Vừa lúc nó rời khỏi hội trường lần lượt Công Chúa, tên Thái Tử thúi cũng đứng dậy bỏ đi khi trong sự ngỡ ngàng của cậu học sinh đại diện lớp 12 đang ngẩn ngơ trên bụt giảng : “Chẳng lẽ bài phát biểu của mình tệ lắm sao?”

_Anh Han Ji! – có tiếng gọi với nó ở đằng sau. Nó biết chỉ có mỗi con nhỏ đáng ghét ấy mới gọi nó bằng cái tên “anh Han Ji~~~” làm nó nổi cả da gà.

_Eun Hye? Buổi khải giàng chưa kết thúc mà, sao em…

Không để nó nói hết câu, con nhỏ đáng ghét đó chui tọt vào họng nó:

_Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh gây hấn với anh Yoon Min à?

Nó không thèm để ý đến câu hỏi của Eun Hye vì nó ngại những ánh mắt của mọi người xung quanh như đang gáng ghép nó với con nhỏ đó. Nó tỏ vẻ khó chịu và bực bội, cứ như họ đang **** thẳng vào mặt nó rằng nó bì less vậy.

_Anh Han Ji! – giọng của Eun Hye kéo nó trở lại hiện tại.

_Sao?

_Anh đang nhìn cái gì vậy?

_Ờ… không có gì. Mà Eun Hye này, sao hôm nay anh không thấy Hoàng Tử Du?

_À… anh ấy rất mê chơi đàn. Những lúc có thời gian rãnh, anh ấy luyện tập trong phòng âm nhạc của riêng anh ấy nằm ở hướng này nè.

Nó nhìn theo hướng tay của Eun Hye đang chỉ vào con đường rẽ trái lúc nãy. Dù sao nó cũng phải tham quan một lần cho biết với nó cũng muốn gặp mặt Hoàng Tử mà nó đang say nắng.

_Eun Hye có thể dẫn anh đến đó được không?

_Anh muốn nghe thử anh ấy đàn đúng không? Tuyệt lắm đấy!

_Ừ

_Đi hướng này!

Nó đi theo Eun Hye mặc dù trong lòng không thích đi cùng con nhỏ này chút nào nhưng ai biết được, ai biều nó là em của Hoàng Tử làm chi?

Đường đi quả là không ngắn chút nào. Nó đi đến nhừ cả chân mới thấy được cái tòa nhà to lớn.

_Tới rồi.

_Không… không lẽ… là cái nhà đó đó hả?

Nó ngạc nhiên chỉ tay về phía cái tòa nhà trước mặt nó. Nói là nhà

của Hoàng Tử nó còn tin, chứ nói là phòng tập đàn thì… hơi sock!!!

_Không phải, là nhà này. – Eun Hye chỉ tay về hướng một tòa nhà chỉ bằng một nữa tòa nhà trước mặt nó nằm vuông góc với nhau.

Nó gật gù. Thế mới là phòng tập đàn chứ?

Eun Hye dẫn nó vào một phòng nhạc cụ rộng lớn chiếm hầu hết 2/3 tòa nhà. Đối diện cánh cửa vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ lớn. Eun Hye gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời như Eun Hye vẫn mở cửa vào. Tiếng Đàn len lỏi qua khe cửa phát lên một bản nhạc trầm lắng, êm dịu đến lạ lùng. Nó bước vào và sững sờ. Đẹp… rất đẹp… Hoàng Tử ngồi trước cây đàn làm nó sững người. Ánh hào quanh xung quanh anh ấy như phát sáng hơn. Đôi bàn tay như làm phép trên cây đàn, nó nhảy múa trên từng nốt nhạc tạo ra một bản nhạc làm ấm lòng nó. Chợt tiếng nhạc dứt hẳn kéo nó về hiện tại, Hoàng Tử đang nhìn nó.

_Anh HinDu! Đây là anh Han Ji Min

_Sao em dẫn cậu ấy vào đây?

_Anh không thích hả?

_Không phải thế, anh không thích bị làm phiền trong lúc luyện đàn.

Nó bối rối:

_Vậy à? Vậy tôi xin lỗi, Hoàng Tử cứ tiếp tục đi, tôi đi trước vậy.

_Không sao đâu, cậu là con trai của Tể Tướng Han?

_À… đúng.

_Tôi rất kinh ngạc đấy, tôi chưa bao giờ biết là Tể Tướng Han có một công tử như thế này.

Nó đỏ mặt vì nó nghĩ câu nói vừa rồi hàm ý khen nó.

_Rất vui được làm bạn cùng Hoàng Tử Du – Nó chờ cái bắt tay của Hoàng Tử. Dĩ nhiên một người lịch lãm như thế sẽ đáp trả lại thành ý của nó.

_Nhìn công tử quen quen, chẳng hay tôi đã gặp công tử ở đâu chưa?

Hôm dạ hội! Nó định nói thế nhưng nó sực nhớ ra mình không thể tiếc lộ việc mình là con gái được. Thế là nó bấm bụng chối:

_Chắc Hoàng Tử nhìn nhầm, từ nhỏ tôi đã định cư ở Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc đấy.

_Vậy ư? Chẳng hay công tử có thể chơi loại nhạc cụ nào ở đây không?

Nó nhìn một loạt tất cả những nhạc cụ được xếp trước mặt nó bóng lóa không một tí bụi. Những năm tháng tuổi thơ nó đã được học qua tất cả mọi thứ và thành thạo mọi nhạc cụ kể tử khi nó chỉ mới 12 tuổi.

_Ùm… tôi có thể thử cây piano ấy chứ?

_Công tử cứ tự nhiên.

Nó ngồi xuống chiếc ghế, nhớ về bản nhạc mà thầy nó khen rằng nó đánh bản đó hay nhất. Nó giơ nhẹ ngón tay và tâm trí nhảy múa theo từng nốt nhạc trong đầu nó. Khúc nhạc du dương, trầm lắng, đượm buồn và làm cho người khác thấy một vẻ cô đơn nào đó bên trong người chơi nhạc. Lúc này đôi mắt nó như nhấn chìm mọi vật vào một nỗi buồn sâu thẳm nào đó bên trong nó.

Nó truyền tải hết tất cả cảm giác của nó vào trong bài nhạc.

Những ngón tay điêu luyện của nó không cho phép bản nhạc sai hay chậm trễ một nhịp nào. Khiến Hoàng Tử không khỏi bàng hoàng vì tài năng của nó. Bản nhạc chấm dứt trong tiếng vỗ tay của hai anh em Hoàng Tử.

_Thì ra cậu cũng là một tay đàn kiệt xuất thế này.

_Hoàng Tử quá khen.

_Anh Han Ji đàn hay như anh HinDu vậy. Hay là hai anh thi với nhau đi!

Nó giật bắn mình khi nghe câu đó. Ý chính nó đến đây là muốn làm bạn với Hoàng Tử chứ không phải là đối thủ. Nó chưa kịp lên tiếng phản đối thì Hoàng Tử nói:

_Hay lắm! Ji Min, từ giờ tôi và cậu sẽ là đối thủ đàn của nhau nhé!

_Sao? Hoàng Tử đùa à? Tôi làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Tử được?

_Tôi không thích những người khiêm nhường đâu. Tôi muốn thấy tài năng thật sự của cậu.

Trời… nó còn biết từ chối thế nào nữa. Những lúc bối rối thế này nó luôn giữ sự im lặng không để người khác thấy vẻ mặt lúng túng của nó. Chính thế mà Hoàng Tử lại nghĩ rằng nó đồng ý:

_Vậy hẹn cậu ở giải đàn Quốc Gia nhé! – Hoàng Tử vỗ vai nó mỉm cười – một nụ cười đẹp nhất mà nó thấy. Nó đỏ mặt, có mơ nó mới thấy một Hoàng Tử lịch lãm, dịu dàng như thế này.

*********

Nó rời khỏi đó trong sự bối rối, vậy là từ nay nó sẽ là địch thủ của Hoàng Tử.

Từ khi nãy đến giờ, Eun Hye vẫn lẽo đẽo theo sau nó, kể những chuyện mà nó chỉ muốn ậm ừ cho qua.

_Anh Yoon Min đánh tennis cừ lắm đấy!

Câu này làm nó chú ý, nó lại trổi tính tò mò:

_Thế sân tennis ở đâu?

_Phía sau tòa nhà chính. Chắc bây giờ anh Yoon Min đang tập ở đó.

“Hay lắm, cái gì chứ tennis thì thiếu gia đây không sợ. Người hãy chờ coi, ta sẽ hạ gục ngươi thật dễ dàng!” Nó phấn khởi đi nhanh đến sân tennis, lòng thầm vẽ ra viễn cảnh tên Thái Tử thúi đó phải thua một cách nhục nhã. Nó tự cười một mình, vẻ mặt đắc thắng tiến vào sân tennis.

Nó và Eun Hye vừa bước vào, cả sân đang ồn ào vì trận đấu trên sân bỗng trở nên im bặt nhìn 2 chúng nó. Nó liếc mắt nhìn tên Thái Tử đang ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế sofa trong hiên. Eun Hye chỉ nó phòng thay đồ và nơi lấy đồng phục tennis. Chỉ 15 phút sau nó đã có mặt ở sân chờ trong những ánh mắt ngưỡng mộ.

_Anh Han Ji trong anh tuyệt quá! – Eun Hye ngất ngây bên cạnh nó. Nó chẳng buồn để ý đến Eun Hye mà tiến thẳng đến chiếc ghế Thái Tử đang ngồi. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống.

_Ai cho cậu cái quyền ngồi cùng ghế với ta thế hả?

“Cái gì? Ngươi dám nói ta thấp kém hơn mi à?”

Cơn tức giận bắt đầu nổi lên, nó ghìm giọng:

_Ghế này… Thái Tử khiên từ phòng Thái Tử đến đây à?

_Sao?

_Nếu không phải thì chắc Thái Tử có nhầm lẫn gì rồi. Tôi là học sinh trường Hoàng Gia tại sao không được phép ngồi đây nhỉ?

_Ngươi…

Nó bật cười một cách đểu giả:

_Chà… chà… xem ra Thái Tử quả là một người lú lẫn rồi. Đầu óc như thế thì chơi tennis thế nào nhỉ?

_Ngươi… - chợt hắn nở một nụ cười đắc thắng – Nếu công tử muốn biết thì đấu tay đôi không?

Nó nghênh mặt lên:

_1 chọi 1

_Thích thì chiều.

Hai chúng nó bước ra sân, kẻ quay vợt bằng 3 ngón tay, kẻ buột giây giày thật chặt.

_Nhường cậu phát bóng trước đó.

Nó cười chế giễu:

_Đừng hối hận.

_Cậu là cái thá gì mà tôi phải hối hận chứ.

_Thá gì thì bây giờ Thái Tử sẽ biết.

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía sân tập. 1 trận đấu gây cấn lần đầu tiên có một địch thủ đánh trả được năm trái của hắn – chính là nó.

Sau 30 phút, trái banh cứ tưng lên rồi tưng xuống.

“Đã đến lúc quyết định”

Nó nghĩ thế khi trái banh đang lao về hướng nó. Nó giơ vợt ra sau và tung một đòn thật mạnh. Nó chơi banh xoáy.

Tên Thái Tử đó ngạc nhiên và bối rối “Nếu đánh lại banh sẽ bị đập đất!” hắn bất ngờ vì khả năng của nó có thể chơi chiêu đó. Rất ít ai chơi như thế vì đa số người ta nói chiêu đó là 1 trò ăn gian qua mặt trọng tài và cũng ít ai sử dụng được kỉ năng đó.

Lúc này hắn ta đã hiểu kết cuộc của trận đấu, hắn hạ vợt xuống mặc cho trái banh đang lao tới và qua mặt hắn. Mặt hắn tối sầm lại trong nhựng ánh mắt kinh ngạc xung quanh. Hắn tức tối chỉ tay về phía nó và gằn từng tiếng:

_ HAN JI MIN! KỂ TỪNG HÔM NAY, TÔI CHÍNH THỨC TUYÊN CHIẾN VỚI CẬU. HÃY NHỚ LẤY NHỮNG GÌ HÔM NAY, CẬU CHƠI HÈN THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI CHƠI KHÂM.

Dứt câu hắn quẳng vợt tại chỗ bỏ đi, nó vẫn đứng đó với vẻ mặt đác thắng và hả hê. Hôm khai giảng ấy là một ngày dài. Nó đã nhận được hai lời tuyên chiến, một lời tuyên chiến dịu dàng và dễ thương của Hoàng Tử, một lời tuyên chiến ác ma và thô bạo của tên Thái Tử thúi đó. Những ngày tháng sắp tới nó phải chăm chỉ luyện tập hơn mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play