Màn đêm đặc quánh cô liêu, mơ mơ hồ hồ phảng phất mùi máu tanh.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Hạo Thiên loạng choạng bước vào căn phòng ngủ tối om.
Hơi thở buốt lạnh cùng hơi men từ miệng anh phả ra nhanh chóng bị màn đêm nuốt trọn.
*Phịch*
Nền nhà lạnh băng.
Gò má anh cũng lạnh băng.
Thiên nằm ngửa ra sàn, mùi rượu từ chiếc áo da của anh lặng lẽ hòa mình vào màn đêm đặc sệt. Rèm cửa sổ không có gió nhưng vẫn khẽ rung rinh như lời thở than đầy tâm trạng.
Màn đêm u uẩn rót vào hốc mắt anh thứ chất lỏng đen đặc.
Nền nhà tiếp giáp sau lưng anh, rốt cuộc cũng đã dần ấm lên.
Anh mệt mỏi, không muốn đứng dậy trèo
lên chiếc giường cách đó vài bước chân nữa. Hơi men trong người đã rút
cạn sinh lực và làm anh kém tỉnh táo.
Xuyên thấm trong lòng đất, văng vẳng lên tiếng bước chân đều đều gãy gọn.
Một bước, hai bước, ba bước.
Hạo Thiên thở nhẹ, nếu như thần trí anh
không hoàn toàn tê liệt như con thú bị thương, thì vẫn có thể mơ hồ cảm
nhận được, bước chân đó đang băn khoăn dừng trước cửa phòng mình.
*Cộc cộc*
“Mars, mẹ đây.”
Im lặng. Trong căn phòng tối om im lìm, không vang lên câu trả lời.
“Mars, con ngủ rồi à?”
Tay nắm cửa sáng loáng lành lạnh khẽ
xoay, cánh cửa bật mở, ánh sáng từ ngoài tràn vào khiến Thiên đang nhắm
mắt cũng phải nhíu mày.
“Mars! Sao lại nằm trên đất như thế?”
Bà Xuyến Chi giọng nói dồn dập lo lắng,
công tắc điện bật sáng. Căn phòng trong phút chốc những mảnh đen đặc của đêm đã bị rút đi đâu mất.
“Mars!”
Trịnh Xuyến Chi tiến đến gần chỗ Thiên đang nằm trên đất.
“Mẹ gọi con có việc gì ạ?” Vẫn nhắm mắt, đôi môi khô khốc tái nhợt mấp máy như người ngủ mê.
“Con…” Hơi ngừng lại vẻ hoài nghi, bà Xuyến Chi thảng thốt “Con uống rượu à?”
“Một chút thôi mẹ.”
“Sao con lại uống rượu?” Xuyến Chi cau mày trách móc “Con bao nhiêu tuổi mà đã tự tiện như thế?”
Vẫn biết con trai bà lớn hơn tuổi, thế
nhưng Trịnh Xuyến Chi vẫn không thể nào cảm thông cho việc anh uống
rượu. Thiên có thể lái xe khi chưa có bằng lái, có thể làm tất cả những
việc mà ở độ tuổi như anh không được phép có. Nhưng rượu, thì không.
Thiên im lặng, mắt vẫn nhắm. Hơi thở như xa cách ngàn dặm.
“Thôi được. Tạm gác lại chuyện này. Mẹ
không muốn nó tái diễn lần hai.” Xuyến Chi hít một hơi “Ngồi dậy đi, mẹ
có chuyện muốn nói với con.”
Trong đôi mắt của Thiên, Xuyến Chi hơi
hoảng sợ nhận ra, nó có vẻ như sâu hoắm lại, rất sâu như lỗ đen vũ trụ.
Giọng nói của anh lành lạnh như hơi sương tan ra từ băng tuyết.
“Ừ…mẹ ổn rồi” Xuyến Chi hơi chút bối rối “Con…”
“Vậy thì tốt rồi.” Thiên lạnh nhạt cắt lời mẹ.
“Thiên…” Trịnh Xuyến Chi mím môi thành
một đường chỉ lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc. “Con và Băng Hạ, có thật là
tình cảm yêu đương?”
Một cái chớp mắt chầm chậm đầy mệt mỏi.
Anh tựa người vào tường.
Giá lạnh.
“Vâng.”
“Thiên…” Xuyến Chi nắm lấy bàn tay lạnh
cóng của con trai, trong đôi mắt đẹp đẽ có thể nhận ra sự van nài mong
mỏi “Con và Băng Hạ cách xa nhau một trời một vực, không thể đến được
với nhau đâu. Mẹ mong con hãy suy nghĩ lại. Con gái trên thế gian này
rất nhiều, hơn nữa con và nó còn rất nhiều thời gian, hoàn toàn có thể
kiếm được một tình yêu mới. Phù Dung, con thấy không, nó cũng rất tốt…”
Trịnh Xuyến Chi tuôn một tràng, như thể sợ rằng khi mình ngừng lại một chút thôi, con trai bà lập tức sẽ bỏ ngoài tai.
Thế nhưng anh vẫn ngắt lời bà bằng ánh mắt sâu hoắm lạnh lùng.
“Con yêu cô ấy.”
Xuyến Chi im bặt.
“Con rất yêu cô ấy.”
Bàn tay Thiên đặt trong tay bà vẫn lạnh
cóng. Như thể từng mạch máu bên dưới da đã đông cứng cả rồi, không tài
nào làm cho nó tan ra được.
“Thiên, các con còn trẻ.” Xuyến Chi vẫn
kiên nhẫn khuyên răn “Trong tương lai, con hoàn toàn có thể kiếm được
một người khác khiến con yêu hơn Băng Hạ, thứ tình cảm này chỉ là bồng
bột mà thôi.”
Đôi đồng tử màu xanh như đã đông cứng lại thành hạt ngọc lục bảo nằm trầm tư nơi đáy mắt.
“Thiên…” Bà Xuyến Chi vẫn tiếp tục nói
như van lơn, đáy mắt màu xanh lạ cũng chứa đầy ắp sự nài nỉ “Mẹ nói thật đấy, con và Băng Hạ không đến được với nhau đâu. Con hãy dừng lại đi,
chấm dứt với nó đi. Đâu phải trên đời này chỉ có một mình nó xứng đáng
để con yêu?”
Đôi môi anh tái nhợt. Tái đến mức tưởng
như chỉ cần chạm tay vào thôi cũng thấy lạnh. Cả làn da cũng trắng xanh
như ngâm nước lâu ngày.
Dưới ánh đèn vàng vọt mập mờ, cùng chút ánh hoàng hôn nhỏ li ti vụn vặt còn sáng lên phía xa.
Băng Hạ buông xõa mái tóc, làn da trắng
muốt, đôi má ửng hồng vô cùng đáng yêu. Chiếc áo khoác ngoài hơi rộng,
ống tay áo che mất đôi tay thon dài lạnh cóng, nhưng vẫn có thể thấy
được túi giấy hạt dẻ còn bốc khói trên tay.
Cô cười, nụ cười đẹp với hàm răng trắng bóng, mùa đông lạnh giá xung quanh cô như cũng mủi lòng mà dần ấm lên.
Bên cạnh cô.
Hàn Phong đẹp đẽ ưu nhã như hoàng tử cao quý đứng cạnh cô, nhìn cô chăm chăm, như trong mắt anh chỉ có cô, như
trong mắt anh, tất cả những thứ xung quanh đều bằng cách nào đó đã tan
biến mất.
Họ thật đẹp đôi.
Anh bật cười, nụ cười nhạt nhòa yếu ớt như ngọn nến mỏng manh trước cơn gió hung hãn.
“Mẹ ra ngoài đi, con mệt rồi.”
Sáng.
Ánh nắng trong veo hiếm hoi, mạnh mẽ xuyên qua những kẽ mây, trải đều xuống dưới học viện Thánh Huy.
Quả nhiên, đông đã sắp đi.
Từng tốp học viên tụ tập ở lan can xôn xao bàn chuyện. Tiếng cười nói rộn rã giòn tan như hoa mùa xuân.
Vy cầm ly trà sữa ấm nóng, vừa đi vừa
uống. Hương trà sữa tan trên đầu lưỡi, đôi môi mọng đỏ thoảng hương vị
ngọt lịm. Cô cười tươi, nghêu ngao hát một đoạn nhạc không rõ tên, ngọt
ngào và trong veo.
Đã rất lâu, rất lâu rồi, Hạ mới thấy học viện Thánh Huy đẹp đến như thế. Nàng tiên mùa đông đã cất cánh bay đi
chỉ trong một đêm, chỉ còn lại dư âm phảng phất như nuối tiếc.
Cô đặt chiếc cặp sách vào chỗ ngồi, mang Mp3 ra ngoài tít lan can đằng xa, để tách khỏi đám học viên giàu có
đang tươi cười nói chuyện.
Điện thoại âm thầm rung.
Màn hình bật sáng.
Anh với nụ cười tỏa nắng, lúm đồng tiền bên má trái lung linh hiện ra.
Hình ảnh được cắt từ bức hình nền, hai người chụp ở đồi hoa bồ công anh trắng xóa.
“Alô?”
[Em đi học chưa?] Giọng anh khàn khàn trầm đục.
“Rồi. Em đang ở lan can khối I. Ra đây với em.” Cô mỉm cười ngọt ngào ngẩng mặt nhìn bầu trời trong xanh “Thời tiết tốt lắm.”
[Ừ...]
Hình như anh đang định nói gì đó, nhưng màn hình ngay lập tức đã báo ngắt kết nối.
Anh….
Vô cùng kì lạ. Cô thầm nghĩ. Lòng lại chợt bất an.
Vẫn biết rằng cuộc đời chẳng thể nào
suôn sẻ được như mong ước, vì nếu như thế thì nó lại nhàm chán đến khổ
sở, và hơn nữa, nó sẽ chẳng còn được gọi là “cuộc đời”.
Thế nhưng nếu cứ dồn dập từng cơn bão
tố, hết cơn này đến cơn khác, hết trận này đến trận khác, nó đến nhiều
giống như nếu không quật ngã được con người thì mãi mãi sẽ không bao giờ có thể dừng lại.
Nếu như thế, thì thật mệt mỏi làm sao,
vì con người chẳng thể mãi mãi gồng mình mà chống chọi với nó để tự bảo
vệ bản thân. Rồi sẽ đến lúc, dù muốn dù không cũng sẽ sức tàn lực kiệt.
Đến lúc đó, bão tố hung hãn sẽ sung sướng phủ lấp lên con người tấm màn đen tối bất tận.
Đến lúc đó, mới thật vô cùng đáng sợ và hãi hùng.
Với lại, Băng Hạ ngước nhìn trời, trước bão tố trời luôn trong xanh thế này, làm sao có thể đề phòng được?
Nỗi đau khổ cùng cực và nước mắt đau thương luôn đột ngột xuất hiện, đột ngột ào đến, hung hãn vồ lấy và mang đi.
Một cơn gió trong lành sà đến, dịu dàng vuốt ve đôi má xinh đẹp, từ đằng sau vẳng đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cô quay lại “Anh…”
Nhưng, cô ngạc nhiên, lại là Hàn Phong.
“Ra ngoài này hóng gió sao?” Đôi mắt xanh như sóng nước đại dương, anh nhếch môi cười với cô.
Cô cảm thấy không được vui.
Chỉ một chút thôi.
“Sao anh lại ra ngoài này?”
“Anh thích ra” Anh cười “Cấm anh sao?”
“Không…” Cô lắc đầu vu vơ “Em…”
“Hẹn với Hạo Thiên sao?” Phong sà đến
thanh lan can mát lạnh, nheo mắt nhìn lên trời “Yên tâm, anh không làm
phiền hai người đâu.”
Cô mím môi.
“Này, có thể hỏi em vài chuyện không?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
“…Ừm….ba mẹ em mất rồi sao?”
Lại về chuyện này.
Đôi mắt cô tối sầm lạnh lùng.
Trái lại, Hàn Phong chỉ nhìn cô, mỉm cười. “Trả lời anh đi.”
“Ừ.” Cô lãnh đạm gật đầu. Cô không thích ai tỏ thái độ quan tâm thái quá đến ba mẹ mình cho lắm.
“Vì sao?”
“Tai nạn máy bay.”
“Thật sao…?”
“Anh hỏi thế là ý gì?” Cô ngạc nhiên hỏi lại.
“À không…” Hàn Phong che giấu sự bối rối bằng nụ cười đặc trưng “Chỉ là anh nghe ba anh…nói khác.”
Từ đằng sau hai người, một bóng người lặng lẽ tiến đến. Bước đi mang đầy vẻ trầm tư xa lạ.
“Nói khác?” Hạ trợn tròn mắt.
“Ừ. Anh tưởng chuyện về ba mẹ mình thì em phải biết rõ chứ?” Phong tỏ ra hoài nghi nhìn Hạ.
Tai Hạ ù đi, cô chẳng còn nghe thấy
Phong nói gì, vội lao đến bên anh như con thú khát mồi, đôi mắt xám tro
xoay vòng như cơn sóng ồ ạt dữ dội trên mặt biển.
“Ba anh nói gì? Nói như thế nào? Anh nói đi!!!”
“Băng Hạ…”
Phong bối rối trước thái độ của cô, anh
vốn dĩ định thử xem cô đã mơ hồ biết được những gì rồi, thế nhưng hành
động và biểu cảm của cô cho thấy, cô thực sự giống như chú nai nhỏ ngốc
nghếch, đối với tất cả mọi việc đều không hay biết gì, mặc dù vẻ ngoài
cô luôn kiêu ngạo giống như mọi việc đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Băng Hạ…”
Dường như từ đằng sau, một cơn gió đông vừa thổi tới, mạnh mẽ, buốt lạnh.
Hạ quay đầu lại, bàn tay vẫn níu trên vai áo Phong.
Hạo Thiên đứng đó, đôi mắt trầm tư, thân hình cao lớn vững mạnh như thần Apollo đơn độc, da anh trắng bệch như
sáp, mái tóc màu hạt dẻ lòa xòa rối bời.
“Anh…”
Đôi mắt anh dừng lại rất lâu nơi bàn tay cô đặt trên vai áo Hàn Phong.
Cô từ từ buông thõng tay xuống “Anh đến rồi à?”
“Anh có chút việc.” Đôi mắt nhìn cô dịu dàng, đáy mắt phảng phất thứ tình cảm yêu thương “Em chờ lâu không?”
“Không” Cô mỉm cười. Chậm rãi tiến đến bên anh.
Trên ngực áo anh, phù hiệu học viện Thánh Huy lóe sáng.
Ánh nắng trong suốt như thủy tinh.
Hành lang vắng lặng không một tiếng động.
Chiếc phù hiệu bị lệch, cô đưa tay, cẩn thận cài lại cho anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt chậm rãi, thứ tình cảm yêu thương như bao la rộng lớn.
Đằng sau, Hàn Phong đã bị bỏ quên.
“Mình đi nào.” Anh nhếch mép cười với Hạ, môi anh hơi tím tái, nụ cười buốt giá. Anh khoác qua vai cô, đưa cô đi.
Trong tích tắc, Phong chợt nhìn thấy ánh mắt Hạ đang tạm biệt mình.
Hai cái bóng như nhập lại làm một, hào quang cũng tụ hội lại.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, anh nở nụ cười quỷ dị lạ lùng nhìn theo bóng hai người họ, áp điện thoại lên tai.
“Cậu chủ…!” Tiếng nam thanh niên ở đầu
dây bên kia phấn khích “Manh mối đắt giá đây, em đã tốn rất nhiều công
sức mới tìm được đấy!”
“Nói.” Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt. Dường như anh đã không còn cần thiết đến thứ manh mối đắt giá đó nữa.
“Khoảng hơn mười năm trước, khoảng thời
gian hai vợ chồng Dương Trung sang Pháp tham dự một buổi trình diễn quốc tế của Gia Khiết Bội, trước đó bà Bội bị viêm phổi, nên ông Trung đã
đích thân đưa vợ đi. Họ có đặt vé máy bay đi trong hai ngày, trong giới
kinh doanh đồn nhau là họ bị tai nạn máy bay, thế nhưng ngày về của họ
hoàn toàn bình an.”
“Sao nữa?”
“Họ đi vào ngày 11-2, về ngày 12-2.
Nhưng mãi đến đêm 14-2, bệnh viện mới tiếp nhận hai bệnh nhân Dương
Trung và Gia Khiết Bội trong tình trạng nguy kịch, họ tử vong vào đêm
ngày hôm ấy.”
14-2. Sinh nhật Băng Hạ.
Tận sâu trong lòng anh, ở một góc khuất nào đó, khẽ nhói buốt.
“Vậy là họ đã ở một nơi nào đó trước khi chết?” Đôi mắt Phong tối sầm, mờ mịt.
“Và, còn một thông tin nữa, đó là trùng
vào khoảng thời gian ấy, Trịnh Hùng có một chuyến bay sang Paris. Và
theo một người trước từng làm trợ lý cho ông ta, vé máy bay ông ta đặt
về Việt Nam vào đêm ngày 12-2, nhưng sự thực thì đến trưa 15-2 mới về
đến tư gia.”
Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại.
Đôi mắt thoáng chốc lạnh băng như giếng nước giữa đêm hè.
“Ừ. Tôi biết rồi.”
“Có cần điều tra tiếp không ạ?”
“Không” Phong lãnh đạm trả lời.
Đầu dây bên kia thưa vâng, rồi chào tạm biệt và cúp máy.
Ba…
Cuối đông, cơn gió lạnh như vẫn còn
luyến tiếc nhân gian, khẽ chao mình thổi ào ạt vào hành lang khối I
trống vắng không một bóng người.
Chuyện còn lại để ba tiết lộ vậy.
Ánh mắt anh lướt đến góc khuất của hành
lang, nơi vài phút trước, Hạo Thiên và Băng Hạ vừa đi qua, vô cùng tình
cảm, bao phủ yêu thương.
Nếu biết kẻ giết ba mẹ em chính là Trịnh Hùng, em có còn yêu Hạo Thiên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT