Từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn tự nhủ tuổi mười tám là lứa tuổi đẹp nhất của một đời người.
Từ những ngày còn bé, tôi vẫn thường ao ước được đón sinh nhật thứ mười tám theo một cách hoàn hảo nhất, nghĩa là có gia đình, có bạn bè, có bánh gato, có những món quà cũng như lời chúc,… hoặc ít ra thì tôi sẽ đón tuổi mười tám của mình với một tâm trạng thoải mái và tràn đầy năng lượng.
Vậy mà đến hôm nay, sinh nhật thứ mười tám của tôi, tôi lại cảm thấy nó không khác gì những ngày bình thường và đến chính bản thân tôi, cũng đang đón chào nó theo một cách rất không bình thường.
Lao xe vào khu gửi xe phía bên dưới phòng tập, tôi lễ phép chào hỏi các bác trông xe cũng như bán hàng quanh đây, có chút cảm kích khi các bác nhớ được chính xác số ngày không đến đây của tôi. Tôi bận đi làm thêm. Đó là câu trả lời dành cho tất cả những ai thắc mắc về sự biến mất của tôi trong hơn một tuần này.
Sau kì thi đại học, tôi đã nhanh chóng xin đi làm thêm để giết thời gian, cũng như để kiếm thêm tiền. Đó chỉ là một công việc phụ bàn bình thường ở một quán café teen, nhưng tôi lại tương đối hài lòng. Không gian yên tĩnh của quán café thích hợp với tâm trạng tôi lúc này hơn là những công việc buôn bán, tiếp thị xô bồ ngoài kia.
Khoảng thời gian gần đây, tâm trạng tôi vẫn đang tuột dốc một cách khó tả. Nguyên nhân thì vẫn là như vậy: chuyện gia đình và chuyện tình cảm. Tôi nhận thấy dường như có một điều gì đó đang thay đổi trong mình, như thể nó đang từng bước biến tôi thành một con người khác. Trước đây tôi vui vẻ, vô lo vô nghĩ bao nhiêu, thì bây giờ tôi lại vô cùng bế tắc trước những thứ có tác động đến cuộc sống của mình. Suy nghĩ quá nhiều với hy vọng tìm ra lối thoát, để rồi cứ ngụp lặn trong đó mãi không thôi.
Rảo chân bước lên từng bậc cầu thang cổ kính, tôi vô tình nghe thấy những tiếng cười đùa từ tầng hai vọng xuống. Vô thức nhoẻn miệng cười, có những hạnh phúc giản dị thế thôi. Việc tự mình tưởng tượng ra hình ảnh của mọi người trong nhóm, khiến tôi càng khẩn trương hơn trong việc di chuyển lên phòng tập. Tôi nhớ mọi người, và cả nhớ anh.
Trong những ngày qua, viện lí do đi làm thêm, tôi rất ít khi tới đây. Tình cờ, khoảng thời gian này anh Khánh cho nhóm tạm nghỉ để lo thi đại học và cao đẳng, chỉ những ai muốn tranh thủ tập thì cứ liên lạc với anh, anh sẽ tới hướng dẫn. Anh Dương là người tích cực đến tập luyện nhất, nhằm để bù trừ đi khoảng thời gian đi Hồ Chí Minh. Bản thân tôi cứ tưởng rằng vì lí do này mình sẽ đến phòng tập nhiều hơn, nhưng hóa ra mọi thứ đều ngược lại. Tôi tránh đến phòng tập, khi nhận ra rằng trong thời gian này, bài tập chủ yếu mà anh Khánh phải hướng dẫn là “Trouble Maker”. Vậy nên tôi đã tránh anh và Ly, cho dù bản thân cũng nhận thức được rằng điều đó là không hay chút nào.
Suy nghĩ của một đứa con gái khi vướng vào chuyện tình cảm thật vô cùng rối rắm.
Ghen đấy, sao cứ nói là không?
Khẽ đẩy cánh cửa phòng tập, tôi vội vàng đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Tìm kiếm anh giữa đám đông chưa bao giờ là một thử thách đối với tôi, dù đứng giữa hàng trăm người, tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh với cái dáng cao và một tấm lưng rộng. Lần này cũng vậy. Nhanh chóng đóng cửa phòng tập, tôi chạy nhào tới ôm anh, ôm tấm lưng rộng lớn và vững chãi ấy. Chỉ trong tíc tắc thôi, tôi dường như đã bất lực trước việc khống chế cảm xúc của riêng mình.
“Em nhớ anh.”
Lại nữa. Cái cảm giác cồn cào trong ruột gan khi trót đem lòng nhớ nhung một người ở rất gần, nhưng cũng quá đỗi xa xôi nó khiến cho con người ta có những hành động khó hiểu như vậy đấy. Quân chê tôi ngốc, cậu ta bảo tôi rằng nếu nhớ anh quá thì hãy đi tìm anh đi, đừng có ru rú ở nhà rồi lại lọ mọ tới quán café như vậy. Quân đâu có biết rằng, một ngày của tôi sẽ chẳng bao giờ yên ổn, nếu tôi không được nhìn thấy nụ cười của anh. Nghĩa là dù có tránh mặt anh đi chăng nữa, nhưng ngày nào tôi cũng vòng qua phòng tập, cốt chỉ để nhìn thấy anh một lần. Nhìn thôi, nhưng lại không dám gặp, vì sợ gặp rồi sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình khi nhìn thấy anh đi cùng Ly.
Tôi sợ tới một ngày nào đó, anh sẽ cảm thấy chán ghét mình.
Ai đó từng ví tình yêu như một liều thuốc phiện. Tôi muốn phản bác lắm chứ, nhưng giờ đây tôi còn có thể hay sao, khi tôi đang bị “liều thuốc phiện” đó dày vò mỗi ngày, mỗi đêm. Biết phải vùng lên như thế nào, khi “con nghiện” cứ tự mình chìm đắm?
“Gì thế?”
Tôi cảm nhận được hơi ấm bàn tay anh, khi anh vừa khẽ khàng siết lấy tay tôi, cùng với đó là giọng nói khá sửng sốt. Tôi nhận ra chứ, đến tôi còn ngỡ ngàng vì hành động của mình, huống hồ là anh. Bản thân tôi mâu thuẫn lắm phải không, tránh anh mỗi khi anh tìm gặp, nhưng lại mạnh bạo bày tỏ tình cảm ở nơi đông người thế này.
“Quên mất! Em chào mọi người.”
Chợt nhận ra hành động khác hẳn ngày thường của mình đã vô tình làm những tiếng cười đùa ở đây im bặt, tôi lí nhí lên tiếng, trong khi hai tay vẫn ôm anh mãi không buông. Tôi thoáng để ý thấy tiếng hắng giọng của anh Khánh, có lẽ là sau cái huých tay đầy tế nhị của My:
“Trời có vẻ bớt oi rồi đấy, ai có hứng ra ban công hóng gió không?”
“Ôi đại ca thật là…”
Tiếng thở dài khe khẽ của Uyên vang lên, xen kẽ cùng những tiếng cười nhẹ đầy bất lực trước câu nói có phần ngốc nghếch của anh Khánh. Mọi người lục đục kéo nhau ra khỏi phòng tập khiến căn phòng ồn ào này chỉ trong phút chốc đã trở nên tĩnh lặng lạ thường. Tôi buông anh ra, rồi chậm rãi lại gần góc phòng ngồi.
“Anh nhìn gì em thế?” – Sau khi chỉnh đốn chỗ ngồi xong xuôi, tôi ngước lên nhìn, vô tình bắt gặp nụ cười của anh.
“Hôm nay em không phải đi làm thêm à?”
“Em xin đổi sang ca tối rồi.”
“Sao thế?”
“Vì ngày mai…có người đi Hồ Chí Minh.”
Tôi cao giọng trả lời anh, cố gắng kìm nén tiếng thở dài của bản thân mình. Mai anh bay rồi, một tuần nữa tôi chẳng thể gặp anh, càng nghĩ tôi càng cảm thấy bứt rứt không yên. Những ngày vừa qua, kiên quyết không gặp anh là thế, vậy mà cuối cũng cùng chẳng kháng cự được nỗi nhớ của bản thân mà lén đến để nhìn anh. Xa anh một tuần, không thể nhìn thấy nữa, liệu tôi phải làm thế nào?
Tâm trạng khó chịu thế này, tôi vô cớ đổ lỗi cho anh, đổ lỗi cho cả cái ê kíp làm phim kia nữa, thảo luận rồi kí kết ở Hà Nội không được hay sao mà phải bay vào tận Hồ Chí Minh xa xôi kia làm gì? Cách nhau 1139 km, tôi biết phải làm sao khi không thể chắc chắn rằng anh vẫn khỏe, vẫn vui, và vẫn nhớ đến tôi.
“Vậy nên mới chịu đến tìm anh?”
Anh bước lại gần, khom lưng ngồi xuống trước mặt tôi. Có lẽ là anh cảm thấy chạnh lòng khi tôi thường hay trốn tránh anh trong khoảng thời gian này. Tôi đâu muốn thế đâu, mỗi khi có ý định đến gặp anh, tôi lại bị chi phối bởi khá nhiều cảm xúc, nhưng trên hết vẫn là sợ sẽ không kìm được lòng, trách cứ anh khi nhìn thấy anh đi cùng Ly.
“Em biết em đã làm anh không vui, vậy nên em có mua quà cho anh này.”
“Em mua quà cho anh? Nhưng hôm nay là…”
“Cái này, được không?”
Bỏ mặc câu hỏi của anh, tôi loay hoay mở túi nilon bên cạnh mình ra và đặt trước mặt anh món quà mà tôi đã mất công lùng sục mấy ngày nay. Giày đinh tán, nó chỉ đơn thuần là một món thời trang đang thịnh hành bây giờ chứ không có một ý nghĩa đặc biệt nào. Chỉ là mỗi khi online Facebook, tôi để ý thấy mấy shop anh đặt hàng đều đã hết nên tôi quyết định mua vậy thôi. Không chỉ anh, mà cả bố mẹ tôi và Kim, tôi đều vét quỹ để mua quà tặng. Tự dưng mười tám tuổi, tôi muốn cảm ơn những người quan trọng nhất với mình.
“Em được lĩnh lương rồi à?” – Anh vừa xỏ chân vào giày, vừa hỏi tôi đầy nghi hoặc.
“Dạ chưa.”
“Vậy sao lại mua quà cho anh?”
“Vì em thích. Anh đi vừa chứ?”
“Ừ, vừa rồi... Cảm ơn em nhé.”
“Không có gì ạ.”
Anh khẽ nhíu mày sau nụ cười của tôi, có một thứ gì đó thật khác lạ vừa hiện lên trong ánh mắt anh. Sự ấm áp của bàn tay anh lan tỏa trên gò má tôi, khiến tôi không khỏi cảm thấy dao động. Sao thế nhỉ? Tôi cứ tưởng những cảm xúc mãnh liệt nhất chỉ đến vào khoảng thời gian đầu tiên, khi mà con người ta bắt đầu có tình cảm với nhau, rồi mọi thứ sẽ chóng phôi phai theo thời gian thôi. Vậy sao càng ở bên anh, cảm xúc của tôi ngày càng trở nên mãnh liệt như vậy?
“Đừng như thế này nữa.”
“Sao vậy ạ?” – Tôi tròn xoe mắt đáp lại, khi mà trong lòng thoáng nghẹn ngào khi đối diện với ánh mắt rất buồn của anh.
“Dạo này em cười buồn lắm, không giống em chút nào cả. Anh không thích như thế!”
“Em không sao đâu mà.”
“Đừng nói dối anh, được không?”
Tôi im lặng, khi mà dường như anh đã hiểu quá rõ về mình. Những ngày gần đây trong thời gian rảnh rỗi và ghé qua quán café nơi tôi làm thêm, Quân cũng thường hay phàn nàn về bộ dạng của tôi hiện tại. Nụ cười giả tạo của tôi trông khó coi đến vậy hay sao? Để mọi người nắm bắt tâm lí thật không thoải mái chút nào!
“Vậy thì tốt nhất là em không cười nữa.” – Tôi chề môi trêu chọc anh, cố gắng làm sao để không phải nói cho anh nghe lí do của mình.
“Ầy, đâu có được!”
“Vậy thì em sẽ cười như thế này nhé.”
Tôi lấy tay mình, khẽ kéo hai bên khóe miệng anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười, dù rằng trông nó khá gượng gạo. Anh nhìn tôi chăm chăm, rồi cũng cười theo, nụ cười miễn cưỡng kia đã nhanh chóng trở nên rạng rỡ, đúng với hình ảnh của anh thường ngày.
Anh là mặt trời, rực rỡ và ấm áp, khiến cho tôi tối ngày không an lòng, lo sợ một ngày nào đó sẽ có người cướp lấy mặt trời của mình đi.
“Em có thấy nhiều khi chúng ta rất…sến không?”
“Sến gì cơ chứ? Anh không nghe Cự Giải và Song Ngư là một đôi rất lãng mạn sao?”
“Hừm, em tin mấy cái đó hả?”
“Cả thế giới người ta tin, em không tin sao được?”
“Mười tám rồi, thực tế đi cô.”
“Hì.” – Tôi nhoẻn miệng cười, trong khi vẫn đang mân mê bàn tay anh. Tay anh dài hơn tay tôi đến hơn một đốt, trông chẳng cân xứng chút nào. Nhưng tôi vẫn thích thế này hơn, mỗi khi áp sát bàn tay mình với anh, tôi lại có cảm giác an toàn, được che chở và yêu thương.
“Em không hỏi anh, sao sinh nhật em mà chẳng buồn đả động hả?”
“Mai anh bay rồi mà. Với cả…gặp anh thế này là tốt lắm rồi.”
“Không ngờ đấy. Em cứ như thể là một người khác vậy.” – Anh khẽ nhướn mày ngay khi tôi vừa dứt lời – “…Nhưng anh đâu dám quên sinh nhật em đâu.”
Anh nói rồi ra hiệu cho tôi ngồi im, trong khi anh với người ra sau lưng tôi để lấy một thứ gì đó. Có lẽ là ba lô, tôi đoán vậy, vì mọi người thường để ba lô, túi xách, áo khoác,… ở đây. Tôi không phải thắc mắc quá lâu, khi mà một mùi hương dìu dịu khẽ phảng phất chạm nhẹ vào khứu giác mình. Hoa hồng đỏ. Tôi gần như reo lên khi nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực rỡ ngay trước tầm mắt mình. Đẹp quá, lại còn tươi nữa,…
“Em có vẻ thích hoa nhỉ?” – Anh nhếch miệng cười, có lẽ đã nhận ra sự thích thú hiện rõ trên gương mặt tôi.
“Vâng.” – Tôi hào hứng đáp lại anh, trong khi tay thì nhận lấy bó hoa, chun mũi hít hà cái hương thơm dịu nhẹ ấy – “Em ước gì được ở trên Đà Lạt, bạt ngàn hoa luôn ấy.”
“Hà Nội đẹp thế này còn định đi đâu?”
Tôi hơi khựng lại trước câu hỏi của anh. Hà Nội đẹp, đẹp lắm, tôi cũng yêu cái mảnh đất quê hương ấy vô cùng. Mùi hoa sữa nồng nàn, những cơn mưa rào dai dẳng của mùa hạ, những âm thanh ồn ào của phố cổ - chợ đêm mỗi khi trời nhập nhoạng tối,… tất cả đều hằn sâu trong tâm trí tôi rồi. Nếu được cho tôi chọn, tôi không cần đất nước Nhật Bản xa xôi, cũng không cần mảnh đất Đà Lạt ôn hòa đấy, tôi chỉ cần Hà Nội của tôi thôi. Chỉ cần Hà Nội mà thôi.
“Nói thế thôi mà, chứ đương nhiên là yêu Hà Nội nhất. Ở đây…có rất nhiều thứ không muốn xa mà.”
“Ví dụ?”
“Không nói.”
“Sao không nói?”
“Nói ra mất thiêng.”
“Thiêng gì chứ?”
“Hôm nay là sinh nhật em mà. Nói năng linh tinh nhỡ ông trời nghe thấy thì em biết làm sao?”
“Đây, thì sinh nhật cô.”
Anh nói rồi đặt một hộp quà bé xíu vào tay tôi. Tôi khẽ ồ lên một tiếng, không chỉ có mỗi hoa thôi sao? Từ tốn mở hộp quà ra, trong đầu tôi thầm liên tưởng đó là một sợi dây chuyền. Đúng như tôi đoán thật, là dây chuyền. Vậy mà tôi lại khá ngạc nhiên, khi nhìn thấy mặt của sợi dây chuyền đó.
Vội vã đặt bó hoa xuống đất, tôi luống cuống dùng hai tay…che đi hộp quà, tránh tầm nhìn của anh. Tôi nhìn anh đầy cảnh giác, trong khi anh lại cười khá…nham hiểm trước bộ dạng hiện tại của tôi.
“Sao thế?”
“Không… không có gì…”
“Em thật là…”
Anh Dương còn chưa nói hết câu, thì cánh cửa phòng tập bật mở, cùng lúc đó mọi người trong S.I.U lũ lượt kéo vào, mặt người nào người nấy đều vô cùng hớn hở. Anh Việt là người đầu tiên chạy lại kéo tay tôi ra giữa phòng, trong khi Hoàng thì đẩy Ly đứng sát tôi. Tôi và Ly nhìn nhau, ánh mắt không hề giấu giếm sự tò mò và nghi ngờ trước hành động của mọi người trong nhóm.
“Mọi người làm gì thế?”
“Hiếm khi nhóm chúng ta có hai người sinh nhật cùng một ngày, chẳng lẽ lại bỏ qua.” – Uyên hào hứng nói, ngay sao cái nhíu mày thắc mắc của tôi.
“Vậy nên hôm nay em đã…ra lệnh cho anh Khánh báo nghỉ tập.” – Hoàng ngay lập tức huênh hoang, có vẻ như nó đang “điên” bù cho khoảng thời gian bị “cầm tù” trong bệnh viện – “Cốt là để tổ chức sinh nhật cho hai người đấy, xem này.”
Hoàng nói rồi chỉ tay ra phía sau lưng tôi và Ly, khiến tất cả chúng tôi đều quay lại để nhìn. Là một chiếc bánh sinh nhật hình chữ nhật có kích thước tương đương chiếc bàn xếp, đặc biệt là ở bên trên được trang trí bằng hình một cặp song sinh nữ. Tại sao lại là song sinh cơ chứ, mọi người có nhớ quan hệ giữa tôi với Ly là như thế nào hay không?
“Cái này…”
“Đây là ý tưởng của em đó, siêu không?” – Hoàng lại tiếp tục liến thoắng – “Thực ra chị Trâm định tự làm bánh cho hai người cơ, nhưng như thế mất nhiều thời gian, lại cần có cái lò nướng thật…”
“Thôi đi! Không ai nghe em nói đâu.”
Kim ngay lập tức cắt lời Hoàng, khi nó nhận ra cả tôi lẫn Ly đều không ai buồn để tâm đến những lời của Hoàng hết. Lúc này chúng tôi đang bị thu hút bởi những dòng chữ trên chiếc bánh kia cơ.
Luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé hai cô gái. Dù có chuyện gì xảy ra, S.I.U vẫn luôn ở bên cạnh và bảo vệ hai người. Mạnh mẽ lên và đừng dễ dàng rơi nước mắt nhé.
Tôi bỗng dưng cảm thấy cay xè nơi sống mũi, sau khi đọc những dòng chữ nhắn nhủ được viết lên trên chiếc bánh. Tôi cảm động trước tình cảm mọi người dành cho mình đã đành, người bên phải tôi lúc này, nghĩa là Ly, không hiểu từ lúc nào đã rơi nước mắt. Tôi có đôi chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn của nó khẽ run lên, trong khi nước mắt thì vẫn tiếp tục trào ra. Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy Ly khóc, và những giọt nước mắt lần trước của nó cũng giả tạo vô cùng, nhưng cảm giác của tôi mách bảo những giọt nước mắt này là hoàn toàn chân thật.
Ly khẽ siết chặt cánh tay Hà – người bạn thân mà nó đã tìm được từ khi gia nhập S.I.U, bộ dạng dịu dàng và mềm yếu này hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh mạnh mẽ, năng động trong mắt mọi người và chai sạn, lì lợm trong mắt tôi.
“Em cảm ơn mọi người! Đây là lần đầu tiên… có người tổ chức sinh nhật cho em…”
Tôi để ý thấy gương mặt mọi người đều đang…ngắn tũn ra trước lời thú nhận của Ly. Không phải ai cũng biết Ly là một đứa trẻ cô độc, cô độc đến độ không có lấy một người bạn trong suốt mười hai năm đi học. Đến với S.I.U, quả là một điều may mắn cho không chỉ tôi rồi.
“Cái này…hình như không như em tưởng tượng.” – Tuấn rụt rè lên tiếng – “Em tưởng chị Linh khóc, còn chị Ly đứng nghệt mặt ra cơ. Sao lại đổi ngược lại thế kia?”
Tôi vẫn đứng ngây người ra, không hẳn là do câu nói của Tuấn, mà từ nãy tới giờ tôi đã như vậy rồi. Quá nhiều cảm xúc đến trong một lúc, khiến cho tôi chỉ biết im lặng vậy thôi. Tôi cũng suýt rơi nước mắt như Ly, nhưng vì lời nhắn ghi trên chiếc bánh, vì cái khát khao trưởng thành, thoát khỏi bóng dáng của một đứa con gái hay khóc nhè, đã khiến tôi vội vã kiềm chế lại.
Tôi với tay ra khoác vai Tuấn, gật gù ra vẻ đàn chị trước gương mặt tò mò của thằng bé:
“Vì chị đã không còn là Linh của ngày hôm qua nữa, hiểu chưa?!”
“Được rồi, hai đứa ra chuẩn bị thổi nến nào!”
Anh Khánh lên tiếng gọi chúng tôi, sau khi vừa cùng My đặt bánh gato xuống chiếc bàn gỗ ngay dưới cửa sổ. Anh Dương bắt đầu thắp nến, trong khi tôi và Ly vẫn đứng im tại chỗ. Chúng tôi vẫn khá ái ngại, khi cả hai đều ghét nhau, mà cuối cùng lại được mọi người tổ chức sinh nhật chung cho thế này. Tôi đưa mắt nhìn Kim, đáp lại tôi là nụ cười tươi rói của nó, như thể nói tất cả đều ổn cả, tất cả nên vui vẻ, ít ra là một ngày với nhau. Tôi gật đầu đáp lại Kim, rồi cùng Ly bước đến gần chiếc bàn nơi anh Khánh đang đứng.
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you!!!”
Những tiếng hát và cả những cái vỗ tay theo nhịp vang lên đều đều bên tai tôi. Dù mọi thứ khá lộn xộn, song tôi chẳng hề chê trách bất cứ một điều gì cả. Thế này với tôi là quá hoàn hảo rồi. Tôi cùng Ly nhắm mắt lại, bắt đầu ước. Đối với cá nhân tôi, tôi chẳng nguyện cầu một điều gì xa xôi cả, tôi chỉ ước rằng tôi có thể mãi mãi ở bên mọi người như giờ phút này mà thôi.
Tôi nhìn Ly, như thể chờ phản ứng từ phía nó. Nó khẽ cười, một nụ cười rất hiền hiện lên cùng với những giọt nước mắt vừa được hong khô. Chúng tôi cùng thổi nến chúc mừng sinh nhật trong vòng tay yêu thương của tất cả mọi người. Chuyện này, thật sự vượt quá khả năng tưởng tượng của tôi rồi.
Không khí của ngày hôm nay tràn ngập sự ấm áp, quây quần của một gia đình lớn và cả tình yêu thương mà mỗi cá nhân trong chúng tôi dành cho nhau. Tôi gần như cười suốt từ đầu đến cuối, trước những câu chuyện cười, những điệu nhảy nữ tính của hội con trai và cả những tấm ảnh cũ mang tính “dìm hàng” các thành viên trong nhóm được chị Mai lục lọi, tìm tôi rồi mở Ipad ra cho chúng tôi xem nữa,… Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, sinh nhật lần thứ mười tám của mình, ngày mà tôi chính thức trưởng thành cùng với tình yêu thương của những người xung quanh mình.
…
“Về cẩn thận nhé!”
Anh Dương dắt xe của tôi từ trong bãi gửi xe ra trước cổng, dựng trước mặt tôi rồi cẩn thận dặn dò. Tôi nhìn anh chăm chăm. Bỗng dưng lúc này tôi không muốn đi làm một chút nào cả. Tôi muốn được ở bên cạnh anh như thế này. Mai là anh đi rồi, tôi sẽ không được nhìn thấy anh trong một tuần liền. Tôi sẽ nhớ anh đến phát điên mất thôi.
“Bao giờ anh ra sân bay thế?”
“Đêm nay.”
“Sao sớm vậy?” – Tôi nhướn mày lộ rõ sự ngạc nhiên của mình. Không phải ngày mai anh mới bay sao?
“Ừ, người ta hẹn tám giờ sáng mai có mặt.”
“Vậy… vậy sao anh không đi sớm hơn?”
Anh im lặng trước câu hỏi của tôi, song tôi cũng có thể phần nào đoán ra lí do. Là vì sinh nhật của tôi. Chắc hẳn anh nghĩ tôi sẽ giận anh nếu như anh bay sớm hơn mà để lỡ ngày tôi tròn mười tám tuổi. Anh ngốc lắm Dương ạ. Tôi đâu thể trách anh nếu như anh phải đi vì công việc cơ chứ?
“Khi nào đến nơi anh sẽ gọi cho em.”
“Sao cứ có cảm giác là đi một tháng ấy nhỉ?”
“Anh sẽ về sớm thôi mà. Đừng làm như anh sắp ra…chiến trường thế.”
“Vâng! Vậy thì đợi chút…”
Tôi nói rồi rút điện thoại trong túi xách ra, vô tư chụp ảnh anh. Tay tôi cứ bấm lia lịa mà chẳng buồn để tâm anh cứ đứng ngẩn người ra như không hiểu tôi làm gì. Bấm thêm cỡ hai chục kiểu nữa, tôi mới chịu giải thích cho anh nghe:
“Nhớ anh còn có cái để xem chứ.”
“Được thôi, vậy thì anh cũng làm như vậy nhé. Qua đây chụp ảnh chung để anh thay ảnh nền nào.”
Tôi phì cười trước thái độ “ganh đua” của anh, anh đâu có chịu kém tôi đâu chứ. Chụp ảnh chung với anh, tôi có thói quen bắt anh làm mặt xấu, chỉ là tôi không muốn bị…dung nhan của con người đáng ghét này làm cho mình lu mờ một cách quá đáng thôi mà. Ai ngờ người ta xấu chẳng thấy đâu, nhìn vào lại…trẻ ra thêm vào tuổi vì xì tin quá mức. Thật là thê thảm cho tôi quá!
“Lần này anh không cần làm mặt xấu nữa.”
“Sao thế?” – Anh bật cười trước giọng điệu có chút hờn dỗi của tôi.
“Không, hôm nay sinh nhật em nên ngoại lệ cho anh một lần thôi, biết chưa?”
“Rồi, chụp nhanh còn về nào, nắng quá đi mất.”
Tôi giả bộ xị mặt trước câu nói như thể mệnh lệnh của anh, bắt đầu dò dẫm lại gần rồi ngồi lên xe của mình. Hoa hồng anh tặng tôi, sao lại thiếu được chứ nhỉ? Tôi ngồi cạnh anh, ý định ban đầu là hôm nay sẽ làm mặt xấu thay anh rồi, nhưng nghĩ thế nào, tôi lại vội vàng quay sang hôn phớt lên má anh, khi thấy anh chuẩn bị bấm máy.
Không thể nói thành lời, thì đành phải dùng hành động thôi.
“Em về đây!”
Nhét hờ bó hoa vào túi xách, rồi vội vàng đội mũ bảo hiểm, tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, khi lần thứ hai trong ngày không kiềm chế nổi cảm xúc của mình mà làm một việc khá động trời, ít ra là với tôi. Anh đứng ngẩn người ra một lúc, rồi cũng chịu đứng dậy khỏi xe để cho tôi đi, không quên dặn dò tôi đi đường cẩn thận.
Tôi phóng xe ra cổng, bắt gặp Trâm đang ngồi trên xe của cô bạn và nhìn tôi cười. Hình như Trâm đợi tôi từ nãy, và vô tình phải chứng kiến chuyện giữa tôi và anh Dương. Xấu hổ chết mất thôi! Sao tự nhiên hôm nay tôi lại…sến đến như thế nhỉ? Anh nói đúng, cái này là sến chứ đâu phải lãng mạn. Ôi tôi biết chui vào đâu bây giờ?
“Về chung nhé.” – Trâm chạy xe song song với tôi, cô bạn khẽ cười khi nhìn vào bộ dạng “sầu não” của tôi hiện tại.
“Giờ tôi đi làm thêm đấy, ở Láng Hạ, có cùng đường với bà không?”
“Không cùng cũng không sao. Tôi sẽ đi cùng bà, ok?”
“Ừ, sao hôm nay rảnh rỗi vậy?”
“Sinh nhật bạn yêu mà, phải chiều bạn chứ.”
“…Hu hu, chuyện lúc nãy bà đừng có kể cho ai nghe nhé, xấu hổ chết mất đi được.”
“Không được! Tôi phải kể ra cho mọi người biết chứ, chuyện tình cảm như thế đâu thể để mình tôi biết, xong để mình tôi phải ghen tị được?”
“Tôi không muốn làm trò cười cho Kim đâu. Mà chuyện này đâu có gì để ghen tỵ cơ chứ?”
Trâm im lặng sau câu hỏi của tôi. Cô bạn bỗng dưng chạy xe chậm lại, khiến tôi cũng phải đi chậm theo. Nắng rực rỡ chiếu xuyên qua những cành phượng già dọc hai bên đường in xuống mặt đường, rồi như thể lăn theo từng vòng xe của chúng tôi vậy. Tôi khẽ nheo mắt lại vì nắng, trong khi đi bên cạnh tôi, Trâm lại không có vẻ gì là bị khó chịu khi bị nắng chiếu vào. Cô bạn giống như nắng vậy. Luôn lạc quan, luôn ấm áp và cả tinh nghịch nữa. Vậy mà tia nắng trong trẻo của tôi, sắp rời khỏi tôi và đi đến một nơi thật xa rồi.
“…Ừ thì, tôi đã có lúc ghen tỵ với bà đấy.”
“Sao cơ?” – Tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, ngay sau câu nói của Trâm. Có một chút ngỡ ngàng vừa thoáng hiện lên ở trong tôi.
“Thì là ghen tỵ, vậy thôi.”
Trâm nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật xinh đẹp. Nhìn vào nụ cười đấy, tôi lại càng nghi ngờ những gì Trâm đang nói. Một người như cô bạn mà lại có lúc ganh tỵ với tôi hay sao? Xinh đẹp và nhiều tài lẻ, luôn khiến người khác phải ganh tỵ - tôi đã viết trong tấm bưu thiếp chúc mừng sinh nhật Trâm như vậy đó. Người ghen tỵ, không phải chỉ có mình tôi sao?
“Kể bà nghe một bí mật của tôi, đừng nói cho ai nhé, tôi đã từng thích anh Dương đấy.”
“Thật?” – Trước lời thú nhận của Trâm, tôi kinh ngạc tới độ loạng choạng tay lái, tí thì lao lên vỉa hè.
Phì cười trước hành động của tôi, Trâm trầm ngâm rồi tiếp tục nói:
“Đừng lo, chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Nhận ra cái gì không thuộc về mình, tôi sẽ không bao giờ cố chấp.”
“Nhưng… khoảng thời gian đó… là trước hay sau khi tôi quen mọi người?”
“Ừ, là khi bà đến!... Bà đừng suy nghĩ lung tung nhé, không phải ngẫu nhiên tôi nói ra điều này đâu. Dù sao tôi thích anh Dương cũng không quá lâu, mà không đúng, thực ra thì cũng không thể nói là tôi thích anh Dương, chỉ là tôi thích cái cách anh ấy quan tâm đến bà. Vậy đấy!”
“_”
“Một người như anh ấy khi có người yêu, bà hiểu cảm giác của fangirls chúng tôi không nhỉ? Tôi đã cho rằng anh ấy chỉ có thể chấp nhận những người nổi bật giống như mình, nhưng rồi bà xuất hiện và làm thay đổi suy nghĩ của tôi. Bà biết đấy, S.I.U luôn nghe theo lời anh ấy, lời nói của anh ấy còn được coi trọng hơn cả lời anh Khánh, xong rốt cuộc anh ấy lại chịu nghe lời chỉ riêng bà.”
“_”
“Chắc tôi luyên thuyên nãy giờ bà không hiểu đâu nhỉ? Tôi chỉ muốn nói là bà rất hạnh phúc khi có người ở bên cạnh như anh Dương, tôi và nhiều người khác đã phải ghen tỵ vì điều đó. Vậy nên…đừng bao giờ để làm tổn thương anh ấy nhé!”
“Tôi…tôi đang làm tổn thương anh Dương à?” – Tôi bối rối hỏi Trâm, khi mà bất ngờ bị câu chuyện của cô bạn làm cho dao động. Tôi dường như rất nhạy cảm, mỗi khi có ai đó nhắc tới anh.
“Không đâu! Chỉ là…nếu bà buồn, anh ấy cũng rất buồn đấy.” – Trâm khẽ thở dài – “Ai trong nhóm cũng nhận thấy từ hôm bà từ phòng tập bỏ về, rồi cả những hôm bà tránh mặt không đến, anh ấy buồn nhiều lắm.”
“Tôi…” – Tôi cảm thấy bất lực trong việc tìm kiếm một lời giải thích cho mình. Giải thích thì cũng để làm gì cơ chứ, khi đúng là tôi đã vô tình làm tổn thương anh rồi – “… Bà có thể hết lòng hết dạ với một người… chưa bao giờ nói thích mình không?”
“Bà…đừng nói là bà chưa bao giờ nói thích với anh Dương nhé.”
“Ừ.”
“Chẳng lẽ…”
“Không! Tôi thật sự có tình cảm với anh ấy, nhưng lại không đủ can đảm để nói ra. Tôi cũng không biết vì sao nữa.”
“Bà phải nói chứ Linh? Bà không sợ nếu chờ đợi quá lâu, anh ấy… sẽ thay lòng sao?”
“Có sợ! Nhưng mà…có nhiều điều tôi vẫn chưa suy nghĩ thông suốt được.”
Tôi thoáng thở dài, khi không dám kể cho Trâm nghe sự thật. Không nói thích anh thì lo sợ mất anh, nhưng nói rồi thì cũng vẫn sợ. Anh nói anh không thích yêu xa, anh không tin vào tình yêu ở xa,… vậy thì làm sao tôi có thể thẳng thắn nói thích anh không chút suy nghĩ, khi có khả năng chúng tôi sẽ phải như vậy lắm chứ? Khi đó tôi đâu thể ở bên anh mỗi ngày, đâu thể quan tâm, lo lắng cho anh,… Bản thân cả hai đều không tin tưởng vào thứ tình yêu gặp trắc trở về mặt địa lí, thì làm sao có thể kiên nhẫn tiếp tục?
“Một người đã có người yêu rồi…” – Tôi tiếp tục nói, khi thấy Trâm vẫn im lặng, có lẽ là chưa hiểu được ý nghĩa câu nói của tôi – “…nhưng lại đi nhận là người yêu của một người khác nữa, như thế là sao nhỉ?”
“Bà đang nói gì thế?” – Trâm tiếp tục chau mày, tôi khiến cô bạn càng lúc càng trở nên rối hơn rồi.
“…Không có gì đâu!”
“Nên thẳng thắn với nhau Linh ạ. Thích anh ấy thì hãy nói với anh ấy, nghi ngờ anh ấy thì cũng nên nói ra, không phải lúc nào mọi thứ cũng theo ý muốn của mình, nhưng ít ra bà không phải dồn nén tâm trạng một mình nữa. Hiểu chứ?”
Tôi gật đầu không đáp lại, khi mà trong đầu bỗng ngổn ngang vô vàn suy nghĩ. Liệu tôi có thể nói tất cả cho anh nghe hay không? Nói rằng tôi thích anh, rằng tôi ghen khi thấy anh suốt ngày đi chung với Ly như vậy, rằng tôi không muốn anh mang danh nghĩa người yêu của bất kì ai khác dù với lí do gì, rằng gia đình tôi như thế, rằng tôi sợ mất anh vô cùng,… Tôi có thể nói ra hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT