Đôi khi ta cần nghĩ thoáng hơn một chút, vì tình yêu thương của người khác dành cho ta không phải chỉ một chốc một lát là có thể thấy được. Nó có thể cần cả một đời người.

Phong cười nhởn nhơ, anh nheo mắt lại như đang chói nắng, dẫu rằng cái nắng mùa đông có cũng như không.

“Không có trái tim làm sao mà sống được chứ.”

Cô im lặng, đưa lon Coca lên miệng uống. Mùa đông, uống nước với nhiệt độ thường đã lạnh, vậy mà tên này còn mua nước ngọt ướp. Muốn viêm họng hay sao.

“Này, em thấy tôi thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

“Những gì em thấy về tôi ấy”

Băng Hạ quay lại nhìn Phong, cô đưa mắt từ trên xuống dưới như đang xem xét anh, rồi nhướn mày.

“Hai mắt, một mũi, một miệng, hai tai.”

Anh phì cười “Không phải cái đó!”

“Hai tay hai chân”

“Chứ chẳng lẽ một tay một chân?”

“Vậy anh muốn biết gì?” Cô lại nhướn mày. Đối với những người toàn diện, từng bộ phận trên mặt đều đẹp một cách hoàn hảo, thì đến việc đơn giản là nhếch môi cũng khuynh nước khuynh thành. Băng Hạ đây cũng thế, không rõ cô có biết mình khi nhướn mày mang một nét đẹp rất lạ hay không, mà rất hay có thói quen đó.

Hàn Phong chau mày nằm ngả lên đống là vàng khô đanh.

“Thực ra thì không phải ai khi yêu cũng cần lý do”

Hạ ngừng uống, quay lại nhìn Phong với ánh mắt kỳ lạ.

“Một chàng trai hoàn toàn có thể lên giường với một cô gái nếu cô ta đẹp” Phong đưa lon bia lên miệng “Nhưng để yêu, thì lại khác”

Hạ khẽ nhún vai như đã hiểu. Cô bình thản quay lại với lon nước có ga làm tê tê đầu lưỡi.

“Và một chàng trai khi yêu, có thể thay đổi một cách đáng nể vì người anh ta yêu”

Phong đặt lon bia đã rỗng không xuống đám lá khô nghe sột soạt, tiện tay với thêm lon bia nữa trong túi.

Mở nắp, đưa lên miệng.

“Tôi đã từng nói chúng ta làm bạn” Anh xoay xoay lon bia mới trong tay, hơi bóp lệch nó.

Cô im lặng.

“Và tôi cũng đã nói rằng tôi yêu em” Phong quay lại nhìn cô, trong đôi mắt xanh ngọc như thắp lên hai đốm lửa đỏ hồng, nồng nàn một cách ma quái dị thường. “Cho dù em không thích tôi, cho dù em nghĩ xấu về tôi. Nhưng đừng ghét tôi nữa, có được không?”

Lon Coca trên tay Hạ chợt lạnh ngắt.

“Những tình cảm người khác dành cho em, có thể từ chối nhận nó. Nhưng cũng không nên ghét người ta, có phải không?” Anh tiếp tục nói “Bởi vì họ đã dành một phần trái tim họ cho em, vậy nên không đáng để em thù ghét”

Một cơn gió đông lạnh ngắt lướt qua, mấy chiếc lá vàng khẽ tung mình theo cơn gió, xoay xoay vài vòng rồi đáp xuống đất.

Cô hơi ngẩn người.

Đôi mắt xanh mà cô luôn nhìn thấy nó chứa đựng sự đùa cợt nhàn nhã, giờ đây hiện lên vẻ chân thành và chân thực, khiến trong lòng cô có chút xao động.

Suy cho cùng thì, cô cũng không nên ghét anh.



Bước đi trên hành lang vắng lặng, tiếng bước chân cô đọng lại nghe không mấy khó chịu.

“Đợi ở đây nhé, tôi đi vứt rác” Phong cười, giơ chiếc túi đựng mấy lon nước rỗng không vừa được hai người thanh toán, sau đó bước nhanh về cuối hành lang.

Băng Hạ nhìn theo bóng anh được ánh nắng in hằn thành vệt bóng dài trên mặt đất.

Một cách không chủ định, cô quay sang bên và được màu xanh cỏ úa của cánh cửa đóng im ỉm bên cạnh thu hút. Bên trên nó có cái bảng nhỏ màu xanh, chữ trắng.

PHÒNG NHẠC CỤ.

Cô hiếu kì, đưa tay vặn nắm cửa mát lạnh. Căn phòng với tường màu nâu nhạt ấm cúng mở ra trước mắt cô.

Quả thực rất thu hút. Căn phòng chứa rất nhiều loại nhạc cụ, từ những cây sáo dài màu vàng tươi với hàng chục cái lỗ nhỏ dọc theo thân đặt trên giá, cho đến những cây đàn guitar các loại xếp thành hàng trên ghế. Phòng này có lẽ để sử dụng cho những đêm văn nghệ của trường, bình thường cũng có vài người vào nên cũng không quá bám bụi.

Góc phòng có hai chiếc đàn Dương cầm nắp đóng, nằm im lìm lặng lẽ. một chiếc màu trắng, một chiếc màu đen. Hai màu đối nghịch nhau nằm cạnh nhau, toát lên vẻ sang trọng và lãng mạn.

Cô tiến đến gần.

Và một thứ khác thu hút cô.

Một chiếc đàn Vilolin đặt trên giá cao. Cô đưa tay lấy xuống, trong ánh mắt sáng lên sự hiếu kì trẻ con. Cây Vĩ Cầm thon nhỏ, kiểu dáng và màu sắc trang nhã, bóng loáng đến mị hoặc. Hạ cầm cây Vĩ lên, khẽ đưa chúng lướt qua từng dây đàn căng mảnh.

Tiếng đàn vang lên.

Ngay cả tiếng đàn cũng thanh mảnh và thánh thót đến lạ, chúng như những cánh bướm sặc sỡ xinh đẹp, bay lượn phiêu du trên không trung. Bàn tay thon dài của Hạ đặt trên cây vĩ mang một vẻ đẹp diệu kì, như chỉ đường dẫn lối cho những nốt nhạc hòa vào không gian. Một màu xanh tươi mát khẽ hiện lên qua tiếng đàn da diết và êm đềm. Cánh đồng cỏ rộng thênh thang ngút ngàn, với màu xanh nhòe đi dưới màu nắng đến lóa mắt, trải dài tít tắp, mở ra trong tâm trí người nghe. Nó mê hoặc bằng một cách nào đó chẳng thể cưỡng lại, khiến lý trí khuất phục và thả hồn trên bãi cỏ xanh tinh khôi nhưng vô thực kia.

Tiếng đàn mang vẻ đẹp dịu dàng và thuần khiết.

Như trong suốt, nhưng lại rất ngọt ngào.

Chậm rãi, tiếng đàn nhỏ dần.

Bờ cỏ xanh biến mất.

Ngay cả cách nó tan biến đi cũng mang sự lưu luyến.

“Không ngờ em cũng biết chơi Violin.”

Hàn Phong từ ngoài cửa tiến vào, giọng nói hơi ngạc nhiên nhưng khuôn miệng lại mỉm cười thích thú. Anh có vẻ rất vui khi mới khám phá ra được một điều nữa từ một cô gái đơn giản nhưng khó hiểu.

Một cách gượng gạo, Băng Hạ đặt chiếc đàn trở về chỗ cũ. Cô đã quên mất rằng Hàn Phong đứng ngoài. Mấy ngày hôm nay cô đã không được đụng đến đàn, trong lòng vô cùng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy cây Violin vô cùng đẹp đẽ như đang mời gọi.

“Em chơi hay thật đấy” Anh khen, tay lấy một chiếc đàn xuống “Thật là đáng tiếc khi đến bây giờ tôi mới được nghe”

“Tôi cũng không có ý định chơi nó cho anh nghe” Cô lãnh đạm cất tiếng.

Anh chau mày “Em vẫn chưa thể dùng cách khác nói chuyện với tôi sao?”

Cô giật mình. bản thân đã quên mất việc cần đối xử khác với Hàn Phong. cô đã định như thế, nhưng môi miệng nó chẳng chịu nghe theo lý trí, ngoài những người thân thiết mà bản thân mình yêu thương, bản tính lạnh nhạt lãnh đạm đã khiến cô có thói quen cộc cằn, luôn phản bác lại những người khác từ lúc nào không hay.

Hàn Phong đột ngột chuyển chủ đề, có lẽ anh cũng hiểu được những ấn tượng xấu về anh của cô sẽ chẳng thể phai nhạt trong một sớm một chiều, huống hồ nãy giờ cũng mới có một lát.

“Tôi biết chơi Violin đấy”

Cô nhướn mày, hơi chút ngạc nhiên.

“Năm 17 tuổi, tôi có tham gia một khóa học về nhạc cụ. và nhạc cụ tôi chọn khi ấy là Vĩ Cầm. học và chơi được một thời gian thì ba tôi bắt tôi sang Hàn Quốc, nên bỏ luôn. Từ đó đến nay cũng lâu lắm rồi, chẳng biết có gượng tay không nữa” Phong mân mê cây đàn.

“Chơi thử đi” Cô chớp mắt nhàn nhã.

“Không được cười nhé?”

Cô gật đầu.

Anh cười, đặt cây đàn lên vai. Cách anh đặt nó cũng hơi lóng ngóng. Hạ đưa tay chỉnh lại, cô nắm lấy tay anh, đặt lên chỗ giữ của cây đàn.

“Phải như thế này mới đúng”

Nhìn khuôn mặt trắng mịn của Hạ ở cự ly gần, Phong thoáng chút hồi hộp. anh gật gù “ừ, ừ” vài cái cho có lệ, nhưng mắt vẫn dán vào đôi má trắng nõn của cô, thực lòng chỉ muốn đặt môi lên đó.

“Chơi đi”

Phong chớp chớp mắt, lóng ngóng kéo đàn.

Tiếng đàn kì lạ vang lên, đúng lúc chiếc cửa sổ sau lưng hai người bật tung, cơn gió lạnh ùa vào khiến cô bất chợt lạnh run, nhưng cũng vừa kịp ngạc nhiên trước tiếng đàn của Phong.

Tiếng đàn anh chơi không thuộc loại nào, nó phóng khoáng, mạnh mẽ, từng nốt ngân và cao độ dứt khoát tuy hơi nửa vời. tiếng đàn nhanh và mạnh, mang vẻ lãng tử đào hoa. Anh như đang dùng chính đôi tay của mình, uyển chuyển vờn những nốt nhạc, vuốt ve và ném nó vào khoảng không rộng bao la.

Anh đã lâu không chơi, nên tiếng đàn mang chút hoang dã và chưa được dèn giũa. Nhưng đôi khi chính những góc nhọn còn nguyên sơ ấy lại mang một nét đặc trưng của sự phóng khoáng và ngông nghênh.

Cô mỉm cười.

Một tiếng đàn khác, nhẹ nhàng hơn, da diết hơn, êm đềm hơn, dịu dàng len lỏi vào những lỗ hổng của tiếng đàn kia. Phong ngạc nhiên nhìn cô, Hạ đang chơi đàn cùng anh. hai tiếng đàn như hòa vào nhau tạo nên một bản nhạc toàn diện nhờ phép bù trừ. Cô dịu dàng, lãng mạn và trầm ấm. anh sôi nổi và phá cách, gai góc.

Tiếng đàn vang lên, như những vũ công, chúng khoác tay nhau cùng khiêu vũ trong không trung. Tiếng đàn “tròn trĩnh” của cô như đang giúp anh dèn giũa những cái gai và góc cạnh.

Cơn gió vẫn thoang thoảng đâu đây, cành Bằng lăng không lá ngoài cửa khẽ rủ xuống như đang nhìn hai con người bên trong qua lớp kính ngăn. Một vài chú chim chậm chân trong chuyến đi tránh rét, dừng lại nơi bậu cửa sổ mà tròn xoe mắt nhìn.

Hạ nhắm mắt lại, văng vẳng đâu đây có tiếng nói.

“…Đừng ghét tôi nữa, có được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play