Tiết học trôi qua nhanh chóng, vì hơn nửa thời gian cô giáo đã dành cho lớp làm quen với học viên mới.

REENG..........REENG..........Chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên. Kết thúc màn chào hỏi máy móc, cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ.

_Băng Hạ, xuống canteen đi!- Tiểu Vy vừa cho sách vào cặp vừa nói.

_Biết ở đâu không?_Băng Hạ nhướn mày. Đúng như dự đoán, Tiểu Vy lắc đầu rất "ngây thơ".

_Thế mà cũng rủ!- Băng Hạ nói rồi lại gục đầu xuống bàn.

_Đi mà, đi đi! Làm quen với trường mới!- Tiểu Vy tiếp tục vì biết rằng Băng Hạ chẳng thiết tha gì với cái vụ "chào hỏi,làm quen" này, nên cô phải dùng chiêu năn nỉ mới xong.

_Thôi được rồi, nghe nổi da gà.- Băng Hạ đứng dậy, sửa lại chiếc váy đồng phục, rồi cùng Tiểu Vy ra ngoài. Nói thế, chứ Tiểu Vy thừa biết Băng Hạ cũng đang rất đói, đương nhiên, vì để bắt kịp chuyến xe bus ở trạm xe bus cách đây 20 km, 2 người đã phải dậy thật sớm mà chưa có gì "tống" vào bụng.

Đúng là trời chiều lòng người, vì chẳng cần tìm đâu xa, 1 nhà ăn to tướng đang chật kín người nằm chễm chệ bên hông sân trường.

_Cái này mà còn không thấy chắc ngày mai phải đi khám mắt mất.- Băng Hạ nhếch môi.

Sự phân biệt đẳng cấp ở trong ngôi trường này còn thể hiện rất rõ rệt ở nhà ăn. Ở những chiếc bàn sang trọng, những cô tiểu thư, những vị công tử của những công ty lớn ngồi cùng nhau, khi thì nói chuyện về dự án mới, về thị trường cổ phiếu, hay đơn giản, chỉ là nói xấu những kẻ mình không ưa. Còn ở quầy thức ăn, những người phải xếp hàng để mua thức ăn cho những-kẻ-kiêu-ngạo kia, cũng là công tử, tiểu thư, nhưng là của những công ty nhỏ hơn. Và, ở 1 góc khuất,là chỗ ngồi của những học viên thuộc tầng lớp trung lưu, họ không phải làm chân sai vặt cho ai, nhưng thỉnh thoảng lại chịu những cái lườm sắc lem lẻm, những cú ngáng chân bất thình lình, hay những trò đùa tai quái của những học viên giàu có ở nơi đây.

Chọn cho mình 1 chỗ ngồi sát lối đi, trong lúc đợi Tiểu Vy đi lấy đồ ăn, Băng Hạ ngồi xuống, thản nhiên lấy chiếc mp3 ra nghe, mặc cho những ánh mắt dòm ngó và những lời xì xầm của lũ học viên ngạo mạn.

Bỗng........................Xoảng!!!!!!!!!!!

Tất cả học viên trong canteen đều quay lại nhìn nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Một nhóm nam học viên có vẻ đang rất tức giận đang đứng trước một nữ học viên, dưới chân họ là 1 khay thức ăn đổ vỡ, đồ ăn văng tung tóe.

_Xin lỗi mau!- Giọng 1 nam học viên vang lên đầy vẻ mất kiên nhẫn.

_Sao tôi phải xin lỗi, là các người đụng vào tôi mà!- Nữ học viên kia cũng ko vừa, cao giọng đáp trả. Nhưng sâu trong lời nói có thể thấy sự sợ hãi đang cố kiềm chế.

Đến lúc này Băng Hạ mới lười biếng mở mắt, ko phải vì vụ hỗn loạn kia, mà vì cô nhận ra Tiểu Vy đi đã lâu mà ko thấy quay lại. Đôi mắt cô liếc qua đám đông vừa rồi và giật mình khi thấy 1 bóng dáng quen thuộc.

_Tiểu Vy!

Nữ học viên vừa cao giọng khi nãy quay lại, đúng là Tiểu Vy.

_Có chuyện gì vậy?- Băng Hạ đi tới, giọng nói pha lẫn chút lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng ko suy chuyển.

Tiểu Vy đang định nói thì 1 nam học viên đeo kính gọng đen trong nhóm vừa nãy cất tiếng, giọng khó chịu:

_Bạn của cô va vào Thiếu gia của chúng tôi, làm rơi đồ ăn lên người cậu ấy, đã vậy còn ko thèm xin lỗi.

_Cái gì hả? Ko phải là do các người đi đứng bất cẩn, còn chen ngang ko chịu xếp hàng nên tôi mới va vào sao? Còn lớn tiếng quát nạt, tưởng tôi sợ cái danh Thiếu gia của các người hả? Dậy đi, đừng nằm mơ nữa!

_Cô...........!- Nam học viên vừa rồi giận tím mặt, nhưng ko thể làm điều gì quá đà ở giữa canteen đông người.

Trong khi đó, Băng Hạ từ từ quan sát và đánh giá người đc gọi là Thiếu gia này, có thoáng chút giật mình.

Một gương mặt hoàn mỹ, làn da trắng như men sứ.........

Từng đường nét trên khuôn mặt tỉ mỉ, khéo léo, hoàn hảo như đường nét của 1 pho tượng đã đạt tới độ tinh xảo......

Đôi mắt lạnh lẽo màu xanh lá cây cơ hồ có thể làm đóng băng người đối diện................

Trên tai đeo 1 chiếc khuyên bạc hình thánh giá, ở giữa có 1 viên ngọc nhỏ, mà dựa vào thân thế và danh tiếng của người này, thì ko khó để biết đc viên ngọc đó là kim cương...........

Cả cơ thể tỏa ra 1 luồng khí lạnh.............

Toát lên 1 vẻ đẹp kiêu sa, độc tài, lạnh lẽo, nhưng lại cuốn hút đến mê hoặc lòng người............

Thu lại ánh mắt, và thu lại cả giây phút sa ngã suýt bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia, Băng Hạ quay sang nam học viên đeo kính vừa rồi, giọng nói nhỏ nhưng đầy sự thách thức:

_Bây giờ các người muốn thế nào mới chịu bỏ qua đây?

Như chờ đợi câu nói này đã lâu, nam học viên kia nói nhanh, đầy cương quyết:

_Xin lỗi và lau sạch vết bẩn trên áo Thiếu gia của chúng tôi!

_Nè, mấy người quá đáng vừa vừa thôi chứ, hồi nãy mới nói chỉ cần xin lỗi là xong, sao bây giờ..........

Câu nói của Tiểu Vy bị bỏ lửng bởi 1 cái siết tay nhẹ của Băng Hạ, cô tuy ấm ức nhưng vẫn phải nghe theo.

_Thay mặt bạn tôi, tôi xin lỗi!

Ba tiếng "tôi xin lỗi" phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Băng Hạ ko chút do dự khiến Tiểu Vy ko khỏi giật mình. Tuy biết Băng Hạ sẽ nhường nhịn, nhưng cô ko ngờ Băng Hạ lại nói xin lỗi dễ dàng đến thế.

Dường như đã thỏa mãn với câu nói vừa rồi của Băng Hạ, nam sinh đeo kính tiếp tục:

_Lau sạch đi!

Liếc qua vết bẩn nhỏ màu nâu trên vai áo Thiếu gia, khóe môi Băng Hạ khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn hảo.

_Chắc là ca cao.- Cô thầm nghĩ vì biết rằng Tiểu Vy rất thích uống thứ nước này.

Xoay người qua chiếc bàn bên cạnh, cô với tay lấy chiếc bình nước đầy, mọi người còn chưa kịp hiểu cô định làm gì thì đã thấy Băng Hạ vung tay, hất luôn bình nước vào người Thiếu gia.

Và đương nhiên, Thiếu gia ướt hết!

Khi nãy thấy Băng Hạ đã ngoan ngoãn xin lỗi giùm bạn mình, mọi người trong canteen, kể cả Tiểu Vy đều đã tưởng rằng Băng Hạ sẽ khuất phục. Vậy mà việc làm vừa rồi của cô đã khiến mọi người ko tin nổi vào mắt mình nữa.

Shock toàn tập!

Nam sinh đeo kính khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu lên giận dữ.

_Cô..................!

Đáp lại cơn thịnh nộ chỉ chờ dịp bùng phát của nhóm nam học viên kia, Băng Hạ chỉ nheo mắt, nghiêng đầu chờ đợi.

Vị Thiếu gia nãy giờ im lặng, bây giờ cũng lên tiếng. Ko lên tiếng sao được khi nhìn thấy bộ dạng tuấn tú của mình bây giờ ko khác con chuột lột là bao.

_Cô có biết mình vừa làm gì ko????????- Giọng nói như băng tuyết ngàn năm vang lên khiến toàn bộ những người có mặt trong canteen lúc đó bất giác run lên bần bật.

_Đương nhiên là biết. Đổ nước vào để lau sạch vết bẩn trên áo của 1 tên thiếu gia ngạo mạn.- Dường như ko bị ảnh hưởng bởi luồng hàn khí Thiếu gia vừa tỏa ra, Băng Hạ tiếp tục- Tôi từ thưở nhỏ đã vụng về, chỉ biết lau vết bẩn theo cách này thôi. Nếu ko vừa lòng, phiền Thiếu gia tự mình làm vậy.

Rồi trước ánh mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc của đám người trong canteen, Băng Hạ kéo tay Tiểu Vy bước ra khỏi đó, để lại 1 nhóm người đang phát điên vì tức giận.

.............

_Băng Hạ, bạn làm vậy ko sao chứ?- Tiểu Vy hỏi khi 2 người đã đi khỏi canteen 1 quãng khá xa.

_Sao là sao?- Băng Hạ vẫn ko nhìn Tiểu Vy mà trả lời thờ ơ.

_Mình nghe mấy người kia gọi anh ta là Thiếu gia, bạn hắt nước vào người anh ta, liệu có bị.................?

_Bị gì?

_Kỉ luật?

_Gì nữa?

_Đuổi học?

_Hết rồi ak?

_Bạn thực sự ko lo sao?- Tiểu Vy thực sự bất ngờ khi thấy Băng Hạ dửng dưng với mọi chuyện cứ như thể biết trước được hậu quả rồi vậy.

_Sao mình phải lo? Phải học chung với những kẻ khinh người như thế này thật chẳng thoải mái chút nào.- Băng Hạ thở dài đầy chán nản.

_____________________________

Ở trong 1 căn phòng sang trọng đc bài trí theo kiểu cổ điển nhưng khá tinh tế và lãng mạn, có 1 chàng trai đang ngồi trên ghế sôpha, bắt chéo 2 chân, tay trái chống cằm, tay phải đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh, ngón trỏ thỉnh thoảng lại gõ nhẹ nhẹ xuống lớp kính. Giọng nói lạnh băng vang lên tuy nhỏ nhưng ẩn chứa bên trong 1 mệnh lệnh ko thể ko tuân theo.:

_Điều tra ngay về con bé đấy, xem nó là tiểu thư của công ti nào. Thánh Huy ko thể có 1 học viên ko biết điều như thế!

Nam học viên đeo kính gọng đen đứng đối diện khẽ "Vâng!" 1 tiếng. Anh ta chính là Phùng Nhật Long, trợ lí kiêm vệ sĩ của Thiếu gia. Anh luôn phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào của Thiếu gia cho dù có khó khăn đến đâu, có nguy hiểm đến mức nào đi nữa. Vì anh sinh ra là người của Thiếu gia, luôn trung thành với Thiếu gia vô điều kiện.

Còn người lạnh lùng ngồi trên ghế sôpha ko ai khác, chính là Trịnh Hạo Thiên, hoàng đế của Thánh Huy.

Dương Băng Hạ vô cùng sai lầm khi đã thất lễ với con người này, vì 1 khi đã ko tôn trọng hoàng đế, thì cũng đồng nghĩa với việc người đó ko muốn học ở Thánh Huy nữa.................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play