Sau hơn hai tiếng ngồi…ê mông trong phòng để đánh bài, cuối cùng thì S.I.U cũng chịu đứng dậy để đi ra biển. Kể cũng lạ, anh Dương rõ ràng đang thua thê thảm, vậy mà từ khi tôi vào thì lại đổi thành thắng liên tục. Với lí do đấy, anh Việt cùng Tuấn bỗng coi tôi là khắc tinh, tìm mọi cách để…hất tôi ra khỏi anh Dương. Trong khi đó, anh Dương lại cứ “nhai” đi “nhai” lại cái từ “thiên thần” mà Quân dùng để mỉa mai tôi khi này, đúng là lộn ruột vô cùng.

Nhưng cuối cùng thì cái trò đỏ đen này cũng chấm dứt, sau khi anh Khánh – người đã thua gần hết tiền quyết định đứng dậy và “lùa” mọi người ra biển. Lúc đầu thì một số người không đồng ý, nhất là những kẻ đang thua đau đớn như anh Việt và Tuấn, nhưng sau khi nghe anh Khánh quảng cáo là bãi biển này rất đặc biệt, tất cả mọi người cũng đành xiêu lòng mà đi theo. Đúng là đặc biệt thật, khi bờ biển này không có lấy một bãi cát nào, thay vào đó là toàn đá nhọn. Trên mỗi tảng đá lại còn găm rất nhiều vỏ sò vỏ ốc do thủy triều đánh lên nữa chứ.

Tôi ngồi trên một mỏm đá xa biển nhất, trong khi mọi người vẫn đang rồng rắn bám lấy nhau cho thủy triều đánh lên tận mặt để thử…cảm giác lạ. Tôi để ý thấy mọi người đều ướt sũng nước, vậy mà vẫn vui vẻ gào thét, đuổi theo nhau. Tôi còn đau chân một chút, cũng như sợ rơi xuống biển do mấy mỏm đá ở đây khá cheo leo, nên tốt nhất là ngồi yên một góc cho rồi.

“Chị Linh! Cứu em!”

Tôi phì cười trước tiếng hét thất thanh của My, khi nhìn thấy anh Khánh đang nắm tay nó…chạy. Vì anh Khánh là leader, cũng giống như anh cả vậy, nên khi mọi người thấy sóng đánh lên, thì thi nhau núp sau lưng anh ấy. Mà anh Khánh thì…ngơ lắm, thấy mọi người lôi mình ra làm lá chắn đâu có biết chạy đi đâu, cứ đúng đấy mà lĩnh đủ. My có lẽ xót anh, nên xúi anh chạy, bỏ lại mọi người đứng chịu trận. Vậy nên giờ đây, anh Khánh đang nắm tay My chạy dọc bờ biển, trong khi S.I.U thì hò nhau đuổi theo sau.

“Nhóc! Ra đây!”

Anh Dương ngừng đuổi theo hai người đó, quay sang vẫy tay gọi tôi. Tôi toan lắc đầu từ chối, nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trái ngược hẳn với bộ dạng ướt sũng thảm hại của anh, tôi lại lò dò đứng dậy chạy ra. Tôi đưa tay gạt nhẹ những thứ đang dính trên tóc anh do sóng biển đánh lên, rồi hỏi:

“Anh gọi em có chuyện gì thế?”

“Ra chơi với mọi người, ngồi một mình ở đấy làm gì?”

“Anh đi dép vào đi, đi chân không chạy thế này chảy máu đấy.”

Tôi nói rồi bỏ dép ra đặt trước mặt anh, đôi dép to đùng của anh nhường cho tôi khi dép tôi đứt và tôi chưa tìm thấy hàng dép nào để mua cả. Tôi chỉ ngồi yên một chỗ, trong khi anh chạy nhảy tưng bừng như thế, người phải đi dép là anh mới đúng.

Thấy tôi với anh Dương cứ đứng nhường nhau đôi dép, Tuấn với Uyên bèn chạy lại, mỗi đứa nhặt lấy một chiếc rồi chạy vọt đi, trước khi anh Dương kịp tóm lấy. Lắc lư chiếc dép trên tay, Uyên lớn giọng nói:

“Này, em đố mọi người lấy được đấy?”

“Trả anh, con bé này!”

“Không! Chơi với bọn em đi đã, bọn em phải trả thù vụ thua hôm qua.”

“Giật của hai đứa thì đơn giản quá. Vậy nhé, người thắng được yêu cầu bất kì người nào làm một việc nhé!”

“Ok!”

“Em đau chân, không chơi được không?”

Tôi dùng ánh mắt long lanh nhất để năn nỉ anh Việt – cái người rất thích nghĩ ra mấy luật thắng thua để hành hạ mọi người. Nghe tôi nói vậy, anh cũng đành gật đầu cho qua, mặt dù gương mặt còn ấm ức như kiểu không muốn chút nào. Vừa lúc ấy, anh Khánh cũng đá đôi dép của mình về phía anh Dương:

“Đi dép tao vào này, tao ngồi nghỉ tí đã.”

Vậy là tôi cùng anh Khánh ngồi trên tảng đá đằng xa, trong khi mọi người bắt đầu trò chơi kì quặc ấy. Tuấn và Uyên nhanh chóng chọn Hoàng, Kim, My và anh Việt vào đội của mình, sau đó ra sức bỏ chạy khi bị mọi người đuổi theo. Tôi phì cười, khi thấy Hoàng xớn xác bỏ chạy, rồi ngã huỵch một cái xuống đất.

“Những gì hôm nay em nói đều là thật?”

Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh Khánh, khi anh lại đột ngột hỏi câu như vậy. Anh đang muốn biết chuyện gì sao? Ánh mắt của anh có một chút gì đó thật sự rất thiết tha, như thể trông mong vào câu trả lời của tôi lắm vậy.

“Chuyện gì cơ ạ?”

“Hai năm trước, em thật sự không đến xem cuộc thi nhảy ấy?”

“…Vâng. Nhưng sao thế ạ?”

Anh Khánh thở hắt, xong khẽ lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối. Nhìn anh lúc này thật sự rất xa lạ, tôi chưa bao giờ thấy anh thất vọng như vậy cả. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Sao anh lại trông mong vào chuyện tôi có đến xem cuộc thi đấy? Anh Khánh lại thở dài, sau đó chống hai tay vào mỏm đá bên cạnh.

“Hình như…anh đã nhầm lẫn một số chuyện.”

“Anh có thể nói rõ ra được không?”

“…Anh nhầm một người khác với em rồi.”

“Nhầm? Nhưng tại sao anh lại nhầm được cơ chứ? Chẳng lẽ người đấy trông rất giống em?”

“Không phải giống, chỉ là…chiếc áo mưa con thỏ, hôm em mang ra che cho đứa bé ở trước cửa KFC ấy. Thật sự…rất giống.”

Tôi im lặng, chợt nhớ lại những gì đã xảy ra. Ngày hôm đó tôi vội vã lấy chiếc áo mưa ra che cho đứa bé ấy, mà chẳng buồn để ý thái độ của mọi người xung quanh. Hóa ra anh Khánh đã để ý đến chiếc áo mưa của mình. Tôi không thích mặc áo mưa một chút nào cả, nó vốn dĩ ở trong balo hay túi xách của tôi thì cũng là do mẹ tôi nhét vào thôi. Nhiều lần tôi định…vứt cái áo mưa đấy đi để mẹ tôi khỏi nhét vào nữa, nhưng lại không nỡ, bởi kiểu dáng quá ư là đặc biệt của nó. Chiếc áo mưa màu hồng rực, có hai cái tai thỏ dựng đứng trên đầu trông rất đáng yêu, ngay ở bụng cũng có một cái túi nhỏ nhỏ nữa. Đám bạn cùng lớp nhiều lần cũng đã năn nỉ tôi nhượng lại cho cái áo đó, nhưng tôi đều lắc đầu từ chối, bởi lẽ nó là hàng hiếm, lại còn là một phần kỉ niệm của tôi.

Hai năm trước, anh Khánh đã gặp một người có chiếc áo mưa như vậy?

Một người có áo mưa con thỏ?

Có lẽ, tôi hiểu ra mọi chuyện rồi.

Tôi nhoẻn miệng cười, nụ cười tự nhiên đầu tiên của tôi dành cho anh Khánh kể từ ngày ra viện:

“Vậy là người anh tìm không phải là em? Người anh…có tình cảm, cũng không phải làm em, đúng không?”

“Em…”

Anh Khánh cứng họng trước câu hỏi của tôi. Linh cảm của tôi hóa ra lại chính xác đến như vậy. Ngay từ đầu, anh Khánh đã bị nhầm lẫn rồi. Tôi đâu phải là người anh ấy tìm kiếm, chỉ là anh bị ấn tượng trong lần đầu gặp tôi ở rạp chiếu phim, nên mới lầm tưởng vậy thôi. Thảo nào anh nói rằng trước khi gặp anh Dương tôi không giống như bây giờ, anh đâu có biết gì về tôi khi đó cơ chứ. Anh Khánh đúng là một người rất thông minh, nhưng dường như lại khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thì phải.

“Bây giờ đã biết không phải em rồi, thì anh sẽ tiếp tục đi tìm người ấy?”

“Anh không biết nữa. Mọi thứ vượt quá sự tưởng tượng của anh rồi.”

“Nếu anh không thể tìm được người ấy, thì có thể cho My một cơ hội hay không?”

Tôi vừa nói vừa nhìn sang chỗ My, khi cảm nhận được rằng con bé đang có rất nhiều cơ hội để chạm vào trái tim anh. Vừa lúc ấy, My đang quanh quẩn bên cạnh Kim bỗng dưng ngã nhào xuống đất khi bị Hoàng vô tình va vào. Anh Khánh không trả lời tôi mà chạy vội lại gần My, khi phát hiện chân con bé bắt đầu chảy máu. Tôi cũng hốt hoảng chạy cùng anh và mọi người, vì muốn xem My như thế nào.

“Anh xin lỗi! Em có sao không?”

Hoàng ngồi xổm bên cạnh My, nét mặt vô cùng lo lắng và hối lỗi, khi chính thằng nhóc đã khiến My bị chảy máu như thế này. Vậy mà chẳng trách cứ gì Hoàng, My chỉ khẽ lắc đầu rồi cười, có lẽ không muốn làm mọi người lo lắng, mặc cho vết thương ở chân nó khá dài và máu chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn.

“Em không sao đâu! Em vẫn đứng được mà.”

“Ngồi yên!” – Anh Khánh nạt My khi nhìn thấy con bé đang loay hoay định đứng lên, giọng nói của anh thể hiện sự lo lắng nhiều hơn là trách cứ - “Em loay hoay không yên là nó chảy máu nhiều hơn đấy!”

“Dạ…” – My ỉu xìu mặt sau câu nói đầy dọa dẫm của anh.

Anh Khánh xốc My lên lưng mình, rồi quay lại nói với mọi người:

“Anh cõng My về trước, mọi người cứ ở đây chơi đi nhé!”

Anh Khánh nói rồi quay lưng bỏ đi, để mặc chúng tôi đứng ngơ ngác phía sau. “Tỉnh” lại nhanh hơn tất cả, anh Việt ngay lập tức rút điện thoại ra và…chụp hình anh Khánh đang cõng My đi. Kim nhún chân để kiễng lên nhìn vào điện thoại, đoạn nó hỏi bằng giọng ngây thơ nhất có thể:

“Anh đang làm gì thế?”

“Đương nhiên là chụp ảnh “dìm hàng” rồi.”

“Èo, vậy mà hôm qua em chụp ảnh anh còn làm trò! Anh Khánh đã cứu anh rồi mà anh nỡ “hãm hại” anh ấy như vậy hả?”

“Ở đời phải ác em ơi! Sao nào, em bênh nó à?”

“Bênh chứ, đại ca của em mà… À, nhớ up lên Facebook đi nhé! Quả này thế nào đám fangirls của anh Khánh cũng làm loạn lên cho mà xem.”

Mọi người phì cười trước câu nói của Kim. Mới vế đầu nó còn bênh anh Khánh chằm chằm, như thể là đứa em gái ngoan vậy, mà một giây sau đó ngay lập tức trở mặt, bày mưu cho anh Việt “dìm hàng”. Tuấn thở hắt, lọ mọ đặt đôi dép xuống dưới chân anh Dương:

“Chán quá! Em còn chưa trả được thù.”

“Em đúng là trẻ con!”

“Bây giờ hai người kia đi rồi, chúng ta phải làm sao đây?”

“A! Giờ ra thuê thuyền ra biển đi.”

“Ok!”

Mọi người nhanh chóng gật đầu trước ý tưởng của chị Trang, rồi lục đục kéo nhau ra bãi biển ngày hôm qua để tìm tàu, thuyền gì đó ra biển. Mặc cho mấy bác lái tàu dọa rằng hôm nay biển động, tốt nhất là ở nguyên trên bờ đi, nhưng chúng tôi vẫn năn nỉ ỉ ôi, xin được ra biển một lúc thôi rồi về. Cuối cùng các bác ấy cũng thương tình, chấp nhận cho chúng tôi ra biển một lúc. Tôi, anh Dương, anh Việt, Kim, Tuấn, Uyên và Hoàng ngòi chung một chiếc, cảm thấy thật sự vui thích khi sóng vỗ nhẹ vào thành ca nô.

Anh Việt lắc lắc cái điện thoại trên tay, nét mặt có vẻ không hài lòng:

“Hầy, up cái ảnh mãi cũng không xong.”

“Ảnh gì thế anh?” – Kim vừa bám lấy tôi vừa hỏi, dường như nó có một chút say sóng.

“Ảnh thằng Khánh với My khi nãy.”

“Mày định up thật à?” – Anh Dương phì cười. Cứ ngỡ rằng anh Việt chỉ nói đùa thôi, ai ngờ anh nhẫn tâm “dìm” anh Khánh thật.

“Phải up chứ!” – Tuấn vội xen vào – “Hai người đó tiến triển chậm quá, My thì nhát, mà anh Khánh thì chả có động tĩnh gì.”

Anh Dương liếc mắt về chỗ tôi ngay sau khi Tuấn nói vậy. Mọi người trong nhóm đều biết chuyện My thích anh Khánh và bọn họ còn tin tưởng rằng anh Khánh cũng thích My nữa. Chỉ có anh Dương và tôi là người biết mọi chuyện không phải như thế. Và đến chuyện anh Khánh nhầm lẫn tình cảm, thì lại chỉ có tôi biết mà thôi. Xem ra, chuyện này thật sự rất rắc rối.

“Nhỡ up lên đại ca giận bọn mình thì sao?” – Uyên trầm ngâm, con bé luôn là đứa rất trung thành với anh Khánh. Bởi lẽ anh luôn luôn bênh nó bất kể đúng hay sai mà.

“Kệ anh ấy!”

“Nhưng em sợ anh ấy giận lắm.”

“Này! Em lo lắng cho đại ca từ khi nào thế?”

“Ơ hay nhỉ? Anh đang ghen với đại ca đấy à?”

“…Ai nói?”

Chúng tôi đều phì cười trước màn đấu khẩu vô cùng trẻ con của Tuấn và Uyên. Thằng bé ghen với anh Khánh cũng chả trách được, bởi sự thật là anh rất được đám con gái trong nhóm yêu quý. Không chỉ riêng anh Dương, anh Khánh cũng có nhiều fangirls vô cùng. Nhiều lần tôi thấy anh Dương đi chụp ảnh cho báo về khoe rằng có rất nhiều người xin số điện thoại của anh Khánh, khiến cho hội con gái trong nhóm loạn hết cả lên, cảnh cáo anh không được đưa. Tám đứa con gái trong nhóm, ai anh cũng đều đối xử rất dịu dàng, rất quan tâm. Vậy nên chúng tôi thật sự rất muốn…độc chiếm anh Khánh cho riêng nhóm và “bảo vệ” anh trước những “cơn bão” ganh tỵ của hội con trai trong S.I.U.

“Này, bên đấy cãi nhau gì đấy?”

Từ phía ca nô đi ngay sát, chị Trang nói vọng sang gọi chúng tôi, có lẽ là sau khi nghe thấy Tuấn và Uyên…lục đục. Hoàng như bắt được vàng, ngay lập tức nhào ra ngoài nói:

“Các anh chị…đánh nhau không?”

“Ơ thằng này chán sống rồi à? Ok, giỏi qua đây!”

Chị Mai vừa dứt lời đã bị Tuấn nhoài người ra tóm lấy tay rồi đẩy xuống biển. Thằng bé đó nhanh như cắt, dù chị Trang đã kịp nhìn thấy nó, nhưng vẫn không kịp xoay sở để giữ lấy chị Mai. Dù sao thì hành động của Tuấn, cũng được xem như “hiệu lệnh” bắt đầu cuộc chiến.

Kim mấy giây trước còn lờ đờ vì say sóng, vậy mà giờ đã đứng bật dậy, hất hàm về phía nhóm chị Trang thách thức. Bốn người còn lại bên ca nô chúng tôi cũng đã…sẵn sàng tư thế chiến đấu, chỉ còn mỗi tôi cảm thấy không hứng thú với trò này. Mấy người này lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy, cứ thấy vui một chút là tớn lên ngay. Chơi cùng mọi người cũng được thôi, nhưng mà tôi thật sự…không biết bơi. Đây lại là giữa biển nữa chứ, sao lại nghĩ ra cái trò quái đản thế này?

Tôi thấy nhóm chị Trang nhìn nhau cười thầm, xong lại khẽ liếc qua chỗ tôi. Thôi chết rồi, tôi bị nhắm rồi! Mấy người này nham hiểm quá, cười thế kia là biết không tử tế gì đâu. Hoàng đáng ghét, sao lại nghĩ ra cái trò này cơ chứ?

“Oái!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì trước những ánh mắt đầy nham hiểm đấy, thì Uyên đã bị chị Mai từ dưới nước tóm lấy chân lôi xuống. Tuấn trong lúc đang lơ ngơ định giữ Uyên lại mà mất cảnh giác thì mấy anh bên đội chị Trang đã nhanh tay đẩy nốt thằng bé xuống biển. Chỉ trong chốc lát mà đội chúng tôi bây giờ chỉ còn có năm người, trong khi đội chị Trang còn những bảy người.

“Các anh chị bắt nạt trẻ con nhé!”

Hai tay chống hông, tôi lớn tiếng hạnh họe các anh chị bên đấy. Ừ thì tôi không biết nên làm gì để giúp đỡ mọi người chiến thắng trong trò chơi này, cho nên đành miễn cưỡng…dùng võ mồm mà thôi. Chẳng bị ảnh hưởng bởi lời trách cứ của tôi, chị Trang vẫn cười ha hả:

“Chưa đến lượt em đâu, cô gái_”

Chị Trang chưa nói dứt lời thì đã bị anh Việt nhanh tay lôi sang ca nô bên phía chúng tôi. Lẽ ra anh có thể dễ dàng hất veo chị ấy xuống biển rồi, nếu không phải lúc này chị đang bám riết lấy anh không buông. Vậy nên anh Việt càng ra sức đẩy, thì chị Trang lại càng quàng hai tay ôm lấy cổ anh chặt hơn nữa. Bị chị Trang ôm chặt cứng, anh Việt la lên oai oái:

“Em… bỏ tay ra khỏi người anh! Cho anh…thở chút!”

“Không! Bỏ anh ra để em chết à?”

“Tin anh ném em xuống biển không hả?”

“Anh dám?”

“A!!!!!!!!”

Chị Trang nói dứt lời, thản nhiên cúi xuống…cắn vào vai anh Việt. Tôi cùng với mọi người dù đang trong tình trạng đề phòng “đối thủ”, nhưng cũng phải vội vã quay qua nhìn trước tiếng thét chói tai của anh. Lúc này anh Việt đang nhảy tưng tưng trên ca nô, trong khi chị Trang thì dính chặt lấy anh như sam. Trời ạ, đáng yêu chết mất!

Cuối cùng thì chị Trang cũng rơi tõm xuống biển, chẳng phải do anh Việt đẩy, mà là chị…mỏi tay quá nên tự động buông tay ra khỏi người anh. Dù sao thì chị cũng hoàn thành “nhiệm vụ” của mình là…cắn anh rồi cơ mà. Kim là người đầu tiên chạy lại chỗ anh Việt, khi nó thấy anh cứ ngồi xuýt xoa chỗ vừa bị chị Trang cắn.

“Chị Trang!!!!!!!!!!! Chị cắn anh ấy chảy máu rồi này!”

Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của con nhỏ Kim. Hiểu được Kim đang nói gì, mọi người bên chúng tôi đều nhất loạt chạy lại xem anh có làm sao hay không. Chị Trang đúng là…ác thật! Tôi tưởng chị chỉ cắn đùa thôi chứ, cớ sao lại làm anh Việt chảy máu thế này. Không lẽ chị mang trong mình dòng máu…vampire sao?

“Hầy! Chị cắn mạnh vậy sao?”

Vậy mà “hung thủ” vẫn tỉnh bơ, hai tay bám vào thành ca nô, trong khi chân thì đạp nước.

“Chị còn hỏi nữa! Chị đúng là…đồ độc ác!”

Chị Trang cũng như mọi người đều hơi nhướn mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu nói đầy bất bình của Kim. Có phải tôi nhạy cảm quá không nhỉ, sao tôi lại có cảm giác rằng lúc này Kim đang…xót anh Việt cơ chứ. Nói thế cũng không phải vô lí, khi từ nãy tới giờ Kim luôn miệng hỏi xem anh Việt có bị làm sao không, lại còn lớn tiếng gào thét nữa chứ.

“Ồ! Em gái tôi hôm nay không bênh tôi mà bênh người ngoài.” – Chị Trang giả bộ tổn thương trước những lời nói của Kim.

“Người ngoài gì đâu cơ chứ…” – Kim tiếp tục lảm nhảm, có lẽ nó không biết rằng chị Trang đang cố tình nói đểu mình.

“Không phải người ngoài thì là gì cơ?”

“Rõ ràng là…”

Kim đang lớn giọng bỗng nhiên im bặt. Nó bặm môi, liếc mắc về phía chị Trang đầy vẻ cảnh cáo. Nhận thấy thái độ đó của Kim, mọi người quyết định thôi không trêu chọc nó nữa, nhưng vẫn lén trao cho nhau những nụ cười đầy ẩn ý.

“Sao tôi lại đáng thương đến nhường này?”

Hoàng ngồi trên thành ca nô thở dài, nó hoàn toàn chẳng buồn để ý đến trò chơi mà chính mình vừa bày ra nữa. Thấy mọi người nhìn về phía mình đầy vẻ thắc mắc, Hoàng lại thở dài sườn sượt, đoạn thằng bé nói bằng giọng điệu buồn man mác.

“Thế giới có bảy tỉ người. Vậy mà trong khi các anh, chị, em tôi đều có người để yêu, thì tôi đang cô đơn trên chiếc ca nô này đây!”

Mọi người đều cười phá lên trước giọng điệu buồn bã của Hoàng, chẳng ai buồn tỏ thái độ cảm thông trước những lời bộc bạch của thằng bé cả. Có chút tự ái trước bộ dạng cười cợt của mọi người, Hoàng nhíu mày, rồi chạy lại…ôm chầm lấy tôi như thể tôi là con gấu bông của nó vậy.

“Linh! Chị yêu em chút đi!”

“Thằng này!”

Khi mà tôi còn chưa kịp phản ứng gì trước thái độ “hỗn láo” của Hoàng, thì anh Dương đã một tay…hất veo nó xuống biển. Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động của anh. Ừ thì cứ cho là anh đang…bảo vệ tôi đi, nhưng có cần thiết phải đẩy “đồng đội” của mình xuống biển như thế hay không cơ chứ? Nhìn lại xem, bây giờ bên chúng tôi chỉ còn có bốn người, chưa kể đến kẻ…thương tật như là anh Việt.

“Xuống rồi thì xuống hết đi!”

Anh Việt ngay lập tức đứng bật dậy, bắt đầu ra hiệu cho mọi người tiếp tục trò chơi. Cho dù Kim đang đứng gần anh nhất, song anh vẫn nhất quyết không đẩy nó, mà lại vòng qua đẩy anh Dương ngã ùm xuống biển. Kim dù đã thoát khỏi việc bị anh Việt đẩy, nhưng những anh bên đội chị Trang đâu có dễ dàng để yên cho nó. “Vật lộn” một hồi, trên ca nô chỉ còn có tôi và mấy anh bên đội chị Trang, sau khi anh Việt vì muốn cứu Kim mà cũng đã bị “xử lí”.

Bước lùi lại phía sau một chút, tôi nhíu mày, cảm thấy nên nói một điều gì đấy với hy vọng các anh sẽ…tha cho mình.

“Ầy, tự dưng em đau bụng quá cơ!”

“Em lừa ai thế hả?”

“Thật mà! Đau bụng lắm lắm luôn ấy!”

“Không có ngoại lệ đâu tình yêu nhé!”

Các anh ấy nói dứt lời, đã nhanh chóng lao vào nhấc bổng tôi lên rồi…ném mạnh xuống biển. Lúc này tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ nghe thấy “ùm” một cái bên tai, rồi nước đua nhau sộc vào mắt, mũi, tai,… không có cách nào ngăn nổi. Tôi không biết bơi mà, vậy nên giờ có lẽ tôi đang dần chìm xuống dưới. Tôi không thể làm thế nào để chân chạm đất hết, nước ở đây sâu quá. Hai tay tôi quờ quạng lung tung, trong khi vị mặn của biển mặn chát nơi đầu lưỡi. Chết mất, tôi không thở được nữa rồi!

“Nhóc, sao không?”

Một cánh tay bỗng kéo lấy tôi, trong lúc tôi đang dần dần chìm hẳn xuống biển. Chẳng rõ người tốt bụng đó là ai, nhưng tôi vẫn bám chặt lấy, cảm thấy vô cùng biết ơn khi người ta đã cứu lấy mình. Tôi bắt đầu ho sặc sụa vì bị nước biển vào mũi. Những tiếng xôn xao xung quanh bắt đầu rộ lên rõ ràng hơn, nhưng tôi vẫn không thể nào mở mắt ra nhìn nổi. Vừa may lúc ấy, một bàn tay nhỏ nhắn đã gạt nước trên mặt cho tôi.

Đến lúc này tôi mới có thể nhìn ra, người kéo tôi lên là anh Dương, trong khi người vừa lau mắt cho tôi là Uyên.

“Quên mất mày không biết bơi!”

Kim gạt tóc ra khỏi mặt cho tôi, nó cười tươi rói, khoe ra cái răng khểnh đáng ghét vô cùng. Về điểm này Kim rất giống anh Việt nhé, cả hai người đều có cái răng khểnh nhìn rất…ngứa mắt. Đúng là một đôi mà! À, sao trong lúc “nguy cấp” thế này mà tôi còn để ý điều đó cơ chứ?

“Hay bây giờ chúng ta bơi về bờ nhé!”

Dù còn đang “hoảng loạn” sau màn sặc nước, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một giọng nói oang oang của chị Mai. Vội vã quay ngoắt về phía bờ, tôi cứng họng khi nhận thấy bờ còn cách xa nơi đây nhiều lắm. Tôi không biết bơi mà, sao chị…ác thế? Có vẻ như nhận ra nét mặt bối rối của tôi, anh Việt lên tiếng:

“Còn Linh nữa mà.”

“Thì thế này đi!” – Chị Trang vừa nói vừa quay sang đặt hai tay tôi lên vai anh Dương – “Em cứ bám vào người Dương thế này là ổn rồi!”

“Em cũng muốn!” – Kim chề môi trước đề nghị của chị Trang.

“Ok thôi, chúng ta cùng bám rồi bơi vào bờ.”

Nhanh chóng hưởng ứng ý tưởng quái lạ đó, S.I.U bắt đầu loay hoay xếp hàng. Tôi vẫn bám vào vai anh Dương, phần vì ngơ ngác không hiểu nổi mọi người nói gì. Ngay sau đó, Kim đã bám vào vai tôi, tiếp theo phía sau là Uyên, Tuấn,… Trong chốc lát, cả nhóm đã xếp thành một hàng dài, nhìn như một đàn vịt vậy. Chúng tôi cùng bơi vào bờ, mặc cho xung quanh mọi người nhìn theo với những ánh mắt rất ganh tỵ.

Tôi biết mọi người đang ganh tỵ vì lí do gì, tôi nên tự hào vì có một gia đình thứ hai tuyệt vời đến thế này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play