Tôi không biết đây đã là lần thứ mấy tôi đề cập tới vấn đề thay đổi của thời gian, nhưng tôi cảm thấy có nói thế, chứ nói nữa, thì cũng không thể nào giải tỏa hết nỗi bức xúc của tôi. Từ ngày bế giảng tới giờ, tôi chỉ biết cắm đầu vào học. Mặc cho các anh chị trong S.I.U nói rằng thi tốt nghiệp đơn giản lắm, không cần phải quá lo lắng, nhưng tôi lại không có lấy một chút tự tin nào vào bản thân. Vậy nên ngày qua ngày, tôi chỉ biết học mà thôi. Một ngày, tôi dành ra mười tám tiếng để học, “cày nát” Toán, Văn, Anh, Hóa, Địa, Sử đến độ thuộc làu làu. Mới ban đầu bố mẹ tôi còn khá tự hào khi thấy con gái chăm học như thế, nhưng sau khi thấy tôi bám cái bàn học như sam, thì lại đâm ra hốt hoảng, tìm đủ mọi cách kéo tôi ra khỏi bàn học. Nhưng tôi đã nói rồi, không học là tôi không yên tâm nổi.
Cho đến hôm nay, một ngày trước ngày thi, tôi đã quyết định dừng việc học gian truân của mình lại, khi kịp thời nhận ra chẳng còn một thứ gì để cho mình có thể học nữa. Nguyên nhân khác cũng là do S.I.U, đứng đầu là Kim, thi nhau gọi điện, nhắn tin,… cấm tôi học bài. Không tin trước sự đồng ý của tôi, mọi người còn hùng hổ qua nhà lôi tôi ra đường. Kết quả là bây giờ tất cả đang…tọa tại quán café này đây.
Hoàng vừa cắn hạt hướng dương, vừa đánh mắt về phía tôi rồi réo lên đầy vẻ bất bình. Có lẽ trong S.I.U, nó là người duy nhất ngoài anh Dương “thích” cằn nhằn về việc tăng giảm cân của tôi thì phải. Có phải tôi không nhận ra điều này đâu cơ chứ, cơ thể tôi, tôi là người rõ nhất cơ mà. Vậy mà Hoàng vẫn “phũ phàng” buông lời chê bai tôi vậy đấy.
“Thế à?” – Tôi thờ ơ đáp lại Hoàng, trong khi mắt vẫn dán chặt vào ly sữa trước mặt mà không dám nhìn quanh. Tôi sợ sẽ bắt gặp ánh mắt đáng sợ của “một ai đó”.
“Linh của em là giỏi nhất rồi mà, cho nên chị đừng có lo gì nữa, nhóm mình toàn người tài giỏi thôi, thế nào chả đỗ hết. Chị nhìn Kim với Trâm này, hai người đó đã thôi học từ lâu rồi đó!”
“Thằng này, gọi tên chị mày cho tử tế!” – Kim bất bình ném vỏ hạt hướng dướng về phía Hoàng, rồi gật gù – “Học nhiều làm gì, chả nhẽ mỗi môn không được năm điểm?”
“Người ta nói học tài thi phận em ơi.” – chị Trang ngay lập tức nói tiếp – “Hồi đi học chị học ngu gần nhất lớp, thế mà đi thi được những bốn bốn điểm.”
“Ừ, hồi đi học anh toàn đứng nhất, chả hiểu đi thi thế quái nào thiếu nửa điểm, phải cộng thêm điểm học nghề vào, tí thì chết!” – Giờ lại tới anh Việt tiếp lời.
“Này, hai ông bà an ủi hay dọa nó thế?”
Chị Mai vừa lấy tay vốc một nắm hạt hướng dương mới, vừa khe khẽ thở dài. Anh Việt và chị Trang nghe vậy bèn nhìn nhau, rồi cuối cùng là nhún vai tỏ vẻ…vô tội. Tôi biết lời của các anh chị là đúng, nhưng mà tôi thà học còn hơn là khi trượt rồi mới hối hận là mình không học hành gì cả. Số chị Trang may thật, nhưng chắc gì tôi đã được như chị ấy? Chẳng thể tùy tiện phó mặc số phận mình cho số phận, tôi đành phải nắm lấy quyền tự quyết mà thôi.
“Nhìn mặt ba đứa rõ buồn cười!”
Anh Dương bỗng nhiên phì ra cười cùng với Tuấn, sau khi nhìn qua một lượt tôi, Kim và Trâm. Lúc này ba chúng tôi, mặt đứa nào đứa nấy cũng bí xị ra, phần vì mệt mỏi, phần vì lo lắng. Kim nó tỏ thái độ bất cần thế thôi, chứ làm sao có chuyện không lo cho được? Trượt đại học thì còn có thể chấp nhận được, chứ trượt tốt nghiệp, có chết cũng không hết xấu hổ.
“Thôi nào!” – Anh Khánh dịu dàng nói, như thể an ủi chúng tôi sau câu trêu chọc của anh Dương – “Gọi ba đứa ra cho thoải mái, mà sao như đưa đám thế?”
“Anh này, hay mai em mang “phao” vào nhé!”
Anh Việt suýt sặc nước trước câu hỏi ngô nghê có thừa của Kim. Ôi con nhỏ này, sao bỗng dưng có suy nghĩ như thế cơ chứ? Mai là thi Văn và Hóa, nó định mang “phao” gì vào? Nếu nói là thi Sử hoặc Địa mang “phao” vào thì tôi còn chấp nhận được, chứ hai môn kia thì… Sự tự tin của con nhỏ này biến đâu mất rồi?
“Ăn nói linh tinh!” – Anh Khánh cốc nhẹ đầu Kim một cái, tỏ rõ sự cảnh cáo của anh dành cho nó, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười thích thú của anh – “Thế này vậy, để cổ vũ ba đứa, anh lên kia hát cho ba đứa nghe nhé!”
“Ok!”
Anh Khánh cười nhẹ trước cái gật đầu mau lẹ của Kim và Trâm, chậm rãi bước lên sân khấu nhỏ của quán, nơi được trang bị khá nhiều nhạc cụ cho khách có thể thể hiện mình. Sự xuất hiện của anh Khánh trên sân khấu vắng vẻ nãy giờ, đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của đông đảo khách hàng trong quán, thậm chí bản nhạc “Rolling in the deep” phát ra từ đĩa nãy giờ, cũng nhanh chóng được nhân viên trong quán tắt vội đi. Chọn cho mình một cây ghita, anh Khánh chỉnh lại dây đàn một chút, sau đó mới hướng về phía chúng tôi nói:
“Nào, muốn nghe bài gì?”
“Đại ca, em là maknae (*), ưu tiên em trước đi!” – Anh Khánh vừa dứt lời, Uyên đã đột ngột xen vào, như thể sợ một trong ba chúng tôi giành mất quyền chọn lựa vậy.
(*) maknae: người nhỏ nhất trong gia đình, nhóm
Anh Khánh bật cười trước điệu bộ khẩn trương của Uyên, nhưng hôm nay anh lại không chiều chuộng con bé như mọi khi, là dễ dàng đồng tình trước những lời đề nghị của nó. Ngược lại, anh chỉ xua tay phản đối:
“Em mất vị trí maknae từ lâu rồi Uyên ơi!”
Anh Khánh vừa dứt lời, tất cả chúng tôi đồng loạt đưa mắt về phía My. Con bé lúc này đang khuấy khuấy cốc nước chanh với một dáng vẻ khá lãnh đạm. Nhận thấy ánh mắt soi xét của mọi người, My thoáng giật mình, đáp lại chúng tôi bằng một ánh mắt có phần ngờ nghệch.
Tôi bắt đầu nhẩm tính. Từ khi My chưa quen S.I.U, thì Uyên được coi là em út của nhóm, xét theo ngày sinh thì là như vậy. Bây giờ tính cả My vào, ắt hẳn vị trí đó phải được thay đổi. Đến bây giờ chúng tôi mới nghĩ đến chuyện này, cái gì cũng là có lí do của nó. Những ngày My mới quen S.I.U, tôi bận học nên nhờ My tới phòng tập lo giúp việc cho mình, với mục đích giúp con bé được ở bên anh Khánh. Vậy mà S.I.U đâu có bắt My làm việc gì đâu, mọi người chỉ bảo con bé…cứ ngồi đấy chơi mà thôi. Vậy nên, My chưa bao giờ cho rằng mình là thành viên của S.I.U cả, thậm chí đến việc anh Khánh mở group nhóm trên Facebook, My cũng không đả động gì tới việc tham gia. Chỉ là sự xuất hiện của My đã khiến mọi người quen mặt và luôn rủ rê con bé tham gia trong mọi cuộc vui của nhóm, vậy nên My dần dần trở thành một người rất quan trọng với tất cả chúng tôi mà thôi.
“Anh…đang nói em ạ?”
My rụt rè lên tiếng hỏi, khi nó thấy anh Khánh và tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm không ngớt. Uyên khoác vai My, nó là người đầu tiên phá tan bầu không khí đầy thăm dò này:
“Đúng thật! My cướp quyền lợi của Uyên rồi My ơi!”
Mọi người đều phải bật cười trước lời than thở của Uyên, ai cũng hiểu vì sao con bé lại nói với vẻ đầy tiếc nuối như vậy. Ở những nhóm khác thì tôi không biết, nhưng ở S.I.U, vị trí em út được cưng chiều cực kì. S.I.U đa phần là con một, ai nấy cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Uyên, nên đều hết mực yêu thương và coi con bé như em ruột. Thậm chí đến anh Khánh, dù đã có em gái ở nhà, nhưng vẫn rất cưng chiều con bé bởi cái tính lóc chóc, luôn cười tươi trước mọi hoàn cảnh của Uyên. Tuấn thử làm gì Uyên xem, biết tay anh ngay!
My thì hiền lành, lại nhút nhát, nó không lanh chanh hay hoạt bát như Uyên, nhưng mọi người trong S.I.U đều rất yêu quý con bé, cũng bởi cái tính hiền lành, chân thật ấy.
“Xem ra em vẫn chưa coi mình là thành viên của nhóm nhỉ?” – Anh Khánh hỏi lại, giọng thoáng chút tự ái. Tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ để ý đến chuyện My không tham gia vào group riêng của nhóm trên Facebook.
“Không phải ạ!” – My bối rối phản đối – “…Em chỉ không nghĩ mọi người cho em vào nhóm thôi.”
“Vậy thì anh hát tặng em một bài, coi như chúc mừng em gia nhập nhóm nhé!”
“Anh hát cho em?... Anh nói thật à?”
“Ừ. Em thích bài gì?”
“…”Blue” được không anh?”
“Ok! Anh cũng vừa thuộc.”
Anh Khánh cười tươi, rồi bắt đầu chỉnh lại dây đàn. Trong khi đó ở phía bên dưới, cả nhóm chúng tôi không ai nói với ai, chủ động nhường lại “sân khấu” cho hai nhân vật chính. Thật khó để My có thể nói chuyện thoải mái với anh Khánh như vậy, cho dù chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng tôi cũng cảm thấy an lòng hơn phần nào. Và có lẽ trong nhóm không chỉ mình tôi biết chuyện My thích anh Khánh, cứ nhìn những cái nháy mắt đầy ẩn ý của mọi người dành cho nhau trong lúc My nói chuyện với anh, tôi cũng có thể hiểu ra.
“Đông đã qua rồi
Và xuân lại về
Thân xác ta úa tàn… mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đẫm những giọt sầu, những nồi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Dưới một bầu trời nhưng không thể bên nhau bởi em và anh…
Đều sẽ gặp nguy hiểm
Nên anh đành phải tạm xa em thôi
Khác xa người đặc biệt của em phải không?
Thật hèn nhát khi phải trốn chạy, nhưng là vì anh không đủ tốt đẹp
Chia tay em đắng cay như phải đến đoạn đường cùng không lối rẽ
Và không lời nào… có thể làm anh dịu bớt
Có lẽ định mệnh đời anh là một vở kịch Melo
Và giờ là lúc tầm màn sân khấu phải hạ xuống
Anh được sinh ra và được gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Màu xanh ngắt giờ đã nhuốm tim anh khô lạnh
Những dẫu đã nhắm mắt lại vẫn không thể xóa nhòa hình bóng em
Đông đã qua rồi và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn … mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đãm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Cảm giác như thể trái tim đã ngừng đập
Sau cuộc cãi vã ấy, em và anh, ta đã hóa thành băng đá
Tâm trí anh hằn sâu những thương tổn
Chỉ khi nước mặt cạn khô
Ký ức xưa mới dần thấm sau vào tình yêu ấy được
Anh không buồn cũng chẳng cô đơn chút nào cả
Hạnh phúc đâu phải là tự nói ra?
Anh không muốn phức tạp thêm nữa
Cứ mặc đi, chẳng sao đâu, anh không bận tâm chút nào hết
Sao tránh khỏi lầm lỡ? Như người ta vẫn đến và đi
Anh được sinh ra và gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Nhưng dẫu em đã đi xa rồi, anh vẫn sẽ ở lại nơi đây
Đông đã qua và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn…mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Đêm nay, một lần nữa dưới ánh trăng lạnh ngắt
Anh sẽ lại thiếp đi một mình
Nhưng dù trong giấc mơ, anh vẫn kiếm tìm em
Và lang thang khắp nơi ngâm nga khúc nhạc này
Anh cất tiếng ca buồn…
Thấm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn…
Và gửi lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa
Anh cất tiếng ca buồn
Thẫm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và giử lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa”
Vietsub by AFSforLife@Youtube
Tôi quay sang nhìn My, con bé lúc này vẫn đang im lặng, ánh mắt ngước nhìn xa xăm, vô định. Tại sao My lại chọn bài này cơ chứ, giai điệu của nó buồn quá. Liệu có phải lúc này tâm trạng của My cũng buồn đến như vậy không? Đối với cá nhân tôi, tôi khâm phục My vô cùng, khâm phục vì cái tính thẳng thắn và can đảm của nó. My thích anh Khánh, làm mọi cách để được ở bên anh, giúp đỡ anh mỗi khi có thể, âm thầm dõi theo anh từ phía sau,… Dù không rõ vì sao anh Khánh biết tình cảm của con bé, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ My. Tôi không thể tưởng tượng được nếu tôi thích anh Dương, nhưng anh lại không thích mình, thì tôi sẽ phải làm như thế nào nữa. Liệu tôi có đủ can đảm đối diện như My hay không?
Anh Khánh đã kết thúc bài hát của mình, trong những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người trong quán. Tôi cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ trước tài năng của anh. Anh có thể đi làm ca sĩ được đấy, khả năng tỏa sáng của anh trong lĩnh vực ca hát, tôi dám nghĩ cũng không thua kém gì so với việc nhảy nhót hay làm nhân viên ngân hàng tương lai đâu.
“Thế nào?”
Rời khỏi sân khấu, anh Khánh chậm rãi sải bước về phía bàn chúng tôi. Anh lên tiếng hỏi My, có lẽ là do bắt gặp ánh mắt…thất thần của con bé. My tới lúc này mới sực tỉnh, nó giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh, trên gương mặt thoáng nở một nụ cười trong veo:
“Hay ạ!”
“Anh Dương, anh cũng lên hát đi!”
Kim nhồm nhoàm miếng xoài trong miệng, vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh Dương. Vốn đang ngồi nói chuyện với Tuấn, anh cũng có đôi chút giật mình khi mà bỗng dưng Kim gọi giật giọng như vậy. Ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, anh nhận thấy hầu như mọi người trong quán đều đang nhìn mình, bởi lẽ anh ngồi cạnh anh Khánh, người vừa có tiết mục quá là xuất sắc kia. Gãi gãi đầu cố tỏ ra vẻ…ngây thơ trước những tiếng xì xầm khen ngợi của mấy bạn nữ bàn bên, cuối cùng anh cũng đứng dậy:
“Ok thôi, nhưng mọi người muốn bài gì?”
“Fiction.”
“Lonely.”
“On rainy days.”
“Nào, một bài thôi chứ! Sao loạn cào cào lên thế?” – Anh Dương ra hiệu cho dừng lại, khi thấy mọi người đang nhao nhao lên yêu cầu mình hát.
“Em muốn nghe, anh hát hết đi mà!” – Uyên chề môi nhõng nhẽo. Không hiểu hôm nay là ngày gì, mà con bé nhất loạt bị các “anh lớn” từ chối thế không biết!
“Anh có tổ chức liveshow đâu mà hát hết từng đó cho em được!” – Anh Dương nhăn mặt dọa dẫm, rồi quay sang hỏi tôi – “Nhóc, muốn nghe bài gì?”
“Anh hát tiếng Việt đi!!!”
Tôi bặm môi hồi lâu, cuối cũng cũng thốt lên như vậy đấy. Tiếng Việt luôn là ngôn ngữ…dễ tiếp thu nhất với tôi mà. Cứ ngỡ mọi người trong nhóm sẽ phản đối điều này, ai ngờ tất cả lại đồng loạt hưởng ứng:
“Ok, mày hát bài Việt nào đi Dương ơi!”
“Em cũng chưa thấy anh hát nhạc Việt bao giờ!”
“Rồi, nhưng hát gì thì là quyền của anh nhé.”
Anh Dương nhấp một hớp café, rồi bắt đầu bước lên sân khấu trước ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người trong quán. Nhìn anh, tôi bỗng dưng cảm thấy đôi chút chạnh lòng. Anh đẹp thật, luôn nổi bật dù ở bất cứ nơi đâu, ánh đèn mờ của quán café này cũng chẳng thể nào khiến anh bớt tỏa sáng đi, dù chỉ một chút.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng lơ những ánh mắt ngưỡng mộ mà mọi người trong quán đang dành cho anh. Chú ý đến anh lúc này thì tốt hơn. Tôi thấy anh dừng lại trên sân khấu một lúc, loay hoay chọn lựa, trông có vẻ khá tập trung. Ấy khoan, đứng yên ở đó, anh chơi ghita như anh Khánh cũng được mà, sao lại cứ bước về phía chiếc piano cuối dãy như thế? Tôi phản đối, phản đối kịch liệt nếu anh chơi piano đấy! Tôi…thật sự không chịu nổi đâu!
Vậy mà đúng như dự đoán của tôi và mọi người xung quanh, con người đáng ghét đó bình thản lại gần và ngồi xuống bên chiếc piano đó trong những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của mọi người. Đối với cá nhân tôi, lúc này anh hệt như một hoàng tử vậy. Cũng giống như anh Khánh, anh khẽ gõ thử vài nốt, sau khi hài lòng rồi, mới bắt đầu tiết mục của riêng mình.
“Vòng đu quay, cứ mỗi phút giây lại càng bay lên cao
Dường như với tới muôn đám mây đang hoài trôi hững hờ
Những ngọn đèn đường thêm nhỏ bé,
Cả bầu trời ngàn sao lấp lánh
Cả bầu trời giờ chỉ riêng cho anh và em.
Rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình không ai hay
Rồi lòng anh khẽ ấm áp như ly café sữa thơm
Ngồi bên em mà tim bối rối, thời gian ơi đừng trôi nhanh quá
Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em.
Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,
Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng,
Chỉ là do ánh mắt một người,
Làm cho anh ngây ngô cả đêm.
Và anh bỗng muốn được ôm lấy em,
Để mãi mãi chở che suốt đời,
Có thế nào tình cũng không bao giờ đổi thay”
Giờ thì tôi đã có thể hiểu vì sao khi anh Khánh hát, My lại ngây người ra đến như vậy. Bởi lúc này đây, tôi cá chắc mình cũng đang mang tâm trạng giống con bé. Trời ơi, sao anh Dương hát hay quá vậy? Giọng anh ấy thật sự rất nam tính, khiến tôi cảm thấy gai người. Đã vậy khi hát, anh còn liên tục nhìn tôi, thử hỏi như thế thì làm sao tôi…thở cho được?
Cái nhóm này, rốt cuộc là gì vậy? Sao lại quy tụ toàn những nhân tài như thế này? Trước là Tuấn, hôm nay thì là anh Khánh và anh Dương, liệu sau này chúng tôi còn “khai quật” ra tài năng ca hát của ai nữa đây? Ôi, càng nghĩ càng không thể tin được!
Anh Dương rời khỏi sân khấu, hăm hở tiến về chỗ chúng tôi, dọc đường đi còn cười đáp lễ với những người đang khen ngợi anh. Mẹ anh nói không sai, con người này đúng là ưa nịnh mà!
Ngồi xuống bàn, vội vã nhâp một ngụm café thật lớn, sau đó anh hồ hởi nói với mọi người:
“Thế nào? Hay không?”
“Dạ hay!” – Uyên là đứa lớn tiếng nhất, nó chẳng ngại ngần gì vỗ tay đôm đốp khen ngợi anh Dương, bất chấp việc để khá nhiều người quay qua nhìn đầy vẻ thắc mắc.
“Quá giỏi!”
Anh cười tít mắt trước lời khen ngợi của Uyên, bèn đặt tay lên vai anh Khánh, cả gan nhìn thẳng vào mặt “chỉ huy” mà…tự tán dương bản thân. Anh Khánh có lẽ coi đó như một lời…khiêu chiến, bèn hất nhẹ tay anh Dương ra khỏi người mình, lắc đầu đầy vẻ bất bình:
“Anh không chấp chú, chẳng qua là chú chơi piano thôi nhé!”
“Này này! Tài năng của tao rực rỡ như thế, mày phủ nhận là được hả?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Nào, mày dám cá với tao không?”
“Cá thì cá, tao sợ mày chắc?”
“Ok! Vậy ai thua bao tiền tàu xe hôm về quê mày nhé!”
“Ok!”
Tôi há hốc mồm ra, trước màn so kè vô cùng trẻ con của hai người đứng đầu S.I.U. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn lôi nhau, lôi cả mọi người vào cái trò cá cược rất chi là vớ vẩn này. Người khiến tôi shock nhất chắc chắn phải là anh Khánh. Thường ngày anh điềm đạm là thế, phong độ là thế,… vậy mà chỉ vài câu khích bác của anh Dương, anh đã trở nên hiếu thắng vô cùng. “Đại ca” của chúng tôi, đúng là chỉ có anh Dương mới tìm ra cách khiến anh Khánh…lộ nguyên hình mà thôi.
Sau khi bị hai người “lùa” vào trò chơi nhảm nhí này, S.I.U buộc phải chia thành hai phe: một theo leader và một theo hotboy. Linh tính tôi mách bảo rằng trò chơi này sẽ không có kết cục…tử tế gì, vậy nên tôi phải tránh càng xa càng tốt. Vậy mà nhìn đi nhìn lại, cứ có người theo anh Dương, thì lại có người theo phe anh Khánh. Không ổn chút nào rồi, cứ thế này thì…
“Nhóc!”
Tôi bị giật mình bởi tiếng gọi của anh Dương. Ngơ ngác nhìn ra trước mặt, tôi không khỏi phì cười khi nhìn thấy đống ống hút được mọi người đặt trên bàn để…đặt cửa. Khoan đã, bảy và bảy. Hòa rồi. Ơ, như thế chẳng khác nào…
“Úi, chị Linh vinh dự nhé!”
Tuấn nhâm nhi tách café, khẽ nhướn mày đầy vẻ trêu chọc tôi. Đấy, ai cũng biết việc phải lựa chọn cuối cùng là khó khăn tới chừng nào mà. Tôi không muốn tham gia trò chơi này, vì không muốn làm mất lòng bất kì ai, nhưng rốt cuộc lại bị đẩy vào tình cảnh này đây.
“Linh chắc lại chọn anh Dương cho xem!”
Tôi thoáng nhăn mặt vì cái giọng “biết tuốt” của Hoàng, đó chính là lí do tôi cảm thấy ái ngại nhất trong trò chơi này. Tự hỏi tại sao không phải là anh Dương với người khác, hoặc là anh Khánh với ai đó, mà cứ là hai người này quanh quẩn trong cuộc đời của tôi vậy? Chọn anh Khánh hay anh Dương thì cũng sẽ làm mất lòng một trong hai người, nhất là trong tình cảnh của tôi hiện tại.
Thành thật mà nói, tôi sẽ chọn anh Dương. Tôi thích cái giọng nam tính ấy vô cùng, nhất là khi anh hát, ánh mắt anh chạm mắt tôi nữa chứ. Nhưng mà Hoàng cũng vừa nói rồi, nó tin chắc chắn tôi sẽ chọn anh Dương. Tôi sợ quyết định của mình sẽ làm cho anh Khánh nghĩ mình…không công bằng. Còn chọn anh Khánh thì đâu có xong, vừa dối lòng, vừa bị “ai đó” dỗi.
“Em không chơi đâu!”
Tôi khẽ phẩy phẩy tay từ chối, khi bắt gặp những ánh mắt chờ đợi đang hướng về phía mình. Trò này không có vui chút nào hết, tôi từ chối!
“Này, đâu có được!” – Anh Dương ngay lập tức gạt phắt đi – “Em không được ăn gian như thế!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng với cả nhị gì? Em chọn đi, anh hay nó?”
Hầy, lại còn hỏi như thế nữa cơ chứ!
“Em cứ nói đi, bọn anh không trách em đâu!” – Trái ngược với bộ dạng dọa nạt của anh Dương, anh Khánh có phần mềm mỏng hơn trong cách…ép uổng tôi.
“Tóm lại là…em không thích bài nào hết!”
Tôi bị hai người này làm cho phát hoảng, vô tình buột ra một lời nói dối. Ôi, tôi nói gì thế nhỉ? Tại sao lại có thể nói dối trắng trợn đến nhường này? Anh Dương và anh Khánh hát hay như thế, mọi người trong quán cũng phải vỗ tay khen ngợi, vậy mà tôi lại dám phủ nhận tài năng của hai người đó hay sao?
S.I.U hoàn toàn câm lặng trước lời tuyên bố của tôi. Choáng nhất có lẽ là anh Dương, khi anh đang trợn tròn mắt kinh ngạc. Có lẽ anh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày tôi phũ phàng “dìm” anh trước mặt cả nhóm như thế. Tôi lấy hai tay che mặt, vội vã đứng dậy, tìm cách…chạy:
“Em đi vệ sinh nha!”
Nói rồi chẳng cần sự đồng ý của ai, tôi nhanh nhẹn chạy về phía nhà vệ sinh cuối dãy. Chỉ còn cách này thôi, ở lại không những bị bắt chọn, mà còn bị anh Dương cạu vì cái tội phát ngôn linh tinh nữa. Hừ, đã bảo không muốn tham gia rồi mà cứ bắt ép người ta!
“Ơ, My!”
Tôi khựng lại, khi tôi nhận ra người đang đi về phía mình là My. Phải rồi, sau khi chọn xong, My đã ra ngoài. Tất nhiên con bé chọn anh Khánh, điều này vốn chẳng có gì để bàn cãi cả. Tôi nhìn My, thoáng có chút ngại ngùng. Vốn định để thi xong nói chuyện, nhưng để yên như thế này liệu có ổn hay không?
“Chị em mình nói chuyện một chút nhé!”
“Vâng.”
My gật đầu, sau đó chăm chú đợi tôi nói tiếp, cả hai hoàn toàn quên mất là lúc này mình đang đứng trong…phòng vệ sinh. Tôi khẽ đan hai bàn tay vào nhau, đột nhiên cảm thấy bối rối khi đối diện với một cô bé kém mình hai tuổi.
“Hình như…hôm chúng ta đi xem phim, em cũng mặc chiếc áo này.”
“Vâng.” – My thản nhiên gật đầu, đồng thời cúi xuống nhìn chiếc áo phông Doraemon ngộ nghĩnh mà con bé đang mặc – “Đây là cái áo bị đổ pepsi ngày hôm đó!”
“Em thích anh Khánh từ khi đấy?”
“Không đâu chị, khi đấy em mới học lớp tám mà.” – My cười, có lẽ là do câu hỏi ngốc nghếch của tôi.
“Vậy thì…”
“Khi đó em chỉ coi anh Khánh như thần tượng mà thôi. Khi em từ phòng vệ sinh ra hành lang, anh Khánh có đứng đấy đợi em để xin lỗi. Vậy nên em mới để ý đến anh ấy. Em theo dõi từng hoạt động của anh ấy, xong rồi thích lúc nào không biết!”
“…Vậy còn chuyện em thích anh ấy, em nói với anh ấy sao?”
“Không chị ạ.” – My tiếp tục thẳng thắn trả lời tôi – “…Chỉ là hôm chị vào viện, anh Khánh rất lo cho chị, lại vì đánh nhau với anh Dương nên bị đuổi ra ngoài nữa. Lúc đấy em đi theo anh ấy, em chỉ muốn an ủi, nói rằng chị sẽ không sao đâu. Nhưng rồi đột nhien anh Khánh bảo em đừng thích anh ấy nữa, vì anh ấy không muốn khiến em đau lòng.”
Tôi im lặng lắng nghe giọng kể đều đều của My. Nó cố tỏ ra bình thản bao nhiêu, thì trong lòng tôi càng cảm thấy hụt hẫng bấy nhiêu. Anh Khánh đã nhìn ra tôi thích anh Dương thế nào, và anh cũng không khó để nhìn ra tình cảm của My dành cho mình. Bảo My đừng thích anh nữa, chẳng khác nào từ chối con bé. Anh vốn dĩ chẳng bao giờ muốn làm người khác khó xử, vậy sao trong chuyện tình cảm anh lại khiến My trở nên khó xử đến vậy cơ chứ? Đến giờ tôi đã hiểu được lí do vì sao gần đây My luôn tránh mặt tôi và cả anh Khánh nữa.
Con người dù mạnh mẽ hay chai sạn tới đâu, cũng có một giới hạn nhất định.
“Vậy…em còn giận chị không?”
“Một chút.” – Tôi hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời vô cùng thẳng thắn của My – “…Em đâu cố ý giận chị đâu, chỉ là…chị khiến em ganh tị mà thôi.”
“_”
“Người anh ấy thích là chị, nên em chẳng có một chút tự tin gì để đối đầu với chị hết. Chị xinh hơn em, tốt hơn em, được mọi người quý hơn em,… và vị trí của chị trong lòng anh Khánh cũng cao hơn em nữa.”
“Khoan đã My!” – Tôi phải rất khó khăn mới có thể lên tiếng, sau khi thấy My cứ tự kể tội bản thân như thế - “Nhưng chị không thích anh Khánh.”
“Em biết, em biết chị thích anh Dương.”
“Em biết?”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, trước câu khẳng định chắc nịch của My. Chuyện này My biết từ khi nào thế? Tôi với anh Dương vẫn cư xử hoàn toàn bình thường trước mặt mọi người, đâu có biểu lộ hành động nào bất thường đâu. Đúng là… Dù là chuyện của cá nhân tôi, thì tôi cũng nhận thức chậm hơn mọi người xung quanh mà.
“Vâng. Trong nhóm ai cũng biết cả.” – My phì cười trước bộ dạng lúng túng của tôi – “Nhưng như thế đâu cấm được anh Khánh thích chị.”
“Vậy…chị phải làm sao để em hết giận chị?”
“Chị đừng nói như thế! Chỉ là em cố chấp quá thôi, cứ nghĩ đến việc em thua thiệt với chị là em cảm thấy tủi thân, nên em tránh chị, chứ chị không có lỗi gì đâu mà. Nhưng em cũng đã nhận ra, có thể em thua thiệt chị về nhiều mặt, nhưng tình cảm của em dành cho anh Khánh, chắc chắn hơn chị, phải không?”
Tôi nhìn My, khẽ mỉm cười, bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều trước câu nói của con bé. Nó vẫn thẳng thắn như khi thản nhiên nói thích anh Khánh với tôi. Như thế đủ để tôi hiểu, My vẫn chưa bỏ cuộc. Nếu nó bỏ cuộc chỉ vì anh Khánh thích tôi, chắc chắn tôi sẽ day dứt lắm.
“Em sẽ không bỏ cuộc, đồng ý với chị chứ?”
“Em trước giờ đâu có theo đuổi anh ấy đâu, chỉ là em luôn muốn được ở phía sau mà theo dõi, quan tâm đến anh ấy thôi mà.”
“Nhưng…”
“Em chỉ cần như thế thôi chị ạ.”
“…Vậy chị em mình làm hòa, được không?”
“Vâng.”
My nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng trong sáng. Tôi biết phải nói gì về con bé đây? Tôi chỉ biết rằng, cái tình yêu trong sáng của một đứa con gái mười sáu tuổi đầu như My thật là đẹp. Dám yêu nhưng không dám nói, dám chờ đợi nhưng không dám tấn công,… Nó giống như chính con người My vậy. Nhút nhát là thế, rụt rè là thế, nhưng vẫn hết mực chờ đợi, hết mực quan tâm và lo lắng đến anh.
Liệu cái tình cảm ngốc nghếch này, có đủ sức lay động trái tim của mùa thu xa xôi ấy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT