- Hahaha, Băng, cậu thấy không, sao cái người đó lại có thể ngốc đến như thế chứ? Hahaha.
Vy chỉ tay vào màn hình TV, cười sặc sụa như điên, tiếng cười vô cùng nhạt nhẽo, giống như đang cố gắng phát ra
tiếng cười thì đúng hơn. Băng Hạ nhìn bộ phim nhí nhố trong TV, rồi lại
quay sang nhìn Vy bằng ánh mắt kỳ dị, bộ phim đang quay một đôi tình
nhân đang trêu nhau, nữ chính có hơi ngốc, nhưng viễn cảnh giữa hai
người đó thực sự lãng mạn, biểu cảm diễn ra khi xem nó nên là ánh mắt
long lanh ngưỡng mộ chứ không phải cười như điên thế này. cô lạnh lùng
hỏi.
- Vy.
- Gì cơ? – Vy vẫn dán mắt vào TV, miệng ngoác ra sẵn sàng phá lên cười.
- Một là đang có chuyện, 2 là cậu bị điên. Chọn một cái đi.
- Hả? – Vy quay lại tròn mắt nhìn Hạ,
đôi mắt màu xám tro của cô trong vắt, Vy cảm thấy như người mình đang
trong suốt, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc của Hạ có thể nhìn thấu
những thứ cô đè nén trong lòng.
- Có cậu bị điên ấy, hahaha – Vy quay
vào màn hình TV, phá lên cười, cái biểu cảm tươi tỉnh giả tạo ấy như
được đông cứng lại rồi dán lên mặt Vy một cách nghiệp dư.
- Cậu nghĩ đủ trình độ để lừa mình? –
Băng Hạ đứng dậy, ánh mắt hờ hững trùm lên Vy – Cái biểu cảm đó thật quá giả tạo, muốn lừa mình dối người thì nên chuyên nghiệp một chút.
Cô quay người, bước vào phòng, trước khi cánh cửa kịp khép lại, Vy còn nghe rõ mồn một tiếng Hạ.
- Nếu không thích sự có mặt của mình, mình sẽ đi ngủ. có điều, hãy khóc ra, chứ đừng cười.
Cánh cửa khép lại cũng là lúc một giọt
nước vỡ tan trên mu bàn tay đang để trên đùi Vy. Cô cắn chặt môi, cảnh
đôi nam nữ trong TV đang nhòe đi.
“Dương Băng Hạ, cậu là đồ xấu xa…”
Điện thoại rung, Vy hít một hơi, bắt máy.
“- Sao lại tắt máy?”
Tiếng nói từ đầu dây bên kia lạnh lùng
không đầu không cuối, nhưng sao qua tai Bảo Vy, nó lại ấm áp và chân
thành lạ thường. một tác động nữa đến trái tim, nước mắt lại rơi không
ngừng.
- Máy em hết pin.
Giọng nói không hề thổn thức, tuyệt
nhiên không phát hiện được chủ nhân của nó đang khóc, bây giờ Bảo Vy mới phát hiện được, con người ta khi đang buồn có thể nói dối một cách trơn tru mà không sượng mồm.
- Vậy sao? – Giọng nói bên kia như đang cười – Em ăn tối chưa? Sao hôm nay lại về sớm mà không nói với anh một câu?
Anh thật ngốc…
Có cần phải hỏi một điều rõ rành rành như vậy không?
- Em buồn ngủ rồi, thôi nhé, em ngủ đây, gặp lại sau.
Vy tắt phụt chiếc điện thoại, cô biết anh sắp hỏi gì, và biết rằng mình sẽ như thế nào nếu nghe hết câu hỏi ấy.
Ném chiếc điện thoại vào góc ghế, cô
quệt nước mắt, hình ảnh trên TV qua làn nước được lau đi trở nên rõ hơn, rồi lại nhòe, rồi lại rõ….
Nước mắt sao không như máu nhỉ? cầm mãi mà không thôi chảy…
Cô gái trong TV dựa đầu vào vai người yêu, khẽ khàng nói lên câu yêu thương từ đáy lòng….
Băng Hạ đang nằm trên giường, nghịch
nghịch lọn tóc mai, bỗng chiếc điện thoại màn hình bật sáng, phát ra
tiếng chuông Love Paradise, nhạc chuông yêu thương cô chỉ dành cho một
người.
- Nghe.
- Ai nghe? – Giọng bên kia lạnh lùng đến thấu xương.
- Em nghe – Cô mím môi cười.
- Tốt – Người đầu dây bên kia chợt đổi giọng – Em đang làm gì?
- Đang nói chuyện với anh.
- Ừ, giống anh thế - Không cần nhìn cũng biết Hạo Thiên bên kia đang cười
- Gọi cho em làm gì?
- Nhớ.
- Ai?
- Em.
- Hôm nay vừa mới gặp xong.
- Chưa đủ.
Băng Hạ cười nhẹ, trái tim đập lên những tiếng yêu thương, như muốn nói rằng nó đang hạnh phúc.
- Anh muốn ngắm sao quá, Băng Hạ.
- Ngắm đi.
- Không được.
- Tại sao?
- Anh đang ở công ty.
Băng Hạ ngước lên nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn học
- Muộn rồi mà..
- Ừ, em có thể ngắm giùm anh không?
Cô cười, nhẹ nhàng ngồi dậy. Hạ tiến đến bên ban công, mở cửa ra, gió đêm thổi vào mát rượi, mái tóc cô bay lên
như diều. Tay vẫn cầm chiếc điện thoại, Hạ bước ra ngoài, ngước lên nhìn bầu trời tối đen như mảnh vải nhung tuyết hoa lệ, đính kim sa là những
vì tinh tú sáng tinh khôi mát dịu.
- Sao hôm nay…rất sáng…
- Vậy sao, tiếc quá… - Hạo Thiên làm bộ
nuối tiếc – Nhưng mà, em nhìn nhầm chỗ rồi, bên dưới này còn có một vì
sao sáng hơn mấy ngôi sao nhỏ trên đó đấy.
Băng Hạ giật mình, cô thôi ngước lên, di chuyển tầm mắt xuống sân trường Thánh Huy. Và thật chẳng có gì khó khăn để nhìn thấy được một chiếc xe màu bạc ở bên dưới, khi nó đã cố tình đỗ ở nơi dễ - nhìn - thấy - nhất.
Và…
Cái điều đáng nói là con người có đôi
mắt xanh kia đang dựa người vào chiếc xe, tay cầm điện thoại, ngước lên
nhìn Băng Hạ bằng ánh mắt phủ một màu xanh êm đềm yêu thương. Màu mắt
lạnh lùng đó, sáng rực lên trong màn đêm, nhưng không khiến Hạ sợ.
Hạ mỉm cười, cô nói nhẹ vào điện thoại.
- Công ty của anh tên Thánh Huy sao?
- Không, nó tên là Dương Băng Hạ.
Anh đứng bên dưới, mỉm cười. tuy khoảng
cách không gần, nhưng Hạ vẫn có thể thấy được một cái má lúm đồng tiền
hiện lên bên má trái của anh, nụ cười đó khiến vật thể nằm trong lồng
ngực trái của Băng Hạ trở nên ấm nóng một cách kỳ lạ.
- Sao anh lại đến đây? – Băng Hạ chạy
xuống bên dưới, trên người khoác một chiếc áo mỏng, bên trong là bộ đồ
ngủ màu xanh nhạt in hình mấy chiếc lá.
Thiên đưa tay kéo lại chiếc áo xộc xệch của Hạ, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Anh nghe đàn, tiện thể đến gặp em.
- Đàn? – Hạ nhíu mày.
- Tiếng đàn Violon đó.
- À… - Hạ gật gù – Tiếng đàn đó hay đến vậy sao?
- Ừ, em đã nghe chưa?
Hạ bước sang bên cạnh anh, tựa người vào chiếc xe, ngửa mặt lên ngắm sao, vỏ ngoài của chiếc Koenigsegg CXX tiếp xúc với lưng cô có cảm giác lành lạnh.
- Chưa.
Hạo Thiên im lặng, tuy trong lòng hơi
chút thắc mắc, Hạ sống trong ký túc xá lâu như vậy, không lý nào lại
chưa nghe tiếng đàn mà chủ của nó đêm nào cũng chơi trong học viện.
- Hôm nay em sẽ nghe thử.
Hạ mỉm cười. Bỗng chiếc điện thoại cô để trong túi áo hình chiếc lá rung lên từng hồi, cô lấy ra bấm bấm gì đó
Thiên tò mò cũng ghé đầu vào nhìn, anh nhíu mày.
- Sao hình nền của em lại là hình Bảo Vy?
Băng Hạ chớp mắt, hình nền điện thoại
của cô là ảnh Vy đang giơ tay hình chữ V, cũng chu môi phồng má như mấy
con nhóc xì tin, trên đôi má phúng phính trắng mịn căng tròn là dòng chữ được chỉnh sửa màu xanh rất bắt mắt: “Băng Ngốc, cố lên!”
- Vy nói cậu ấy là thần hộ mệnh của em,
lấy ảnh cậu ấy sẽ tránh khỏi tai ương. – Hạ mỉm cười nhìn anh, cô đang
định cất chiếc điện thoại vào túi áo, bỗng dưng Thiên giật lấy.
Anh hý hoáy bấm gì đó, chỉ thấy màn hình thay đổi xoành xoạch. ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình điện thoại làm sáng lên khuôn mặt đẹp đẽ như tượng tạc, sống mũi cao và làn da trắng
mịn khiến Băng Hạ say sưa ngắm nhìn.
___Đến khi nào bồ công anh mới thôi bay theo gió?___
- Xong rồi nè! – Hạo Thiên quay lại, đưa điện thoại cho Băng Hạ, mỉm cười – Từ nay anh sẽ là thần hộ mệnh của em.
Màn hình điện thoại bây giờ không còn là hình Bảo Vy nữa mà đã trở thành hình hai người ngồi bên đồi hoa bô công anh. Thứ nổi bật nhất trên bức hình là nụ cười của anh, nụ cười hiện
diện một bên má lúm đồng tiền, sáng rực cả đồi hoa trắng muốt. hóa ra
nãy giờ là anh đổi hình nền.
Hạ cười, cô cất điện thoại vào túi, nhìn anh.
- Không cần là hình nền, anh cũng đã là thần hộ mệnh của em rồi.
Thiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nồng
nàn. Đôi mắt xanh của anh từ bao giờ đã không còn vẻ lạnh lẽo cố hữu
nữa, mà trở thành đôi mắt ấm áp lạ kỳ, nhất là khi trên võng mạc in hình người con gái anh yêu. Anh dần dần tiến khuôn mặt lại gần cô, hơi thở
Hạ cũng nhè nhẹ, trong mắt cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh và một vài vì tinh tú thắp sáng thêm cho khuôn mặt ấy, trước khi anh cúi
sát vào mặt cô và che lấp đi thứ ánh sáng tinh khôi.
Hạ nhắm mắt lại…
Hơi thở nhè nhẹ…
Nhè nhẹ….
Anh cúi xuống…
Môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn…
5cm…
4cm…
3cm…
2cm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT