Sau một tuần, việc học ở trường khá ổn, chẳng có việc gì làm nó khó chịu ngoại trừ Eun Hye suốt ngày cứ lẽo đẽo bám theo nó và những ánh mắt như nói rằng nó và Eun Hye là một cặp bao vây lấy nó.

Sáng hôm đó, nó đến sớm hơn một tí vì muốn tránh mặt Eun Hye…

_Anh à… anh ơi!

Có tiếng gọi í ới đằng sau, nó nhăn mặt vì khó chịu, không lẽ đi sớm thế này cũng đụng mặt Eun Hye sao? Nhưng nó sực nhớ ra, con nhỏ đó không bao giờ gọi nó là anh à, anh ơi… nó khó chịu quay đầu lại.

“OMG! Please help me!!!”

Không phải cái đuôi Eun Hye mà là một cái đuôi khác… Nó kinh ngạc dụi mắt rồi nhìn xung quanh: Đúng là nó đang ở trường mà!!! Nó nhìn trở lại cô bé đang đứng trước mặt nó: Đồng phục trường mình. Quai hàm nó như muốn rớt xuống:

_Hơhơhơ… cha… chào… cô bé… - nó ráng rặn từng chữ.

_May quá, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi.

Tay nó quờ quạng hết chỉ đến khuôn mặt rồi chỉ vào bộ đồng phục:

_B… b… bé…. bé… đang…

_Hi hi, vì biết anh học trường này nên em mới vào đây học đó!

“Hơ hơ hơ… đúng là điếc không sợ súng mà! Vào đây mà bám theo tôi là chết chắc với bọn đầu gấu.”

_Vậy à!

_Hi hi… ùm… hôm trước em chưa biết tên anh, em tên là Park Hea Mi rất vui được làm bạn với anh. – Cô bé chìa tay ra muốn làm quen với nó. Và tất nhiên lòng lịch sự của nó không cho phép nó đối xử tệ với mấy bé xinh tươi như thế. Nó đón lấy cái bắt tay và rặng ra một nụ cười thiên thần:

_Ùm… anh là Han…

_Anh Han Ji!

Eun Hye đang chạy tới, giọng í ới. Nó giật bắn người quay lại:

_E… Eun… Hye…???

_Anh! Ai vậy? – Eun Hye ôm lấy cánh tay nó lắc qua lắc lại. Nó nhẹ lấy tay ra:

_Hơ hơ… đây là… - Nó không biết phải diễn tả quan hệ giữa nó và cô bé Hea Mi như thế nào mà chỉ ấp úng.

_Tôi là Park Hea Mi, bạn của anh Han Ji! – Hea Mi gật đầu với Eun Hye, Eun Hye tỏ ra khinh thường:

_Ai cho ngươi gọi anh ấy là Han Ji chứ? Ngươi là con gái nhà ai vậy?

_Ơ… vì bạn gọi anh ấy là…

_Ai la bạn của ngươi? Ngươi là con của quan thần nào thế?

_Ơ… tôi không là con của quan thần nào

hết.

_Thế sao ngươi vào được trường này?

_Vì tôi học giỏi.

_Thứ tầm thường như thế mà dám nhận là bạn của anh Han Ji sao?

_Eun Hye! Em quá lời rồi đó! – Tôi làm mặt hơi nghiêm.

_Anh Han Ji, chẳng lẽ anh lại quen biết con nhỏ này?

Nó bối rối, quen thì chưa, nhưng gặp vài lần thì có gọi là quen được không ta?

_Cô là ai mà dám lên mặt như thế chứ? Cô hơn gì ai mà dám kêu tôi tầm thường? – Nó giật mình quay qua nhìn Hea Mi đang trả lại Eun Hye bằng cái giọng hách dịch hơn.

_Ngươi… đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Thân hình, gương mặt thấp kém như thế thì làm sao so được với ta? Địa vị của ngươi lại không có, ngươi chỉ xứng làm con muỗi dưới chân ta thôi.

_Thân hình thì làm sao so bì được với cái nết? Xem lại cô đi, tính tình ỏng ẹo, chảnh chọe phách lối. Anh Han Ji! Đi ăn sáng với em nhé?

_Ngươi… anh Han Ji chắc anh chưa ăn sáng…

Mặc cho hai người đó cãi lộn, nó chuồng một mạch lên lớp học. Phù… cái đuôi kiêu ngạo gặp cái đuôi điếc không sợ súng hơ hơ… thật rắc rối.

Thở dài nó bắt đầu giờ học trong tâm trạng chán nản, hết giờ học nó lại phải chạy trốn 2 cái đuôi nữa rồi.

*********

Chuông giờ học vừa kết thúc, nó chạy ngay ra vườn hoa đối diện tòa nhà chính. Lần đầu tiên nó đặt chân đến một khu vườn rộng như thế này, nó bước dài và đi thật nhanh tránh những ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh.

“Nhìn gì mà nhìn lắm thế? Ta là thú trong sở thú hay sao mà nhìn không chớp mắt thế?”

Nó liếc bọn học sinh một cách dữ tợn rồi đi sâu vào khu vườn… mà đúng hơn là công viên.

Càng đi càng nhiều cây cổ thụ to lớn, càng thưa thớt người dần.

“Hơhơ ở đây không có ai thật thoải mái!”

Nó thích thú đi sâu thêm và chọn gốc cây sakê làm nơi dừng chân. Nó móc một cuốn sách ngồi khuất sau gốc cây.

Nó bình yên được 15 phút thì lại gặp phải rắc rối:

_Đến đây được rồi, không có ai cả. – Giọng một nữ sinh.

Nó chẳng để ý mấy, nó đã quá quen với việc mấy bọn đầu gấu tập trung nơi vắng vẻ để xử mấy bé nai vàng. Nó mặc cho tiếng la của bé nai vàng xấu số nào đó đang bị đánh hay rạch mặt hay… vân vân… nhưng sau một hồi nó không tài nào nhồi nhét được chữ nào từ cuốn sách vào đầu. Bực dọc nó quay ra…

“HEA MI”

Nó ngạc nhiên nhìn bộ dạng khắp thân người đầy máu. Nó hoảng hốt đứng dậy. Như nghe được tiếng động bọn đầu gấu hoảng hốt quay sang nó:

_A… anh… Ji Min?

Nó lo sợ nhìn Hea Mi, trời ơi đáng lý nó phải mừng vì bọn đầu gấu đã khử cái đuôi giúp nó chứ?

_Các

cô dùng dao à? – gương mặt nó tỏ ra thản nhiên nhìn Hea Mi.

Một nữ sinh giấu con dao đằng sau lưng cúi đầu xuống không dám nhìn nó. Nó nói tiếp:

_Các cô… có biết cô bé đó là người quen của tôi không?

_Nó là con cáo già, nó định quyến rũ anh Ji Min. – Một nữ sinh ngoan cố cãi lại. Nó không để tâm đến lời nói đó và tiếp tục tra hỏi với vẻ mặt thản nhiên không chút biểu cảm, mắt vẫn không rời khỏi Hea Mi:

_Ai sai các cô vậy?

_Dạ?

_Ai sai các cô?

_Dạ… dạ… không ai cả.

_Khai đi, các cô biết tôi là ai mà đúng không? Đợi đến lúc tôi tìm được chân tướng thì trong khoảng thời gian đó các cô đang ngồi tù đó. Thành thật tôi sẽ bỏ qua cho!

_Thật đấy ạ. Không có ai cả.

Lúc này nó mới khẽ nhếch môi:

_Sẽ là tin nóng nhất của báo ngày mai: “Những cô tiểu thư hành hung nữ sinh trong trường Hoàng Gia” các cô vừa lòng với cái tên của tin mới chứ? Hay là... “Những tiểu thư quý tộc vào tù vì tội hành hung”? Tên nào hay nhỉ?

_Anh Ji Min…

Nó quát lớn:

_Các cô chán sống rồi hay sao mà dám đụng đến em của Han Ji Min này hả?

_E… em…? Nhưng mà Công Chúa Eun Hye nói nó chỉ là một con bé tầm thường thôi mà?

Nó mỉm cười mãn nguyện:

_Là Eun Hye! Đúng như dự đoán.

Rồi nó bế Hea Mi chạy đi. Gương mặt không biểu cảm của nó pha chút màu xanh của sợ hãi. Nó sợ nó đang ôm một xác chết

.

_Tránh ra! Tránh ra!

_Á…

Nó chạy như lao, đẩy tất cả những người cảng đường nó, mặc cho họ la lên vì khắp người đó dính đầy máu của Hea Mi.

_Hea Mi! Hea Mi! – một cậu học sinh trường khác chạy tới lườm nó. Chàng trai đó nhìn rất quen… lúc chạm mặt hắn nó cảm thấy máu trong huyết quản của nó như sôi lên sùng sục…

_Cậu là người thân của cô ấy?

Nhưng chàng trai đó không quan tâm đến lời nói của nó:

_Anh đã làm gì Hea Mi? Tên kh…

_Câm mồm ngay! Nếu không có tôi con nhỏ này đã chết ngay trong khuôn viên trường rồi. Bây giờ thì đưa nó đến bệnh viện trước khi nó chết vì mất quá nhiều máu! – Nó tức tối quát lại trước khi tên đó nói ra lời văn tục. Chợt đôi mắt nó dừng lại ở sợi dây chuyển bị che dưới lớp áo nhưng vì hắn chạy nhanh quá nên để lộ một phần hoa văn trên sợi dây.

“Là hoa văn của quý tộc.”

Hắn ta chẳng nói câu nào nữa mà bế Hea Mi chạy đi vội vã. Nó thở phù nhẹ nhõm gọi ngay cho tài xế của nó và không quên quay đầu lại nhìn hắn thêm một lần nữa trong vẻ nghi ngờ… bất giác nó la lên:

_Hwang Woo Chin – một cái tên nó chưa từng gặp bao giờ rồi lại tự lắc đầu… CHẮC CHẮN NÓ ĐÃ TỪNG GẶP HẮN...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play