Tôi im lặng, cảm thấy Quân thật sự phiền phức vô cùng. Cậu ta ắt hẳn phải hiểu rằng tôi đang rất bực mình vì chuyện đấy, thế mà còn hồn nhiên nhắc lại, hơn nữa Quân còn đang ra lệnh cho tôi kia kìa. Cậu ta nghĩ mình là ai thế không biết?

“Không.” – Tôi phồng miệng, bướng bĩnh cãi lại.

Nín cười trước biểu hiện cố chấp của tôi, Quân nhẹ giọng hơn, có lẽ cậu ta đã nhận ra giọng điệu ra lệnh của mình là nguyên nhiên khiến tôi càng thêm bực tức:

“Cậu muốn nói chuyện với anh ấy mà, đúng không?”

“Ừ.”

“Thế thì gọi lại đi.”

“Không được đâu.” – Tôi khẽ lắc đầu từ chối – “Đấy là số điện thoại của Ly. Tôi không thích.”

“Con gái thật khó hiểu.”

Quân lẩm bẩm đầy vẻ chán chường, rồi cậu ta đột nghiên mở túi xách của tôi ra và lấy điện thoại, chẳng hề có lấy một câu hỏi ý kiến của tôi. Mặc cho tôi cố giành giật lại cho bằng được, Quân chỉ cần có một tay để ngăn tôi lại. Tay còn lại, cậu ta đã nhanh chóng mở điện thoại ra và bấm nút gọi cho Ly.

“Quân, cậu làm gì thế?” – Tôi chỉ biết hét lên đầy bất bình trước hành động tùy tiện của Quân mà thôi.

“Yên nào.” – Ra hiệu cho tôi im lặng, Quân dường như vẫn chăm chú lắng nghe tín hiệu ở đầu dây bên kia – “Ê, cho tôi gặp anh Dương.”

Tôi vốn đã hết sức bực mình trước hành động của Quân, nay lại bị cái giọng điệu thản nhiên tuyệt đối mà Quân dùng để nói chuyện với Ly làm cho cứng họng. Tôi muốn mắng cho Quân một trận vì cái tội tùy tiện, nhưng đứng đối diện với cậu ta lúc này, tôi hoàn toàn cứng họng.

Đưa chiếc điện thoại cho tôi, giọng Quân lạnh tanh, hoàn toàn mất đi vẻ đùa cợt ban nãy:

“Nghe đi.”

“Ừm.” – Tôi nhận chiếc điện thoại mà tâm trạng vẫn đang hoàn toàn rối loạn không biết phải bắt đầu từ đâu trong tình huống này, nhất là khi nãy tôi đã nóng nảy lớn tiếng với anh và cúp máy trước – “…A lô.”

“Em đang đi cùng Quân?”

Anh hỏi tôi, nhưng dường như đó đã là một lời khẳng định. Giờ là lúc nào rồi mà anh còn để ý đến chuyện đấy cơ chứ? Tôi trả lời, cảm thấy đôi chút khó chịu trước thái độ dò xét từ phía anh, thêm vào đó là khi phải đối diện với gương mặt hoàn toàn vô tội của Quân ở hướng đối diện:

“Vâng.”

“Em sao thế?”

“Em chẳng sao cả?”

“Vì em như vậy nên anh chắc chắn em đang không ổn chút nào.” – Tôi nghe thấy giọng của Dương trở nên nghiêm túc cực kỳ, cách anh nói cũng mang đầy vẻ kiềm nén giống như tôi lúc nãy, là anh đang bực mình với tôi sao? – “Đừng bướng nữa, nhóc. Nói anh nghe xem chuyện gì khiến cho em không vui?”

“Em…”

Tôi ngập ngừng, đột nhiên cảm thấy việc kể hết mọi chuyện với anh trở nên vô cùng khó khăn. Suy nghĩ và hành động của tôi trong lúc này không tài nào thống nhất được với nhau. Tôi đã rất mong anh gọi cho tôi, chỉ để được nghe giọng anh, để được anh an ủi dỗ dành, và tôi có thể nói với anh rằng tôi nhớ anh biết bao. Nhưng hiện tại, khi giọng nói quen thuộc của anh vẫn vang lên bên tai, tôi lại cảm thấy sao mà xa cách quá. Có lẽ tôi tham lam, bởi tôi còn muốn được nhìn thấy anh và được chạm vào anh, ôm lấy anh. Anh có biết rằng tôi đang đứng ở điểm cùng cực của nỗi cô đơn hay không?

“Có chuyện gì em không thể nói với anh, nhưng có thể nói với Quân chứ?”

Nếu tôi nói với anh, anh sẽ hiểu hết chứ, vì anh đâu thể nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này, không thấy được mắt của tôi tuy ráo hoảnh, nhưng trong lòng lại đang muốn khóc òa lên.

“Linh, đừng giận dỗi trẻ con như thế nữa, em cứ im lặng như vậy khiến anh không thể đoán được chuyện gì cả. Anh không ở bên cạnh em lúc này, em muốn làm anh lo lắng hơn ư?”

Tôi cứ im lặng nghe anh nói như nuốt vào từng chữ, trong lòng hoàn toàn hỗn độn. Những lời tôi muốn nói với anh, rằng: “Mẹ đã sang Nhật và không đưa em theo, vì mẹ biết em muốn ở lại Việt Nam, ở lại nơi có anh mà thôi.” tất cả bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng. Mặc cho Quân nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, tôi hiểu bản thân mình bây giờ trông kì cục và thảm hại. Tôi mệt mỏi vì phải giả vờ rằng mình vẫn ổn, nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn tiếp tục giả vờ.

“Em xin lỗi” – Tôi cảm nhận được môi của mình cứng đờ và run lên – “Không phải em buồn, em chỉ lo cho anh thôi, em muốn biết anh ra sao rồi?”

“Có thật không?”

“Vâng, em ổn mà, em không giấu anh chuyện gì cả đâu.”

“Nhóc, anh thật sự rất lo cho em, em có biết…”

“Cậu ta nói vậy mà anh cũng tin sao?”

Quân bất ngờ giằng lấy điện thoại trên tay tôi, quát lên với anh Dương đầy bực dọc, mặc cho tôi thảng thốt. Cậu ta bước đến sát bên tôi, gần đến nỗi tôi cảm nhận được hơi thở mạnh của Quân phả trên trán mình.

“Người yêu của anh bây giờ trông xấu tệ, nước mắt nước mũi nhoe nhoét cả rồi. Con gái nói không sao tức là có sao đấy, anh không hiểu hay là bị ngốc thật vậy?”

Tim của tôi sắp nhảy ra ngoài thật rồi đấy, Quân đang làm cái quái gì vậy? Sao cậu ta luôn hành động tự tiện mà không bao giờ chịu hỏi qua ý kiến của tôi?

“Mẹ của Linh đi Nhật rồi, anh nghĩ cậu ta hiện tại có ổn không? Nếu anh thật sự quan tâm Linh thì hãy thể hiện nó ra rõ ràng hơn một chút đi.”

Quân lạnh lùng nhấn nút ngừng cuộc gọi. Tôi vội lao đến giành lấy điện thoại của mình và ném về phía Quân ánh nhìn giận dữ. Tôi đã cố gắng nín nhịn bởi không muốn làm cho anh lo lắng, nhưng cuối cùng cậu ta lại nói với anh tất cả. Quân không nghĩ đến anh Dương sẽ cảm thấy như thế nào, và có thể anh sẽ không tha thứ vì tôi đã cố tình giấu anh, nhưng lại cho Quân biết mọi chuyện hay sao?

“Cậu quá đ…”

Khi tôi chưa kịp nói hết câu thì Quân đã lôi tôi xuống yên sau của chiếc xe, không thèm để ý tôi lì lợm cố bám vào tay lái. Rốt cuộc Quân muốn làm gì đây, sao cậu ta cứ liên tục xoay tôi như chong chóng mà không buồn quan tâm đến suy nghĩ và thái độ của tôi một chút nào thế?

“Tôi chở cậu về nhà.” – Quân nói một cách kiên quyết, trong khi tôi đờ người vì hoàn toàn không nghĩ được gì vào lúc này. Cơn giận trong lòng tôi cũng tạm thời bị nỗi ngạc nhiên làm cho mờ nhạt.

“Cậu lại sao thế, nhà ở đây rồi cơ mà.”

“Tôi chở cậu về nhà cậu ấy, sao mà chậm hiểu thế không biết!”

“Cậu hâm à, rồi tí cậu đi gì về nhà mình?”

“Còn đỡ hơn để cậu tự lái trong tình trạng này, tôi không muốn mang tiếng làm bạn với hung thần đường phố, hiểu chưa?”

Quân bắt đầu nổ máy xe, để mặc cho tôi ngồi phía sau vẫn nắm chặt vạt áo cậu ta như thể bấu víu cho mình một điểm tựa trong lúc này. Tôi nghĩ lúc này tôi nên giận Quân mới phải, nhưng không rõ vì sao tôi lại cảm thấy giận bản thân mình nhiều hơn. Anh Dương không buồn gọi điện lại sau khi Quân dập máy, ắt hẳn anh giận rồi. Chỉ là tôi lo lắng cho anh, cho công việc của anh sẽ bị sự phiền hà từ bản thân tôi làm cho anh hưởng nên mới đành lòng nói dối, như thế cũng là tôi sai hay sao? Biết là mình không nên nói dối, biết là mình không nên giả vờ với anh thêm nữa, nhưng tôi vẫn không thể. Dường như việc tự tạo cho mình một vẻ ngoài bình thản từ sau khi biết giữa anh và Ly có điều gì đó, đã là công việc quen thuộc của tôi rồi…

“Lần sau đừng như thế nữa.”

Tôi vô thức gục đầu vào lưng Quân, lí nhí nói. Cái nắng của tiết trời Hà Nội khiến cho lưng áo Quân đẫm mồ hôi, và tấm lưng của cậu ta, dĩ nhiên cũng chẳng thể rộng và vững chãi như của anh được. Tôi bật dậy, lắc đầu cho tỉnh táo khi nhận ra chỉ trong giây lát thôi, tôi thèm khát được tựa vào lưng anh biết bao nhiêu.

“…Tôi không chịu được.” – Quân bướng bỉnh cãi lại.

“Không chịu được gì cơ chứ? Tôi còn chịu được, cớ sao cậu lại không? Tôi chẳng sao hết, chẳng có gì xảy ra hết. Chỉ là trời nắng khiến tôi cảm thấy mệt mỏi mà thôi.”

“Người con trai tốt là người không bao giờ để người yêu mình phải khóc.”

“Người con gái tốt là người không bao giờ để người yêu mình phải lo lắng.”

“Cậu đừng cãi cố tôi có được không?” – Quân gằn giọng, dường như cậu ta đã bắt đầu mất bình tĩnh trước sự bướng bỉnh của tôi – “Hai người là người yêu cơ mà, tại sao cậu có chuyện mà cứ phải ôm khư khư một mình như vậy? Người yêu là để chia sẻ chứ để trưng bày à?”

“Tôi có thể nói hay sao?” – Tôi gắt lại Quân – “Anh ấy còn có công việc của mình, đấy là ước mơ của anh ấy. Tôi không thể tham lam thèm muốn anh ấy ở bên mình mà khiến anh ấy lo lắng, mất tập trung được!”

“Phải rồi, cậu cứ hy sinh đi! Hy sinh bản thân mình để cho anh ấy bước chân vào cái thế giới hào nhoáng ấy và mất-anh-ấy luôn đi!”

“Sẽ không như vậy đâu.” – Tôi bất giác nắm chặt vạt áo của Quân, cãi lại một cách yếu ớt. Tại sao ngay cả việc khẳng định câu nói và niềm tin của mình mà tôi cũng không thể. Thậm chí, tôi cảm thấy bản thân đang mất dần phương hướng khi cảm giác lung lay và mất mát cứ hiện hữu rồi lớn dần lên ở trong lòng.

“Cậu cứ phớt lờ chuyện của tôi và anh Dương đi, được không, Quân?”

.

.

.

Bảy giờ tối, nhà cửa trống trơn. Tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần để về nhà, cũng như để đón nhận sự khác thường này, nhưng vắng lặng đến dường này, tôi chưa hình dung tới. Những tưởng chỉ có thiếu vắng đi sự xuất hiện của mẹ mà thôi, nhưng sao bố tôi đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về cơ chứ? Hay là ông cũng bỏ tôi nốt rồi và chỉ đợi đến ngày mẹ tôi đi thì ông cũng sẽ ra đi? Không đâu, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi, bố tôi chắc chắn không phải là người như thế. Nhưng giờ này mà ông vẫn chưa về thì liệu ông đi đâu nhỉ, hay là ông vẫn còn giận tôi? Điều đấy thì có thể lắm chứ.

Tôi tiến lại bàn ăn, khi nhìn thấy hộp cơm bố để lại trên bàn. Bố còn để cơm cho tôi thế này, chắc ông không còn giận tôi nữa, hoặc cũng có thể đó chỉ là nghĩa vụ. Giờ tôi có thể tự nấu ăn được rồi mà, ông không cần kĩ tính đến như vậy. Tôi thoáng cười, chậm rãi mở hộp cơm bố mua ra. Cãi nhau một hồi bụng tôi cũng hơi đói đói, tốt nhất là nên bổ sung thêm năng lượng thôi.

Nhìn chăm chăm vào hộp cơm để trước mặt, tôi chỉ biết lắc đầu. Hành, bố có biết là tôi ghét ăn hành, thậm chí không thể ăn hành hay sao? Tôi luôn buồn nôn mỗi khi ăn phải thức ăn có mùi hành, đấy là lí do mẹ không bao giờ nấu những món ăn có nó, hoặc là nấu riêng cho tôi món khác với cả nhà.

Mẹ à, tôi lại vô tình nghĩ đến mẹ rồi. Tôi không thể trách bố được, bởi trong những chuyện như thế này, mẹ vẫn luôn là người chu đáo và quan tâm hơn, chỉ là sự thiếu sót của bố càng làm tôi nhớ mẹ hơn mà thôi. Giờ này mẹ tôi đang làm gì nhỉ? Mẹ đã đến Nhật rồi phải không, đất nước đấy đẹp chứ… Sao mẹ không gọi cho tôi, mẹ đừng khiến tôi phải mòn mỏi chờ đợi như cái cách anh Dương làm, được chứ?

Đóng hộp cơm lại, tôi ngồi thần người trên bàn ăn, dù cho ý định ban đầu là sẽ đứng lên để đi nấu mì. Nhưng với căn nhà vắng vẻ này, chỉ nghĩ tới việc phải một mình loay hoay với nó, cô đơn từ suy nghĩ tới hành động, tôi lại không chịu nổi. Tôi rút điện thoại ra, nhấn nút gọi cho Kim:

“Tao nhớ mày. Hôm nay tao qua nhà mày ngủ được không?”



“Ăn caramen không tao lấy cho?”

“Không. Mày khách sáo với tao từ bao giờ thế?”

Nằm dài trên giường của Kim, tôi lắc đầu từ chối. Đã lâu rồi tôi không đến đây, lần cuối cùng có lẽ là trước hôm bế giảng. Và cũng đã lâu rồi tôi với Kim không đi riêng với nhau, dường như cả hai đứa đều quá bận rộn với cuộc sống riêng của mình. Tôi nhớ những ngày chúng tôi bám riết lấy nhau như hình với bóng. Liệu có phải tôi ích kỉ quá hay không, khi mà mãi tới khi cảm thấy cô đơn, không có ai bên cạnh thì tôi mới nhớ ra đứa bạn thân nhất của mình?

“Mấy hôm nay biến đâu thế?”

Thả người phịch xuống giường, đầu gối hẳn lên bụng tôi, Kim hỏi bằng giọng điệu trách cứ. Tôi không đáp, chỉ khẽ nghịch mấy lọn tóc của nó. Được một lúc, tôi mới hỏi lại:

“Dạo này mày với anh Việt sao rồi?”

Kim ngồi bật dậy sau câu hỏi của tôi, nó lăm lăm tiến đến tủ quần áo, sau một hồi bới tung lên thì ném về phía tôi một bộ đồ. Sau một hồi ngẩn mặt ra không hiểu gì, tôi cũng đành nhặt bộ quần áo lên để xem xét sau cái hất hàm của Kim. A, pyjama tai thỏ. Đáng yêu quá!

“Đáng yêu quá!” – Suy nghĩ của tôi nhanh chóng bật ra thành một lời khen.

“Đáng yêu cái đầu mày ấy!” – Kim bặm môi đe dọa – “Quà thi xong đại học của tao đấy. Ông ấy nghĩ tao mấy tuổi rồi mà còn tặng tao cái này?”

“Ơ, đẹp mà…”

“Hừ, đúng đồ trẻ con. Những thứ thế này chỉ mua chuộc được mày với My thôi, tao mặc vào hỏng hết cả hình tượng.”

“Này, không thích thì thôi, đưa đây tao mặc.”

“Ơ không…”

Tôi phì cười trước sự phản đối yếu ớt từ phía Kim. Con nhỏ đấy đúng là lắm trò, miệng thì không ngừng chê bai quà của anh Việt mua, nhưng dọa cái đã cuống lên lo giữ. Lâu rồi không gặp mà tình cảm của hai người này vẫn trẻ con và đáng yêu như vậy đấy!

“Vẫn hạnh phúc như thế là tốt.”

“Ừ, ngày nào cũng cãi nhau hai trận, tốt quá.”

“Sao lại cãi nhau?”

“Ừ thì thích thế, kiểu không gây sự không chịu được ấy mà.”

“Xong rồi ai làm hòa trước?”

“Sáng là tao, tối là anh Việt, thành vòng tuần hoàn rồi.”

“Tao ghen tỵ với hai “vợ chồng” nhà mày lắm đấy.”

Tôi bĩu môi tỏ vẻ đố kỵ, sau đó lại loay hoay thả người phịch xuống giường. Có lẽ bây giờ Kim và anh Việt đã soán ngôi “cặp đôi cãi nhau nhiều nhất nhóm” của Tuấn và Uyên rồi, nhưng khác với hai đứa nhóc đấy là khi cãi nhau thì không kiềm chế được bản thân và giận dai, anh Việt và Kim có vẻ như coi cãi nhau là một…thú vui của mình vậy.

Nằm vắt tay lên trán, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ về chuyện tình yêu của mấy đôi trong nhóm mình.

Anh Việt và Kim: trẻ con toàn diện. Dù rằng anh Việt là một trong những người lớn tuổi nhất nhóm, nhưng anh vẫn luôn nhí nhố với những trò đùa vô bổ cùng với Hoàng và từ khi chính thức trở thành người yêu Kim thì có vẻ như anh còn điên hơn gấp bội. Tôi nghe có ai nói rằng khi yêu phải một người trẻ con, thì bản thân mình sẽ tự trở nên trưởng thành hơn, nhưng có lẽ câu nói đó không thể áp dụng được với cặp đôi này, bởi bọn họ đang ngày ngày kéo nhau…trẻ thơ trở lại. Trâm đã từng nói rằng cô bạn ghen tỵ với tôi vì cách anh Dương đối xử với tôi, nhưng bản thân tôi lại ngầm bình chọn anh Việt là người chiều người yêu nhất nhóm. Dù rằng luôn miệng gào thét về chuyện ăn mặc của Kim, nhưng chỉ cần nó nhăn nhó một cái là anh lại ậm ừ cho qua, để mặc con nhỏ tự do tung hoành với sở thích ăn mặc sexy của mình.

Tuấn và Uyên, cặp đôi trẻ tuổi nhất nhóm, song lại già dặn hơn hẳn anh Việt và Kim, bọn nó ắt hẳn là cặp đôi đáng để tôi ghen tỵ nhất rồi. Tôi chẳng nhớ bọn nó yêu nhau từ khi nào nữa, nhưng dù sao thì đó cũng là cặp đôi lâu dài nhất cho đến thời điểm này. Những ngày trước đây thì Uyên còn hay “đè đầu cưỡi cổ” Tuấn, nhưng bây giờ có lẽ khi nhìn thấy hình ảnh của mình ở Kim, con bé cũng bắt đầu “tỉnh” ra, đã không còn vô duyên vô cớ gây sự với Tuấn nữa. Đã từ lâu, vấn đề khiến hai đứa nó cãi nhau chỉ có một, đó là “Tại sao anh/em không trả lời tin nhắn của em/anh mà đi comment status của đứa khác?”. Ừ đúng, bây giờ đó là lí do duy nhất có thể khiến bọn nó gây gổ, còn lại thì rất hòa thuận, hai đứa nó dường như còn hiểu được cả suy nghĩ của nhau mà không cần đối phương nói gì. Thật đáng ngưỡng mộ!

Anh Khánh và My dường như là cặp đôi yên bình nhất trong nhóm, tôi chưa bao giờ có cơ hội “được” chứng kiến hai người này cãi nhau cả. My luôn ngoan ngoãn nghe lời và ủng hộ mọi quyết định của anh Khánh, trong khi đó thì anh Khánh luôn cưng chiều và nhường nhịn con bé. Hai người đó cứ nhường qua nhường lại, chẳng trách gì không bao giờ cãi nhau. À, và còn cả cái cách ghen của họ, cũng chẳng giống bất kì ai cả. My mỗi lần nhìn thấy anh Khánh nhảy đôi với chị Trang hay bất kì ai khác, miệng vẫn cười tươi rói, nhưng quay lưng đi đã nhanh chóng lấy điện thoại anh Khánh đổi hình nền thành người mà anh vừa nhảy cùng. Còn anh Khánh mỗi khi thấy My nói chuyện quá lâu trên Facebook với một ai đó, anh lại đột ngột xen ngang câu chuyện của hai người chỉ bằng một comment gọn lỏn “Myyyyyyyyyyy”, làm cho đối phương im bặt, còn kẻ ngoài cuộc thì tự động rút lui.

“Linh mà cũng phải ghen tỵ sao?”

Câu nói có phần hơi đả kích của Kim khiến cho nụ cười trên môi tôi tắt ngúm. Tôi quay sang nhìn nó, khẽ cong môi giận dỗi:

“Tao không phải người chắc?”

“Không không, mày biết ý tao không phải vậy mà. Chỉ là mọi người chưa ghen tỵ với mày thì thôi, mắc mớ gì mày phải đi ghen tỵ ngược lại.”

“Tao chả có gì để người khác ghen tỵ cả.”

Tôi trả lời cụt lủn, giọng vẫn không giấu nổi sự giận dỗi. Nhìn tôi bây giờ có gì để người khác ghen tỵ hay sao? Cô đơn và bế tắc đến cùng cực chỉ vì thiếu vắng người yêu bên cạnh, tôi ghen tỵ với những người đang yêu bên cạnh cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Tôi ghen tỵ với Kim, khi anh Việt luôn rối rít xin lỗi nó chỉ vì anh trễ hẹn có vài phút đồng hồ ngắn ngủi dù rằng nó không hề chau mày giận dỗi.

Tôi ghen tỵ với Uyên, khi vô tình chứng kiến cái ôm từ sau lưng thật chặt của Tuấn dành cho nó cùng với câu động viên: “Bố mẹ em không phải là bỏ rơi em, chỉ là họ an tâm khi biết rằng ở đây anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”

Tôi ghen tỵ với My, khi nó đều đặn nhận được những tin nhắc chúc ngủ ngon hay trao đổi về những việc vớ vẩn trong ngày từ anh Khánh, dù rằng anh đã mệt nhoài sau một ngày học tập và tập luyện.

Rất đáng để ghen tỵ mà, phải không?

“Mày với anh Dương lại làm sao?”

“Không sao hết.”

“Trông mày không có vẻ gì là không sao.”

“Tao ích kỷ lắm phải không?” – Nhìn vào mắt Kim, tôi thu hết can đảm để hỏi nó – “Những khi có anh Dương ở đây, tao quên mất mày, chẳng buồn liên lạc dù luôn miệng nói rằng mày là bạn thân nhất. Đến khi không có ai ở bên cạnh thì mới tìm đến gặp. Mày không giận tao chứ?”

“I\'ll put you in front of me

So everybody can see

My love, this is my love

I know that I\'ll be alright

As long as you are my guide

My love, this is my love…”

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại của Kim reo lên: “Love” của Jaeson Ma và Bruno Mars . Kim ra hiệu cho tôi đợi mình, rồi nhoài người ra với chiếc điện thoại. Nhăn nhó nhìn màn hình một hồi, nó quay sang nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy vẻ thăm dò.

Tôi bật cười trước dáng vẻ lén lút của Kim:

“Anh Việt à?”

“Ừ.”

“Nghe đi.”

“Ừ, đợi tí.” – Kim nói rồi ấn trả lời, giọng nó nhanh chóng chuyển sang một tông khác, chói tai đến bất ngờ - “A lô a lô a lô!!!!”

“_”

“Em ở nhà chứ ở đâu nữa.”

“_”

“Tại “người yêu” em ở đây nên em phải xét thái độ nó rồi mới nghe điện thoại của anh được.”

“_”

“Gì? Linh chứ thằng nào? Chưa gì đã gào ầm lên rồi.”

“_”

“Thì nó cũng là người yêu em, tuy rằng tình yêu này hơi biến thái chút.”

“_”

“Thôi. Không đi.”

“_”

“Hì, để sáng mai đi, nhé nhé “chồng” nhé.”

“_”

“Không, chỉ là hôm nay em muốn ở với đứa bạn thân nhất của mình thôi.”

“_”

“Ok, bye anh.”

Cúp máy, Kim quẳng chiếc điện thoại vào một xó rồi nhảy phắt lên giường nằm cạnh tôi. Nó đột nhiên ôm tôi chặt cứng, như thể đứa trẻ con làm nũng mẹ vậy.

“Chả giận gì cả. Là tao mải chơi với anh Việt quên mày mà. Không giận, không giận.”

Tôi bất giác…xoa đầu Kim, cảm thấy yêu đứa bạn tưng tửng của mình nhiều hơn bao giờ hết. Đúng là cả hai chúng tôi đã có một khoảng thời gian…lãng quên nhau, nhưng dù vậy cũng chẳng thể dễ dàng xóa bỏ được vị trí của đối phương trong lòng mình.

“Hai đứa mình ngớ ngẩn thật.”

“Ừ, số trời mà.” – Kim bất giác ồ lên – “Mà nhắc đến số má mới nhớ. Mẹ tao nhờ hỏi ****** chỗ xem bói, về hỏi hộ tao nhé.”

Tôi ngớ người ra trước câu hỏi của Kim, sao tự nhiên nó lại lôi bói toán vào đây thế này? Bố mẹ Kim đều là bác sĩ, vậy mà tự dưng đam mê bói toán thì có vẻ như…không thích hợp lắm. Thêm nữa, bây giờ tôi biết hỏi mẹ kiểu gì bây giờ? Mẹ tôi đâu còn ở Việt Nam nữa, thậm chí tôi vẫn chưa tìm được cách để có thể liên lạc với mẹ đây. Hỏi giúp Kim chuyện này, có vẻ như hơi xa vời với khả năng của tôi hiện tại.

“Thôi mày lên mạng tìm đi.” – Tôi miễn cưỡng từ chối lời nhờ vả của Kim.

“Trên mạng mà cũng có mấy cái đấy hả?”

“Ừ chắc cũng có thôi, mày tìm thử xem.”

“Ờ đợi.”

Kim lại một lần nữa ngồi dậy, nó bò lổm ngổm trên giường để đến gần cái laptop của mình. Tôi nhìn theo Kim, đúng như tôi nghĩ, bảo là ra tìm địa chỉ bói toán, vậy mà cuối cùng nó lại cắm đầu vào Facebook ngay đầu tiên rồi kia kìa. Thôi trẻ con ham chơi, không chấp. Mà nếu có là tôi, chắc tôi cũng sẽ hành động giống Kim mà thôi.

“Linh, lại đây!” – Kim dùng chân khều khều tôi, giọng nó bỗng nhiên lạnh tanh, không có lấy một chút cảm xúc.

“Gì?”- Mặc kệ hành động của Kim, tôi vẫn lười biếng nằm bệt ra giường.

“Nhanh!”

Kim vừa nói vừa…đạp vào người tôi, có vẻ như nó sẽ không chịu yên trừ khi tôi ngồi dậy và làm theo yêu cầu của nó. Miễn cưỡng nhấc người lên khỏi giường, tôi cũng lê lết bò lại gần Kim. Nó đang xem…Facebook của Ly? Lần này sẽ là chuyện gì đây? Không rõ vì sao, nhưng mỗi khi Kim báo cho tôi chuyện gì về Ly, tôi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Kim kéo chuột xuống một chút, rồi xoay màn hình về phía tôi. Chậm chạp đọc những dòng chữ được viết lên trên “tường nhà” Ly từ một địa chỉ Facebook lạ, tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu và nghi ngờ vừa thoáng nhen nhóm lên trong lòng mình.

“Nhỏ kia về Sài Gòn rồi hả mày? Hôm qua tao thấy mày ôm anh nào nhuộm tóc nâu ở hồ Con Rùa này, ra Hà Nội mới có một năm mà đã cua được bồ bảnh thế!”

Đọc xong, tôi quay trở lại giường nằm tiếp, bỏ mặc ánh mắt thăm dò từ phía Kim. Nói sao nhỉ, linh tính đang mách bảo rằng tôi có quen biết với người con trai được nói đên trong câu chuyện. Là anh, đúng không? Đây là lí do khiến anh bận rộn đến nỗi không liên lạc với tôi trong những ngày qua à? Lí trí bảo tôi không có quyền nghi ngờ, bảo tôi phải đặt lòng tin nơi anh, nhưng tôi biết phải làm sao khi hình ảnh anh với Ly cứ hiện lên trong đầu mình liên tục.

Tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong khoảng thời gian này nữa!

“Để tao vào Facebook lão ấy làm loạn.”

“Thôi mày.”

Tôi lắc đầu cam chịu sau câu nói mang đầy giọng điệu đe dọa của Kim. Có vẻ như không chịu an phận trước sự từ chối của tôi, Kim vẫn lạch cạch gõ bàn phím, nó như thể đang trút giận lên đồ vật vô tri vô giác ấy vậy. Kim vẫn chẳng thay đổi gì, luôn nóng nảy hệt như Quân.

“Ơ…” – Giọng Kim đột ngột chuyển sang ngạc nhiên, nó dừng gõ phím trong giây lát.

“Lại gì nữa thế?” – Tôi hỏi lại Kim với giọng điệu tương đối hời hợt, bởi lẽ tôi cũng phần nào dự đoán ra được nó lại vừa “đào bới” ra chuyện không mấy tốt lành rồi.

“Cái ảnh anh Dương post lên chúc mừng sinh nhật mày, anh ấy xóa rồi.”

“_”

“Ơ ơ…” – Kim vẫn hồn nhiên nói tiếp, nó chẳng thể biết rằng tôi không còn muốn nghe bất cứ một điều gì trong lúc này nữa – “Sao ralationship…cũng đổi luôn rồi thế này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play