“Lần đầu tiên anh nhìn em như thế nào, thì anh sẽ luôn luôn nhìn em như vậy”

*****

Tôi cảm thấy mệt. Nguyên nhân chính là do hôm nay mắc mưa. Chỉ vì bố mẹ sinh tôi ra đã là một đứa hay ốm đau, bệnh tật, cho nên tôi cũng chẳng muốn thắc mắc hay để tâm đến chuyện đau ốm thường như cơm bữa này nữa. Nhưng còn một nguyên nhân nữa khiến tôi cảm thấy vừa mệt vừa nản, đó là do màn “cải lương” kéo dài cỡ một tiết học của nhị vị phụ huynh, nhất là mẹ tôi, khi bà cứ cằn nhằn rằng đã nhét áo mưa vào cặp cho tôi rồi mà cuối cũng vẫn ướt sũng như thế này.Tôi không muốn cãi lại bố mẹ, mà đúng ra là tôi sai, nên không có quyền lên tiếng, vậy nên tôi chỉ biết ngồi im thin thít lắng nghe bố mẹ mắng, sau đó lóc cóc “bò” lên phòng mà thôi.

Điều khiến tôi lo lắng nhất là sợ bố mẹ sẽ cấm túc tôi sau hôm nay. Khi nãy, tôi nhớ bố đã trên ba lần nói câu:”Dạo này con đi chơi quá nhiều rồi đấy Linh!”. Tôi không muốn, không muốn ở nhà một chút nào, cho dù đang ở trong giai đoạn ôn thi đi chăng nữa. Tôi đã nói rồi mà, tôi thật sự bị thu hút bởi cái không khí tập luyện ở phòng tập cuối đường Nguyễn Du đó rồi.

Tắm gội sạch sẽ, cộng thêm cả chục cái hắt xì do cơ thể biểu tình nữa, tôi đứng nhìn đống sách vở với một nỗi chán nản vô cùng. Cho dù ngày mai có kiểm tra tận bốn tiết đi chăng nữa, thì lúc này tôi cũng không có tâm trạng để học. Nhất là khi cơ thể mệt mỏi, cộng với tâm trạng lo lắng thế này nữa. Tôi chép miệng, bắt đầu lục đục soạn lại sách vở. Xem nào, Sinh thì lúc nãy ở phòng tập đã học được một chút, Văn thì ngày mai có thể … tùy cơ ứng biết được, Hóa thì đã là môn tủ của tôi rồi. Lý, suy cho cùng chỉ còn có Lý, cái môn tôi ghét nhất trên đời! Nghĩ đến việc phải nằm lăn lộn học cái môn không có lấy một chút thích thú như vậy, tôi quyết định gạt hết sang một bên để làm học sinh hư một ngày. Tôi thật sự nhớ Facebook lắm rồi!

7 lời mời kết bạn và 57 thông báo. Tại sao Facebook luôn “quyến rũ” người ta vào đúng mùa thi cử quan trọng như thế này cơ chứ? Tôi thở dài, một tay chống cằm, một tay di chuột để check một lượt thông báo. À à, đa số toàn là comment của mọi người về những hoạt động của S.I.U mà tôi up lên bằng điện thoại thôi mà. Chẳng hiểu là tôi may mắn hay bất hạnh khi được anh Khánh giao cho toàn quyền việc PR cho nhóm nữa? Haizz, cũng may là điểm phẩy Văn của tôi cũng kha khá. Nói chuyện trực tiếp với người ngoài thì ngu ngu ngơ ngơ, nhưng khi có thời gian suy nghĩ thì cũng viết được những thứ … hay ho ra phết. Với cả căn bản, S.I.U cũng đánh trúng thị hiếu của khán giả bây giờ là có ngoại hình đẹp. Tôi đã bao giờ đề cập tới chuyện S.I.U toàn trai xinh gái đẹp chưa nhỉ? Chỉ vì tôi quá … mê mẩn vẻ đẹp của cái con người tên Dương kia mà đã trót làm lơ trước nhăn sắc của mọi người mà thôi. Tội lỗi, tội lỗi quá!

Sau năm phút ngồi check một lượt thông báo, tôi ngớ người nhận ra đa số mọi người toàn comment khen … anh Dương đẹp trai. Haizz, nói ra điều đó có thừa thãi hay không cơ chứ. Tôi biết hết cả rồi mà?! Nghĩ tới anh Dương, tôi bắt đầu qua Facebook của Kim để tìm Facebook anh. Cho tới lúc này, ngoài Kim và những người trong nhóm chủ động add Facebook tôi trước, thì tôi chưa add Facebook bất kì ai trong S.I.U cả. Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng mà đi add Facebook mọi người, tôi cứ có cảm giác như mình đang cố làm thân với họ. Trong khi tôi chỉ là một đứa ngoài cuộc thôi mà!

Hoàng Dương. Tôi cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm Facebook của anh, khi anh và Kim đang bàn luận rôm rả về trạng thái của Kim. Gớm, chỉ có xoay quanh vấn đề bây giờ ở Thái Hà có … ngập hay không, mà hai cái người này cãi nhau loạn chợ, đến mức anh Khánh phải bay qua yêu cầu hai người trật tự, vì Kim tag anh Khánh vào để làm đồng minh với mình, khiến noti cứ nhảy liên tục bên Facebook anh Khánh. Tôi cũng chịu mấy người này lắm cơ!

Phớt lờ đi cái trạng thái hâm hâm dở dở của Kim, tôi click vào Facebook anh Dương. Mới về tới nhà đã up cái ảnh ướt như chuột lột chụp cùng Tuấn lên đây rồi sao? Ở ngay bên dưới đã có cả chục cái comment và like dù mới chỉ up lên được có năm phút. Đúng là sức ảnh hưởng của Hotboy!

Tôi thở dài, chợt ngớ người ra không hiểu mình mò sang Facebook anh làm gì nữa. Nghĩ vậy, tôi bèn quay lại Facebook của Kim. Chà, vẫn đang “cãi nhau” về đường Thái Hà sao?!

“Mày ơi mai qua nhà xin cho tao nhé! Tao sợ bị cấm túc!” Linh Linh ►Kim Xinh Đẹp

Chưa đầy mười giây sau, Kim đã trả lời tôi.

“Tao biết ngay mà! Thầy u thấy con gái ốm nên xót chứ gì. Được rồi, mai tao sẽ liều chết sang xin cho mày!”

“Ừ cảm ơn bạn! Cũng tại dạo này tao đi nhiều quá, bố tao **** Đi qua những giấc mơ - Hoàn “

“Ơ! Lại đổ lỗi cho tao à?”

“Không, không! Nào ai dám trách bạn! Tao chỉ đang tìm người an ủi thôi mà!”

Tôi ấn Enter, rồi nhanh chóng tắt máy. Tự nhiên lúc này, tôi cảm thấy có chút ghen tỵ với Kim. Bố mẹ Kim thoải mái vô cùng, luôn để cho nó được làm những gì mình thích. Ngay đến việc học hành, bố mẹ nó cũng không bắt ép, cũng không đặt quá nhiều hy vọng. Còn bố mẹ tôi thì suốt ngày soi xét chuyện điểm số, khiến nhiều khi tôi thấy khó thở vô cùng!

Tôi lại loay hoay với đống sách vở của mình. Chỉ là cầm lên một cách vô thức, chứ không hề có ý định học. Lúc này trong đầu tôi, chỉ có độc ý nghĩ là không biết bố mẹ có cấm túc mình hay không nữa. Từ bé tới giờ, tôi chỉ quanh quẩn giữa đến trường và về nhà, bạn bè cũng không có nhiều. Có thể coi S.I.U là những người bạn thân đầu tiên, là những người tôi rất coi trọng, tôi chẳng muốn vì sức khỏe hay vì chuyện thi cử mà bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp S.I.U thường xuyên nữa.

“Baby, baby, baby oooooh,

like baby, baby, baby noooooooo,

like baby, baby, baby, ooooh.

Thought you’d always be mine, mine”

Tôi giật mình vì tiếng nhạc chuông, ngay sau đó là phải nháo nhào chạy ra lục tung cặp để tìm điện thoại. Chuông to thế này, bố mẹ tôi mà bị đánh thức chắc mai tôi chính thức bị cấm cửa mất.

Tôi nghe nhanh, mặc dù hơi ngạc nhiên khi thấy trên màn hình hiển thị số lạ.

“A lô!”

“Nhóc! Ốm thế nào rồi?”

Tôi im lặng trong giây lát, sau khi nghe thấy giọng nói ấm áp của một người con trai vang lên từ đầu dây bên kia. Ai thế nhỉ? Sao lại biết tôi ốm? Hơn nữa, giọng nói này, có đôi chút quen thuộc…

“Này! Không lẽ ốm tới mức không nói được?” – Người con trai kia tiếp tục lên tiếng hỏi, khi tôi vẫn im lặng không nói gì.

“…Anh Dương ạ?”

“Ơ! Thế cô tưởng ai?”

“Sao anh lại biết số của em?”

“He he, bí mật!”

Tôi nhếch miệng cười. Bí mật gì cơ chứ? Hỏi thì hỏi thôi, chứ tôi thừa biết anh lấy số điện thoại của tôi từ Kim rồi. Đối với anh, tôi ngốc đến mức đấy, hay là do anh … “ngây thơ” quá nhỉ?

Tôi bỗng dưng cảm thấy chóng mặt. Đó là một căn bệnh mãn tính của tôi, mỗi khi trong tôi đột nhiên có một cảm xúc kì lạ nào đấy. Lúc này đây, tôi có chút cảm động trước cuộc điện thoại của anh Dương. Tôi không có nhiều bạn, bạn thân lại không, vậy nên nhận được những cuộc điện thoại hỏi thăm như thế này, thật sự có ý nghĩa với tôi nhiều lắm.

“Sao thế? Em ốm như thế nào rồi?”

“Em không sao mà! Hừm,… chỉ là… thèm ăn papparoti thôi mà!”

Tôi nhíu mày suy nghĩ, nhất quyết không chịu thừa nhận rằng mình đang ốm. Tôi không muốn anh nhìn nhận mình như một đứa con gái yếu đuối lắm, khi chỉ vì mắc mưa thôi cũng lăn ra ốm. Cho dù bố mẹ sinh tôi ra đã như vậy, nhưng tôi vẫn muốn được mạnh mẽ như những người bình thường. Đột nhiên lúc này tôi nhớ ra món bánh papparoti mà anh Dương hay mua cho tôi, nên đành lôi nó ra làm lí do cho mình.

“A! Vậy đợi anh đi mua nhé! Chỉ sợ giờ này đóng cửa rồi thôi!”

Tôi ngước nhìn đồng hồ. Mười một giờ đêm rồi, ngoài trời còn đang mưa tầm tã nữa cơ chứ. Trời ạ! Tôi biết nói gì về con người này đây? Là do anh tốt bụng đến vậy, hay do anh cao tay hơn, biết tôi nói dối, nên định “chơi” lại tôi đây?

“Em đùa thôi mà…” – Tôi xị mặt, chấp nhận đầu hàng trong cả hai trường hợp.

“Anh đang rảnh mà! Để anh đi mua cho!”

“Không ạ! Em đùa thật mà!”

“Mà này! Sao em không add Facebook anh?”

Tôi ngớ người ra trước câu hỏi chẳng ăn nhập gì với cuộc hội thoại của anh. Rõ ràng giọng anh khi nãy còn khá … tử tế, vậy mà bây giờ tôi nhận thấy trong giọng nói của anh có một chút gì đó giận dỗi. Lạ nhỉ, tôi không nghĩ là anh có để ý đến chuyện này. Một ngày có biết bao nhiêu người add Facebook anh, sao còn để ý đến tôi cơ chứ?

“Ờ thì… Em đợi anh add Facebook em trước!” – Tôi nói dối, khi chẳng thể nào thú nhận là mình không add Facebook anh chỉ vì cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.

“Cô đúng là trẻ con quá đi! Thế học bài xong chưa mà mò lên Facebook?”

A! Ra là anh thấy tôi than thở trên “tường” nhà Kim, mới biết là tôi bị ốm mà gọi điện hỏi thăm. Tôi còn tưởng anh đang bận tranh luận về Thái Hà mà không buồn để tâm đến mọi thứ xung quanh cơ. À, mà đã ở trên Facebook, sao không add Facebook tôi đi, lại còn hạnh họe. Đúng là đồ nhỏ mọn!

“Em không muốn học!”

“Ơ hay! Hay là cô chán bọn tôi rồi? Nên muốn bị cấm túc để không phải tới đây nữa hả?”

“Hic! Em nào dám!”

“Anh đùa thôi! Có mệt quá thì đi nghỉ sớm đi nhé!” – Giọng anh bỗng trở nên trầm ấm hơn hẳn khi nãy, khiến tôi có chút nghẹn lại, và cảm động trước sự quan tâm của anh. Vậy mà thấy tôi im lặng không phản ứng gì, anh lại cao giọng cằn nhằn qua điện thoại – “Nghe thấy gì không đó?”

“Dạ, em biết rồi ạ!”

“Ừ! Đi nghỉ sớm đi, anh đi tập nốt đây!”

“Vâng! Em chào anh!”

Tôi cúp máy. Đống sách vở bày bừa bộn trên giường nhanh chóng kéo tôi quay về thực tại, khiến tôi chẳng có lấy mấy giây để tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi được người khác quan tâm. Từ trước tới giờ trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp trai vốn chỉ được cái mã, còn bản tính thì chẳng ra gì. Vậy mà từ khi gặp anh Dương, suy nghĩ này của tôi bị thay đổi hoàn toàn. Anh luôn thân thiện, lại quan tâm đến người khác nữa. Lần này thì chắc là ông trời ưu ái tôi rồi, nên mới cho tôi có được một người bạn như anh.

Thôi, lần này tôi sẽ quyết định đi ngủ theo lời anh Dương, một phần cũng vì quá mệt rồi. Vậy mà giữa lúc đang loay hoay dọn dẹp sách vở, thì điện thoại báo có tin nhắn. Tôi cầm chiếc điện thoại trên tay, không thể ngăn cho mình có những tưởng tượng hoang đường, rằng đó sẽ là tin nhắn của lớp trưởng, thông báo rằng … ngày mai toàn trường được nghỉ. Nhưng cuối cùng đó lại là tin nhắn của anh Khánh.

Tôi loay hoay mở tin nhắn mà không giấu nổi sự ngạc nhiên. Sao anh Khánh lại nhắn tin cho tôi vào giờ này nhỉ?

“Uống thuốc rồi nghỉ sớm đi nhé!”

Tôi ngồi im, các noron thần kinh bắt đầu hoạt động hết công suất. Vậy là cái tin tôi ốm nó lan ra tới tận đâu rồi nhỉ? Còn nữa, anh Khánh – cái người mà bình thường vẫn lạnh lùng, lãnh đạm, khiến tôi có chút … sợ hãi, sao lại đột nhiên nhắn tin hỏi thăm, dặn dò tôi? Tôi lắc lắc đầu, thầm trách cứ mình. Dù sao thì anh Khánh cũng đã nhắn tin hỏi thăm tôi, tôi không nên nghi ngờ lòng tốt của anh mới đúng.

Nghĩ vậy, tôi nhắn tin cảm ơn anh, rồi nhanh chóng tắt đèn đi ngủ. Lạ thật, giấc ngủ ngày hôm nay, bỗng nhiên tới thật nhanh!

.

.

.

“Kim à! Đừng bỏ tao lại, hu hu!”

Tôi cố dùng vẻ mặt đáng thương nhất có thể để nhìn Kim, với hy vọng nó sẽ động lòng thương mà không bỏ rơi tôi trong lúc này. Vậy mà đáp lại tôi, nó chỉ nhìn tôi, cười mà như mếu, đáp lại:

“Tao chịu thôi mày ơi! Anh Khánh bảo mày ở nhà, thì mày cứ biết thế đi!”

“Nhưng tại sao? Tại sao mới được???????????”

Tôi ấm ức hỏi Kim. Sự tình là sáng ngày hôm nay, Kim đã phải lóc cóc qua nhà tôi, cùng tôi năn nỉ bố mẹ để tránh cho tôi khỏi bị cấm túc. Nói mãi bố mẹ tôi mới nguôi nguôi mà không cấm đoán gì, vậy mà bụp một cái, trong lúc cùng Kim đi lấy xe máy, anh Khánh lại gọi điện, kêu tôi hôm nay phải-ở-nhà.

“Tao khỏi ốm rồi mà! Tao sẽ không lây bệnh cho ai đâu!” – Tôi tiếp tục nhõng nhẽo tra tấn Kim.

“Mày kêu anh Khánh ấy! Tao sợ ông ấy lắm, chả dám cãi lời đâu!”

“Tao muốn xem đoạn cuối của_”

“Của cái gì thì kệ xác mày! Bỏ tay ra cho tao đi!”

“Không!”

Tôi nhất quyết bám chặt lấy đầu xe Kim, không có ý định buông ra để nó có cơ hội tẩu thoát. Nó quát tôi là một chuyện, chứ tôi nhất định không cho nó bỏ lại mình ở đây đâu!

“Đi đi! Cho tao theo mày đi! Với cả hôm nay_”

“A! Anh Dương!”

Câu nói của tôi bị cắt ngang bởi tiếng gọi anh Dương đầy phấn khích của Kim. Nghe hoang đường là thế, nhận thấy có “mùi” lừa đảo ở đây, vậy mà tôi vẫn ngu ngốc mắc lừa Kim khi quay lại nhìn. Tất nhiên, chẳng có anh Dương nào ở đây hết. Đến khi tôi quay lại, thì Kim đã phóng xe đi mất dạng! Tôi thở dài, Kim đúng là đồ độc ác mà, nó hoàn toàn quên mất rằng hôm nay tôi không có đi xe!

Tôi đứng thẫn thờ giữa đường, chẳng biết mình nên đi đâu về đâu bây giờ. Đột nhiên lúc này tôi chẳng muốn bắt xe ôm hay taxi để về nhà gì cả, mặc cho bây giờ đang là giữa trưa nắng. Nghĩ vậy, tôi bèn lóc cóc đi bộ dọc theo đường Kim Liên Mới. Xem nào, quãng đường tứ đây tới phòng tập và từ đây về nhà tôi là ngang nhau, tôi nên đi đâu bây giờ nhỉ? Tôi muốn đến phòng tập, nhưng lại sợ bị anh Khánh đuổi về. Tôi vẫn chưa biết lí do anh bắt tôi ở nhà ngày hôm nay là gì, nhưng tôi cũng chẳng đủ tâm trạng mà nghĩ nữa. Chỉ cần biết có người đang… xa lánh hay hắt hủi mình, là tôi tuyệt nhiên chẳng nghĩ được chuyện gì đúng đắn cả.

Chẳng lẽ bây giờ tôi phải về nhà? Tôi chẳng muốn về chút nào ấy! Giờ này chắc bố mẹ tôi lại đang cờ bạc bên nhà dì Huệ rồi, về cũng đâu có ai? Sao số tôi khổ thế này, phải đi bộ giữa trưa nắng gắt, lại còn với đôi giày búp bê này nữa chứ? Nó là vải cứng mà, lại còn mới mua, đâu thể đi bộ được. Hận Kim, hận anh Khánh!

“Nhóc!”

Tôi hơi sững lại một chút, khi nghe thấy tiếng nói của một ai đó khá quen thuộc vang lên sau lưng mình. Hừ, không lẽ nắng quá khiến tôi không được tỉnh táo cho lắm. Sao tôi lại có cảm giác là có ai đó đang gọi mình nhỉ? Nghĩ bản thân mình ngu ngốc là thế, vậy mà tôi vẫn quyết định quay lại phía sau để xác định xem, có thật là ai đó gọi mình hay không.

“Anh Dương?”

Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên, thậm chí đôi mắt vốn thường ngày đã tròn xoe của mình nay lại càng tròn hơn, khi nhận thấy sự xuất hiện của anh Dương. Tôi có nhìn nhầm không nhỉ? Tại sao anh lại ở đây?

“Sao em lại ở đây? Anh tưởng em đi cùng Kim chứ?”

Anh Dương táp chiếc Lambretta của mình vào vỉa hè cạnh chỗ tôi đang đứng, nét mặt anh cũng đầy sự ngạc nhiên, tuyệt đối chẳng thua kém gì tôi. Hà Nội này đúng là nhỏ bé thật! Cứ ngỡ rằng hôm nay anh Khánh không cho tôi đến phòng tập, tôi sẽ chẳng thể nào gặp được mọi người, vậy mà cuối cùng tôi lại gặp anh Dương ở đây!

“Kim lừa em… anh Khánh không cho em tới phòng tập!”

Tôi gần như líu hết cả lưỡi lại, chẳng thể nói rõ ràng cho anh biết mình muốn nói điều gì. Nhưng có vẻ như anh cũng hiểu được tôi muốn nói gì, khi anh cứ gật đầu liên tục, mặt cũng bày tỏ … một chút thương xót với bộ dạng của tôi hiện tại.

“Thế em khỏi ốm chưa?”

“Em đâu có ốm!”

“Được rồi! Lên đây anh đèo tới phòng tập luôn! Mặt em đỏ gay rồi kìa!”

“Anh Khánh không cho em đến, em không đến đâu!”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước đề nghị của anh Dương, giọng điệu không giấu nổi sự hờn dỗi. Đúng là anh Khánh đã không cho tôi đến mà. Bây giờ tôi mò đến, liệu có bị phũ phảng đuổi về hay không?

“Ơ hay!” – Anh Dương bật cười, có lẽ vì nhận thấy sự tủi thân của tôi. Tôi thấy anh rút điện thoại ra, nhấn nhấn xóa xóa, vừa làm vừa quay lên hỏi tôi – “Thế bây giờ em rảnh hả?”

“Vâng!”

“Ok! Lên xe đi! Anh cũng đang chán!”

“Dạ?” – Tôi tròn mắt nhìn anh, vẫn chưa hiểu được anh định làm gì. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng – “Nhưng mà bây giờ anh phải tới phòng tập mà!”

“Báo nghỉ rồi!” – Anh vừa nói vừa nhét điện thoại vào túi quần – “Em lên nhanh đi, không thấy trời nắng lắm hả?”

Anh Dương nhíu mày, như thể thời tiết này khiến anh khó chịu nhiều lắm. Thấy vậy, tôi cũng không đứng đó để thắc mắc thêm nữa, mà chậm chap trèo lên xe anh. Cũng may, con nhỏ Kim còn … nhân từ chán, đã kịp nhớ ra mà vứt lại cho tôi cái mũ bảo hiểm. Hừ, tôi vẫn còn giận nó lắm!

Ừm, ngồi sau xe anh Dương, tôi nhanh chóng nhận thấy một mùi hương kì lạ sộc vào mũi mình. Tôi không rành về các loại nước hoa cho lắm. Nhưng lúc này, tôi dám chắc cái mùi hương đang thu hút mình chẳng phải là mùi nước hoa, mà là một mùi gì đó khá nam tính.

“Hôm nay em làm được bài không?”

“Dạ, cũng hòm hòm!”

“Hòm hòm là sao?” – Anh Dương cười phá lên, khiến cho một vài người đi đường hiếu kì quay lại nhìn chúng tôi chằm chằm.

“Thì Kim cho em nhìn bài mà!”

Tôi nói xong, có đôi chút hối hận. Ya, sao tự dưng lại để lộ ra mình … vô dụng tới nhường ấy nhỉ? Tôi bình thường đã tầm thường lắm rồi, chẳng có điểm gì nổi bật hết cả. Không phải ngẫu nhiên tôi có cảm giác ấy đâu, tôi đã từng suy nghĩ từ lâu lắm rồi cơ. Chỉ là dạo này xung quanh tôi toàn là những “nhân tài” cả, cho nên cảm giác tự ti về bản thân mới xuất hiện nhiều tới mức ấy. Nhất là khi tôi đang đi cùng anh Dương, một ví dụ rất điển hình về những người có tài năng nữa. Haizz, buồn lắm cơ!

“Vậy hả? Hồi còn đi học anh cũng suốt ngày chép bài của Khánh!”

“Ơ! Anh với anh Khánh học chung ạ?”

“Ừ! Bạn chung bàn! Đôi bạn cùng tiến trong môn thể dục và thụt lùi trong tất cả những môn còn lại!... À mà bây giờ em muốn đi đâu?”

“Ừm…” – Tôi chau mày suy nghĩ, cố gắng để nghĩ ra một nơi hay ho nào đấy để có thể tới trú nắng ngay bây giờ - “Hic, em không biết!”

“Để xem nào! Vậy lên Vincom rồi tính nhé!”

Anh Dương gật gù, lảm nhảm nói, rồi rồ ga phóng đi, khiến tôi giật mình, suýt nữa thì ôm vội lấy anh. Cái con người này rõ buồn cười! Đi đứng thì cũng phải chú ý đến người ngồi phía sau với chứ! Anh vừa khiến cho tôi sợ suýt chết!

.

.

.

Vincom Bà Triệu.

Tôi không biết lúc này nên cười hay nên khóc, khi không rõ đây là lần thứ bao nhiêu ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, khi tôi đi cùng anh. Mọi lần còn đỡ hơn một chút, khi mà chúng tôi thường đi chung với S.I.U, mặc cho các thành viên khác thường vô tình tụt lại phía sau, để cho mỗi tôi và anh đi ngang hàng. Nhưng ít ra khi đó vẫn là đi theo nhóm. Bây giờ thì nhìn ngược nhìn xuôi cũng chỉ có mỗi tôi và anh đi chung một con đường. Đã vậy, Vincom luôn là một trong những nơi thu hút giới trẻ nhất nhì Hà Nội. Thế mà bây giờ tôi đang đi cạnh một Hotboy. Người ta ăn mặc sành điệu bao nhiêu thì trông tôi lúc này ngớ ngẩn bấy nhiêu, khi mà tôi đang đi chơi và khoác bộ đồng phục còn nguyên phù hiệu trên người.

“Nhóc! Sao thế?”

Anh Dương quay lại hỏi tôi, khi thấy tôi cứ chốc chốc lại thở dài sườn sượt. Nhìn mặt anh, tôi tin rằng anh thật sự không hiểu tôi đang cảm thấy thế nào, chứ không phải là cố tình trêu chọc tôi hoặc là hỏi cho có. Vậy nên tôi cũng đành miễn cưỡng lắc đầu, tỏ ý không có chuyện gì xảy ra hết.

Vừa lúc đó, anh Dương kéo tôi vào một hàng kem, gọi hai cốc kem to tướng. Trong lúc tôi ngồi chờ thì anh đi lấy thêm mấy thứ linh tinh rắc lên trên cốc kem, với sự “trợ giúp” vô cùng đắc lực và nhiệt tình từ mấy chị bán kem. Hừ, thấy người ta đẹp trai là nhiệt tình dã man, đã thế lại còn nhìn anh không chớp mắt nữa chứ. Thôi bỏ đi, nếu là tôi thì cũng như thế thôi mà!

“Của em này!”

Anh Dương đặt cốc kem xuống trước mặt tôi, khiến tôi cũng phải phì cười vì cốc kem mà anh lấy. Vì là khách hàng tự do chọn kem, nên anh đã gom cả ba loại kem: socola, dâu, trả xanh chất ú ụ trong cốc kem. Đã vậy lại còn lấy đủ thứ linh tinh rắc lên trên nữa. Tôi có cảm giác ở quầy hàng có những cái gì, thì anh nhét hết vào đây vậy!

“Anh Dương này, cái cốc kem này, bao nhiêu gram vậy?”

“Anh cũng không để ý nữa em ơi! Sao, sao?”

“Anh cứ làm như em đang chết đói í!”

“Không ăn hết thì thôi, ai ép cô đâu chứ!”

Anh Dương cười, giọng điệu thì trách cứ mà mặt mũi thì cứ hớn hở lạ thường. Tôi thấy anh đang loay hoay chuẩn bị xúc một thìa kem to, nên cũng thôi không hạnh họe anh thêm nữa. Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, tôi muốn chụp ảnh anh để up lên Facebook “dìm hàng”. Nghĩ là làm, tôi nhanh tay rút điện thoại ra khỏi túi.

“Nhóc! Thôi đi!”

Anh Dương nhoài người ra giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi. Tôi thoáng ngạc nhiên khi mà anh phát hiện ra “âm mưu” của tôi sớm đến vậy? Tôi mới vào mục chụp ảnh thôi, còn chưa kịp “căn” mục tiêu cơ mà?! Tôi quay lại với cốc kem của mình, mặc kệ việc chiếc điện thoại của mình vẫn nằm trong tay anh.

“Anh thích chụp ảnh lắm cơ mà?” – Phải rồi, những người đẹp trai hay xinh gái gì đó thường rất thích chụp ảnh up lên Facebook, để được mọi người vào khen đây mà. Đối với tôi, anh cũng thuộc vào nhóm đó mà thôi.

“Chụp thì cũng phải đàng hoàng chứ!”

Anh vừa nói vừa kéo ghế xích ra chỗ tôi ngồi, trong khi tay vẫn cầm chiếc điện thoại của tôi, và nó vẫn đang ở trong chế độ chụp ảnh. Tôi nhìn anh, thoáng cảm thấy nghi ngờ trước hành động của anh hiện tại.

“Em không thích chụp anh đâu nha!”

“Không được! Chính em khơi ra mà!”

“Không, không đồng ý mà lại!”

Vậy là tôi và anh Dương cứ đôi co, ngồi giành giật với nhau cái điện thoại, khiến cho mọi người trong quán vốn đã để ý ngay từ đầu rồi, giờ lại chẳng thể rời mắt ra khỏi nữa. Để rồi tranh giành thế nào, cái hành động nhằm tránh ống kính máy ảnh của tôi lại khiến bức ảnh trở nên khá hay ho. Trong bức ảnh, trông anh Dương như thể đang cố hôn tôi, còn tôi thì vì xấu hổ nên dùng hai tay che mặt vậy. Thế quái nào mà nó lại thành ra như thế được nhỉ?

“Thôi được rồi! Ăn nhanh rồi còn vào xem phim nào!”

Anh Dương cười cầu hòa, khiến tôi cũng chẳng còn muốn hạnh họe anh thêm nữa, bèn chấp nhận ngồi ăn kem, mặc dù thú thật là tôi đang có chút bực mình. Cũng may là cốc kem này đủ mát để đẩy lùi cơn giận dỗi vớ vẩn vừa hiện lên trong tôi.

Ăn xong kem, tôi với anh Dương vào xem phim. Thật may là phim hài, chứ không phải phim kinh dị, hoạt hình, hay tình cảm sướt mướt gì cả. Tôi gần như cười từ đầu tới cuối trong cả buổi xem phim, anh Dương ngồi bên cạnh cũng như vậy. Cho dù lúc đầu anh còn hoành tráng tuyên bố sau này khi trở thành diễn viên, anh chắc chắn còn nổi tiếng hơn mấy người này, vậy mà lúc xem thì anh lại luôn cười sằng sặc, xuýt xoa ngồi khen người ta giỏi ghê gớm?!

Xem xong phim lúc 2h35’, nhận thấy còn sớm chán, chúng tôi lại la cà vào khu vực game. Tôi thì chỉ muốn chơi ô tô đụng, vậy mà anh Dương “kiên trì” dã man, cứ quanh quẩn ở khu gắp gấu bông, tự thề với lòng là nhất định phải gắp được một con cho tôi. Vậy mà mất gần một tiếng, anh mới có thể gắp được con voi màu vàng, thành quả thu được nói thật chẳng đáng là bao so với thời gian, công sức và đặc biệt là số tiền anh bỏ ra để mua xèng. Tôi nhận con voi bông của anh, nhìn bộ mặt hớn hở cực kì của anh khi gắp được nó, tôi thấy vừa buồn cười vừa thương. Sao phải tự “hành hạ” bản thân đến thế hả trời?

Chúng tôi rời khỏi Vincom, đi ăn, rồi bắt đầu đi linh tinh khắp phố phường Hà Nội. Có lúc chẳng biết đi đâu, anh lại lòng vòng xe chạy quanh hồ Gươm, đến khi hết xăng lại vào đổ rồi đi tiếp “_______” Cứ lòng vòng như vậy, chúng tôi đi hết hiệu sách, tô tượng, rồi lại đi mua quần áo cùng anh Dương cho hết ngày. Đa số toàn đi linh tinh và không có đích đến như vậy, nhưng quả thật hôm nay là một ngày vui của tôi. Được đi với anh Dương, tôi có cảm giác dễ chịu nhiều lắm. Nhất là khi anh đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi không khỏi mong muốn sau này mình sẽ có được người yêu giống anh, chỉ một chút thôi cũng được.

“Vui quá!”

Tôi tung tẩy con voi bông trên tay, trong khi đợi anh Dương lấy xe. Tôi thấy anh nhìn mình, khẽ cười, rồi quay ra đưa vé cho bác bảo vệ. Hic, cười cái gì không biết? Tôi đã bảo mỗi khi anh cười là mỗi khi tôi cảm thấy nguy hiểm rồi mà cứ cười cơ.

Anh Dương vừa dắt xe ra chỗ tôi, vừa lên tiếng:

“Ừ! Lâu rồi anh cũng chưa đi chơi vui thế! Đợi off xong anh sẽ dẫn em đi tiếp!”

Anh Dương vừa dứt lời thì điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông. Anh nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi quần. Song, hàng lông mày đậm nét của anh lại thoáng nhăn lại. Anh đưa mắt nhìn tôi, không hiểu vì nguyên do gì, rồi mắt bắt máy.

“A lô!”

“_”

“Ừ! Tao đang đi với Linh!”

Xong! Tôi biết ai gọi rồi! Giác quan thứ sáu của tôi đang mách bảo là chuẩn bị có “giông bão” kéo tới. Tự nhiên lúc này nghĩ tới gương mặt lạnh tanh của anh Khánh mà tôi không khỏi rùng mình sợ hãi. Tại sao đến bây giờ tôi mới chịu để ý rằng nhóm đang ở trong giai đoạn tập luyện khá gắt gao nhỉ? Tôi đã không chịu ngồi yên ở nhà theo lời anh Khánh. Ngược lại, tôi lại còn “dụ dỗ” anh Dương trốn tập. Trời ơi, tội lỗi to lớn quá đi! Liệu anh Khánh có sa thải tôi không đây?

Nhưng rồi, dòng suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị bắt ngang bởi tiếng gắt của anh Dương:

“Đi đâu là việc của tao! Tao không cần thiết phải báo cho mày!”

“_”

“Muộn rồi, tao không qua đâu!”

Anh Dương tiếp tục gắt gỏng, kế tiếp là dập máy một cách thô lỗ. Tôi nhanh chóng hiểu được nội dung của cuộc hội thoại, và dù không muốn công nhận, thì sự thật vẫn là anh Khánh và anh Dương vừa cãi nhau, xung quanh vấn đề tôi cùng anh Dương trốn đi chơi ngày hôm nay.

Tôi khẽ lên tiếng hỏi anh Dương, một câu hỏi mà tôi đã biết chắc đáp án.

“Anh Khánh gọi ạ?”

“Ừ!”

“Mình quay lại phòng tập đi anh!”

“Lên xe đi! Anh đèo em về!”

Anh Dương cố tỏ ra không nghe thấy tôi vừa nói gì. Bực mình thật đấy! Tôi thì đang lo sẽ bị anh Khánh mắng đây, còn anh thì cứ bình chân như vại là sao cơ chứ? Nhìn gương mặt cáu kỉnh của anh, tôi lặp lại câu nói, tuy nhiên giọng điệu có phần dè dặt hơn.

“Quay lại phòng tập đi anh! Anh Khánh sẽ đuổi việc em mất!”

“Em đi cùng anh, nó không dám làm gì đâu!”

Tôi ngẩn người ra trong chốc lát. Đến bây giờ thì có lẽ tôi đã phát hiện ra một nhược điểm của anh Dương, đó là anh quá tự tin vào bản thân mình và luôn cho rằng mình là duy nhất. Tôi nhớ những lần ở phòng tập, cho dù mọi người đều rất kính trọng và nghe theo lời anh Khánh, nhưng mỗi khi anh Dương muốn “nổi loạn”, thì mọi người lại hùa hết theo anh, dường như chẳng còn quan tâm đến anh Khánh đang nói cái gì. Tôi biết là là một trong những người nổi tiếng nhất nhóm, nhưng dù sao anh Khánh cũng là nhóm trưởng mà. Anh Dương dù có tiếng nói thế nào đi chăng nữa, cũng không nên khiến anh Khánh mất uy tín đến như vậy.

“Anh cứ về trước đi! Em qua đây một chút!”

Tôi đổi cả sắc mặt lẫn giọng nói khi trả lời anh Dương. Lúc này đây, tôi cảm thấy khá thất vọng vì hụt hẫng, chẳng phải vì anh Dương không được hoàn hảo như mình nghĩ, chỉ là tôi thấy anh Khánh không đáng bị đối xử như vậy.

“Này con nhóc kia! Em làm như thế nghĩa là sao hả?”

Anh Dương lớn tiếng gọi tôi, ngay khi tôi vừa quay lưng định bỏ đi trước. Tôi có thể dễ dàng nhận ra sự bực bội trong giọng nói của anh. Tôi quay lại nhìn anh, cố nói bằng một giọng bình thản nhất có thể:

“Tại em mà hôm nay anh nghỉ tập! Em phải qua xin lỗi anh Khánh!”

“Là anh rủ em đi! Có gì anh sẽ chịu!”

“Không cần đâu anh! Em muốn tự xin lỗi anh Khánh! Với cả, nếu nói là đi với anh…” – Giọng tôi bỗng dưng nhỏ hẳn lại. Dù biết rằng nói ra những lời này sẽ khiến anh Dương buồn, nhưng tôi lại chẳng thể điều khiển nổi bản thân mình – “…em sợ anh Khánh chẳng thể làm gì!”

Đôi mắt của anh Dương bỗng dưng đanh lại. Bình thường, đôi mắt đen láy đấy rất đẹp, rất sáng, như thể biết nói vậy, nhưng bây giờ, khi nhìn vào mắt anh, tôi bỗng thấy một cảm giác sợ hãi khó tả. Tôi đã chọc giận anh rồi phải không? Nhưng tôi đâu có nói gì sai cơ chứ? Vậy mà nhìn bộ dạng của anh khiến tôi cảm thấy như tôi mới là kẻ có lỗi vậy? Có lỗi vì xúc phạm Hotboy sao?

“Em nói với giọng ấy là có ý gì?”

“Anh Dương!” – Tôi thành thật trả lời câu hỏi của anh, mà nếu có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói ra hết những gì mà tôi suy nghĩ - “Em biết em đang làm anh khó chịu, nhưng mà em nghĩ anh nên tôn trọng anh Khánh một chút. Anh Khánh là nhóm trưởng, không-phải-anh! Em biết mọi người thường nghe theo anh, nhưng như vậy không có nghĩa tất cả những gì anh làm đều đúng. Em xin lỗi, em về trước!”

Tôi nói rồi quay lưng chạy biến mà không dám nhìn anh thêm một chút nào nữa. Dù tôi là người nói ra những lời đấy, dù tôi không dành lấy một giây để nhìn xem nét mặt anh ra sao, nhưng tôi dám chắc rằng những lời tôi vừa nói khiến cho anh cảm thấy bực tức. Tôi không muốn làm mất lòng anh, không muốn làm anh buồn, nhưng chỉ trong chốc lát, những gì tôi nói hoàn toàn không theo sự điều khiển của tôi nữa. Tệ thật!

Bây giờ tôi còn phải quay lại phòng tập để gặp anh Khánh nữa. Cũng may từ đây tới Nguyễn Du không xa, tôi có thể chạy bộ được. Hic, tóm lại là với đôi giày vải cứng này, chân của tôi hôm nay nhất định không được yên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play