Nó chẳng hiểu tại sao nó phải làm cái chuyện bực mình này. Rõ ràng nó là một cô tiểu thư xinh đẹp – con gái của một Tể Tướng quá cố lại phải giả làm một công tử. Nói chung tất cả những gì đánh dấu sự có mặt của nó trên đời đều là của một tên con trai. Và tất nhiên không phải tự nó giả trai mà là vì Tể Tướng phu nhân – tức mẹ nó. Ngay từ khi nó còn nhỏ nó đã phải cố trở thành một tên con trai thật hoàn thiện như một hoàng tử. Dù cho nó là con gái, sức lực yếu hơn con trai nhưng trong tất cả kì thi thể thao nó đều luyện tập bất chấp tất cả kể cả bị té đến bầm cả người, tất cả chỉ để giành lấy cái chức vô địch như một chàng hoàng tử “ Con phải tài giỏi hơn cả Hoàng Tử như vậy mới có thể làm những việc to lớn hơn.” Có lần mẹ nó đã nói như vậy. Nó sống trong một tòa nhà quý tộc nằm ven biển ở thị trấn Nofolk thuộc thành phố Richmon phía Đông Nam Washington,D.C. Tòa biệt thư to lớn nhưng chỉ có nó và phu nhân, Tể Tướng quá cố - ba nó đã mất khi nó còn nhỏ. Cuộc sống của nó luôn thiếu tình thương nên nó cũng trở nên lạnh lùng và cứng rắn. Và rồi nó cùng phu nhân trở về Hàn Quốc – quê hương của nó khi nó được 15 tuổi. Cuộc sống của nó lại sang trang mới

*********

Bây giờ nó đang đứng trừng mắt nhìn phu nhân. Nó và phu nhân đang cãi lộn nhưng không phải là việc bắt ép nó giả trai nữa mà là vì nó muốn vào trường Hoàng Gia:

_Mẹ à! Đó là mong muốn đầu tiên con đặt ra với mẹ và con mong mẹ sẽ ủng hộ con.

_Ta đã nói rồi, con không nên cố chấp như thế. Ta mệt lắm con ra ngoài đi!

Nó bắt đầu tức giận. Tại sao chứ? Nó vào trường đó thì có gì sai? Ba nó mất thì sao chứ? Nó cũng là hoàng tộc cơ mà. Thật vô lý.

__Nếu mẹ cứ nhất định phải như thế… con cũng sẽ nhất định vào trường Hoàng Gia, không gì ngăn cản được con.

_Con nói gì? Tại sao con lại trở nên như thế? Hãy mau sửa lại lời nói của mình đi.

_Không… nếu mẹ muốn thì con trở về Mỹ cũng được. Nhưng nếu đã quyết định ở đây rồi thì con sẽ học trường Hoàng Gia. Con lui đây!

_JI MIN! SAO CON DÁM? CON…

Nó bỏ ra ngoài mặc cho cơn tức giận của phu nhân. Nó cảm thấy tim nó đang đập rất nhanh như sắp nổ khỏi lồng ngực vì đây là lần đầu tiên nó cãi lại mẹ nó. Nó cố gạt cái cảm giác đó đi, bây giờ nó phải đi học kiếm đạo. Bước vội ra phòng khách nó gọi điện cho tài xế của nó:

_Chuẩn bị xe, tôi phải đi ngay bây giờ.

Sau khi nghe tiếng “Vâng” của người ở đầu dây bên kia nó bước ra khỏi cổng. Nó thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai cô nữ sinh đứng cách nó chừng 2 mét:

_Ồ… xem kìa Hea Mi… anh ấy thật tuyệt… căn nhà đó cứ như tòa lâu đài vậy.

Rồi họ thì thầm với nhau gì đó nó cũng chẳng nghe rõ nhưng nó biết nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đó là nó vì nó đã quá quen với chuyện làm chủ đề cho họ bàn tán từ khi nó bước chân vào trường cấp 1 rồi.

Vừa lúc tài xế chạy xe đến thì một cô gái xuất hiện chắn đường nó:

_À – Cô gái trông cũng xinh tươi đang đỏ mặt e thẹn – Anh… có thể cho em làm quen được không?

Nó cười phì không thèm nhìn, với nó chuyện này chỉ làm nó thêm khó chịu thôi vì nó vốn là con gái mà. Rồi gương mặt nó chợt đanh lại:

_Cô đang cản đường tôi đấy!

Vừa lúc đó tài xế của nó chạy đến đẩy cô gái qua một bên:

_Xin lỗi công tử. Mời công tử lên xe!

Nó bước đến gần chiếc xe đen bóng rồi chợt khựng lại. Nó làm thế thì hơi quá. Nếu nó mà bị thằng con trai nào đối xử như thế chắc chắn nó sẽ đấm gãy hết xương sườn của gã đó. Nghĩ thế nó quay lại nở một nụ cười thiên thần:

_Mong pé thông cảm, vì vừa nãy tôi có chuyện không vui nên mới như thế. Đừng

để bụng nhé!

Rồi nó chui vào xe không thèm đợi xem phản ứng của cô gái đó nó cũng biết cô ta đang sắp ngất vì nụ cười của nó.

*********

Vô tình nó nhận được một thiệp mời dạ hội từ Hoàng Cung gửi đến cho phu nhân. Chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ: Nó sẽ trở thành một cô gái tuyệt vời nhất đêm dạ hội đó. Và tất nhiên nó sẽ giấu nhèm phu nhân đi tấm thiệp đó.

Chỉ sau 2 tiếng đồng hồ make up và làm tóc nó trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp với mái tóc dài. Nó ngẩn ngơ trước gương, đó có phải là nó không? Lần đầu tiên nó được là một đứa con gái, thực thụ. Nó vui sướng bước lên xe và thầm cho rằng mình chính là cô bé Lọ Lem đến buổi dạ hội:

_Quản gia!

_Vâng thưa công tử.

_Gọi ta là tiểu thư!

_Vâng thưa tiểu thư.

_Trông ta thế nào?

Quản gia mỉm cười rồi gật đầu:

_Rất đẹp

Nó nở nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ. Nó đang rất sung sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play