“Em nhiều chuyện quá!”

Tôi nghe tiếng Quân càu nhàu quanh đó. Việc đó khiến Bông xụ mặt lại tỏ vẻ không hài lòng, nó cong môi cãi bướng:

“Anh phải để em chào chị Thiên Thần đã chứ.”

“Phiền. Em có hát không thì bảo?”

“Biết rồi, biết rồi.” – Bông bĩu môi ấm ức, rồi nó lại quay lại nhìn vào ống kính – “Sau đây em xin hát tặng chị bài “Tia nắng hạt mưa”. Anh Quân, anh vỗ tay đi!”

“Em rõ lắm chuyện, anh đang quay sao vỗ tay cho em được. Hát nhanh rồi ra ăn kem nào.”

Tôi thấy Bông cười tít mắt lại trước lời đề nghị của Quân. Con bé cúi đầu làm dáng trước ống kính một lần nữa, sau đó mới bắt đầu hát. Giọng hát trong vắt của con bé khiến tâm hồn tôi bắt đầu lơ lửng theo từng giai điệu của bài hát. Đã quá lâu rồi tôi không nghe bài hát này rồi thì phải. Tôi nhớ lần cuối cùng “nhắc” tới nó là vào những năm cuối cùng của cấp hai, khi nó còn nằm trong quyển sách âm nhạc. Tôi nhớ hồi đó quá! Bỗng dưng trong giờ phút này tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian để sống lại những ngày hồn nhiên vô tư vô lo ấy…

“Hình như trong từng tia nắng có nét tinh nghịch bạn trai

Hình như trong từng hạt mưa có nụ cười duyên bạn gái

Hình như trong từng tia nắng hát lên theo từng tiếng ve

Hình như trong từng hạt mưa có dòng lưu bút đọng lại.

Tia nắng, hạt mưa

Tia nắng, hạt mưa trẻ mãi

Màu hoa phượng đỏ vô tư

Bạn hỡi, bạn ơi

Đừng trách, đừng buồn vô cớ

Làm buồn tia nắng hạt mưa”

Tôi vô thức ngồi lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát, những giai điệu quen thuộc của tuổi thơ tôi. Hình như tôi đã quá tuổi để nghe những bài như thế này rồi, nhưng không hiểu sao lúc này đây, tâm hồn tôi lại cảm thấy bình yên. Anh em nhà Quân thật là… Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy cả hai người họ…đáng yêu đến lạ.

Tôi cuối cùng cũng chịu quay trở lại Facebook, sau khi đã replay clip kia đến phát ngán thì thôi. Phía bên dưới status của Quân, tôi đọc được khá nhiều comment của mọi người. Có người thì khen con bé Bông đáng yêu, nhưng cũng có khá nhiều người thắc mắc xem Thiên Thần là ai. Bọn họ hỏi rằng liệu đó có phải tôi, người đã gây ra chuyện lùm xùm trong ngày hôm nay không. Tôi bỗng dưng thấy sợ, liều mình click vào xem những ai đã like status của Quân. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dù có ghét nhau, nhưng đa số các thành viên trong S.I.U đều có add Facebook của Quân. Kim, Uyên, Tuấn, anh Việt,… Trời ạ, sao mọi người lại đi like cái này làm gì không biết? Liệu bọn họ có nhớ cái từ Thiên Thần mà Quân, hay thậm chí là cả anh Dương vẫn hay gọi để trêu tôi hay không?

Quân DMC: "Đã bảo không có gì mà lại, mọi người nhiều chuyện quá! Mấy thằng bên Holic Crew rảnh rỗi kiếm chuyện mà thôi, tao với con bé này không có gì đâu, đừng suy đoán linh tinh nữa".

Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng, thì dòng comment của Quân đã nhanh chóng đập vào mắt tôi. Tôi tặc lưỡi, cảm thấy đôi chút khó chịu trước giọng điệu của cậu ta. Ắt hẳn rằng Quân đang bực mình trước hàng loạt câu hỏi mang tính điều tra kia, tôi nghĩ vậy, nhưng gọi tôi là “con bé này”, tôi cảm thấy có chút ức chế. Thôi nào, đâu phải tôi còn lạ lẫm gì với cái tính chẳng xem người khác ra gì của Quân cơ chứ.

Tôi với tay tắt máy tính. Có lẽ ngày hôm nay nên kết thúc ở đây thôi. Lời Quân nói cũng đúng, tôi nên đi ngủ sớm, bắt đầu óc suy nghĩ gì trong lúc này quả thật sẽ chỉ nghĩ đến những việc tệ hại.

Tôi với tay vớ lấy cái điện thoại, soạn một tin nhắn gửi cho Quân:

“Cảm ơn cậu và Bông nhé, cảm ơn rất nhiều. Khi nào tâm trạng tôi khá hơn tôi sẽ dẫn Bông đi ăn kem, hứa danh dự đấy. Ngủ ngon.”

.

.

.

Tám giờ sáng.

Tôi đành nhờ mấy bác bán hàng trông giúp mình cái xe để chạy lên phòng tập trong chốc lát. Giờ này có lẽ S.I.U vẫn còn đang ăn sáng, tôi phải nhanh chân lên nếu không muốn bị mọi người bắt gặp. Tôi không đủ can đảm để đối diện với S.I.U trong hoàn cảnh này, nhưng im lặng như lời Quân bảo, tôi cũng chẳng đành lòng.

Tôi muốn xin lỗi S.I.U. Đó là lí do ngày hôm nay tôi đã ngủ dậy thật sớm, dù nói đúng ra cả đêm hôm qua chẳng ngủ được chút nào. Tôi đã cất công tạt qua Hàng Mã để mua một chùm bóng bay theo như sĩ số của S.I.U, hí hoáy viết chữ “I’m sorry” lên từng quả một để đem tới đây cho mọi người. Đó là cách xin lỗi chân thành nhất mà tôi có thể nghĩ ra được trong lúc này. Tôi không dám chắc là điều này có thể làm S.I.U tha lỗi cho tôi, bản thân tôi cũng không dám hy vọng vào điều đó, nhưng ít ra tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Đứng lặng người trước cửa phòng tập, tôi không đủ can đảm để đẩy cửa mà bước vào trong, dù cho đã xác định được rằng vẫn chưa có ai đến đây. Tôi không xứng đáng, không xứng đáng để bước vào nơi mà tôi và mọi người đều mặc nhiên cho nó là ngôi nhà thứ hai của mình. Tôi có nên rời khỏi nhóm hay không đây? Bốn tháng qua, tôi đã may mắn có S.I.U như những người anh chị em trong gia đình, vậy mà tôi không biết nâng niu, không biết quý trọng. Ở bên mọi người, những gì tôi có thể làm cho họ thì ít, song những phiền toái và rắc rối tôi đem lại lại quá nhiều. Tôi là người đã may mắn được S.I.U yêu thương, bảo vệ mặc cho mình chẳng có tài năng gì, cũng như chẳng có gì nổi bật. Tôi đã không thể mang lại gì cho họ, lại còn khiến họ bị người ngoài xỉa sói, mỉa mai. Người ta nói rằng S.I.U không đủ tài năng, không đủ thực lực, luôn chỉ là cái bóng của DMC, vĩnh viễn chẳng thể vượt qua. Người ta nói rằng S.I.U thiếu fair play, chỉ vì hiếu thắng mà đã cử tôi tiếp cận Quân trước thềm cuộc thi nhảy toàn quốc sắp tới.

Tôi đã gây ra tội gì thế này? Làm sao tôi có thể tha thứ cho bản thân mình được chứ?

“Linh, em đến rồi à?”

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng anh Khánh vang lên từ phía sau. Bối rối quay lại nhìn anh Khánh, tôi cắn chặt môi, hoàn toàn quên mất việc anh không đi một mình. Xui xẻo thật, đã cố đến thật sớm để tránh mặt S.I.U, vậy mà ông trời vẫn quyết trừng phạt tôi như vậy đấy.

Đưa tay kéo lưỡi trai mũ bảo hiểm xuống, tôi phần muốn tránh ánh mắt mọi người, phần vì không muốn bất kì ai nhận ra đôi mắt sưng húp vì khóc của bản thân.

“Vâng…”

“Sao em không vào? Đứng đây đợi bọn anh à?”

“Em…Em chỉ qua đưa đồ rồi đi thôi.”

Tôi lắp bắp nói, rồi rụt rè nhét chùm bóng bay vào tay anh Khánh, không quên lén nhìn phản ứng của mọi người một lượt. Dường như bây giờ chỉ còn có anh Khánh, anh Việt, Trâm và Hoàng là chịu để ý đến sự hiện diện của tôi mà tôi. Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy vẻ thương hại, điều đó làm cho tôi cảm thấy khó thở vô cùng. Kim, Uyên, My – ba người thân nhất với tôi thì cũng như mọi người trong nhóm, một mực tránh mặt tôi, biểu hiện bọn họ dành cho tôi, hệt như dành cho một người xa lạ.

Tôi bật cười trong lòng, đắng ngắt, có lẽ đây chính là hình phạt dành cho tôi rồi. Tôi không có quyền trách cứ ai cả.

“Vào trong rồi nói.”

Anh Khánh hắng giọng, anh đang tìm cách vỗ về tôi như một đứa trẻ con. Anh chẳng thể biết rằng sự dịu dàng và vị tha của anh khiến tôi cảm thấy tủi thân nhiều lắm. Anh cứ lạnh lùng với tôi như mọi người, có phải tôi sẽ dễ chịu hơn không?

“Em phải về đây anh ạ.” – Tôi rụt lại phía sau, cố lảng tránh bàn tay anh.

“…Mất công đến đây rồi thì vào trong đi đã.”

“Em xin lỗi anh, xin lỗi mọi người.” – Tôi nói, mặt cúi gằm, cố gắng để không ai thấy giọng nói run rẩy của mình.

“Linh à…”

“Em biết em sai, là em tự ý bỏ nhóm đi, là em đi cùng Quân để gây nên chuyện này,… Mọi người chẳng có lỗi gì hết, tất cả là lỗi của em.”

“_”

“Mọi người mắng chửi em như thế nào cũng được, em sẽ nghe, em sẽ nghe hết.”

“_”

“Nếu mọi người thấy như vậy vẫn chưa đủ, em sẽ_”

“Linh, ra đây cùng tôi!”

Trâm cắt ngang lời tôi, cô bạn nhanh chóng lại gần và kéo tay tôi đi mất, chẳng buồn để tâm đến thái độ của những người xung quanh nữa. Tôi hết sức ngạc nhiên trước hành động của Trâm, song vẫn để mặc cho cô bạn lôi mình đi.

Dù rằng đầu óc vẫn được coi là tỉnh táo, vậy mà bước theo Trâm, tôi lại sơ ý đâm sầm vào một người. Tôi nghiến răng, thầm trách cứ cái chân vô dụng, sao cứ một mực chống lại ý chí của tôi làm gì? Không được nhìn anh, nhìn một lần cũng không được – trong đầu tôi đã nhủ thầm như vậy khi đối diện với S.I.U, vậy mà tôi lại chẳng làm được. Tôi không phải là liếc nhìn anh, mà còn tệ hại hơn là đâm sầm vào anh nữa. Gây chú ý theo cách này sao, ngốc nghếch của Linh ạ. Anh không muốn nhìn mặt tôi đâu, không muốn một chút nào, vậy nên tôi đừng hoài công nữa, việc đó chỉ khiến anh thêm ghét mình mà thôi.

“Xin lỗi.”

Tôi cúi đầu, lí nhí nói, rồi vùng chạy theo Trâm. Đến khi thấy tôi đã bắt kịp rồi, Trâm mới đi chậm lại, quay sang nhìn tôi cười tươi:

“Linh có bận gì không thế?”

“Tôi không. Có chuyện gì à?”

“Hì, ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Tôi với bà ra KFC ăn bánh trứng nhé. Tôi cũng có vài chuyện muốn nói với bà.”

.

.

.

KFC Lê Duẩn.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, trong lúc chờ Trâm đi gọi thêm bánh. Đây là nơi đầu tiên tôi đã đến cùng S.I.U, liệu rằng đây có phải là nơi để tôi quyết định kết thúc tất cả? Thời gian trôi qua nhanh thật. Ngày mới chân ướt chân ráo ra nhập nhóm, tôi chẳng thể nào ngờ được số phận mình sẽ như ngày hôm nay.

“May quá, còn đúng sáu cái. Đỡ mất công đợi.”

Trâm đặt đĩa bánh trứng xuống trước mặt tôi, nở nụ cười tươi rói. Trâm vẫn vậy, hệt như lần đầu tiên tôi gặp, rạng rỡ đến độ làm tôi ghen tỵ. Tôi thích nụ cười của Trâm, nó luôn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn mỗi khi nhìn vào.

“Bà nghiện bánh trứng thật rồi.” – Tôi cười xòa trước biểu hiện thích thú của Trâm, vô thức nhớ lại lần đầu tiên đi ăn cùng Trâm và cả nhóm, cô bạn cũng đã làm tôi chú ý khi tranh giành quyết liệt miếng bánh trứng cuối cùng với anh Dương.

“Tôi tưởng bà cũng thích.”

“Ừ, trước đây thôi, bây giờ chán rồi.”

“Bà thật lạ…”

“Tôi xin lỗi nhé.”

Gạt chiếc ống hút vòng quanh miệng cốc Pepsi, tôi thở dài mệt mỏi. Tôi không chủ định xin lỗi Trâm, đúng hơn là trong tình huống này, nhưng lời xin lỗi lại vọt ra khỏi miệng tôi nhanh như vậy đó. Đó là câu nói thường trực của tôi từ tối qua cho tới tận bây giờ. Xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi. Thật vô dụng!

Trâm nhìn tôi chăm chăm. Ngỡ rằng cô bạn chuẩn bị buông lời trách mắng hay tỏ vẻ khó chịu gì đó với tôi, nhưng không, Trâm lại cười. Nụ cười rực rỡ của cô bạn làm tôi cảm thấy ngạc nhiên, song cũng được an ủi phần nào.

“Bà không việc gì phải xin lỗi tôi cả.”

“Tại sao lại không chứ?”

“Tôi vốn không quan tâm đến mấy chuyện thị phi đó, nên không cần xin lỗi tôi đâu.”

“Nói thế sao được cơ chứ? Bà cũng là thành viên của S.I.U mà, dù bà có thể rộng lượng bỏ qua mà không chấp nhặt, nhưng tôi ít nhiều cũng làm ảnh hưởng đến bà. Tôi cần xin lỗi.”

“Tôi đã nói không sao mà.” – Trâm mân mê bóc vỏ bánh trứng, bộ dạng cô bạn trông tập trung lắm, như thể chiếc bánh kia còn quan trọng hơn cái chuyện lùm xùm diễn ra ngày hôm qua vậy. Im lặng được một lúc, Trâm lại nói – “…Tôi nghe bảo, bà với anh Dương…”

“Ừ.”

Tôi cúi mặt, nhanh chóng gật đầu. Trâm đã biết, vậy chắc hẳn mọi người trong nhóm cũng biết về chuyện này rồi. Đến lúc này, thật lòng tôi vẫn còn cảm thấy đau, một nỗi đau chẳng hề vơi chút nào so với ngày hôm qua, khi vô tình nhớ lại hình ảnh anh quay lưng bước ra khỏi cuộc đời của mình.

Trâm thở dài, nét mặt như thể nuối tiếc một điều gì đó. Cô bạn lại bắt đầu loay hoay với cái bánh của mình, chốc chốc lại nhìn xuống dưới đường, hình như Trâm đang có tâm sự gì đó. Đột ngột cô bạn quay sang tôi, giọng vui vẻ lạ thường:

“Tháng sau gia đình tôi sang Mĩ định cư.”

Tôi rời mắt khỏi cốc nước của mình, quay lên nhìn Trâm chăm chăm. Không đùa, nét mặt của cô bạn không có chút gì là đang đùa giỡn với tôi cả. Sang Mĩ định cư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy tuần trước thì là Mi đòi sang Mĩ du học, bây giờ lại đến gia đình Trâm chuyển sang đó định cư. Tôi không hiểu, rốt cuộc thì nước Mĩ đó có gì hay ho mà mọi người đều đổ xô qua đấy thế? Ở Việt Nam không phải là tốt hơn sao?

Tôi nhìn Trâm, đôi mắt sưng mọng nước của mình lúc này cũng chẳng thể giấu nổi sự hoang mang khi đối diện với cô bạn:

“Bà đang đùa?”

“Không. Tôi đùa với bà làm gì.”

“Sao lại đột ngột như thế?”

“Hì, hôm qua tôi vốn định nói với bà đầu tiên, nhưng rồi lại xảy ra chuyện. Bây giờ thì nhóm mình ai cũng biết chuyện rồi, còn có bà thôi, mong bà thông cảm cho tôi.”

“Bà không thi đại học nữa sao? Bà từng nói Mỹ thuật Công nghiệp là mơ ước của bà, bằng mọi giá phải đạt được ước mơ đó mà.”

“Qua Mĩ tôi sẽ học lại một năm, có gì thì tính sau. Yên tâm, tôi sẽ không bỏ nghề đâu mà.”

“…Nhưng…nhưng còn chúng tôi… Bà bỏ chúng tôi hả?”

“Không thể nói là bỏ được…”

“Như thế này chẳng phải rất vui sao? Tại sao cứ nhất định…”

“Tôi sẽ về thăm mọi người mà. Chúng ta đã hứa là ngày 4-6 vào năm nó đó, tôi cũng chẳng nhớ rõ, sẽ gặp nhau mà. Tuy rằng trong một, hai năm tới tôi không thể thực hiện lời hứa được, nhưng khi sắp xếp cuộc sống bên đó ổn thỏa, nhất định tôi sẽ quay trở lại để đoàn tụ với mọi người.”

“Nhưng…”

“Vui lên nào! Yahoo, Facebook để làm gì chứ? Có phải là chúng ta không thể liên lạc với nhau nữa đâu.”

“Chuyện này đột ngột quá, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được.”

Tôi khẽ lắc đầu, trong thâm tâm lúc này vẫn đang hoài nghi về độ xác thực của câu chuyện. Tại sao lại vội vã như vậy cơ chứ? Thường ngày Trâm vẫn thường vui vẻ, “khoe khoang” chúng tôi về những bản vẽ mà cô bạn hì hục thức đêm để hoàn thành, lại còn bỏ công sức làm bánh cho mọi người ăn nữa cơ chứ. Tôi vẫn luôn tin rằng Mỹ thuật Công nghiệp là mơ ước của Trâm, Trâm yêu nó như thể tôi yêu Cao đẳng Du lịch của mình vậy. Vậy mà chỉ ít ngày trước kì thi đại học, Trâm tuyên bố sang Mĩ định cư, dẹp bỏ ước mơ lớn nhất đời người của mình, ước mơ đã theo chân cô bạn khi còn chập chững bước vào cấp một. Như vậy thử hỏi làm sao tôi có thể dễ dàng tin vào câu chuyện này được cơ chứ?

Lúc này, tôi bất chợt nhớ lại hôm anh Khánh cùng My về nhà thưa chuyện với bố mẹ con bé. Lúc đó S.I.U đã cùng nhau ở lại phòng tập để chờ tin tức của hai người, ai cũng cảm thấy lo lắng cho số phận của My. Đám con gái ngày hôm đó đã khóc khá nhiều, ai cũng sợ phải chia tay cô em út bé nhỏ của mình. Cứ ngỡ người sẽ khóc nhiều nhất là tôi – đứa dư thừa nước mắt hoặc Uyên – bạn thân nhất của My, nhưng không, người khóc nhiều nhất lại là Trâm. Phải chăng điều đó có liên quan đến việc quyết định sang Mĩ định cư của cô bạn?

Tại sao lại như vậy? Chúng tôi đã phải rất cố gắng mới có thể giữ My ở lại, vậy mà đến cuối cùng lại chẳng thể giữ được Trâm hay sao? Tôi không muốn chia rẽ như thế này, tôi muốn S.I.U mãi mãi được ở bên nhau như một gia đình, như cái cách chúng tôi đã cùng nhau vượt qua đến tận bây giờ.

“Vì tôi sắp đi rồi, vậy nên…bà đừng rời nhóm nhé.”

Tôi nhìn Trâm, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao Trâm biết chuyện tôi định rời khỏi nhóm? Cô bạn có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi, hay là bản thân tôi quá dễ đoán đây? Nếu tôi dễ đoán như vậy, mà Trâm đã biết rồi thì liệu những người còn lại trong nhóm có biết hay không chứ?

“Rời khỏi nhóm…tốt hơn chứ.” – Tôi thở dài, quyết định trả lời Trâm mà giấu đi nghi vấn của mình – “Tôi phiền phức lắm, tôi chỉ là gánh nặng cho mọi người mà thôi.”

“Ăn nói linh tinh. Trước đến giờ, bà vẫn là “bảo mẫu” của nhóm mình đấy thôi.”

“Gì chứ?” – Tôi phì cười trước cách so sánh của Trâm – “Nhóm mình còn My nữa mà. Con bé rất ngoan, lại được mọi người yêu quý, My sẽ thay tôi lo cho mọi người tốt thôi.”

“Bây giờ nhóm mình đông mà, bà làm sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu My được chứ? Sắp tới lại có cuộc thi nữa, nhiều việc lắm, My chẳng lo xuể đâu, chị Mai thì phải lo trang phục biểu diễn, không thể làm cùng con bé được.”

“_”

“Nói chung bây giờ nhóm mình đang loạn cào cào vì cuộc thi ấy. Anh Khánh đã buộc phải tạm chia nhỏ nhóm ra để tất cả mọi người đều có cơ hội tham gia cuộc thi, những người có chút “tiếng nói” trong nhóm mình từ trước thì bây giờ phải đi phụ trách các nhóm nhỏ rồi… Mà có chuyện này bà có muốn nghe không?”

“Sao cơ?”

“Kim với Ly bị xếp chung một nhóm đấy.”

“Loạn.” – Tôi buột miệng nói nhanh. Chỉ cần nghĩ đến việc Ly và Kim phải ở chung một nhóm, tôi có thể tưởng tượng ra đủ loại kịch bản thảm hại có thể xảy đến với hai đứa đấy.

“Ừ, loạn thật mà. Anh Khánh đang cố tìm người đủ can đảm phụ trách hai đứa đấy, nhưng không ai dám.”

“_”

“Vậy đấy, nói tóm lại là bây giờ nhóm mình đang khó khăn lắm lắm, bà đừng đi, được chứ?”

“Với cả sau cuộc thi này là tôi đi rồi. Đây là cơ hội cuối cùng cả nhóm mình được làm việc cùng nhau đấy. Vì tôi, được chứ?”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời bà.”

.

.

.

Sau khi ăn sáng xong, tôi bị Trâm phũ phàng lôi lên phòng tập. Dù rằng tôi chẳng có đủ can đảm để gặp bất kì ai lúc này ngoài Trâm cả, nhưng vì đã hứa với cô bạn là sẽ ở lại nhóm, cũng như tiện đường đưa Trâm về, mà cuối cùng lại nhún nhường để cô bạn điều khiển mình vậy đấy.

Dù vậy, tôi vẫn không thể biết được việc theo Trâm lên phòng tập là đúng hay sai nữa. Tôi lê bước một cách chậm chạp, cảm thấy nghi ngờ và cả hối hận về quyết định của mình. Quân đã dặn tôi là đừng tự tiện liên lạc với S.I.U nếu không muốn biến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi cũng nghĩ lời Quân nói là đúng, vậy mà rốt cuộc tôi lại không thể làm theo. Tôi sợ tiếp sau đây khi lên gặp mọi người, những thứ chào đón tôi sẽ là những ánh mắt xa lạ, những cái nhếch môi khinh thường. Sợ, sợ lắm. Vậy mà tôi vẫn cố chấp gác tất cả qua một bên, chỉ vì tận thâm tâm, tôi vẫn hy vọng được lên để nhìn thây một người.

Tôi chỉ muốn biết hiện giờ anh như thế nào.

“Mọi người, bọn em về rồi này.”

Trâm lên tiếng khi nhận thấy tôi đang nép mình sau cánh cửa gỗ, bộ dạng lừng khừng chẳng muốn tiến vào trong một chút nào. Như hiểu tôi đang nghĩ gì, Trâm đưa tay kéo tôi vào trong phòng tập. Tôi không đủ can đảm ngước mặt lên nhìn mọi người mà cứ cắm mặt xuống sàn, để mặc Trâm lôi mình đi. Không ổn, tôi cứ thế này là không ổn chút nào.

Giọng nói đầu tiên mà tôi nghe được trong phòng là giọng của anh Khánh:

“Hai đứa ăn gì chưa? Ngồi xuống đây ăn cùng mọi người đi.”

“Giời ạ, sao anh không nói sớm? Bọn em vừa ra ngoài ăn rồi.” – Trâm nguýt dài, giọng điệu có chút trách cứ.

“Ơ ăn mảnh.” – Hoàng ngay lập tức xen vào – “Sao hai chị đi ăn mà không rủ em?”

“Ai biết được em cơ chứ.”

Tôi phớt lờ Trâm cùng Hoàng, lẳng lặng lại gần chỗ chị Mai đang đứng là quần áo ở một góc. Tôi không dám chắc rằng chị không giận tôi, rằng chị muốn nói chuyện với tôi,… khi mà ban nãy gặp mặt ở trước cửa thì chị cũng tỏ thái độ thờ ơ không muốn tiếp chuyện với tôi như mọi người trong nhóm. Dù biết là như vậy, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Ngồi ăn cùng mọi người trong lúc này, tôi ngạt thở mất. Mục đích của tôi khi quay lại đây là để nhìn xem anh Dương như thế nào, nhưng tôi làm gì dám ngẩng mặt lên cơ chứ. Ngay đến người hiền lành như My tôi còn không dám đối diện, làm sao tôi có thể nhìn anh bây giờ?

“Chị à, để em giúp chị nhé.”

Tôi đẩy gọng kính Nobita, đồ vật bất li thân của mình mỗi khi mắt sưng húp lên, rụt rè lên tiếng bắt chuyện với chị Mai. Lúc này chị đang là bộ quần áo sọc đen trắng giống như của GD trong Fantastic Baby. Chị ngước lên nhìn tôi, gương mặt không còn vui vẻ như thường ngày, kèm theo đó là biểu tình ngạc nhiên nữa. Sau đó vài giây, chị cũng lên tiếng:

“Ngày thường em hậu đậu lắm rồi, liệu hôm nay có làm cháy áo của chị không đây?”

“Không ạ.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười để trấn an trước câu nói không rõ trêu đùa hay mỉa mai của chị. Thấy tôi như vậy, chị cũng đành đặt bàn là xuống, nhường lại vị trí ở đây cho tôi mà ra ngồi cùng mọi người trong nhóm.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho bản thân mình không phân tâm bởi những chuyện khác mà tiếp tục công việc của chị Mai. Tôi đã nghe anh Khánh nhắc tới bộ quần áo này hôm nọ, nó thật sự rất đắt, bản thân anh cũng phải rất khó khăn mới có thể mua được về. Tôi không nên vì tâm trạng ngổn ngang hiện tại mà làm hỏng nó. Tiền sửa xe của Hoàng, tiền đi ăn vs Quân hôm qua và tiền mua bóng bay ngày hôm nay cũng khiến tôi trở nên “vô sản” rồi…

Tôi cố ép bản thân nghĩ rằng mình chẳng làm gì quá đáng, mình không đáng để bị mọi người đối xử thế này,… nhưng đến chính bản thân tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận nổi. Chỉ vì một chuyện không đâu, tôi vô tình để S.I.U bị DMC và fans của nhóm đó chửi bới không ra gì. Tôi ước gì không có ngày hôm qua! Nếu được như vậy, Quân sẽ không bị ăn đòn, S.I.U sẽ không bị mang tiếng và tôi sẽ không mất anh Dương.

Sực nhớ ra chiếc nhẫn đôi, tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống tay mình, suýt chút nữa là bất cẩn quay vội lại nhìn anh. Thật may vì tôi vẫn còn tỉnh táo để cố ép mình không được quay lại phía sau lưng. Nhưng tôi vẫn không thể không thắc mắc, liệu anh còn đeo nhẫn hay không? Chắc là không đâu, có lẽ anh đã tháo ra rồi, chỉ còn tôi mà thôi. Liệu thấy tôi đeo nhẫn, anh có nghĩ rằng tôi đang cố níu kéo anh hay không?

Tôi có thể níu kéo anh không?

Một loạt thuốc tôi vừa mua sáng nay vẫn để trong ba lô, đến lúc này khi nghĩ lại, tôi không hiểu mình mua để làm gì? Tôi lo cho vết thương của anh ngày hôm qua, nhưng có mua thuốc thì tôi cũng đâu đủ can đảm để đưa cho anh. Và chính bản thân tôi cũng chẳng còn thân phận gì để có thể mong rằng anh sẽ nhận lấy. Ai đó làm ơn nói với tôi rằng anh đã ổn, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều lắm.

“Linh à, em ra đây ngồi đi.”

Tôi nghe thấy tiếng anh Việt gọi mình, hành động đó của anh khiến cho mọi âm thanh xung quanh bỗng dưng trở nên im bặt. Tôi cầu xin mọi người, làm ơn đừng đối xử với tôi như thế. Mắng tôi cũng được, chửi tôi cũng được, chứ đừng có dùng sự im lặng đáng sợ đấy để trừng phạt tôi. Tôi sợ sự lạnh nhạt lúc này của mọi người vô cùng. Anh Dương, người yêu thương tôi nhất đã rời bỏ tôi, tôi có thể dễ dàng hiểu được khi lòng tự trọng của anh bị tổn thương sâu sắc. Nhưng còn Kim, còn My,… bọn họ cũng ghét tôi đến như vậy hay sao? Làm ơn chửi tôi đi, đừng im lặng như thế nữa!

“Em là nốt anh ạ.”

“Chị cứ để đấy đi.” – Lần này là giọng điệu rụt rè của Hoàng – “…Tí chị Mai ra rồi làm cùng cũng được.”

Không trả lời Hoàng, tôi chỉ biết cắn chặt môi, cố ngăn cho mình không rơi nước mắt. Tôi ghét cái cảm giác hiện tại, ghét cái cách mà mọi người đang dùng để đối xử với mình,… nó chẳng khác gì việc tôi là một đứa không ra gì, một đứa không đáng để được mọi người thông cảm.

“Linh à, nếu mệt thì về trước đi.”

“Ừ.”

Tôi vô thức gật đầu, nhưng rồi sau đó mới nhận ra đó là giọng nói của Ly. Nhưng thôi, lúc này thì giọng của ai cũng không quan trọng nữa. Tôi không để tâm và cũng chẳng muốn để tâm. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.

Được rồi, mạnh mẽ lên nào Linh. Tôi không khóc, ít ra là sẽ không khóc trước mặt mọi người. Đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, tôi phải học được cách mạnh mẽ hơn chứ nhỉ? Nhớ lại chuyện tôi đã ngu ngốc từng tự tử, đó là bài học lớn nhất cho tôi khi gặp phải những vấp ngã lớn hơn trong cuộc đời.

Giấu nhẹm bàn tay đeo nhẫn ra phía sau lưng, tôi bước lại gần mọi người, lần đầu tiên trong ngày đủ can đảm để đối diện với mọi người trong nhóm. Bất chợt cảm thấy đau, khi vô tình lướt qua một ánh mắt lạnh lùng lắm.

“Em là xong quần áo rồi, còn việc gì nữa không ạ?”

“Em ngồi xuống đã.”

“Thôi, anh nói luôn đi để em làm.”

“Nhưng hiện giờ thì không có việc gì đâu.”

“Thế thôi, em về anh nhé.”

“Hả? Sao vội thế?”

Tôi nhếch miệng cười trừ sau câu hỏi của anh Khánh. Ở đây làm gì, khi rõ ràng mọi người chẳng chào đón tôi. Cúi chào mọi người trong nhóm, tôi quay lưng định bước ra khỏi phòng tập, nhưng chợt nhớ ra điều gì đấy, tôi lại đành quay lại. Đứng đối diện anh Dương, tôi cố nhìn anh bằng vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, cố gắng phớt lờ đi ánh mắt tò mò của mọi người trong nhóm.

Tôi lại gần tủ giầy, nơi đối diện tầm mắt của mọi người trong nhóm và cũng là nơi đối diện với anh Dương, chậm rãi mở nó ra. Tôi nhớ rằng My vẫn thường hay nhét thuốc vào chỗ này. Gom hết đống thuốc trong ba lô để vào đó, tôi quay lại nói với anh Khánh rồi quay về:

“Em để thuốc ở đây. Ai có làm sao thì dùng anh nhé.”

“Ơ, anh Dương khóa Facebook rồi à?”

Vừa bước chân ra tới cửa phòng tập, câu hỏi của một bạn Dancer mới đã vô tình lọt vào tai tôi, khiến tôi dừng bước. Anh khóa Facebook rồi? Chắc hẳn những comment đó đã khiến anh cảm thấy mệt mỏi lắm. Cả tối hôm qua tôi không đủ can đảm để vào Facebook anh một lần, vậy mà số lượt like và comment bức ảnh anh được tag quá nhiều, khiến nó luôn hiện lên bên trang chủ của tôi.

“Ừ.”

Đáp lại bạn Dancer kia, anh trả lời đầy mệt mỏi. Giọng nói trầm và nam tính hôm nay của anh ở một tông thấp hơn hẳn. Có lẽ điều đó khiến bạn Dancer kia cảm thấy sợ hãi, không thể nói gì thêm.

Tôi đứng lặng người đi ở phía cửa ra vào, bỗng dưng trong lòng lại cảm thấy nhức nhối nhiều lắm. Mọi thứ trước mắt tôi lại nhòe dần đi, trong khi đầu lưỡi lại cảm thấy vị mặn của nước mắt.

Em xin lỗi. Tha thứ cho em được không anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play