhìn tôi, rồi lại thở dài. Nhìn, rồi lại thở dài. Chậc, nhìn vẻ mặt của bố tôi, là tôi cũng phần nào đoán ra chuyện rồi. Cho dù không biết chính xác là chuyện gì, nhưng nhìn gương mặt của bố tôi, thì ắt hẳn tôi lại sắp nghe “thuyết giáo”.

“Bố! Bố đừng nhìn nữa! Có gì thì nói đi mà!”

“Dạo này con ra ngoài còn nhiều hơn ở nhà! Năm nay là năm cuối cấp rồi, biết không?”

“Ơ… Nhưng con vẫn học mà! Con còn thức khuya học bài nữa đó nha!”

Tôi bắt đầu vỗ ngực khoe khoang. Nhưng ngay sau đó tôi biết mình vừa mắc một sai lầm nghiêm trọng, ngay sau khi nhìn thấy cái nhíu mày của bố tôi.

“Con đi chơi nhiều, rồi phải thức khuya để học bù hả?”

“Nhưng mà_”

“Từ bây giờ hạn chế ra ngoài đi!”

“Nhưng_”

“Con định thi trường gì?”

“Ừm, Cao đẳng Du lịch ạ!”

“Dẹp đi!” – Tôi vừa dứt lời, tiếng mẹ tôi đã từ bếp vọng lên xuyên thẳng màng nhĩ tôi, mẹ nói mà như thể quát – “Chỉ đại học, không cao đẳng gì hết!”

“Mẹ!” – Tôi không nén nổi tiếng thở dài, nhưng cũng không dám cãi lại mẹ. Mẹ tôi vốn chỉ lo việc nội trợ, việc học hành của tôi ngoài điểm số thì cũng chẳng để ý gì, vậy mà không hiểu sao lại rất thích ép uổng tôi trong chuyện vào đại học.

“Không bàn cãi gì hết! Mày muốn thi trường đại học gì thì thi, công lập hay dân lập cũng được, miễn là có cái bằng đại học!” – Mẹ tôi đã rời khỏi bếp, hùng hổ bước tới ngồi cạnh bố tôi trong khi tay vẫn đang cầm cái nồi.

“Nhưng bây giờ dân lập nó cũng có hơn gì cao đẳng đâu mẹ!”

“Tao không nói nhiều đâu! Mày không nghe thì không có mẹ con gì hết!”

“Bố!”

Tôi thấy mắt mình ươn ướt vì bất lực, bèn khẽ liếc sang bố mình cầu cứu. Nhưng đáp lại ánh mắt đầy van xin của tôi, bố tôi chỉ khẽ lắc đầu, rồi bắt đầu vớ lấy tờ báo để sẵn trên bàn, nói mà như thể đuổi khéo:

“Lên học đi! Bố mẹ chỉ làm những gì tốt nhất cho con thôi!”

Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng cực, ức chế đến nỗi không nói được câu nào nữa. Tôi bỏ lại túi bánh mì, ấm ức bỏ lên phòng. Tôi không rõ mắt mình đã nhòe từ lúc nào nữa, tôi chỉ biết rằng tôi không thể nào điều khiển cho nước mắt mình ngừng chảy ra. Tại sao tôi không bao giờ có quyền tự quyết? Số phận là của tôi, cuộc đời là của tôi cơ mà, phải không? Cuộc đời tôi lúc nào cũng là do bố mẹ điều khiển. Ngay đến việc chọn trường cấp ba, tôi đã miễn cưỡng phải nghe theo bố mẹ rồi, bây giờ lại tới đại học nữa sao? Tôi có còn là trẻ con đâu cơ chứ!

Điện thoại tôi lại kêu. Trong giây phút, tôi đã chợt hy vọng rằng đó là điện thoại của anh Dương. Chính bản thân tôi cũng không rõ tại sao trong lúc này, tôi lại mong chờ nhận được cuộc điện thoại của anh đến như vậy nữa. Nhưng khi nhìn vào màn hình, thấy tên Kim, tôi lại cảm thấy hụt hẫng khó tả. Tôi chần chừ một lúc, rồi mới quyết định nghe máy.

“A lô!”

“Mày ơi! Cả nhóm đang ở Doco, ra đây đi!”

“Tao không ra đâu!”

“…Mày làm sao thế?” – Giọng Kim bỗng chùng xuống, có lẽ nó nhận ra sự khác thường trong giọng nói của tôi – “Mày khóc hả Linh?”

“_”

“Linh! Sao thế?”

Tôi thấy tiếng mọi người bắt đầu nhao nhao lên xung quanh Kim, và tôi cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng một số người hỏi thăm tôi. Với tôi, chỉ cần như thế thôi cũng là được rồi. Nhất là trong lúc này! Giọng Kim bắt đầu nhỏ lại, nó nói thì thào:

“Mày lại cãi nhau với anh Dương hả?”

“Không!”

“Còn không nữa! Mặt cha nội ấy đang như đưa đám đây này! Mày_”

“Đừng nhắc đến anh Dương nữa! Không phải đâu mà!” – Tôi cắt lời Kim. Tôi và anh Dương đang giận nhau à? Anh ấy khó chịu như vậy là do tôi sao?

“Vậy chứ sao?”

Tôi không trả lời Kim được nữa, bỗng dưng bật khóc một cách ngon lành. Tôi bỗng dưng chẳng kiểm soát nổi hành động cũng như cảm xúc của mình nữa. Tôi nghĩ tôi có thể tự do khóc như thế trước mặt đứa bạn thân của mình. Tôi vốn là đứa con gái giỏi che giấu cảm xúc, nhưng không phải lúc này. Chẳng phải vì do tôi vốn giỏi che giấu cảm xúc, mới khiến bố mẹ tôi được đà mà không coi ý kiến của tôi ra gì đó sao?

“Linh à! Tao qua nhà mày nhé!”

“Không, đừng qua! Mày qua giờ tao còn khổ hơn!”

“Rồi! Tao hiểu lí do rồi!”

“Mày nhắn anh Khánh hộ tao, chắc mấy hôm nữa tao không qua được!”

“Linh ngốc! Ở nhà lo học đi!”

“Không phải đến đâu Linh ơi! Em biết pha cafe rồi!”

“Em chỉ cần thỉnh thoảng lên Facebook với bọn chị thôi là được rồi!”

Tôi nghe tiếng mọi người nhao nhao xung quanh. Có lẽ là Kim đã bật loa ngoài từ khi nãy. Lúc nãy tôi vừa òa khóc ngon lành trước mặt mọi người phải không? Mà thôi cũng chẳng sao, tất cả đều là những người thân của tôi mà. Mới ngày nào, một số người trong nhóm còn nhìn tôi với ánh mắt không thiện cảm, gọi tôi bằng cái giọng mỉa mai, nhưng bây giờ, tất cả đều là bạn. Nghe thấy giọng mọi người, tôi lại bật khóc một lần nữa, khiến Kim phải dỗ dành như một đứa trẻ con. Tôi cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều, ít ra còn có mọi người ở bên tôi, như vậy là được rồi.

.

Một tuần trôi qua nhanh chóng.

Ngày qua ngày, tôi nhìn vào cái chữ “Cao đẳng Du lịch” uốn lượn trên bàn học mình mà cảm thấy hụt hẫng khó tả. Ngày nào mẹ tôi cũng lôi về một đống trường đại học, bắt tôi chọn, mà tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Không chỉ dừng lại ở đó, mẹ tôi còn … huênh hoang đi khoe mấy bà hàng xóm rằng tôi sẽ thi … Học viên Ngân hàng này nọ. Xin mẹ đó! Tôi không muốn làm nhân viên ngân hàng, tôi không muốn đi theo vết xe đổ của anh Khánh đâu. Mà kể ra, Học viên Ngân hàng cũng là quá sức với tôi rồi, chỉ có những người có cái đầu thiên tài như anh Khánh mới theo nổi mà thôi. Nói không quá chút nào, thật sự lúc này tôi chỉ muốn đâm đầu vào ô tô mà chết thôi. Tôi thật sự mệt mỏi! Tôi nhớ đến lời Kim, nó nói tôi hiện giờ đờ đẫn và thiếu sức sống hệt như … zombie.

Tôi ngồi thần người ra giữa nhà, hôm nay là chủ nhật, và bố mẹ tôi lại xuống nhà dì Huệ để “bán mạng” cho mấy trò đỏ đen. Tôi nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là đến giờ biểu diễn của mọi người. Tôi muốn đi quá, nhưng sợ khi bố mẹ về không thấy tôi ở nhà lại ầm lên. Kim nó bảo dạo này nhóm không được ổn cho lắm, nhất là anh Dương, anh ấy cứ … sao sao ấy. Tôi không hiểu cái từ “sao sao” mà Kim muốn nói là gì, tôi chỉ biết rằng việc chuẩn bị của nhóm không được tốt.

Cả tối hôm qua Kim, và một số người trong nhóm, cứ lên Facebook gào thét, bắt ép tôi phải đi xem ngày hôm nay. Chiều hôm qua Kim còn dúi vé vào quyển vở Sử của tôi nữa. Tôi mới chỉ dám … nhìn cái vé có một lần, bởi cứ mỗi lần nhìn vào nó, tôi lại muốn đi vô cùng.

Xem nào! Thôi thì đi chứ nhỉ, hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của nhóm mà. Dù chỉ là “chân sai vặt lâu nhâu”, nhưng cũng không nên vắng mặt. Với cả tôi cũng muốn xem mà. Nhất là khi biểu diễn chính từ trang phục đến vũ đạo cũng công phu hơn luyện tập nhiều nữa. Trời ạ, làm sao mà tôi chịu nổi đây!!!!!!!!!

Nghĩ vậy, tôi lao ù lên phòng để thay quần áo, thật nhanh để không kịp suy nghĩ lại. Hai lăm phút sau, tôi có mặt ở rạp Kim Mã. Ngày hôm nay, số lượng người tới đây xem rất đông, nó đông gấp mười lần số người tới tập luyện hôm nọ ấy chứ. K-pop vốn đông fans mà! Tôi gửi xe nhanh rồi chạy vào rạp, thỉnh thoảng “hồn nhiên” quay sang cười toe toét với mấy bạn Shawol (*) đang cầm banner SHINee.

(*) Shawol: Fan của Shinee

Tôi lẳng lặng đi theo các bạn teen tầm tuổi mình, bởi lẽ cũng chẳng xác định được là phải đi tới đâu nữa. Mọi người đều háo hức tiến về nơi diễn ra buổi off, ai nấy đều đi theo cặp hoặc nhóm, có mỗi tôi là đi một mình. Hừ, kể ra cũng … buồn buồn. Ước gì lúc này tôi được ở trong kia, phụ những việc lặt vặt cho mọi người. Không có tôi, chắc mọi việc lại đổ hết lên đầu chị Mai rồi. Chị làm stylist không cũng đủ mệt rồi, hơi đâu để ý đến những việc của tôi nữa. Hic, lỗi tại tôi!

Cuối cùng thì tôi cũng đã tới được nơi tổ chức buổi off. Các bạn soát vé vẻ mặt thân thiện lắm, có bạn còn cài trên đầu cái vương miện màu vàng bé xíu, có lẽ là V.I.P (*). Phía bên trong rạp đã tối đèn, tôi lò dò tìm chỗ ngồi, cố tìm ghế ở mấy hàng đầu tiên. Tôi tin là vẫn còn chỗ, vì theo tôi mọi người thường đi theo cặp hoặc theo số đông, chắc phải thừa ra một ghế trống và mọi người sẽ phải bỏ xuống hàng sau để ngồi. Đúng như tôi “tiên đoán”, tôi đã tia được một chỗ ở hàng hai, ngay đường đi. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống ghế thì những chiếc đèn tắt và nhạc nổi lên, cùng với đó là tiếng … rú đầy phấn khích của mọi người. Tôi cũng có khả năng “rú” theo lắm đấy chứ, nếu bây giờ tôi không bận tìm kiếm mọi người trong S.I.U. Không có ai ở ngoài này hết, có lẽ mọi người đều đang ở sau sân khấu để chuẩn bị. Tiết mục thứ hai là đến nhóm rồi mà.

(*) V.I.P: FC của Big Bang

Sau lời giới thiệu, trình bày của hai bạn MC trông rất đáng yêu thì tiết mục “chào hàng” là "The boys" của S-Girls. Tôi không ngẩng mặt lên nhìn một giây nào, chỉ chăm chăm nhìn vô thức vào màn hình điện thoại. Tôi không muốn nhìn mặt Quỳnh Chi, chỉ vì nhìn chị ấy tôi sẽ nghĩ đến anh Dương, và sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Vậy là cái giai điệu "The Boys" cứ xập xình vang lên đầy vô cảm trong đầu tôi. Kệ, tôi đến đây cũng nào phải với mục đích xem trọn vẹn chương trình, có mất mát đôi chút tôi cũng cam lòng.

Cuối cùng bài hát cũng hết, tôi hớn hở nhìn lên sân khấu, đợi S.I.U xuất hiện. Mà không chỉ một mình tôi đâu, tôi để ý bên dưới tôi, rất nhiều người đang gọi tên S.I.U, tôi cảm thấy vui vui, vì những nỗ lực mọi người bỏ ra cũng được công nhận, dù mới là chút ít.

Cuối cùng thì S.I.U cũng bước ra, điều khiến tôi chú ý đầu tiên, và shock nhất, là quả tóc giả của anh Khánh. Tôi không thể tin được khi đội cái bộ tóc giả màu nâu, dài đó, trông anh lại giống Tae Min đến vậy. Tôi cũng nghe tiếng một vài Shawol đang hú hét điên loạn gọi tên Tae Min bên dưới. Đúng là shock quá đi! Anh Khánh đúng là “đại ca” của bọn tôi, ngầu thật!

Tôi bắt đầu nhìn sang anh Dương, mái tóc nâu vàng của anh hôm nay phải tạm “đổi” thành màu đen, đơn giản vì anh nhảy phần của Min Ho mà. Tôi thầm nghĩ, liệu có phải chị Mai đã đã vẽ cái mắt của anh quá sắc hay không, mà nhìn anh hôm nay thật sự, thật sự rất lạnh lùng. Nếu như đây là lần đầu tiên tôi gặp anh, chắc chắn tôi sẽ chẳng dám làm quen đâu, cho dù anh có đẹp trai tới mức nào đi chăng nữa.

Không khí trong rạp bắt đầu lắng xuống một chút, tất cả đang đợi giai điệu của "Lucifer" nổi lên. Tôi đột nhiên không kiềm chế được mình, bất giác hét tướng lên, đúng lúc mọi người vừa im lặng:

“S.I.U is the best!”

Năm thành viên của S.I.U hiện đang ở trên sân khấu, gồm có anh Dương, anh Khánh, anh Việt, Hoàng và Tuấn, ngay lâp tức nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Tôi nghĩ mọi người nhận ra giọng tôi, nên lập tức nhìn quanh xem tôi đang ở chỗ nào. Anh Dương là người nhận ra tôi đầu tiên, trên gương mặt anh bỗng nở một nụ cười, khiến cho cái vẻ lạnh lùng khi nãy nhanh chóng tan biến. Những tiếng hét phấn khích sau lưng tôi đồng loạt vang lên ngay sau nụ cười của anh Dương. Nhưng tôi cũng không để ý nữa, tôi ghép hai bàn tay thành hình trái tim, đưa về phía mọi người. Mọi người cũng bật cười sau hành động của tôi, và bọn họ đáp trả tôi bằng chữ V chiến thắng.

Nhạc của "Lucifer" bắt đầu nổi lên. Lúc này thì tôi chẳng có việc gì khác là ngồi … quay clip cả. Cho dù hai con mắt của tôi, à không, bốn con mắt chứ, hôm nay muốn “giả nai” chút nên tôi đã đeo kính Nobita không tròng vào, nhưng vẫn được tính là bốn con mắt nhỉ? Ừ, cho dù là bốn con mắt của tôi đang dán chặt vào màn hình máy ảnh, nhưng tôi vẫn nhận ra anh Dương luôn nhìn mình. Bất kể lúc nào rảnh mắt, nghĩa là không phải tập trung để đổi vị trí cho các thành viên còn lại, thì anh đều nhìn tôi. Như vậy là hết giận rồi phải không?



Bốn tiếng ngồi “ê mông” cuối cùng cũng trôi qua. Trong khi mọi người, phần thì lục đục ra về, phần thì nán lại chụp ảnh, thì tôi vẫn ngồi lì ra đấy. Chính xác thì lúc này tôi đang nhìn quanh để tìm My. Hôm nay đi vội quá nên tôi cũng chưa kịp nhắn tin cho con bé để dặn trước, nhưng cũng không sao, dù gì My làm việc trong ban tổ chức, ắt hẳn hôm nay con bé cũng sẽ tới mà. Tự nhiên lúc này tôi tự tin vào bản thân mình, tin rằng tôi có thể tìm được con bé. Cùng đường lắm thì tôi mới quyết định gọi điện xem My đang ở đâu.

“Chị Linh!”

Một chai C2 lạnh buốt bỗng dưng áp sát vào má tôi, khiến tôi suýt nữa thì nhảy tưng lên vì lạnh. Tôi quay lại nhìn, con bé My đang nhìn tôi đầy vẻ hứng thú, có lẽ rằng nó khá vui vì đã trêu được tôi.

“Chị đang tìm em đây!”

“Em biết rồi! Em thấy chị ngơ ngác từ nãy!” – My vừa nói vừa dúi chai C2 vào tay tôi.

“Em gặp anh Khánh chưa?” – Tôi nhìn My dò hỏi. Tự nhiên tôi lại thấy tò mò chuyện của con bé.

“Rồi chị! Hôm nào em chả gặp! Lúc nãy anh ấy nhờ em xem lại bài nhạc. Tóm lại là vẫn chẳng biết em là ai, rõ chán!”

Tôi phì cười trước lời than thở của My. Không phải tôi vui vì thấy nó chán nản như thế, lí do tôi cười chẳng qua cũng chỉ vì cái tính đáng yêu của My. Ai đời cái việc nhỏ nhặt như anh Khánh nhờ nó một tí xíu thôi, nó cũng kể bằng giọng đầy hào hứng, rồi kết thúc câu nói với một tiếng thở dài.

“Linh!”

Anh Khánh và mọi người trong nhóm bước đần gần tôi. Cùng lúc đấy, tôi nhận thấy My thoáng giật mình khi nhận ra sự xuất hiện của anh Khánh. Tôi quay sang nhìn My nháy mắt, cố trấn an cô em gái nhỏ.

“Con hâm này! Sao bảo không đến?” – Kim nhào tới … xoa đầu tôi. Ơ hay, học cái kiểu của anh Dương từ lúc nào rồi không biết – “Úi giời, sao nhìn hôm nay mày nai tơ thế? Ơ mà ai đây?”

“Đây là My, em họ tao!” – Tôi nói rồi nhìn sang anh Khánh. Tất nhiên, đó chỉ là một lời nói dối.

“Em này trông quen quen!” – Anh Khánh nhìn My đầy thắc mắc. Hừ, cố nhớ xem nào! Anh đang làm em tôi nhớ nhung từng ngày đấy!

“Thôi đi đại ca! Bạn này ở trong ban tổ chức mà!” – Uyên xen vào, rồi lại quay qua tôi, vừa nói vừa đung đưa tay Tuấn, như thế … trông chừng thằng bé, không để cho mấy bạn fangirl đòi chụp ảnh cùng. He he, hai nhóc làm lành rồi sao – “Chị đến là tốt rồi! Chúng ta đi ăn mừng thôi!”

Lại ăn mừng! Mấy cái người này, cuộc sống của họ chỉ toàn tiệc tùng thôi thì phải. Tôi thì không đi với mọi người nhiều nên cũng cho qua đi, nhưng hình như ngày nào bọn họ cũng tụ tập thì phải?

Tôi nuốt nước bọt, cắn răng từ chối khéo:

“Không được rồi! Chị đi cùng My, chị phải về cùng nó!”

“Chị đừng lo! Em họ chị cũng không thoát được đâu. Tất cả phải đi mà!” – Tuấn nói tiếp.

Tôi đứng hình, quay sang nhìn My. Rõ ràng là tôi muốn mượn My làm lí do để trốn về, ai ngờ bọn họ lại lôi cả con bé đi theo. Chậc, tội lỗi của tôi to lớn rồi đây! Tôi nhìn My hối lỗi, nhưng ngoài sức tưởng tượng của tôi, con bé đang nhìn tôi bằng con mắt tròn xoe, và đầy ẩn ý. Tôi có thể đọc được điều con bé định nói là: “Chị Linh ơi! Đi đi mà! Em muốn đi cùng anh Khánh!”

Tôi bất lực hoàn toàn với mấy con người này rồi!

.

.

.

Nói là đi “ăn mừng” thôi, chứ thực ra mọi người quyết định ra bãi cỏ ở sông Hồng để chụp ảnh và thư giãn. Tôi không phản đối mà ngược lại, tôi rất thích. Trước giờ tôi chưa được ra đây bao giờ cả, dù có một vài lần đám bạn có rủ đi. Đến đây rồi mới cảm thấy hối hận ghê gớm. Nhưng thôi không sao, dù gì thì bây giờ cũng đặt chân tới rồi.

“Chị Linh!” – My khoác tay tôi, vừa đi vừa nói, giọng điệu giống như một bà cụ non – “Sao chị không đi cùng anh Dương?”

Tôi đưa mắt nhìn anh Dương, ngay sau khi nghe My nhắc đến tên anh ấy. Rõ ràng là khi nãy chúng tôi đã làm hòa rồi mà, đúng không nhỉ? Nhưng mà tôi vẫn không đủ can đảm để tới gần và bắt chuyện với anh. Nhớ lại cái thái độ ngày hôm đó của mình, tôi cũng tự thấy tôi đáng ghét ghê gớm. Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi không dám nghĩ mình phải làm gì nữa rồi.

“Chị và anh Dương cãi nhau hả?” – My tiếp tục lên tiếng.

“Em đừng có nói vớ vẩn!”

“Thật mà! Mà em để ý mấy hôm chị không tới rạp, anh Dương nhảy như dở hơi ý. Thế mà hôm nay nghe chị hét cái, anh ấy nhảy đẹp ngay!”

“Ăn nói vớ vẩn ít thôi!” – Tôi mở túi ra, lấy cái máy ảnh rồi nhét vào tay My – “Em cầm cái này, ra bảo anh Khánh xem cái nào ưng thì để lại, không thích thì xóa đi!”

“Ơ! Sao lại là em?”

“Chứ em không muốn nói chuyện với anh ấy hả?”

“Em…”

“Thôi đi nhanh nào! Lừng khừng là tí cậu Tuấn cô Uyên kia ra là lại vớ lấy chụp ảnh đấy!”

“Vâng!”

My nhìn tôi cười, gương mặt con bé thoáng đỏ lên, trông rất đáng yêu. Tôi nhìn My chạy tới chỗ anh Khánh, rồi mới bắt đầu quay sang nhìn đồng cỏ lau trước mặt. Thích thật! Giá mà ngày nào cũng được qua đây!

“Tách”

Giữa lúc đang … “hòa mình với thiên nhiên”, tôi nghe tiếng bấm máy khô khốc vang lên bên tai mình. Chậm chạp quay ra nhìn, tôi nhanh chóng phát hiện ra là anh Dương đang chụp trộm tôi. Tôi thoáng nhăn mặt, bối rối nói:

“Sao anh lại chụp ảnh em?”

“Anh thích!”

“Nhưng em không thích! Xóa đi!” – Tôi nhăn nhó, nói như thể ra lệnh.

“Không! Đẹp mà, em có vẻ không tin vào bản thân mình nhỉ?”

“Em không thấy đẹp chút nào cả! Xóa, xóa, xóa!”

“Không! Anh sẽ up lên Facebook!”

“Không được! Em không cho phép! Nếu anh muốn up, anh về mà up ảnh của Quỳnh C_”

Tôi chợt khựng lại, nhưng dường như điều đó cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Tôi thấy gương mặt của anh Dương bỗng ngẩn ra, rồi một lát sau, nụ cười nhếch mép thoáng hiện lên trên gương mặt anh. Tôi đi chết đây! Sao tôi lại… Tôi vừa nói cái quái gì ấy nhỉ?

“Tách”

Anh Dương lại bấm máy lần nữa. Lúc này tôi cảm thấy trong người mình nóng phừng phừng, tôi vô cớ hét lên.

“Em đã bảo anh đừng chụp nữa mà!”

“Tách”

“ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT!”

Tôi hét ầm lên, sau đó bật khóc ngon lành. Khi đó, anh Dương, và mọi người xung quanh nữa, đều quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy anh Khánh định chạy ra hỏi thăm mình, nhưng My với anh Việt đã giữ anh lại. Bên cạnh đó, mọi người cứ nhìn tôi, xong lại nhìn anh Dương, cuối cùng là quay sang nhìn nhau cười, rồi nhún vai quay đi như chẳng có chuyện gì?!

Anh Dương đứng thần người ra nhìn tôi khóc một lúc, rồi mới hớt hải chạy lại. Tôi ức, tôi ức lắm ấy! Ức vì mình ngu ngốc một cách khó tả! Ngu ngốc, trẻ con và ích kỷ! Vậy mà lúc này, anh còn cố chọc cho tôi điên lên nữa!

“Này nhóc!”

“Tránh xa em mười mét!”

“Tại sao lúc nào em cũng xua đuổi anh thế nhỉ?”

“Vì anh đáng ghét!” – Tôi trả lời ngay, không mảy may suy nghĩ.

“Trời ơi đừng khóc nữa mà! Mọi người đang nhìn đấy! Bọn họ tưởng anh làm gì em đấy!”

“_”

“Đừng khóc nữa mà! Anh hứa sẽ không chọc em điên lên nữa!”

“Nhưng…nhưng đâu phải tại anh!” – Tôi mếu máo, mặt mũi lấm lem nước mắt, ngước nhìn anh.

“Thế sao em khóc?”

“_”

“Thôi được rồi! Anh sẽ không hỏi nữa!” – Anh Dương vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh tôi – “À mà không được! Anh phải hỏi rõ! Hôm đó có chuyện gì thế?”

“_” – Tôi liếc nhìn anh Dương. Rõ ràng vừa kêu sẽ không hỏi nữa cơ mà. Sao vừa nói xong đã ngay lập tức lật mặt được nhỉ?

“À không! Ý anh hỏi là tối hôm đó, có chuyện gì xảy ra?”

“À! Chỉ là chuyện gia đình thôi ạ!”

“À mà thôi! Em không cần nói đâu! Kim nó kể cho anh hết rồi!” – Tôi bị shock bởi cái con người này. Từ nãy đến giờ, rõ ràng câu trước và câu sau luôn “chọi” nhau côm cốp. Dương à, anh có thấy là anh đáng ghét lắm không?- “Hình như hôm đấy, anh cũng khiến em bực mình thì phải!”

“Hôm đấy là em bực mình lung tung, rồi trút giận lên anh! Em xin lỗi!” – Tôi nhìn anh Dương, bắt đầu khoanh tay trước ngực và cúi đầu xin lỗi anh một cách … thành kính. Mỗi lần nói chuyện với anh, tôi đều cảm thấy mình mới là người có lỗi. À không, chính xác thì tôi đúng là người có lỗi.

“Hôm đấy anh mang bánh qua cho em, mà em lại đuổi anh về khá phũ phàng!”

“Em xin lỗi!”

“Tối mọi người đi chơi, anh cũng có mua bánh cho em, nhưng mà em không đi!”

“Em xin lỗi mà!”

“Không sao! Những chuyện đấy không quan trọng. Chỉ là… biết em khóc mà anh không ở bên em được. Anh xin lỗi!”

Khi câu nói đó phát ra từ miệng anh Dương, tôi bỗng cảm thấy có một cơn gió lạnh vừa thổi qua mình. Lạnh buốt cả sống lưng. Tôi không biết câu nói đó, anh nới với ý nghĩa gì, nhưng thật sự nó khiến tôi cảm thấy cảm động. Trong lúc tôi giận dỗi vô cớ, xua đuổi anh như thế, mà anh vẫn quan tâm đến tôi.

“Anh đừng xin lỗi em mà!”

Khóe mắt tôi bỗng dưng cay xè. Khi nãy, vì uất ức, tôi có khóc. Nhưng khi đó nước mắt cứ thi nhau chảy ra, chẳng có lấy một biểu hiện gì.

“Nhóc này, nghe lời anh, chỉ khi nào có một người đủ tốt để em tin tưởng ở bên cạnh, thì mới được khóc nhé!”

“Vâng!” – Tôi nhìn anh cười, chính xác là vừa cười vừa khóc – “Nếu người đó đủ tốt với em…”

…như anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play