Dừng lại trước cổng Thánh Huy, ánh đèn xe đỏ rực vụt tắt, khí lạnh trong phút chốc đã tràn ngập vào bên trong.
Băng Hạ khẽ liếc nhìn Hạo Thiên.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng phảng phất sự bất an mờ nhạt.
Từ lúc về đến giờ, anh vẫn như thế,
dường như biểu cảm trên gương mặt đã được một phép màu nào đó phù phép
cho đông cứng lại. Suy nghĩ gì đang diễn ra đằng sau chiếc mặt nạ ấy, cô hoàn toàn không được biết.
“Anh…” Hạ định lên tiếng nói gì đó, chợt cảm thấy đôi mắt của anh như phủ một lớp màng mỏng, sâu, rất sâu, thăm thẳm buồn bã.
Lại im bặt.
“Sao?”
“Không… Anh về cẩn thận.”
Hạ mỉm cười, nụ cười lành lạnh, trong xe rất tối, nhưng dường như gương mặt cùng nụ cười của cô đang phát ra một thứ ánh sáng diệu kì.
Thiên mơ hồ thấy được, trong đôi đồng tử trong suốt màu tro xám, hình ảnh của anh được phản chiếu lên mệt mỏi mờ nhạt.
Cánh cửa xe đóng lại, cô sải bước nhanh
qua cánh cổng đen lạnh lùng uy nghiêm của học viện trong từng cơn gió
đông tê tái buốt lạnh. Thiên nhìn theo cho đến khi chiếc bóng mảnh khảnh kia hoàn toàn bị bóng đêm ôm lấy.
Xung quanh anh, màn đêm đặc sệt cô độc.
Mệt mỏi gục đầu xuống vô lăng, cơn gió đông dịu dàng lướt qua, như an ủi ve vuốt.
Có ai nói cho anh biết, anh sẽ phải làm gì không?
...
Trời mùa đông rất dễ phân biệt, và cũng
rất dễ cảm nhận. Bầu trời thấp hẳn xuống, tưởng tượng như chỉ cần với
tay lên là có thể chạm được hẳn tới bầu trời đang phủ một màu ảm đạm kém tươi sáng và vắng bóng những đám mây bông xốp mềm mại.
Mặt trời mùa đông lúc nào cũng như ngái ngủ.
Ngoài đường, giữa những con người bận
rộn đang tấp nập đi lại, có thể mơ hồ cảm nhận được những mảnh khí lạnh
trong suốt, hơi mờ đục màu sương mù, tồn tại lảng vảng.
Lạnh tê tái, nhưng cũng gợn lên chút
ngọt ngào, được cảm nhận rõ rệt trên đầu môi còn quyến luyến nhau của
những đôi tình nhân tay trong tay, má ửng đỏ vì lạnh.
Băng Hạ đẩy nhẹ cánh cửa mờ ẩm hơi sương của Angela, cô đến trả lại Khánh Du bộ đồ hôm qua mình mượn. Du pha hai tách café bốc khói ấm áp đưa cho Hạ một tách, cười nói rằng lần sau cứ
giữ luôn cũng được.
Cô hỏi đến việc tối qua đến nhà Hạo
Thiên ăn tối thế nào, Hạ mỉm cười lặng lẽ, nói rất tốt. Mặc dù bản thân
thừa biết nó không giống với định nghĩa tốt thật sự.
Năm giờ chiều, tan tầm, Hạ đẩy cửa Angela bước ra, màu tai tái của bầu trời mùa đông bị ánh hoàng hôn rực đỏ nuốt trọn.
Ánh hoàng hôn mang vẻ nồng nàn lãng mạn
nhưng lại như đang tỏa ra khí lạnh, sắc nhọn vuốt ve bên má Băng Hạ. Cô
lặng lẽ giấu tay vào túi áo, rảo bước trên con đường vẫn chưa ngơi ngớt
người qua lại.
Những cửa hàng đồ ăn biển hiệu sáng rực
chậm chạp đi qua sau gót giày Hạ, nhìn từ ngoài vào cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp bên trong qua những làn hơi nóng mỏng manh tỏa ra từ khu
bếp.
Bước chân chậm chạp gõ xuống đường, Hạ ngửa mặt lên trời, khẽ thở ra một làn khói trắng.
Trước cửa một nhà hàng Pháp sang trọng,
ánh đèn sáng choang, sực nức mùi thức ăn ấm nóng. Một đôi nam nữ đang
giằng co nhau thứ gì đó khiến Hạ chú ý.
Bước chân chậm lại.
Hình như không phải giằng co.
“Anh phải ở lại với em, không được đi đâu hết! Lần nào cũng ăn được một nửa rồi trốn biệt, anh tưởng em là con ngốc sao?”
Tiếng người con gái lanh lảnh.
“Linh à, em chịu khó ăn một mình được không? Anh bận thật mà!?”
Tiếng người con trai nhỏ giọng van nài.
“Không! Em không bị đánh lừa nữa đâu!
Anh thấy có ai như anh không? Đưa con gái nhà người ta đi chơi, rồi luôn vứt lại một mình!”
“Thực sự anh bận mà…anh không cố ý…”
Người con trai có vẻ như đang vô cùng khổ sở, cánh tay luôn giằng ra khỏi sự bám víu của cô gái.
Thật kì lạ, Băng Hạ thầm nghĩ, cô toan bước đi thì một giọng nói cao vút cất lên, mang rõ cả sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Băng Hạ?!!”
Cô quay lại, nheo mắt nhìn, người con trai kia đang gọi tên cô.
Cô gái cũng hơi ngạc nhiên, buông tay chàng trai khi anh ta đến gần chỗ Hạ.
Mái tóc hơi ánh tím phảng phất hơi lạnh, chàng trai với làn da trắng muốt tươi cười với Băng Hạ.
Mùa đông, làn da anh như hồng lên, đôi môi mỏng hơi tái đi, anh ta mặc chiếc áo len màu tro nhạt cùng áo khoác nỉ màu đen.
Thì ra là Hàn Phong.
“Anh làm gì ở đây?” Cô hơi ngơ ngác hỏi.
“À…”
Anh đánh mắt về phía cô gái đang đứng
như trời trồng đằng kia, cô ấy mặc chiếc áo khoác nhung dài màu hồng
cùng đôi boot cao gót, mái tóc xoăn cầu kì cuốn sang một bên, đôi mắt to tròn, dễ thương như búp bê.
“Giúp anh chút nhé!”
Phong nháy mắt, sau đó không đợi cô đồng ý, vội kéo cô lại chỗ cô gái kia, thân mật khoác vai.
“Linh, xin giới thiệu với em, đây là bạn gái anh.”
Cô gái xinh xắn nhỏ người tên Linh kia
đang giương đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Hạ, nghe Phong nói thế thì
giãy nảy “Cái gì? Bạn gái anh?”
“Ừ?” Phong làm bộ tỉnh bơ “Anh với cô ấy yêu nhau được … mấy năm rồi.”
Ánh mắt đa nghi dò xét, Linh hết nhìn
Phong lại nhìn sang Hạ, thấy cô thản nhiên ngó lơ, không thừa nhận cũng
không phủ nhận, liền cau mày phụng phịu “Em không tin.”
“Không tin tùy em” Phong cười tươi, như kiểu không chấp nhặt một đứa con nít.
“…Sao…em không thấy chị ấy?” Linh giận dỗi lườm lườm nhìn Phong.
“Em làm sao thấy được cô ấy.”
Phong bật cười, lần này cười to hơn,
giống như Mai Linh vừa nói một điều rất đáng cười. Cô bé xấu hổ đỏ ửng
mặt, ánh mắt khó chịu nhìn hai người rồi quay lưng giận dỗi bước nhanh
vào nhà hàng Pháp sau lưng. Phong mừng quýnh, thở phào nhẹ nhõm.
“Ai thế?” Hạ quay sang hỏi anh.
“Con của bạn ba mẹ anh, thích anh ấy
mà.” Phong cười tự hào với Hạ, bàn tay vẫn lả lơi khoác trên vai cô
không có ý định bỏ xuống “Cảm ơn em đã giúp anh thoát khỏi cô bé đó!”
Hạ thở dài ngao ngán, cô hất tay Phong
ra, thảnh thơi đút tay túi áo, đi bộ về phía con đường mà nãy cô đang đi thì bị Phong giữ lại làm bia đỡ đạn.
Phong bước theo. “Đi đâu thế?”
“Đi về.” Hạ làu bàu.
“Này, hồi này em giúp anh, anh còn chưa
báo đáp công ơn cho em nữa.” Phong hí hửng, tay làm như vô tình khoác
qua vai Hạ. Cô liếc nhìn anh “Anh định báo đáp em cái gì?”
Bầu trời sập tối rất nhanh, Phong khoác
vai Hạ, kéo cô đi giữa ánh đèn đường vừa lên, đôi môi vẫn nở nụ cười,
sáng trong như trẻ con.
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ Hạ, cô có chút ngượng nghịu, muốn hất tay anh ra.
Vẫn như mùa hè ngày nào, bàn tay anh mát lạnh.
“Món này, chịu chưa?”
Phong toe toét cười, đưa ra trước mặt Hạ một túi giấy màu nâu sậm, cô đón lấy, ấm nóng hai bàn tay buốt giá.
Cô mở miệng túi, hơi nóng cùng mùi thơm ngậy xộc lên.
“Hạt dẻ nướng!”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, giọng nói phấn khích lẫn sự thích thú.
“Ừ” Anh cười “Ngon lắm ấy!”
Cô nhìn anh cười, lấy ra vài hạt, đưa
lên miệng cắn nhẹ. Chiếc vỏ hơi cứng màu nâu sậm tách đôi ra, bên trong
là hạt dẻ thơm lừng, ngọt ngậy.
“Ngày bé anh rất thích ăn món này” Phong thò tay nhón vài hạt, ném lên không rồi chừa miệng ra hứng.
“Em cũng thế!”
Cô cười, tự nhiên ăn không chút ngại
ngùng. Đôi môi màu hồng cánh hoa đào hơi nhướn lên, hai má ửng hồng như
thiếu nữ mới lớn e ấp. hơi thở từ miệng phả ra bao quanh lấy cô, vài sợi tóc mái được gió đông thổi lất phất bay.
Phong ngơ ngẩn ngắm nhìn như kẻ ngốc.
Ánh đèn đường vàng ảm đạm. Một chiếc Limous êm ru lướt qua.
Trong tích tắc, Hạo Thiên nhận ra cô giữa biển người đông đúc.
Mái tóc hơi xoăn nhẹ bay bay, cô với nụ
cười sáng trong như giọt sương đêm trong veo ướt đẫm, đôi má ửng hồng
như hoa đào tháng Ba đang ôm vào lòng gói hạt dẻ nướng, đôi mắt như kết
bằng hàng ngàn vì tinh tú lung linh, trong suốt một màu xám tro, như
không phản chiếu bất kì thứ gì trên thế gian này.
Và người con trai đi cạnh cô, anh cũng thấy rất rõ.
Cánh cửa xe khép lại, anh nhắm mắt, đầu trống rỗng.
Mùa đông sắp kết thúc rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT