Và trước khi đôi môi hai người kịp đến với nhau chia sẻ vị ngọt….
“Tít…tít…tít….”
Là chiếc điện thoại trong túi quần Hạo Thiên.
Băng Hạ mở bừng mắt, đôi mắt màu xám tro trong veo thuần khiết, cô đẩy nhẹ anh ra, quay mặt đi.
Thiên chớp chớp mắt, khóe môi nở một nụ cười thú vị, anh từ từ rút điện thoại trong túi ra, là Nhật Long.
- Alô?
Hạ cố ổn định nhịp thở, lần đầu tiên cô thấy mặt mình nóng ran thế này.
- À, buổi party ngày mai…ừ, tôi biết rồi.
Anh cúp máy, quay sang nhìn Băng Hạ vẫn giấu khuôn mặt ra chỗ khác, anh cười.
- Này!
- Gì?
- Mai em rảnh không?
- Mai?
- Ừ?
- Lúc nào?
- Tối.
Cô quay lại, ngước mắt lên nhìn anh.
- Làm gì?
- Đi dự party với anh.
- Party?
- Kỷ niệm 40 năm ngày thành lập một công ty đối tác với Trịnh Âu.
Rèm mi hơi cụp xuống, che bớt đi đôi mắt trong suốt như thủy tinh, giọng nói của cô nhòe đi theo cơn gió thu vừa đi ngang.
- Sao anh không bảo Phù Dung?
Phải rồi, trong suy nghĩ của mọi người
bây giờ, anh và Phù Dung là một đôi tình nhân chưa đính ước, xuất hiện
trước bao nhiêu nhà lãnh đạo của các công ty khác vào buổi party ngày
mai cùng với Niệm tiểu thư của Chim Ưng, chẳng phải sẽ rất thuận lợi cho họ nể phục và nhún nhường vài bước sao? Trịnh Âu và Chim Ưng vốn là hai tập đoàn đáng sợ nhất trên thương trường hiện nay, thâu tóm tất cả các
mảng thương mại và dịch vụ kinh tế, nhìn thấy hai con của hai gia tộc
này có hôn ước, các thế lực kia có điên cũng chẳng dám động vào.
Hạo Thiên im lặng nhìn Băng Hạ, anh kéo cô vào lòng mình, hôn nhanh lên bên má mịn màng của cô.
- Em ngốc lắm, Băng Hạ.
Lam Đình cầm chiếc khung ảnh lên, hình
ảnh cô và Nhật Long khoác vai nhau vào mùa Giáng Sinh năm ấy, đã rất lâu rồi, thế mà vẫn chưa bị úa màu, nụ cười của hai người trên tấm ảnh vẫn
rạng rỡ và tươi tắn như thể mới chụp hôm qua, và tình cảm hai người cũng như vừa mới chỉ bắt đầu.
Cô đặt khung ảnh xuống, mỉm cười. đôi
tay vô thức kéo ngăn kéo ra, Đình nhíu mày khi nhìn thấy một thứ gì đó
lấp lánh đặt ngay ngắn bên trong, sợi dây có mặt là hình một ngôi sao
đang cười, có vẻ cũ rồi nhưng ánh sáng nó tỏa ra vẫn rực rỡ.
- Anh Long!
Long vừa bước từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy sợi dây nằm giữa những ngón tay Đình thì nhíu mày không vui.
- Anh Long, sợi dây đẹp quá, em nhớ ngày ấy anh đâu có tặng em sợi dây này.
Đình cười, cô ướm sợi dây lên cổ, sau đó chạy ra tấm gương bản lớn gần cánh tủ, quay đi quay lại ngắm nghía như
đứa trẻ vừa được tặng một món quà vừa ý.
Long tiến đến gần cô với những bước chân gấp gáp, anh lấy lại sợi dây chuyền đang ướm trên cổ Đình.
- Đây không phải đồ chơi của em đâu, Lam Đình.
Rồi anh tiến về phía ngăn kéo, để nó vào lại trong ấy. Lam Đình bỗng dưng bị giật mất món đồ mình thích, cô chu
môi không bằng lòng.
- Thì em cũng có coi nó như đồ chơi đâu – Đình chạy lại ôm tay Long, lắc lắc vòi vĩnh – Sợi dây đẹp quá, anh tặng em đi!
Long quay lại nhìn Đình, tỏ vẻ mệt mỏi và khó chịu.
- Không được!
- Tại sao? – Đình chau mày, vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Sợi dây này là của anh mà.
- Thì tặng em đi…đi mà…đi…. – Đình kéo
dài miệng năn nỉ nhưng chỉ khiến cho Nhật Long cảm thấy không vui và bực bội, đã từ bao giờ anh cảm thấy những lúc trẻ con của cô thật là phiền
phức. Long giật tay về, quát nhỏ.
- Anh bảo không là không! Em vẫn còn trẻ con vậy sao?
Lam Đình giật mình, ngón tay vội vã
buông tay anh ra. Cô mở tròn mắt nhìn anh đang toan bước ra ngoài. Cánh
cửa còn chưa kịp mở ra, tiếng nói nhỏ bé ấm ức đã vang lên đằng sau lưng anh.
- Nhật Long? Anh sao thế, em chỉ đùa chút thôi mà…sao anh lại cáu với em…
Ngón tay đặt trên tay nắm cửa bỗng cứng
đờ, anh quay lại nhìn Lam Đình với đôi mắt rưng rưng nước và đôi môi mím chặt một cách oan ức.
- Long, anh lạ lắm biết không?....Từ khi em về đến giờ…đã 3 năm rồi…em mới được gặp lại anh…tại sao anh…tại sao
lại hờ hững với em như thế???
Đình cúi gằm mặt, quệt nước mắt, Long
nhìn cô với ánh mắt buồn và xót xa, trái tim siết nhẹ. Anh tiến đến gần, kéo Lam Đình vào người mình, cô gục đầu vào vai anh khóc.
Lam Đình đã trải qua 3 năm cực khổ điều
trị chân trong nỗi nhớ anh da diết khôn nguôi, cô chịu đựng đau đớn
trong suốt thời gian 3 năm dài đằng đẵng để trở về bên anh, tình yêu của cô sau bao nhiêu ngày vẫn chỉ hướng về anh, trái tim chỉ có hình bóng
anh. Cô cứ nghĩ khi mình về, anh nhất định sẽ ôm lấy cô, vui mừng hơn cả cô, và nói với cô những lời yêu thương mà đã ba năm rồi cô không được
nghe, tình cảm vẫn ấm áp như ngày ấy. Thế nhưng, đáp lại cái sự mong nhớ ấy của cô, đập vỡ đi cái niềm hạnh phúc được tái ngộ, trái ngược với
niềm hy vọng mong manh, là một sự hững hờ - từ anh – một sự hững hờ đến
đau lòng.
Anh đã khiến cô phải rơi bao nhiêu giọt nước mắt?
Rồi đến khi trở về lại bắt cô khóc vì anh?
Anh thật là tồi tệ….Phùng Nhật Long….
Lam Đình vẫn gục đầu vào vai anh, từng
tiếng nấc nghẹn vang lên, không khí ngột ngạt bao trùm lên căn phòng,
những giọt nước mắt của Đình khiến những lời đang định tuôn ra khỏi
miệng Long vội nuốt lại, anh thấy mình thật có lỗi….
- Lam Đình…
- Anh còn yêu em chứ? vẫn yêu em chứ?
Đình ngước mặt lên, đôi mắt long lanh to đến kỳ dị nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Long. Anh bỗng cảm thấy cổ
họng mình nghẹn lại. Nói? Nói gì bây giờ? Lòng anh đang rối bời, trái
tim anh thét gào gọi tên ai anh còn chẳng nghe rõ, nó khắc tên ai anh
còn chẳng thấy được, nó hướng về ai anh còn chẳng biết, anh phải nói gì
với cô đây? Anh đã từng yêu cô, yêu cô say đắm, yêu cô bằng cả trái tim, yêu cô đến quên cả bản thân mình, nhưng sao bây giờ, sau một thời gian
dài gặp lại, cái tình cảm thiêng liêng cao quý anh trao cho cô….sao mà
nó quá lạ lẫm. Anh là một người thay lòng đổi dạ? Cô luôn yêu anh và chờ đợi đến ngày được gặp lại anh, cái ánh mắt cô nhìn anh luôn tràn ngập
niềm hy vọng và hạnh phúc, làm sao anh có thể nói được rằng trái tim
anh….
Có một chỗ riêng cho Thiều Bảo Vy rồi cơ chứ???
Nói thế có phải độc ác quá không???
Độc ác với người luôn trao trọn trái tim cho anh, luôn yêu anh, luôn hướng về anh bằng một trái tim chân thành và tha thiết?
Xin lỗi….
Anh không làm được…
Long vươn tay ra, ôm lấy Lam Đình.
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
- Anh hết yêu em rồi à? – Lam Đình vẫn khóc, cô gục đầu vào vai Long mà nói gần như hét lên.
- ….Không – Long nói nhỏ, giống như không hề muốn cho Đình nghe thấy.
Qua làn nước mắt nhạt nhòa, Lam Đình khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
- Về đi. – Hạ lạnh lùng nhìn Thiên.
- Em đuổi anh à? – Thiên cười đùa
- Ừ.
- Nhưng anh vẫn chưa nghe đàn.
- Khỏi, mai nghe. Hôm nay người ta không chơi đâu.
- Sao em biết? – Thiên ngạc nhiên hỏi Hạ. Cô chợt phát hiện ra mình lỡ lời, bèn nhíu mày nhìn anh.
- Thế rốt cuộc anh có về không?
Thiên mỉm cười trầm ngâm nhìn cô, cái kiểu ngang ngược bá đạo của cô sao mà đáng yêu.
- Có, anh về. Cho anh ôm em đã, rồi mới có sức về đến nhà.
- Không.
- Thế thôi, anh ở đây. – Thiên nhởn nhơ.
- Vậy thì tùy anh.
Băng Hạ kiêu ngạo hất hàm, cô quay gót
toan bước về ký túc xá. Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân chạy đuổi theo mình, và một vòng tay vững chãi dang ra, ôm siết lấy cô từ đằng sau.
Đầu anh gục trên vai cô, hơi thở của anh phá vào gáy cô, vòng tay ấy sao lúc nào cũng ấm như thế, giữa trời cuối thu lập đông này, anh ôm lấy cô như thế chẳng khác nào bắt cô ở lại.
- Sao có thể nói đi là đi như thế, em bước đi thêm mấy bước, là phạm tội giết một mạng người đấy.
Băng Hạ mỉm cười, anh cần cô đến thế sao?
Hạo Thiên cứ ôm cô chặt như vậy, còn cô ở trong vòng tay anh nhỏ bé và hạnh phúc. Phải chi cứ được mãi như thế
này, mãi ở trong vòng tay ấm áp của anh thế này, không rời xa, dù có
chết cũng được chết bên cạnh anh.
Phải chi….được như thế….
Thì sẽ hạnh phúc biết bao….sẽ chẳng còn gì phải mong đợi nữa….
- Này, em dùng nước hoa gì mà thơm thế? – Thiên bỗng nhiên hỏi cô.
- Em không dùng nước hoa.
- Ồ..mà hình như, anh nghiện em rồi….say em rồi….mê em rồi…thì phải….
- Em là rượu đấy à? – Cô cười.
- Ừ, nhưng là rượu độc – Vòng tay ôm cô vẫn không nơi lỏng, anh nói vào tai cô, giọng nói xen lẫn với hơi thở nồng nàn.
- Vậy sao anh còn uống?
- Nghiện rồi mà, nên không đủ tỉnh táo
nữa – Anh nói nhẹ - Rượu độc…nếu uống rồi sẽ chết….anh vẫn chấp nhận
chết để được bên cạnh em..
Băng Hạ mỉm cười, nhưng đôi mắt trong suốt lại ánh lên tia lặng lẽ và trầm lắng.
- Mà này, ôm thế đủ rồi đấy, về đi.
- Chưa đủ - Anh ôm cô chặt hơn, ngang ngược phản bác – Ôm thế này mới đi được nửa đường thôi, còn nửa đường còn lại.
- Không cho ôm nữa – Cô xoay người lại, đẩy anh ra – Về!
- Ôm thêm chút nữa!
- Đủ rồi!
- Chưa đủ!
- Rồi!
- Chưa!
- Rồi!
- Chưa!
Sân trường Thánh Huy tối hôm ấy, tiếng
đàn Vĩ Cầm da diết khuấy động lòng người đã không vang lên. Cây cối rì
rào khẽ cọ các tán lá vào nhau cười khúc khích trước đôi nam nữ trẻ con
này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT