Tuấn hớn hở nhận lấy chiếc áo mưa từ tay tôi, rồi nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng nhà Uyên cách đây có vài bước chân, nhưng nhà Tuấn lại ở xa đây lắm. Nhưng thôi kệ đi, hai đứa nó…tuy hai mà một mà. Với cả tôi cũng có kế hoạch hết cả rồi!

“Anh Dương!”

Tôi đưa áo mưa cho anh Dương mà không nhìn anh lấy một lần, bởi lẽ lúc này mắt tôi vẫn đang dán chặt vào chiếc áo mưa của anh. Hôm nay lại là một ngày mưa khác và tôi vẫn chưa có cơ hội để mặc nó. Hết hôm Valentine Trắng, lại tới hôm nay, xem ra tôi không có duyên với nó rồi!

Tôi đưa áo mưa cho anh Việt, yêu cầu anh đèo Kim về. Mặc dù lúc đầu Kim giãy nảy lên, dùng vô vàn lí do trời ơi đất hỡi để từ chối, nhưng cuối cùng dưới sự…dọa dẫm của anh Khánh, nó cũng đành chịu để cho anh Việt đèo về.

Sau khi phát xong áo mưa cho mọi người, chỉ còn một chiếc duy nhất, tôi quay qua đưa cho anh Khánh:

“Anh Khánh đèo My về nhé!”

My như thể bị giật mình trước câu nói của tôi. Bàn chân nó đã ngừng vẽ những hình thù kì dị trên cát. Thay vào đó, nó ngước lên nhìn tôi, điệu bộ như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được:

“Thôi! Chị để anh Khánh đèo chị về đi! Em…”

“Em cái gì mà em? Hoàng đèo Trâm về rồi, không có ai đèo em đâu.”

“Chị Kim cũng đi cùng anh Việt rồi mà, chị về kiểu gì?”

“Nhà chị ngay Ngọc Hà rồi. Tí tạnh mưa chị sẽ đi bộ về.”

“Nhưng_”

“Thôi về nhanh đi! Mọi người đang đợi đấy!”

Tôi phủi tay, như thể chặn không cho My từ chối. Anh Khánh thấy vậy cũng đành nhận lấy cái áo mưa từ tay tôi, mặc vào rồi ra dắt xe. My thấy vậy bèn cun cút chạy theo sau lưng anh Khánh, tuyệt nhiên chẳng nói lời nào với tôi nữa cả.

Tôi vẫy tay chào mọi người, cố gắng nín cười khi nhận ra S.I.U của tôi thường ngày long lanh vô cùng, ngay tất cả lại lụp xụp trong những chiếc áo mưa, trông hệt như ninja vậy. Tôi cũng không quên mỉm cười trấn an anh Dương, ý nói rằng tôi không sao cả, khi vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh.

Quay trở vào Felling Tea, tôi cố tìm cho mình một chỗ trống để ngồi, với ý định đợi khi quán bớt đông khách, tôi sẽ ra xin chị nhân viên mấy cái túi nilon để về. Tôi đâu có ý định ngồi lại đây đâu. Mưa thế này biết bao giờ mới dứt, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình mà ngồi ở đây một chút nào!

Ngay lúc đó điện thoại của tôi có tin nhắn. Tôi hơi ngạc nhiên khi biết đó là tin nhắn của anh Khánh.

“Ngồi đó tí anh quay lại đón! Đừng có mà đội mưa về. Anh quay lại mà không thấy đâu thì đừng trách!”

Tôi há hốc mồm ra kinh ngạc. Khi nãy tạm biệt mọi người, tôi đâu có thấy anh Khánh cầm điện thoại đâu, vậy mà sao bây giờ anh có thể gửi cho tôi một tin nhắn thần tốc đến vậy cơ chứ? Còn nữa, tại sao anh lại biết tôi định làm gì? Chẳng lẽ tôi dễ đoán như vậy hay sao hả trời?

.

.

.

Hơn một tiếng sau, anh Khánh mới quay trở lại đón tôi. Tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm khi mà anh đi lâu đến vậy, bởi lẽ rất nhiều đường đang trong tình trạng ngập lụt mà. Tôi thanh toán tiền, rồi lò dò bước ra khỏi quán, sau khi nhận được điện thoại của anh.

“Em đã bảo là tạnh mưa rồi em về mà.”

Tôi lên tiếng nói, trong khi anh Khánh đang loay hoay cởi áo mưa ra, đồng thời đứng rũ rũ tóc cho khỏi bị nước mưa bám vào. Gấp gọn chiếc áo mưa rồi nhét vào trong cốp, anh Khánh quay lên nhìn tôi nói:

“Anh còn lạ gì tính em nữa. Nhàn rỗi sinh nông nổi mà!”

“Nhưng anh cũng không cần mất công như thế mà.”

“My bảo anh quay lại đón em.”

“Dạ?”

Tôi hơi ngẩn người ra trước câu nói thẳng tưng của anh Khánh. Tại sao My lại làm như thế cơ chứ? Nó không nhận ra rằng tôi đang tìm cách giúp đỡ cho nó và anh Khánh hay sao chứ? Cái con bé ngốc nghếch này!

“My biết anh sẽ quay lại mà.”

“_”

“Mà em đang làm gì thế hả Linh? Em có nghĩ tới cảm xúc của anh hay không thế?”

“Dạ?”

“Đừng “dạ” nữa đi! Em biết người anh thích không phải là My, vậy mà em vẫn cố gán ghép anh với con bé.”

“Ơ! Em…”

“Anh biết em làm như thế để My không giận em nữa, nhưng em có nghĩ như vậy anh sẽ giận em không? Hơn nữa, hành động của em cũng khiến cho My cảm thấy khó xử.”

“Em xin lỗi anh!”

Tôi cúi gằm mặt, tuyệt nhiên chẳng còn lời nào để bào chữa cho chính mình. Anh Khánh nói đúng, tôi đã quá ích kỷ rồi, tôi chỉ biết nghĩ cho mình mà chẳng buồn đoái hoài tới tâm trạng của hai người họ. Anh Khánh đã thẳng thắn nói người anh thích là tôi, vậy mà tôi vẫn vô tư đi gán ghép anh với người con gái khác. Và cả My nữa, chắc chắn con bé khó xử lắm, nên mới bảo anh Khánh quay lại đón tôi như bây giờ.

“Thôi được rồi! Về thôi!”

“Vâng ạ!”

Tôi gật đầu, rồi nhẹ nhàng leo lên xe anh Khánh. Vậy mà chưa ngồi yên được ba giây, tôi đã vội vã nhảy xuống khỏi xe anh. Nhanh chóng nhận ra hành động khác thường của tôi, anh Khánh liền quay sang hỏi:

“Sao thế?”

“Xe anh cao, em bị vướng!”

Tôi vừa nói vừa chỉnh lại áo dài của mình. Cả ngày hôm nay là tôi đèo Kim, nó ngồi đằng sau chỉnh áo dài cho tôi, và xe Wave cũng không thể nào cao bằng SH được. Nghĩa là hôm nay tôi chưa gặp phải chút rắc rối gì với áo dài hết, cho tới lúc nãy, khi nhảy lên xe của anh Khánh. Anh Khánh bật cười khi nhìn thấy bộ mặt ỉu xìu ủa tôi:

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Em không biết nữa! Thôi anh về trước đi, em đi bộ về cũng được mà.”

“Anh mất công quay lại đón em, vậy mà cuối cùng lại để em đi bộ về à?”

“Nhưng biết làm thế nào ạ?”

“Hay thế này đi!” – Anh Khánh vừa nói vừa chỉ ra hàng sửa xe ngay trước mặt chúng tôi – “Anh đem xe qua kia sửa rồi đi bộ về cùng em, tí anh quay lại lấy.”

“Nhưng như thế mất công quá! Mà xe anh bị làm sao ạ?”

“Ừ. Đường nhà My nước ngập cao quá, xe anh bị nước vào nên khó đi lắm! Em đứng đây đợi anh nhé!”

Không kịp để tôi từ chối, anh Khánh đã nhanh chóng xuống dắt ra ra hàng sửa xe gần đó. Tôi chỉ biết gật đầu, đứng ôm chặt cái áo khoác của anh mà nép vào mái hiên cho bớt lạnh.

Tự nhiên lúc này tôi cảm thấy trong mình có một cảm giác gì đó thật kì quặc: một chút buồn, một chút hụt hẫng. Anh Khánh giận tôi khi mà tôi cố tình gán ghép anh với My là vậy, thế mà rốt cuộc cũng vội vã quay trở lại đây đón tôi, còn tình nguyện đi bộ cùng tôi về vì lo cho tôi nữa. Nhưng còn anh Dương… Tôi không có ý muốn hành anh, bắt anh phải quay lại đây đón mình một chút nào. Nhưng đột nhiên anh Khánh lại đối xử với tôi như vậy, khiến cho tôi không khỏi suy nghĩ.

“Linh! Đi thôi!”

Tôi quay sang nhìn anh, khẽ mỉm cười khi nghe thấy anh Khánh gọi tên mình. Tôi cố nén tiếng thở dài, gạt phắt những suy nghĩ lửng lơ đang tồn tại trong đầu mình, chậm chạp đi theo anh. Mưa đã tạnh, nhưng nước vẫn chưa rút hết. Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải vượt qua biển nước này để về nhà thôi, tôi cũng thấy oải lắm rồi!

“Anh khuyên em nên tháo đôi guốc ra đi, không nhìn thây đường thế nào cũng ngã đấy.”

Anh Khánh lên tiếng, sau khi thấy tôi đang bước đi vô cùng khó khăn trên đôi guốc mười lăm phân của mình. Nghe theo lời anh, tôi nhìn xuống dưới chân mình. Bình thường tôi đâu có đi guốc, chỉ là hôm nay mặc áo dài nên bắt buộc phải đi thôi. Vậy mà cuối cùng lại thành ra như vậy đấy! Anh Khánh nói cũng đúng, trong khi bốn bề đều là nước thế này, mà tôi vẫn đi guốc thì đúng là dở hơi thật!

“Liệu có con gì ở dưới nước không nhỉ?”

Tôi hỏi bâng quơ, sau khi nhìn biển nước trước mặt đầy vẻ ái ngại. Nước bẩn kinh lên được ấy chứ, nếu mà có thêm con gì dưới đó nữa thì đúng là… Trước câu hỏi có phần ngô nghê của tôi, anh Khánh bật cười thành tiếng:

“Ha ha, nếu em sợ anh sẽ đưa giày của anh cho em đi.”

“Không không! Em đùa thôi mà.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy từ chối lời đề nghị của anh. Đã bắt anh quay lại đón mình như thế này, sao tôi dám làm thế với anh nữa cơ chứ? Tôi nói rồi cúi xuống tháo đôi guốc ra khỏi chân mình, bắt đầu bì bõm lội nước. Nước mát, nhưng bẩn kinh! Nhìn biển nước như thế này, tôi lại chợt nghĩ về trận lụt lịch sử năm 2008. Từng ấy năm rồi mà hệ thống thoát nước vẫn y như vậy, rõ chán! Nhìn lại, bộ áo dài của tôi hôm nay đúng là thảm thật!

“Này, cẩn thận!”

Anh Khánh vội tóm lấy tay tôi, khi mà tôi lơ ngơ bước hụt, chút nữa thôi là ngã cắm mặt xuống nước rồi. Hic, nhìn xung quanh đầu đâu cũng là nước, tôi chẳng thể phân biệt được đâu là vỉa hè, đâu là lòng đường nữa. Tôi vô thức bám chặt lấy cánh tay anh Khánh, xị mặt ra nói:

“Liệu có cái cống mất nắp nào không anh nhỉ?”

“Thôi để anh đi trước cho.”

Anh Khánh nói rồi bước lên phía trước tôi, trong khi tay anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi như vậy. Tôi toan rụt tay lại, khi hành động của anh khiến tôi cảm thấy đôi chút khó xử. Nhưng thiết nghĩ, anh chỉ là muốn giúp đỡ tôi thôi, vậy mà tôi lại làm như thế thì đúng là phụ lòng tốt của anh rồi.

“Bốn ngày nữa em thi nhỉ?”

“Vâng ạ.”

“Đừng lo lắng quá nhé, nó không khó lắm đâu. Nhớ mang giấy tờ đầy đủ đó.”

“Vâng ạ.”

“Mà thi tốt nghiệp xong, đi chơi vài ba ngày, bố mẹ em có đồng ý không?”

“Chắc cũng được thôi anh. Mà sao thế ạ?”

“Tuần sau mọi người trong nhóm về quê anh chơi. Anh có rủ Kim và Trâm rồi, còn mỗi em thôi. Cố gắng đi cùng mọi người nhé!”

“Vâng em sẽ xin bố mẹ! Nhưng mà… À thôi, không có gì đâu.”

“Anh có rủ My rồi, Uyên cũng rủ My từ trước, hy vọng con bé cũng sẽ đi.”

Tôi im lặng trước lời nói của anh Khánh. Tôi vẫn không tin nổi là anh có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của tôi nhanh đến như vậy. Nhiều lúc tôi ngưỡng mộ anh vô cùng, nhưng nhiều khi cũng cảm thấy…sờ sợ. Tôi sợ anh sẽ nắm bắt được tất cả suy nghĩ của mình!

Tôi đi phía sau, vừa đi vừa quan sát anh. Chưa bao giờ tôi chịu để ý mà quan sát anh cả. Dù rằng anh, và cả mọi người trong nhóm đều rất đẹp, nhưng thật sự tôi chỉ có để tâm đến một người mà thôi. Đến bây giờ tôi mới để ý rằng anh Khánh khá cao, và còn hơi gầy nữa. Anh luôn quan tâm và che chở cho các thành viên trong nhóm, vậy nên nhìn anh, tôi có cảm giác như anh là một người anh trai thật sự của mình vậy.

“Này! Em hứa làm cho anh một chuyện đó, còn nhớ không thế?”

Tôi lục lại trí nhớ của mình sau câu nói của anh Khánh. Không thể phủ nhận là từ ngày ra viện, đầu óc tôi lãng đãng đi rất nhiều. Đến những việc vừa làm xong tôi còn có thể quên được, huống chi là việc đã diễn ra từ thời xa lắc xa lơ như thế. Hừm, phải rồi, anh Khánh đang nói đến chuyện xảy ra ở vườn hoa Lý Thái Tổ.

“Dạ có. Anh nghĩ ra rồi ạ?”

“À không! Anh chưa có nghĩ ra, chỉ là nhắc để em nhớ thôi.”

“Ơ…”

“…Nếu anh bảo em đừng thích Dương, em có làm được không?”

Tôi im lặng sau lời nói của anh Dương. Sau lần cá cược với anh ở vườn hoa Lý Thái Tổ, tôi có đồng ý làm cho anh một việc. Việc mà anh vừa nói đúng là không…trái với đạo nghĩa “giang hồ” thật, nhưng mà… Tôi biết phải làm như thế nào cơ chứ? Làm sao có thể bắt trái tim thôi thích một người đây?

“Em…”

“Không thể, phải không?”

“_”

“Anh nói điều này, không phải để chia rẽ em và Dương đâu, nhưng mà đã bảo giờ em nghĩ xem khi là người yêu nó thì sẽ như thế nào hay chưa?”

Tôi im lặng trước lời anh nói. Là người yêu của anh Dương sẽ như thế nào, đó là một câu hỏi mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi là một đứa suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà lại ít khi nghĩ quá xa. Khi tôi nhận ra mình thích anh Dương, tôi đã rất khổ sở vật lộn với phát hiện của mình, nhưng tôi cũng chưa bao giờ hình dung xem mọi chuyện sau đó sẽ diễn ra như thế nào. Ngay đến chuyện anh thích mình cũng đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng của tôi rồi. Vậy nên chuyện trở thành người yêu của anh sẽ như thế nào, tôi chưa bao giờ thử hình dung.

Hoàng Dương – Hotboy của Hà Nội, “bộ mặt” của nhóm nhảy K-pop nổi tiếng S.I.U, người mẫu ảnh cho vô số tạp chí thời trang và tương lai có thể trở thành diễn viên điện ảnh nữa. Sẽ ra sao đây nói tôi trở thành người yêu của người mà có tới năm nghìn bạn trên Facebook và cả chục nghìn người đăng kí theo dõi đấy cơ chứ?

Hồi mới vào S.I.U, tôi đã từng rất tủi thân khi mà mọi hành động của tôi đều bị đám fans của anh Dương soi xét từng li từng tí, chỉ vì tôi hay đi chung và hay chụp ảnh cùng với anh. Đã vậy anh còn rất hay qua Facebook tôi chúc ngủ ngon và toàn để ảnh chụp với tôi làm avatar nữa chứ. Khỏi nói thì tôi cũng biết mấy bạn fans của anh bực bội ra sao rồi! Ngoài đời khi bắt gặp tôi đi cùng anh, họ soi đến từng milimet, chỉ trỏ khiến dù tôi cố tỏ ra thoải mái thế nào cũng không nổi. Trên mạng thì bọn họ gào ầm lên, kêu không thích thấy anh thân mật với người con gái khác, thậm chí một số người còn add Facebook tôi, hỏi xem tôi có phải là người yêu của anh không? Tôi thật sự thấy sợ trước sự cuồng nhiệt của những người này!

“Em quen rồi anh ạ.”

Tôi khẽ cười đáp lại anh Khánh. Thật ra là trong lúc này, ngoài việc cười tươi, cố tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn, thì tôi cũng không biết phải làm như thế nào nữa. Tôi chẳng thể nào nói với anh Khánh là tôi sợ mấy bạn fan đó lắm được.

“Thật sao? Anh thật sự thất vọng, nếu em thay đổi bản thân mình chỉ để phù hợp với cuộc sống của thằng Dương đấy Linh ạ.”

“Em không thay đổi. Em vẫn là em mà!” – Tôi yếu ớt phản kháng lại lời của anh.

“Vẫn là em? Từ khi quen thằng Dương, anh thấy ai nói gì em cũng ậm ừ cho qua chuyện, như thể em sợ rằng nếu mình tỏ ra có gì không phải, em sẽ bị đẩy ra xa khỏi Dương vậy.”

“Anh nói thế là em không đồng ý đâu anh nhé!” – Tôi dẩu mỏ cãi lại anh Khánh – “Sao anh nói thế được? “Từ khi quen thằng Dương” là ý gì thế? Em quen anh ấy cùng thời gian với anh mà.”

Anh Khánh đang đi phía trước, bỗng nhiên dừng hẳn lại, khiến tôi chút nữa thôi là đâm sầm vào người anh. Anh bỗng nhiên quay lại nhìn tôi, khiến cho tôi tưởng rằng anh đã nhận ra mình đang…cãi cùn.

“À! Ra là em quên. Vậy mà anh cứ tưởng rằng em lờ anh đi cơ.”

“Anh nói gì thế? Em quên gì cơ ạ?”

“Cho anh hỏi em nhé: Vũ Phương Linh đã từng chửi anh xối xả, khi anh vô tình làm đổ nước vào áo My là ai thế?”

Tôi thần người ra, hai mắt tròn xoe nhìn anh Khánh. Đơn giản vì lúc này đây tôi vẫn không hiểu được là anh đang nói gì. Tôi? Chửi anh? Nghe hoang đường quá đi mất! Từ ngày vào nhóm, nhiều khi tôi cũng có chút bực mình khi bị anh “cậy” là chỉ huy mà ra điều ép uổng mình làm theo ý, nhưng tôi cũng đều im lặng chấp nhận, cùng lắm thì cũng chỉ là phản kháng yếu ớt. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện to tiếng với anh, chứ đừng nói là “chửi anh xối xả” theo như lời anh vừa nói. Có phải anh đang nhầm tôi với ai hay không thế?

Tôi nhìn anh, ánh mắt anh như thể vẫn đang chờ tôi nhớ ra điều gì đó. Thấy vậy, tôi lại phải vắt óc ra suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Hừm, anh Khánh nói tôi chửi anh vì anh vô tình làm đổ nước vào áo My à? Từ ngày My tới S.I.U, tôi đâu có lần nào nhìn hay nghe thấy chuyện anh Khánh làm đổ nước vào áo My đâu cơ chứ? Không lẽ chuyện này xảy ra từ trước? Sao có thể như thế được, hai người đó mới quen nhau thôi mà!

Ừm…

Ừm ừm…

Ừm ừm ừm…

!!!

“A!”

Có lẽ nào…

Thôi chết tôi rồi!

Tôi vội vã giật tay mình ra khỏi tay anh, tự động thụt lùi lại phía sau. Tôi nhìn anh chằm chằm, đồng thời cảm thấy vô cùng nghi ngờ bởi phát hiện vừa lóe lên trong đầu mình. Đừng nói là tôi nhớ chính xác nhé! Nếu đúng như lời anh Khánh nói, và cũng đúng như trí nhớ của tôi, thì anh Khánh chính là người cách đây hai năm, đã bị tôi chửi xối xả vào mặt ở rạp chiếu phim Quốc Gia, khi mà anh vô tình làm đổ cốc pepsi vào người My. Nhớ lại lúc đó thì anh Khánh không có cố tình, nhưng vì My nhát quá, con bé cứ núp ra phía sau lưng tôi đầy vẻ sợ sệt, nên tôi không kiềm chế được mà lớn tiếng “mắng” anh, mặc cho khi đó anh đang ú ớ định nói gì, chắc là định lên tiếng để xin lỗi My.

“Không phải anh đâu! Không phải anh… phải không?”

Tôi nhìn anh Khánh, nói mà như thể hụt hơi. Từ tận thâm tâm, tôi mong anh sẽ phủ nhận, sẽ nói là không phải. Nếu đây là sự thật, thì tôi biết chui xuống lỗ nào đây hả trời?

Vậy mà đáp lại tôi, anh Khánh chỉ khẽ mỉm cười. Cái điệu cười của anh đáng ghét vô cùng. Như thế này chẳng khác nào giết tôi cơ chứ!

“Không thể nào! Không thể là anh được!” – Tôi tiếp tục nói, giọng gần như lạc hẳn đi vì…shock – “Mà cho dù có đúng là anh, thì làm sao anh có thể nhớ được em? Đã hai năm rồi mà.”

“Ừ. Vốn dĩ là anh không nhớ. Nhưng anh vô tình nhìn thấy em trong buổi prom của trường em sau đó. Hôm đấy Kim có rủ anh đi mà.”

Prom? Lại còn như vậy nữa cơ à? Buổi prom của trường tôi năm ấy diễn ra vào mùa đông. Dù thời tiết khá lạnh, nhưng mọi người vẫn cố chọn cho mình những bộ trang phục thật đẹp. Vậy mà trong khi mọi người đều lựa chọn phong cách quyến rũ và sexy như của Kim, thì tôi lại hồn nhiên đi dự prom với chiếc áo khoác tai thỏ dài tới đầu gối và đi bốt với hai cục bông. Ôi, càng nghĩ tôi lại càng thấy xấu hổ!

Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà tôi cảm thấy hình tượng của tôi hoàn toàn sụp đổ như thế này?

Vậy là trong suốt hai tháng qua, hình tượng “con nhà lành” của tôi chỉ là trò đùa trong mắt anh thôi sao?

“Vậy là khi em tới phòng tập, anh đã nhận ra em?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao anh không nói gì?”

“Anh tưởng em lờ anh đi mà.”

“Xấu hổ chết mất thôi! Anh về đi! Em không dám nhìn mặt anh nữa đâu.”

Tôi nói rồi vội vàng quay lưng lại phía anh Khánh, khi mà tôi nhận ra rằng gương mặt mình bây giờ đang nóng phừng phừng lên vì xấu hổ. Ước gì bây giờ mặt đất có thể tách ra để cho tôi có chỗ mà chui xuống nhỉ?

“Gì thế?” – Anh Khánh phì cười trước bộ dạng của tôi hiện tại.

“Hu hu, trước đây em nói anh như thế, anh giận em lắm phải không?”

“Anh đâu có giận đâu. Anh đồng ý để em vào nhóm dù lí do của thằng Dương với Kim vô lí như thế còn gì?”

“Nhưng mà… nhưng mà… Trời ơi! Xấu hổ chết mất!”

“Thôi nào! Anh đâu có để bụng đâu.”

“Hu hu, em xin lỗi anh nhé!” – Tôi quay lại nhìn anh Khánh, mặt gần như méo xẹo hẳn đi – “Lỗi là tại em xớn xác.”

“Ừ. Không thể tin là em có thể quên được một người đẹp trai như anh!”

Tôi bị á khẩu bởi câu nói của anh Khánh, có phải anh vừa tự khen mình đẹp trai hay không? Anh lây cái tính tự sướng của anh Dương từ bao giờ thế này? Hơn nữa, tôi xin lỗi anh là vì đã…chửi anh cơ mà, có phải vì không nhận ra anh đâu. Ôi, anh Khánh đúng là người vô cùng khó đoán, từng câu nói và hành động của anh đều nằm ngoài khả năng dự đoán của tôi rồi!

“Haizz! Tại sao những điều tốt đẹp thì anh không nhớ, lại đi nhớ những cái như vậy cơ chứ?”

Tôi thở dài, bỗng dưng cảm thấy cuộc sống này thật không công bằng đối với mình. Anh Khánh nhìn tôi, và tôi lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh một lần nữa. Ánh mắt anh thật sự rất ấm áp, nhất lại vào ngày mưa như hôm nay nữa. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói nhỏ:

“Anh vẫn nhớ hết đó thôi, vậy nên em không cần phải suy nghĩ nữa nhé!”

“Nhưng mà_”

“Nếu khi đó em im lặng giống My, thì có lẽ bây giờ anh đã không thích em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play