Những tiết học tiếp theo trôi qua 1 cách chậm chạp như đang trêu ngươi đám học viên mệt mỏi. Cơn nắng trưa nhẹ ko quá gắt cùng những cơn gió mát ùa vào từ các khung cửa sổ, cả 2 như đang hợp sức để ru ngủ những con người trong lớp học. Và dù đã đấu tranh tư tưởng khá ác liệt, đám học viên bên dưới cũng ko đủ sức để chống cự tiếp, đành gục xuống ngủ ngon lành. Cô giáo thì vẫn thao thao bất tuyệt bên trên, ko để ý rằng có ai nghe mình hay ko.

Nhưng ko để uổng phí công sức của cô giáo, ở bàn cuối, 1 nữ sinh ngoan ngoãn vẫn đang chăm chú lắng nghe, tuy ko chép bài gì cả, nhưng có 1 học viên ko ngủ gục trong giờ học của cô cũng là 1 điều hạnh phúc lắm rồi. Nghĩ vậy, và cô lại tiếp tục bài giảng của mình, có phần lan man hơn trước.

Nữ sinh đó là Tiểu Vy.

Thật đáng tiếc vì phán đoán sai lầm của cô giáo, cô nàng này ko ngủ ko phải vì hứng thú với bài giảng này, mà là vì cô ấy đang suy nghĩ về 1 vấn đề đến nỗi ko thể ngủ đc.

Cô đang suy nghĩ về chuyện sáng nay. Lo lắng, sợ hãi, bồn chồn, thấp thỏm là mớ cảm xúc hỗn độn đang hiện diện trong đầu Tiểu Vy lúc này. Thế mà Dương Băng Hạ - kẻ gây ra chuyện, thì lại có thể gục xuống bàn mà ngủ ngon lành đc, xem ra sự lo lắng của cô là thừa rồi!

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng vang lên. Đám học viên bật dậy ngay tức thì ( nhanh thế!), chào cô giáo thật lễ phép, rồi lục đục xách cặp về. Vì đây là hết ca học buổi sáng, nên học viên đc về nhà ăn trưa rồi nghỉ ngơi để tiếp tục học ca chiều. Dù có những học viên nhà khá xa, nhưng đối với những kẻ giàu có thì giữa việc phải ăn những món sơ sài trong canteen với việc về nhà ăn những món sơn hào hải vị, thì đương nhiên họ sẽ chọn phương án 2 mà ko cần suy nghĩ.

_Oa! Đói quá! - Tiểu Vy cắn 1 miếng bánh mỳ rõ to, hút 1 hơi sữa thật dài, khuôn mặt hiện rõ 2 chữ "sung sướng".

Băng Hạ nhíu đôi lông mày thanh tú, nghiêng đầu:

_Thực sự đói vậy sao? Hồi nãy thấy bạn chăm chú nghe, làm mình tưởng bạn nghe giảng cũng thấy "no" rồi.

Tiểu Vy phồng má:

_Nghe thì nghe, mà ăn thì vẫn phải ăn chứ. Bụng mình đang biểu tình dữ dội đòi nạp năng lượng nè. Giờ giải lao lúc trước, vì đụng phải cái tên Thiếu gia gì gì đó, đồ ăn đổ vỡ hết, mình đã kịp ăn đâu?

_Ờ, cũng phải - Băng Hạ gật gù, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhắc Tiểu Vy - Bạn ăn mau đi, rồi chúng ta cùng đi xem qua kí túc xá.

_Ờ ờ - Tiểu Vy "thanh toán" nốt mẩu bánh mỳ cùng với hộp sữa trên tay rồi đi cùng Băng Hạ.

Kí túc xá là khu nhà to lớn nằm đằng sau trường. Vì nhà rất xa, ko tiện việc đi lại, nên 2 cô nàng quyết định ở kí túc xá luôn. Gọi vậy, chứ kí túc xá này chẳng khác nào 1 khách sạn 5 sao, có 2 khu nhà, 1 cho nam, 1 cho nữ.

Khu kí túc xá nữ được sơn màu xanh cỏ úa, là màu ưa thích của Băng Hạ, bên trong có đầy đủ tiện nghi, từ phòng khách cho đến phòng ngủ đều đc bày biện gọn gàng và đẹp mắt.

_Phòng 306 - Băng Hạ nhìn vào từng biển ghi số phòng trên mỗi cánh cửa vừa lẩm bẩm. Đi vòng vèo 1 hồi, cuối cùng 2 cô cũng tìm đc căn phòng của mình.

Tất cả các phòng trong kí túc xá đều đc bày biện giống nhau. Màu chủ đạo là màu trắng. Vì hồi sáng 2 cô đi học khá muộn nên vali phải gửi ở phòng bảo vệ chưa kịp mang vào. Tiểu Vy nhảy lên chiếc giường ( cũng mảu trắng) trong phòng ngủ, miệng ko ngừng reo lên thích thú như đứa trẻ đc nhận quà:

_Học viện Thánh Huy, tôi yêu người! Phòng kí túc xá mà lộng lẫy thế này, ko uổng công mình đã cố gắng dành đc cái học bổng đó!

Băng Hạ ko nói gì, chỉ khe khẽ lắc đầu. Quả thật ở 1 nơi sang trọng như thế này ko còn gì để phàn nàn, nhưng với bản tính hay cảnh giác với những thứ gì mới mẻ sẽ hứa hẹn cô phải mất 1 thời gian khá dài mới thích nghi đc cuộc sống ở nơi đây.

_Oa! Trong phòng tắm có cả nước nóng!

_Trong bếp có cả tủ lạnh luôn này!

_Bộ bàn ghế này êm thật!

_Ôi! Tivi, bàn học, máy lạnh, lò sưởi, thứ gì cũng có! Đây quả là thiên đường! - Tiểu Vy vừa đi tham quan khắp căn phòng vừa tiếp tục bài ca "Tuyệt vời" của mình.

Băng Hạ bước đến bên khung cửa sổ, chậm rãi vén tấm rèm lên. Phòng của 2 cô nằm ở tầng 3, nên khi nhìn qua cửa sổ, Băng Hạ vẫn có thể nhìn thấy ở phía xa xa......

Một đồng cỏ xanh mướt, trải rộng tít tắp

Những đám mây bồng bềnh, nhẹ nhàng bay, soi xuống dưới mặt hồ phẳng lặng

Một nơi yên bình, một nơi như dành riêng cho Băng Hạ...

Cô mỉm cười, tuy ko muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, nơi này, quả thật giống 1 thiên đường......

Quay lại với chiếc giường, Tiểu Vy đã yên vị trên đó mà ngủ từ bao giờ rồi.

_Đúng là........! - Băng Hạ nằm xuống bên cạnh Tiểu Vy. Nhiều lúc cô cũng mong muốn có đc sự hồn nhiên, ngây thơ, vô lo vô nghĩ của cô bạn này, nhưng có lẽ ko đc. Vì

trong con người cô cũng có 1 sự hồn nhiên như thế, ngây thơ như thế, thuần khiết như thế, nhưng nó đã............

Chết rồi.........!

Băng Hạ khép lại 2 hàng mi dày, cơn buồn ngủ chập chờn ùa về, vây lấy cô nhanh chóng.

Một đám tang........

2 bên nhà tang lễ xếp đầy các vòng hoa, kẻ ra người vào, mỗi người 1 tâm trạng.

Có người thương tiếc thật sự, có kẻ chỉ là giả tạo.

Trên bàn thờ, có 2 bức ảnh, hình như là 1 đôi vợ chồng. Người chồng khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng trên môi lại nở 1 nụ cười hiền.

Người vợ rất xinh đẹp, cô có đôi mắt bi thương, ướt át, gương mặt toát lên 1 vẻ kiêu sa, cao quý.

Và.........

2 vợ chồng họ còn rất trẻ.

Bên dưới 2 cỗ quan tài, quỳ bên cạnh là 1 bé gái, rất xinh xắn, đôi mắt to tròn, làn da trắng muốt, nếu ko mặc đồ tang chắc mọi người sẽ tưởng lầm cô bé ấy là 1 thiên sứ xuống trần đưa linh hồn của 2 vợ chồng này về cõi vĩnh hằng. Nhưng ko phải, cô bé ấy là con gái của cặp vợ chồng này. Bé gái ấy cứ nhìn những người đi ra đi vào bằng 1 vẻ bình thản đến kì lạ. Ko khóc. Ko 1 giọt nước mắt. Gương mặt hoàn toàn lạnh lùng, vô cảm.

_Đồ quỷ dữ, ba mẹ chết mà mà ko có lấy 1 giọt nước mắt tiễn đưa sao? Mày là loại con gì vậy?

_Ác quỷ đầu thai làm người, tại sao nó ko chết đi mà ba mẹ nó lại chết chứ?

_Ma quỷ mang đến xui xẻo thì có, chứ thiên thần gì?

_Ác quỷ..................!!!!!!!!!!!!!!!!!

_Ác quỷ..................!!!!!!!!!!!!!!!!!

_Ác quỷ..................!!!!!!!!!!!!!!!!!

_Không!!!!!!!!! - Băng Hạ hét lên, ngồi bật dậy, mồ hôi thấm ướt hết cả gối.

_Là mơ sao? - Băng Hạ tự hỏi, rồi thở phào nhẹ nhõm. Đã 8 năm rồi, cơn ác mộng đó vẫn đeo đuổi cô, kết thúc chỉ bằng 2 từ "Ác quỷ" nhưng nó như 1 đòn tâm lí giáng mạnh vào trái tim bé nhỏ của cô lúc 8 tuổi ấy...

...........Và cả bây giờ.........

Băng Hạ lê từng bước chân mệt mỏi vào phòng tắm. Vặn vòi nước xả ra thật mạnh, cô đưa tay hứng rồi hất lên mặt mình. Đứng thẳng lên, nhìn vào mình trong gương. Đó là cô sao? Băng Hạ cười nhạt, bất giác đưa tay lên sờ vào tấm gương. Trong gương là 1 cô gái xinh đẹp, nhưng lại vô hồn, ko có lấy 1 chút sức sống. Khuôn mặt lúc nào cũng chỉ có 1 biểu cảm duy nhất, ko vui, ko buồn, trơ lì như gỗ đá.

Có người gọi cô là thiên thần.

Có người gọi cô là ác quỷ.

Cô ko lấy gì làm thích thú khi người ta gọi mình là thiên thần, và cũng chẳng bao giờ khóc thét lên khi người ta gọi mình là ác quỷ. Với cô, suy cho cùng thì đó cũng chỉ là 1 cái tên, chẳng quan trọng. Huống hồ, cô còn tin rằng mình là 1 ác quỷ, 1 ác quỷ đội lốt thiên thần cơ mà.

Cô bật vòi hoa sen lên, để dòng nước lạnh tuôn xối xả vào người. Nước lạnh giúp cô tỉnh táo hơn, và đặc biệt là ngay lúc này, nó giúp cô xua đi nỗi sợ hãi về cơn ác mộng khi nãy.

..................

Sân trường Thánh Huy

Nắng chiều vàng ươm phủ lên cảnh vật. Từng chiếc xe oto bóng loáng kéo nhau đi vào rồi lại đi ra ko ngớt. Vì Thánh Huy là trường dành cho cô cậu ấm, nên cổng trường khá rộng, đủ cho

3 hàng oto đi song song, chứ nếu sáng nào cổng trường cũng tắc nghẽn và sân trường thì quá tải giống như những trường khác, thì ko biết các bảo vệ của trường sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian để giải tỏa cái đống oto chiếm diện tích này đây.

Băng Hạ bước về lớp 10A3, đầu óc đã tỉnh táo hơn. Lúc ngủ dậy, cô ko thấy Tiểu Vy đâu, chắc cô nàng lại lon ton đi làm quen với bạn mới đây mà. Tiểu Vy lúc nào cũng vậy, thân thiện đến mức khó hiểu.

Băng Hạ vừa bước vào lớp, tất cả các học viên trong lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác, dè chừng, xa lánh cô như dịch bệnh. Một vài cái nguýt sắc lẻm chiếu về phía Băng Hạ. Cô nhếch môi tạo thành 1 nụ cười khinh bỉ lẫn thách thức, vẻ kiêu ngạo phơi bày ra thấy rõ.

_Chuyện mới xảy ra lúc sáng mà bây giờ đã tỏ thái độ rồi sao? Xem ra trình độ nhiều chuyện của học viên học viện Thánh Huy này cũng ko phải loại tầm thường.

Sau khi cất nụ cười ngạo mạn vừa rồi đi, Băng Hạ bình thản ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vy - lúc này đang ngồi nói chuyện với cô bạn bàn trên. Thấy Băng Hạ, Tiểu Vy liền quay lại:

_Mình định gọi bạn dậy, nhưng thấy bạn ngủ say qua nên thôi. Ngủ ngon ko?

_Ừm, cũng ngon. - Băng Hạ đáp hờ hững.

_À, đây là Hạ Tiểu Nhã, ngồi bàn trên bọn mình.

Băng Hạ liếc nhìn Tiểu Nhã, một cô gái ko có gì nổi bật. Tết tóc 2 bên, đeo 1 chiếc kính gọng đen che gần hết khuôn mặt, trên nền da ngăm ngăm đen có vài chấm tàn nhang rất rõ. Một tiểu thư đài các sẽ ko bao giờ để ngoại hình của mình trông xấu xí đến vậy. Chắc Hạ Tiểu Nhã đến đc học viện Thánh Huy này cũng giống như Băng Hạ và Tiểu Vy, do học bổng.

_Chào! - Băng Hạ mỉm cười nhạt nhẽo rồi gục đầu xuống bàn, không ngủ, nhưng cô không thích nói chuyện với những học viên của học viện này, cho dù đó có là 1 người thuộc tầng lớp "thường dân" giống như cô và Tiểu Vy đi nữa.

_Ừm.......Chào.....! - Tiểu Nhã lắp bắp trả lời.

_Dương tiểu thư, Triệu tiểu thư, 2 tiểu thư đã đi tham quan trường chưa? - 1 giọng nói chua ngoa vang lên, 2 tiếng "tiểu thư" đc người đó cố gắng kéo dài ra, ko hề che đậy ý mỉa mai của mình.

Băng Hạ ngẩng đầu dậy.

_Ha! Ra là tiểu thư Vương Ngọc Bảo Yến đã có ý tốt hỏi thăm. Chúng tôi còn phải xuống thư viện tìm đọc sách, học bài, chứ đâu có phải lúc nào cũng có thời gian rảnh rong chơi đây đó như Vương tiểu thư. Là những người vào học ở đây nhờ kiến thức, đương nhiên sẽ phải khác với những người dùng tiền để vào đây, còn đầu óc rỗng tuyếch rồi.

Một cú phản đòn ngoạn mục, những người xưa nay ghét Bảo Yến đều che miệng cười. Nói thế chẳng khác nào nói Bảo Yến "dùng tiền để vào đây, còn đầu óc rỗng tuyếch" đó sao?

Băng Hạ nhướn đôi lông mày lá liễu lên nhìn người con gái đang tức sôi máu trước mặt. Bảo Yến nghiến răng, 2 tay nắm chặt vào nhau như muốn bật máu đến nơi. Với bộ móng tay ấy thì nếu nắm chặt thêm 1 lúc nữa sẽ bật máu thật đấy.

"Vương Ngọc Bảo Yến, tôi đã ko đụng đến cô, là do cô thích gây sự nên phải chịu hậu quả đó nha."

Tất cả học viên trong lớp đều im lặng chờ đợi xem Bà La Sát Bảo Yến sẽ dạy dỗ học viên mới này như thế nào, vì từ trước đến nay, kẻ thích bắt nạt người khác trong lớp 10A3 ngoài đại tiểu thư của Vương gia ra thì ko còn ai khác.

Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, cắt ngang cuộc gây gổ của 2 cô gái. Mọi người ổn định chỗ ngồi, Bảo Yến cũng hậm hực ngồi xuống, ko quên "tặng" cho Băng Hạ 1 cái lườm như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn Băng Hạ, cô chỉ mỉm cười, loại tiểu thư chỉ biết kênh kiệu và mang người khác ra làm trò đùa như Bảo Yến mà cũng mơ tưởng đến chuyện có thể chạm vào 1 sợi tóc của cô sao? Ảo tưởng quá rồi.

_Cái gì? Ko phải là con nhà giàu?

Hạo Thiên khẽ nhíu mày. Thật đáng ngạc nhiên, kẻ hồi sáng nay dám hắt nước vào áo anh lại là 1 học viên vô danh, ko tên ko tuổi. Vậy mà dám làm chuyện to gan như thế, có vẻ học viên của Thánh Huy bây giờ ko còn biết trời đất ở đâu nữa rồi.

_Vâng. Cô ta là Dương Băng Hạ, học viên mới. Học lớp 10A3. Đến từ học viện Thiên Hòa với điểm số tuyệt đối.

Hạo Thiên sững lại vài giây. Học viên chuyển từ nơi khác đến Thánh Huy do học bổng xưa nay ko phải là ít, có điều với điểm số tuyệt đối thì chưa thấy bao giờ.

Khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng vô cùng quyến rũ nhưng đầy tà mị, Hạo Thiên ngả người ra sau, 2 tay tì lên thành ghế.

_Định cho cô ta sống ko bằng chết nhưng xuất sắc thế này, xem ra ta phải chăm sóc theo cách khác mới đc.

...............

5 tiết học tiếp theo trôi qua khá là nhẹ nhàng, vì đám học viên trong lớp chẳng cần làm gì ngoài công việc duy nhất là.......ngủ. Băng Hạ ngồi tựa người ra sau ghế, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi có 1 cây bằng lăng tím đang ngự trị. Đôi mắt đen trong suốt của cô như nhìn mọi thứ, mà cũng như ko nhìn gì cả. Cô giống như đang tự tạo cho mình 1 tấm kính để ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nhưng để làm gì? Cái thế giới cô đang sống trong đó, nó đc xây dựng bằng sự dối trá và chết chóc, còn tình cảm ư? Cũng là dối trá cả thôi. Kẻ đi tin vào tình cảm là kẻ ngốc nghếch.

Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, ko tiếp tục thử thách sức chịu đựng của các học viên nữa. Sân trường lại đc dịp chật cứng bởi những chiếc xe oto sang trọng tấp nập ra vào.

Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, đỏ rực cả 1 vùng trời. Băng Hạ đi bộ về kí túc xá, còn phải qua phòng bảo vệ lấy vali nữa, Tiểu Vy thì xuống thư viện rồi. Mệt thật! Mới ngày đầu tiên đã xảy ra ko biết bao nhiêu chuyện. Ko biết những ngày tiếp theo có yên ổn ko đây.

Vừa kết thúc suy nghĩ thì đôi mắt Băng Hạ mở to hết cỡ khi cô nhìn thấy ở phía xa xa, khuất sau bức tường của kí túc xá nam, có 1 đôi nam nữ đang có màn "khóa môi" nhau thật nóng bỏng. Giữa cái thời tiết se se lạnh của mùa thu như thế này, thật là biết chọn thời điểm.

"Trường chuẩn quốc tế mà cũng có cảnh này sao?", Băng Hạ cười khinh bỉ, rồi quay gót bước đi, ko may vấp phải 1 hòn đá. Tiếng động phát ra tuy nhỏ nhưng cũng đủ để 1 trong 2 nhân vật chính quay lại. Chàng trai nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, còn cô gái kia thì khó chịu ra mặt, đương nhiên rồi, vì Băng Hạ vừa vô tình phá vỡ giây phút riêng tư nóng bỏng của 2 người họ mà.

Băng Hạ quay lại, cười nhạt:

_Xin lỗi đã làm phiền. Hai người cứ việc tiếp tục, tôi ko cản.

Mắt chàng trai kia ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua như 1 cơn gió rồi lại trở về với vẻ lạnh băng khi nãy.

Băng Hạ lại quay lưng bước đi, bỗng 1 giọng nói uy quyền vang lên khiến cô bất giác khựng lại mà ko thể bước tiếp:

_Đứng lại đó cho tôi.

_Đứng lại để xem màn kịch đáng xấu hổ của 2 người ak? Xin lỗi, tôi còn có lòng tự trọng. - Băng Hạ hơi khó chịu.

Cô gái im lặng nãy giờ cuối cùng cũng cất lên chất giọng điệu đà, ẻo lả của mình:

_Dám nói với Thiếu gia như thế, cô ko muốn sống nữa ak?

Băng Hạ thoáng bất ngờ. Vì trời chập choạng tối, cộng thêm 2 người đó lại đứng hơi khuất sau bức tường, nên cô ko thể nhận ra chàng trai này là người con trai có khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ bị cô hất nước vào người lúc sáng. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, vẻ đẹp đó lại tăng thêm phần quyến rũ và nguy hiểm.

Thiếu gia thì sao chứ? Làm những chuyện như thế này thì Thiếu gia cũng giống những tên con trai khác mà thôi. Hoàng đế của Thánh Huy? Suy cho cùng thì cũng chỉ là kẻ ăn chơi trụy lạc giống như đám con nhà giàu theo học ở đây cả.

Hạo Thiên vẫy tay có ý muốn cô gái kia rời khỏi đây, tuy hơi bất mãn, nhưng vẫn phải làm theo. Cô gái ấy bỏ đi, ko quên để lại cho Băng Hạ 1 cái lườm sắc lẻm.

"Lại chiêu cũ, ánh mắt ko thể giết người đc đâu." Băng Hạ vòng tay trước ngực, nụ cười nửa miệng lại đc dịp xuất hiện trên gương mặt cô.

Hạo Thiên bước tới gần Băng Hạ, nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là sự cảnh giác đc nâng cao rõ rệt.

_Chúng ta lại gặp nhau rồi, chuyện hồi sáng cô còn chưa đền áo cho tôi. - Đáy mắt Hạo Thiên ánh lên vẻ gian tà, nhưng giọng nói thì vẫn thế, pha lẫn băng tuyết.

_Tôi chỉ làm theo lời thuộc hạ của anh, đó là lau sạch vết bẩn trên áo anh mà thôi. - Băng Hạ nghiêng đầu trả lời, khuôn mặt "ngây thơ vô tội" hết sức.

_Lau sạch vết bẩn mà để áo tôi ướt hết. Là con gái mà hậu đậu thế à?

_Thì sao chứ? Tôi hậu đậu hay ko thì có liên quan đến nền hòa bình thế giới sao?

_Ko liên quan đến nền hòa bình thế giới nhưng liên quan đến tôi. Để tôi dạy dỗ cô thay cho mẹ cô nhé?

Vừa dứt câu nói, Hạo Thiên đưa tay kéo Băng Hạ vào lòng mình, tay phải khống chế 2 tay của cô, còn tay trái thì luồn qua mái tóc, ghì chặt đầu cô lại. Và......

Đặt lên môi cô 1 nụ hôn................

Băng Hạ mở to đôi mắt nhìn Hạo Thiên trân trối. Anh ta đang làm cái quái gì vậy?

Dạy dỗ? Có kiểu dạy dỗ thế này sao?

Hạo Thiên đang hôn Băng Hạ. Tuy chỉ là một nụ hôn thoáng qua nhưng cũng đủ để kẻ hôn trong phút chốc bị lạc vào mê cung của sự đê mê, say đắm, và kẻ "bị" hôn thì bất ngờ đến nỗi ko nói đc lời nào.

_Sao ko tát tôi? - Sau giây phút sa ngã, Hạo Thiên rời đôi môi ngọt ngào của Băng Hạ, nhướn mày hỏi. Bình thường khi một cô gái bị cưỡng hôn, sẽ ko ngần ngại mà "tặng" cho chàng trai ngang ngược kia một cái tát thật mạnh, nhưng Băng Hạ thì ko như thế, ngay cả lúc bị Hạo Thiên hôn, cô thậm chí còn ko giãy dụa, cứ đứng im như pho tượng cho Hạo Thiên mặc sức muốn làm gì thì làm. Điều này khiến tận sâu trong lòng Hạo Thiên gợn lên một chút coi thường. Hóa ra những ánh mắt khinh bỉ, những hành động chống đối của Băng Hạ chỉ là giả tạo, và thứ cô thực sự muốn là đây?

Băng Hạ thì cứ đứng im như đá, đôi mắt trân trối nhìn Hạo Thiên ko chớp. Quả thật cô ko ngờ rằng tên Thiếu gia này lại làm như thế với cô, kẻ mà hồi sáng đã hủy hoại hình tượng hoàn hảo của anh trước mắt những nữ nhân trong trường. Thật ko thể ngờ đc mà.

Sau khi nghe câu nói vừa rồi của Hạo Thiên, đôi mắt Băng Hạ thu hẹp lại, đồng tử giãn ra, khóe môi nhếch lên, lại một nụ cười nửa miệng.

_Tôi ko muốn làm bẩn tay mình.

Băng Hạ nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi quay gót bỏ đi, ko quên để lại một câu.

_Tôi ko giống những nữ nhân đầu óc đơn giản trong học viện này đâu, nhớ cho rõ. Anh càng làm vậy chỉ làm cho tôi thêm khinh thường anh mà thôi. Hoàng đế? Thiếu gia? Toàn hư danh cả.

Chờ cho bóng Băng Hạ khuất dần sau hàng cây rậm rạp, Hạo Thiên nở một nụ cười, cái ý nghĩ coi thường Băng Hạ lúc trước bỗng chốc tan biến.

"Lần đầu tiên có người đc ta hôn mà lại tỏ thái độ như vậy. Thú vị thật!"

_Bạn đi du lịch ở đâu về vậy?

Vừa thấy Băng Hạ từ cầu thang máy bước ra, Tiểu Vy khẽ nhăn mặt cười khổ. Sau giờ học, cô lên thư viện kiếm mấy cuốn sách tham khảo về đọc, dặn Băng Hạ qua lấy vali rồi về trước. Cô đi đã hơn 1 tiếng, vậy mà khi về nhà thì vẫn chưa thấy bóng dáng Băng Hạ đâu, gọi điện thì tắt máy, cô thực sự ko thể đoán nổi cô nàng này đã đi mấy vòng quanh trường mà giờ vẫn chưa thấy ló mặt về nhà.

_Xuống canteen nạp năng lượng_Băng Hạ trả lời cụt lủn rồi mở cửa vào nhà.

Tiểu Vy khẽ lắc đầu thở dài, ko biết kẻ nào lại động đến cô bạn lạnh lùng của cô đây.

Băng Hạ chạy ngay vào phòng tắm, xả nước thật mạnh rồi dùng mu bàn tay quệt mạnh vào môi. Cô muốn rửa trôi tất cả những thứ gì còn sót lại. Đến khi trên đôi môi anh đào của cô xuất hiện 1 đốm máu nhỏ, cô mới dừng công việc này lại.

Bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, Băng Hạ ngồi xuống chiếc gương chải tóc. Nghĩ lại chuyện hồi tối, cô chải tóc mà cứ như dứt từng cọng đi vậy. Tiểu Vy thấy Băng Hạ ko biểu hiện sự tức giận qua khuôn mặt, nhưng lại trút vào mái tóc, cô khẽ mỉm cười kín đáo, bước tới gần Băng Hạ.

_Kẻ to gan nào dám chọc giận tỉ tỉ vậy?

_Không._Băng Hạ trả lời mà ko quay đầu lại.

_Câu trả lời vừa rồi tố cáo bạn rồi đó. Ko bực mình thì ko bao giờ bạn nói với mình như vậy._Tiểu Vy mỉm cười đắc thắng. Làm bạn với nhau lâu như vậy chẳng lẽ cô lại ko hiểu Dương Băng Hạ ư?

_1 tên điên._Băng Hạ ko thay đổi sắc mặt, cô để lược xuống và bật máy sấy, sấy khô tóc.

_Tên điên đó làm gì bạn?_Tiểu Vy ko kiềm nổi tò mò mà hỏi thêm.

Ko muốn nói cho Tiểu Vy nghe và cũng ko biết nói như thế nào, Băng Hạ ngước nhìn lên đồng hồ, nói nhẹ nhưng đầy hàm ý.

_Muộn rồi đấy.

Tiểu Vy biết cô bạn thân đang muốn lẩn tránh, liền đứng dậy, bĩu môi, ngúng nguẩy bước về phía phòng tắm, trông dáng đi của cô nàng thật buồn cười.

Băng Hạ thở dài, cất máy sấy đi, rồi nằm lên giường, 2 mắt xoáy sâu vào trần nhà.

Tuy rất tức giận.........nhưng quả thật lúc ấy..........môi cô có chút gì đó tê tê, giống như có 1 dòng điện chạy qua người vậy. Có chút gì đó.........cuốn hút..........mê đắm.....và........

Ngọt ngào............

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play