Sững người một lát, sau đó cả hai cùng
bật cười. Nhìn thấy Hạ lấy lon Coffee, Thiên đã có chút nghi ngờ, định
sẽ giằng lấy khỏi cô vì uống Coffee không tốt. Ai ngờ cô lấy cho anh.
Sâu trong thâm tâm Thiên, không hiểu sao luôn có một điều do anh tự hình thành, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi, đó là anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh. Anh không chút khó chịu, mà hoàn toàn chấp nhận việc đó bằng thái độ thoải mái và hạnh phúc nhất.
Vì vậy, những hành động yêu thương cô
dành cho anh, anh luôn cảm thấy vui và hạnh phúc thật nhiều, mặc dù
những hành động đó anh luôn làm đối với cô như một điều hiển nhiên.
“Anh ăn đi chứ, đừng nhìn em nữa. không có nhọ đâu” Cô làm bộ thờ ơ nhìn anh, nhưng khóe môi nhếch lên tinh nghịch.
“Sao hôm nay em lại có hứng muốn ăn trưa trên này vậy?” Thiên tựa người vào thành lan can, tay xoay xoay lon Coffee.
“Không được sao?”
“Không phải không được, nhưng trên này
lạnh, em sẽ ốm đấy” Thiên đưa lon nước lên miệng, nhìn cô ánh mắt yêu
thương. Vừa dứt lời, một cơn gió thổi ào tới, quất vào mặt Hạ ran rát,
mái tóc bị gió thổi rối bù. Mùa đông rồi, chẳng còn là cơn gió thu dịu
dàng mát mẻ nhẹ nhàng vờn tóc nữa, mà bị thay bởi cơn gió đông lạnh
buốt, hung hãn và cộc cằn.
Cô chỉ nhìn anh, cười.
Anh bóc chiếc bánh sanwich được bọc kĩ
càng bằng giấy bóng trong suốt, ngón tay thon dài khẽ đưa lên một cách
quý phái. Cô giấu nụ cười, nhìn anh lấy miếng bánh ra và đưa cho cô.
“Ăn đi, uống nước có ga không tốt đâu”
Cô nhận miếng bánh, nhỏ nhẹ đưa lên miệng cắn như mèo con.
“Hạo Thiên, sao anh lại yêu em?”
Anh nhìn cô, sau đó bật cười.
“Cười gì?” Cô cau mày.
“Cười vì em ngốc”
“Ngốc?”
“Em không biết tại sao anh yêu em, vậy mà vẫn chấp nhận yêu anh sao?”
Cô ngậm miếng bánh trong miệng, gương
mặt thanh thoát bị gió thổi tung những sợi tóc bám vào mặt, ngay cả khi
với biểu cảm ngốc nghếch cũng vẫn rất xinh đẹp.
Anh áp hai tay vào hai bên má Hạ, bàn tay anh ấm nóng một cách diệu kì.
“Anh yêu em, vì em là tuyết mùa hè”
Tuyết mùa hè?
Thứ tuyết đó là tuyết gì? Tại sao anh lại yêu cô vì nó?
“Anh yêu em, và yêu tất cả những thứ
thuộc về em. Từ vẻ ngoài lạnh lùng ít nói, cho đến tâm hồn bên trong yếu đuối mỏng manh. Anh yêu trái tim tràn đầy yêu thương nhưng bị kìm h.ã.m của em, yêu cái cách em yêu thương và bảo vệ những người bên cạnh”
Hơi thở anh len lỏi, phả vào mặt cô. Nóng ran.
“Em mải miết bảo vệ những người xung
quanh em mà quên mất cần bộc lộ tình yêu thương với họ như thế nào, và
cũng quên mất cách tự bảo vệ và tự yêu thương chính mình. Vì vậy, anh sẽ là người bảo vệ, và yêu thương em.”
Anh cúi xuống.
Hôn lên bờ môi đang hé mở của cô. Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng dâng trong trái tim Hạ bao xúc cảm.
Cô nhìn anh, ánh mắt nửa cảm kích, nửa
yêu thương, nửa xúc động. Anh véo má cô thật nhẹ. “Nhìn em kìa, ăn bánh
dây hết cả ra ngoài, anh giúp em lau đi mà nhìn anh với ánh mắt như vậy
là sao đây?”
Cô im lặng, mím môi. Vẫn giữ ánh mắt ấy, cô tiến đến, dựa đầu vào ngực anh như mèo con làm nũng.
“Cảm ơn anh” Áp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, cô lí nhí.
“Về chuyện gì?”
“Cảm ơn vì anh đã yêu em nhiều đến vậy.”
Anh cười, nụ cười hiện lên chiếc lúm đồng tiền bên má trái “Vậy anh cũng phải cảm ơn em”
“Về…?”
“Vì em đã được sinh ra để anh có người để yêu nhiều đến vậy”
Khuôn mặt đang dụi vào ngực anh hình như đang mỉm cười.
“Băng Hạ…!”
“Gì cơ?”
“Em…sẽ mãi yêu anh như thế này nhé?” Trong thoáng chốc của cơn gió vừa đi ngang, ánh mắt xanh của Thiên thoảng qua một màu u ám.
Cô ngẩng mặt lên “Anh hỏi gì lạ vậy?”
“Trả lời anh đi nào.” Thiên cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi Hạ.
“Vâng”
Anh mỉm cười. Nụ cười được thu vào đôi mắt Băng Hạ gợn lên chút lo lắng.
“Thiên!”
“???”
“Anh còn nhớ tiếng đàn trong học viện mỗi đêm mà anh vẫn thường nghe chứ?”
“Ừ” Tiếng đàn đó thì sao anh có thể quên được.
“Anh có biết chủ nhân của nó là ai không?”
“Là ai?”
“Là…” Hạ khựng lại. Cô cười, lại dụi mặt vào ngực anh. “Em không biết, chỉ định hỏi anh xem anh có biết không thôi!”
“Ừ.” Anh nhướn mày “Tiếng đàn đó đến giờ anh vẫn chẳng biết là của ai”
“Chỉ cần nhờ Nhật Long tìm hiểu là ra ngay mà”
“Ừ, nhưng anh không cần biết. Anh chỉ cần nghe nó thôi”
“Vậy nếu người chơi đàn đó không biết có anh là thính giả trung thành, một ngày nào đó chán quá không chơi nữa thì sao?”
“Thì anh sẽ bắt em học Violin để ngày ngày chơi cho anh nghe chứ sao!”
Cô bật cười. một cơn gió mạnh thổi đến, anh ôm siết lấy cô, cảm giác ấm áp lan tỏa từng tế bào.
Em nói rồi đó nhé, một ngày nào đó dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được phép ngừng yêu anh đâu đấy.
Nhất định…không được phép ngừng yêu anh.
Nếu một ngày nào đó, em hết yêu anh.
Thì trước khi nói chia tay, hãy giết chết anh trước đi…!
Vì anh, chẳng thể nào sống một cuộc sống mà không có em.
…
“Kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm, …”
Băng Hạ cầm cuốn sổ nhỏ, đi từ đầu nhà đến cuối nhà, thống kê lại số đồ dùng cá nhân đã dùng hết để chuẩn bị đi mua.
“Vy à! Còn thứ đồ gì thiếu nữa không?”
Hạ tay múa bút thoăn thoắt, gọi lớn về phía phòng ngủ. căn phòng đóng cửa im ỉm suốt ngày, nhưng cô biết Vy chẳng hề ngủ.
“Vy!”
Cánh cửa bật mở, Vy nằm trên giường, tay ôm chiếc gối ôm in hình con lợn có cánh. Khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt.
Con người trước giờ đã chẳng mũm mĩm được như ai, nay có chuyện lại thêm gầy gò yếu ớt, Hạ thở dài.
“Tớ ra siêu thị mua đồ, ở nhà trông nhà nhé.”
Chẳng cần nhận được cái gật đầu đồng tình từ phía Vy, Hạ vươn tay định đóng cửa.
“Cậu bây giờ hạnh phúc lắm đúng không?”
“Cái gì?” Cánh cửa khựng lại.
“Được Thiếu gia yêu thương chiều chuộng, cậu bây giờ sung sướng lắm rồi có đúng không?” Vy quay lại hỏi Hạ, đôi
mắt sâu hoắm thâm quầng tiều tụy nhìn cô đầy oán trách.
Hạ nhíu mày nhìn Vy.
“Cậu chẳng còn đau buồn vì ba tôi mất
nữa. cũng chẳng phải ba ruột của cậu đâu mà. Cùng lắm cũng chỉ buồn một
chút. Bây giờ thì cậu được Thiếu gia chăm chút cho nên sung sướng lắm….” Vy nói như lẩm bẩm một mình, nhưng lại như đang chì chiết kẻ đang đứng
trước mặt. Hạ đẩy mạnh cánh cửa cho nó mở toang ra, ánh mắt ngày một
lạnh lùng theo từng câu nói của Bảo Vy.
“Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt ấy
chứ? tức lắm ư? Chẳng phải sao? tôi nói không đúng sao? cậu nhìn lại bản thân cậu đi…khuôn mặt chẳng bao giờ tắt cười, có đau khổ, có buồn bã
như tôi không????” Vy loạng choạng bước xuống giường, dáng người xiêu
vẹo như sắp đổ xuống đến nơi. Cô đẩy Hạ, nhưng với sức của cô bây giờ,
Băng Hạ chẳng còn buồn ngã.
“Đừng giả vờ tốt bụng! Dương Băng Hạ, ba tôi đối xử tốt với cậu, coi cậu như con gái ruột, sao khi ông mất, cậu
có thể thản nhiên như vậy chứ?” Vy chỉ vào Hạ, thét lên đầy uất ức. nước mắt lại không mời mà đến qua đôi mắt đã sưng húp và khô rát những dòng
nước mặn chát. “Ba tôi không có vợ, ông đã phải thay thế cả cha lẫn mẹ
cậu để nuôi cậu. cậu không thể coi ông ấy như ba ruột, thì dù gì ông ấy
cũng là ba tôi, cậu không thể vì ba của người bạn vừa mất mà đau buồn
một chút ư?”
“Cậu im đi!” Hạ gắt lên. Bộ dạng Vy bây giờ thật chẳng thể cãi nhau được nổi. “Chuyện đó để sau hãy nói. Tớ đi mua đồ!”
“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Thấy bóng Hạ
vừa định đi khỏi, Vy vội vã lao ra “Mua đồ gì chứ! tất cả lại là tiền
của Thiếu gia có đúng không? Lại là anh ta cho cậu tiền đúng không? Tất
cả thứ đồ của cậu toàn là tiền của anh ta hết. Băng Hạ! vốn dĩ trước giờ cậu vẫn là loại gái rẻ tiền thế đấy à?”
*BỐP*
Hạ thẳng tay giáng xuống mặt Vy cái tát không chút thương xót. Vy ngã vật xuống sàn, tay ôm bên má đỏ rực.
“Cái tát này là để cậu tỉnh lại!”
“Cậu…cậu dám đánh tôi!” Vy đứng dậy, lia tay định tát trả lại Hạ. Cô đưa tay giữ lấy cổ tay Vy không mất quá
nhiều công sức. Cô siết mạnh tay Vy, sau đó buông ra và đẩy ngã Vy xuống sàn.
*BỐP*
Một cái tát nữa bên má còn lại.
“Dương Băng Hạ!” Vy hét lên đầy uất ức, nhưng hễ cô đứng dậy lao đến thì Hạ lại đẩy cho cô ngã xuống sàn đau điếng.
*BỐP*
“Đã tỉnh lại chưa?”
Vy tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng rớm nước, cùng với hai bên má đỏ ửng lên trông vô cùng thảm hại.
“Cậu muốn có sức đánh tớ, thì hãy nghỉ ngơi và tự chăm sóc cho tốt vào!”
Hạ lớn tiếng quát. Cô bước nhanh qua Vy và ra ngoài cửa.
*RẦM*
Vy đưa tay ôm lấy bên má vừa bị người
bạn thân đánh, thân người tiều tụy xanh xao từ từ đổ xuống mặt đất. Cô
ngồi thu mình lại một góc, đưa tay ôm lấy hai đầu gối. nước mắt từ đâu
lại chảy ra.
Vy gục mặt xuống, bờ vai run lên từng hồi.
“…Ba ơi…!”
Con mèo lông trắng nhẹ nhàng bước ra
khỏi khe cửa, đôi mắt hai màu nhìn Vy như cảm thông nhưng cũng giống
trách móc. Cô ngồi gục đầu xuống hai đầu gối, bờ vai run run, dưới sàn
nhà chỗ cô ngồi thỉnh thoảng vang lên tiếng “tách, tách”
Như tiếng giọt nước rơi xuống và vỡ tan.
…
Băng Hạ đi nhanh trên đường, như đang
trốn tránh điều gì đó ở nơi mình vừa bước ra. Bàn tay vừa đánh cô bạn
thân vẫn còn hơi rát, chắc chắn đôi má của Vy còn rát hơn nhiều.
Hạ nắm chặt tay lại, cắn môi rảo bước nhanh trên con phố đông người.
Thực lòng mà nói, cô nào có muốn phải ra tay. Nhìn khuôn mặt và bộ dạng của Vy, cô đã xót xa lắm rồi, để giơ
được tay lên và tát Vy, trong lòng cô cũng như có cái gì đó đang cào xé
không ngừng. Nó thôi thúc cô phải cúi xuống đỡ bạn, nhưng lòng kiêu ngạo đã chẳng cho cô làm việc đó. Chính Vy mới là người sai, cho dù cô ấy có buộc tội cô là bất hiếu, hay vô cảm cô cũng chẳng màng, có điều là bạn
thân bao nhiêu năm, tình cảm chẳng có thứ gì có thể sánh bằng, đến lúc
nóng giận cũng có thể thốt ra những lời làm đau lòng người như thế…
“Băng Hạ! vốn dĩ trước giờ cậu vẫn là loại gái rẻ tiền thế đấy à?”
Hạ thở hắt, nhắm mắt lại.
…Quả thực là cần cô đánh cho tỉnh lại đây mà.
Sờ tay vào túi áo, Hạ lấy ra chiếc điện thoại.
[Alô?]
“Nhật Long, tôi Băng Hạ đây.”
[Có chuyện gì thế?]
“Bảo Vy đang không được ổn lắm. Anh đến giúp cậu ấy giùm tôi”
[Không ổn ư? Cô ấy bị làm sao?]
Khỏi cần nhìn cũng biết mặt Long gần
biến sắc. mấy ngày hôm nay anh lo cho Vy mất ăn mất ngủ, hôm nào cũng
gọi điện hỏi tình trạng của cậu ấy như thế nào, có tiến triển hơn chưa.
Anh ta mà biết cô vừa làm gì Vy, không biết chừng sẽ xé xác cô ra mất.
“Anh đến mau đi.”
[…Tút tút tút…]
Chiếc điện thoại được trả lại túi áo, Hạ thở nhẹ, trong lòng có an tâm hơn một chút. Bảo Vy những lúc như thế
này vẫn có được một người tốt như thế luôn bên cạnh, khiến Hạ mừng thay.
Ánh đèn đường vàng vọt rải đều trên con
đường trải nhựa, từng hạt mưa phùn lất phất bay gợi cảm giác giá lạnh tê tái giữa đêm đông phút chốc trở nên tĩnh lặng.
“Băng Hạ, từ giờ, con sẽ là chị của Bảo Vy, hai đứa phải thương yêu nhau đấy nhé!”
Hạt mưa lóng lánh đậu trên mái tóc như những viên trân châu nhỏ xíu trong suốt.
Đánh em, cũng như đang đánh vào chính trái tim của chị.
…
Ánh đèn xanh đột ngột chuyển sang đỏ, Hạ bình thản đứng dựa người vào cột đèn giao thông đợi. bước đến và dừng
lại bên cạnh cô là một bà lão lưng đã hơi còng, mái tóc bạc phơ giấu
trong chiếc mũ len được đan tay cầu kì và kiểu cách. Làn da trắng như
sáp, dưới ánh đèn đường cũng ngả vàng, bà cầm trên tay cây gậy bóng
loáng chống xuống đất.
Không hiểu sao, Hạ bỗng cảm thấy người
bà lão này như tỏa ra một sự cao quý sang trọng lạ thường, dẫu trên
người chẳng có lấy một thứ trang sức hay một thứ gì đặc biệt để chứng tỏ bà là quý tộc hoặc là một cái gì đại loại thế.
Đèn chuyển sang màu xanh, Hạ thôi nhìn bà lão, đứng thẳng dậy và chuẩn bị sang đường.
“Này cô gái…”
Hạ quay lại, bà lão đang nhìn cô mỉm cười phúc hậu.
“Bà gọi cháu ạ?”
“Mắt ta đã kém lắm rồi, cháu có thể làm ơn đưa ta sang đường được chứ?”
Hạ không một giây suy nghĩ, tiến lại và đỡ lấy tay bà.
Con đường không quá đông đúc xe cộ nên
cũng chẳng có khó khăn gì cho việc đưa bà lão qua đường. Có điều, Hạ lại cảm thấy ở bà một điều kì lạ nữa khi đưa bà ta đi. Bước chân của bà lão rất vững chãi và nhanh nhạy, thậm chí còn bước nhanh hơn cả Hạ, cô nhíu mày nghi hoặc rằng bà ta thực ra dư sức qua được chứ chẳng cần thiết
phải nhờ cô hay bất kì người trẻ nào khác.
Bước chân lên vỉa hè, bà lão cười tươi
nhìn Hạ đầy cảm kích, cô gật nhẹ đầu quay lưng bước đi. Thôi thì miễn là đã làm tròn trách nhiệm, việc bà ấy thực ra có cần sự giúp đỡ hay không cũng là việc của bà ấy, cô cũng chẳng cần thiết phải quá quan tâm để
làm gì. Một số người già thỉnh thoảng vẫn ỷ lại vào những người trẻ, vì
họ không muốn phải làm một mình cô đơn chăng?
Một chiếc Mercedes đen bóng như ánh lên
sắc vàng chói dưới ánh đèn đường, đỗ xịch lại ngay đằng sau bà lão đang
nhìn về phía Băng Hạ đến khi khuất bóng.
Cánh cửa bật mở, một người đàn ông to cao mặc comle đen cùng cặp kính màu đen bước ra, cúi đầu.
“Lão phu nhân.”
Bà lão quay mặt lại, khuôn mặt đanh lạnh nhanh nhẹn bước vào chiếc xe hơi.
“Cô gái đó là ai thế ạ?” Người đàn ông ngồi vào xe sau bà lão phu nhân, cất giọng ồm ồm.
“Ta không biết.”
“…”
“…Nhưng mắt cô ta màu xám. Rất quen.”
Chiếc xe lao vụt đi, biến mất nhanh gọn sau ngã tư đường.
Phía sau cặp kính lão khiến những người
già tưởng chừng như lẩm cẩm thêm ấy, là đôi mắt màu xanh ngọc bích nhàn
nhạt đầy vẻ tinh anh khác thường.
…
Vặn chốt, mở cửa. Đèn trong nhà vẫn
sáng. Hạ hít một hơi rồi bước vào, thân người cô như mang theo hơi lạnh
của cả mùa đông khiến căn phòng cũng lạnh theo.
Cái cô nhìn về đầu tiên, đó là phòng
ngủ. Cánh cửa không đóng, chỉ khép hờ. Cô đặt túi đồ vừa mua xuống bàn
rồi lặng lẽ tiến lại gần.
Bảo Vy đang nằm ngủ, tấm chăn màu hồng
nhạt ôm lấy thân người mỏng manh nhỏ nhắn. Hai bên má còn hằn nguyên dấu bạt tai đỏ ửng, Hạ cắn môi, trong lòng bỗng trào lên không ngừng cảm
giác hối hận.
“Hai người đánh nhau đấy à?”
Long ngồi bên mép giường, nhìn Hạ bằng
ánh mắt phẳng lặng bình thản. chắc chắn anh đã thấy vết tát trên mặt Vy, nhưng không hề tỏ ra giận dữ.
“Không. Là em đánh cậu ấy.”
Long nhìn Vy, trên má loang lổ những vệt nước mắt khô cứng. đương nhiên anh cũng cảm thấy xót xa, thế nhưng Hạ
và Vy thân thiết đến thế, đánh nhau được cũng phải có lý do.
Hơn nữa, cả hai đều đã rơi vào hoàn cảnh bế tắc và đáng thương. Anh chẳng có tư cách và quyền gì để nổi giận với Hạ.
“Muộn rồi, anh về đây. Chăm sóc Vy cẩn
thận nhé.” Long đứng dậy “Cho dù có chuyện gì cũng hãy nhớ rằng mình đã
từng yêu thương nhau như thế nào.”
Hạ im lặng, nhắm mắt quay đi. Long tiến đến gần, vuốt nhẹ lên gò má của Vy.
“Anh về nhé, em ngủ ngon.”
Anh cúi xuống, đặt lên trán Vy một nụ hôn nhẹ.
Mưa…ngoài cửa vẫn lất phất bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT