Cuối cùng cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến – ngày khai giảng năm học. “Các người hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận nhân tài mới như ta đây.” Nó vừa ngắm mình trước gương, chỉnh sửa lại cà vạt vừa nghĩ thầm. Phu nhân đến cạnh nó, vuốt mái tóc của nó:

_Hôm nay con thay mặt toàn thể lớp 10 đọc tuyên bố trước toàn trường. Hãy cho họ thấy con là người như thế nào đi con trai của ta!

_Dạ mẹ! – nó mìm cười nhìn mẹ nó với ánh mắt rất tự tin. Như vậy cũng phải thôi, lúc nào nó cũng đứng đầu các môn học kể cả thể thao, theo ánh mắt của những đứa con gái khác mà nói thì nó là một chàng trai no.1 không ai sánh bằng. Ngoại hình đẹp trai, cao 1m71 của nó khiến bao cô gái chết mê chết mệt vì nó. Hôm nay nó sẽ cho toàn thể quý tộc của nước Đại Hàn Dân Quốc này biết: Người xứng đáng ngôi vua nhất chỉ có nó thôi!

Nó bước ra khỏi cửa nhà với bước đi tự tin nhất và…

_Anh ơi cho em xin số đt nhé!

“OMG! Lại cô gái hôm trước. Trời ơi đợi sẵn trước cửa luôn cơ đấy.”

Nó chưa kịp nói gì thì cô gái đã bị quản gia đẩy sang một bên:

_Công tử nhà chúng tôi không thể nói chuyện với những người tầm thường như cô được. Cô tránh ra cho!

_Sao ạ? – cô gái ngỡ ngàng gương mặt pha chút tổn thương.

Nó liển lên tiếng:

/>_Quản gia! – nó nhìn quản gia với vẻ cảnh cáo, và mỉm cười nhỏ nhẹ với cô gái:

_Xin lỗi cô. Biết làm sao đây? Tôi trễ học mất rồi!

Nó nhướng mày nhìn cô gái, dùng nụ cười thiên thần của nó. Cô gái ngất ngây vì nụ cười đó và mơ hồ nói:

_À… vâng… anh học trường Hoàng Gia ạ? Anh cứ đi trước đi.

Nó leo lên xe với tốc độ nhanh nhất có thể như vừa tránh được một rắc rối.

“Hôm nay là ngày đầu mình bước vào trường, phải vui lên chứ?” Nó thầm nghĩ và không quên nở một nụ cười.

Xe tiến thẳng vào cổng, lối cho xe đi rộng thênh thang vậy mà có nhiều học sinh dừng xe ngay cổng rồi đi bộ vào. Chẳng biêt họ nghĩ gì nữa.

Xe nó dừng lại trước tòa nhà lớn ở cuối con đường, bên trái còn một ngã rẻ rộng thênh thang. Nó tò mò hỏi quản gia:

_Đường đó dẫn đến đâu thế?

_Dạ thưa công tử dẫn đến 2 khu A và B, các phòng thể thao ạ.

_À thế à? Thế tòa nhà trước mặt ta là?

_Dạ là tòa nhà chính dành cho giáo viên, ban giám hiệu.

“Phải rồi mình phải đi gặp hiệu trưởng” – Nó bước xuống xe với bao ánh mắt đổ dồn về phía nó, chợt một đám nữ sinh chạy đến bao vây nó:

_Anh là con trai của Tể Tướng Han phải không?

_Á… anh đẹp trai quá!

_Anh ơi cho em số đt đi!

_Trời ơi anh ấy đẹp trai ngang ngửa Hoàng Tử Du á!

_Anh ấy là con trai của Tể Tướng Han thì khác nào là Hoàng Tử?

_Ừ… ha!

_Trời ơi! Kiểu này sao đi? Quản gia!

Lập tức quản gia liền tách đám nữ sinh ấy ra nhưng vô dụng. Một ông quản gia là sao chống lại hai mấy cô gái đang bao lấy nó. Hết cách nó đàng dùng “chiêu” của mình. Nó nở nụ cười thiên thần và nói lớn:

_Tôi phải đi gặp hiệu trưởng, các pé có thể tránh đường giúp tôi không?

Nhưng “chiêu” của nó lại phản tác dụng. Nó vừa nở nụ cười là đám nữ sinh ấy nhao lên mặc cho lời nó nói. Càng lúc nó càng khó chịu. Vừa lúc đó quản gia đưa đến ba bốn chú bảo vệ để rẻ đường cho nó đi. Khi đã có đường đi rồi nó phủ những chỗ bọn con gái chạm vào áo nó và liếc mắt nhìn khiến cả đám con gái im phăng phắt. “Bọn rắc rối, sau này đi đâu chúng cũng theo sau thì làm sao mà học?”

_Dạ lối này thưa công tử!

Nó nhìn bọn con gái nãy giờ im ru nhưng chân vẫn bám theo nó bằng ánh mắt lạnh lùng. Nó bước vào thang máy trong vẻ tiếc nuốt của bọn con gái (tạm gọi là fan cho nó ngắn gọn). Nó thở phào nhẹ nhõm khi thang máy đóng lại:

_Trời ơi đi đâu mà cũng như thế này chắc chết quá.

_Tôi sẽ nhờ nhà trường xử lý giúp, công tử đừng quá lo lắng.

Cửa thang máy mở ra, nó trố mắt ngạc

nhiên, miệng không nói ra thành lời. Trước mắt nó… một đám fan đã trực chờ sẵn trước thang máy đang nháo nhào. Nó đang phân vân không biết phải làm sao thì cửa thang máy kế bên mở ra. Đàng kiến ấy hét lên như đi bão rồi bu vào cục mỡ bên cạnh:

_Á… Thái Tử Min

Nó thầm cảm ơn người bên cạnh và bước ra khỏi thang máy. Chợt đàng kiến ấy im phăng phắt, nó quay lại, hàng ngàn ánh mắt bây giờ đã chuyển hướng sang nó với ý nghĩa: “Tớ sợ Thái Tử lắm!”

“OMG, chúng sắp tấn công rồi” cùng với suy nghĩ đó đôi chân của nó cũng hoạt động theo. Dùng hết sức sinh tồn nó ba chân bốn cẳng chạy ngay vào phòng hiệu trưởng.

_Hộc hộc… cốc cốc cốc – sau khi đứng trước cửa phòng rồi nó an tâm gõ cửa mặt cho đám fan ấy ríu rít đằng sau.

_Vào đi. – giọng nói lạnh tanh của một phụ nữ cất lên. Nó khẽ rùng mình mở cửa.

Một phụ nữ đang cấm cuối viết gì đó liếc mắt nhìn nó. Dưới hàng lông mày rậm như một đường thẳng là ánh mắt sắc bén nhìn nó:

_Ồ công tử của Tể Tướng Han đến rồi sao?

_Dạ… thưa cô. – nó cố tỏ ra thân thiện đón lấy cái bắt tay của hiệu trưởng.

_Rất hân hạnh, mời công tử ngồi.

_Cốc cốc – lại thêm tiếng gõ cửa.

_Mời vào!

Nó tò mò nhìn ra. Và nhanh chóng ngay tức khắc nó nhận ra người vừa bước vào không ai khác chính là cái tên hách dịch nó đã gặp trong đêm dạ hội hôm trước. “Ha ha ta mà biết mi là con nhà ai thì đừng hòng ngẩn mặt lên nhìn đời.”

_Ồ… Thái Tử Min cũng đến rồi à?

“What? She said? That guy is prince ? OMG” Nó không thể tin vào tai mình nữa. Bà ta nói hắn ta là Thái Tử của nước Đại Hàn Dân Quốc sao?

_Tôi xin giới thiệu đây là công tử Han Ji Min – rồi bà ấy quay sang nó – Đây là Thái Tử Lee Yoon Min.

Hắn tỏ vẻ lịch sử muốn bắt tay với nó, nó lờ đi cái bàn tay đó:

_Hân hạnh làm quen.

_Tôi không ngờ Tể Tướng Han lại có con trai đây?

“Lại có con trai? Ý nhà mi là gì đồ chết bầm?”

_Thôi sắp đến giờ khai giảng rồi, hai em theo cô xuống hội trường.

Bà ấy đi trước, nó và hắn ta lật đật theo sau như hai con cún con. Vừa bước ra khỏi phòng, đám fan chờ sẵn cũng im phăng phắt:

_Đến giờ khai giảng rồi, các em còn đứng đây làm gì?

Đàng kiến ấy như xếp thành hàng đi theo sau nó và hắn ta. Với ánh mắt của hiệu trưởng cả nó còn quíu huống hồ chi ai?

Hội trường rộng lớn nằm bên dưới phòng hiệu trưởng, hàng ghế thứ nhất là của giáo viên, nó ngồi ở hàng ghế thứ hai. Bên trái nó là cô tiểu thư đáng ghét hôm trước, bên phải nó là hắn ta. Ngồi giữa hai người nó

không ưa thích gì tất nhiên sẽ rất khó chịu. Không khí hội trường sôi nổi bị dập tắt bởi tiếng của cô hiệu trưởng:

_Tất cả! Trật tự!

Cả hội trường như những con rôbot hết pin ngồi bất động. Bà ấy tiếp tục lời của mình:

_Tôi rất hân hạnh được lãnh đạo trường Hoàng Gia này – một trong những trường đứng đâu nước Đại Hàn Dân Quốc. Và tôi cũng rất hân hạnh được đón tiếp những học sinh mới, những quý tộc, những học sinh giỏi nhất trong nước. Trong những năm qua, trường chúng ta đã đạt được nhiều hành tích đáng kể. Tuy nhiên chúng ta không dừng lại ở những hành tích đó. Tôi là một người tham lam, tôi muốn trường Hoàng Gia phải tiến xa hơn những hành tích vừa rồi, phải xứng với trường đứng đầu nước Đại Hàn Dân Quốc. Và tôi xin chỉ dẫn thêm cho các học sinh mới. Trường chúng ta được chia làm 2 khu. Khu A dành cho các khối lớp 1, 2, 3, 4, 5, 6 còn khu B dành cho các khối lớp 7, 8, 9, 10, 11, 12. Cho nên tôi mong rằng dù tuổi tác có trên lệch nhau nhưng vẫn không quên hòa đồng với nhau cũng như với những học sinh mới. Các em hãy ra sức học tập để xứng đáng với địa vị của các em trong tương lai. Tôi xin hết.

Lời bà ấy vừa kết thúc thì hàng loại tiếng vỗ tay tán dương vang lên. MC lên tiếp tục buổi khai giàng:

_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối 9 Lee Eun Hye.

MC vừa dứt lời thì hàng loạt các băng rôn đỏ giơ cao, tiếng la hét của các fan:

_Công chúa Lee Eun Hye I love you!!!

“Công chúa á?”

Chợt cô tiểu thư ngồi cạnh nó đứng lên vẫy tay với các fan, lúc đó nó chợt hiểu ra rằng: CON NHỎ ĐÃ CHƠI KHÂM NÓ chính là CÔNG CHÚA CỦA NƯỚC ĐẠI HÀN DÂN QUỐC. Nó thầm cười vì nghĩ rằng chàng công tử giúp nó hôm đó chính là Hoàng Tử Du mà đám fan nói. OMG, nó say nắng Hoàng Tử mất rồi. Nó lén liếc mặt qua bên cạnh, tên Thái Tử thúi ấy đang say sưa với bài phát biểu của con nhỏ đó. Chợt nó thấy càng lúc nó càng ghét tên đó hơn, ghét vì tên đó rất giống nó. Lạnh lùng, ít kỉ, kiêu căng và… rất cô đơn.

_Và sau đây là phần phát biểu của đại diện học sinh khối lớp 10 Han Ji Min

_Là công tử Han đấy!

_Nghe đâu con của Tể Tướng Han đó!

_Trời năm nay sao không phải Hoàng Tử Du đại diện?

Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Nó lấy hết bình tĩnh:

_Xin các bạn im lặng cho!

Tiếng ồn nhỏ dần, nó hài lòng vì điều đó và tiếp tục bài phát biểu của mình:

_Như cô hiệu trưởng đã nói… chúng ta tiêu biểu cho những người đứng đầu cả nước để phụng sự cho nước Đại Hàn Dân Quốc, đưa đất nước thành một quốc gia giàu mạnh. Để thực hiện được điều đó chúng ta phải nổ lực ra sức học tập. Tôi xin đại

diện cho khối lớp 10 mong rằng chúng ta có thể đoàn kết cùng nhau phấn đấu học tập trong những năm sắp tới – Nói đến đó mắt nó dừng lại ở tên Thái Tử thúi đang quay mặt làm lơ – Tôi xin hết.

_Bis… bis… tuyệt quá anh Han Ji Min.

_I love you…

Nó bước xuống chậm rãi trong lời tán dương của mọi người. MC lại bước lên thế chỗ nó:

_Mời Lee Yoon Min đại diện khối 11 lên trình bày phần phát biểu.

_Á Thái Tử Min…

_Sarang hea Thái Tử Min…

Cả hội trường nổi loạn như sấm dậy.

“Hứ, tên hách dịch đó có gì hay mà bọn nữ sinh lại như thế chứ?”

Nhưng không biết tại sao tên Thái Tử đó lại có sức hút hơn nó. Hắn ta vừa bước lên bụt là cả hội trường im phăng phắt. Nó lấy điều đó làm bực mình không thèm nghe bài phát biểu của hắn. Quản gia đến cạnh nó:

_Công tử… người có cần tham quan trường một lát không ạ?

_Buổi khai giảng còn chưa kết thúc. Các bậc tiền bối còn đang trình bày bài phát biểu của mình. Ta bỏ đi lúc này há chẳng phải coi thường họ hay sao?

_Vâng, tôi xin lui trước.

_Công tử Han Ji quả là khách sáo.

Nó giật mình khi nghe lời đó phát ra từ con nhỏ đáng ghét mà bọn fan gọi là Công Chúa. Chợt nó nhận ra thái độ của mình thật bất lịch sự. Nó mau chóng đổi thái độ chó đúng phong cách của nó – lịch lãm, lạnh lùng.

_Rất hân hạnh được làm quen với Công Chúa. – Nó hình dung ra cảnh tượng nó đang ói khi nói câu đó.

_Tiền bối cứ gọi em là Eun Hye, đừng khách sáo quá.

_Vậy sao được?

_Không sao đâu, em cũng sẽ gọi anh là anh Han Ji nha?

“Gì thế này? Tỏm quá đi mất con nhỏ này?”

Nó ráng gặng một nụ cười già tạo:

_Haha… Eun Hye khách sáo quá.

_Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh đấy. Lúc còn nhỏ em chưa bao giờ nghe nói Tể Tướng Han có con trai.

“Ồ, chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi sao? Thảo nào trường này lại bát nháo khi tôi xuất hiện”

Nó vừa suy nghĩ vừa cười giả tạo:

_Vì anh và mẹ sống bên Mỹ từ lúc anh còn nhỏ.

_Vậy à? Mà em thấy anh không thích anh Yoon Min cho lắm đúng không?

_Haha làm gì có chuyện đó.

_Anh khỏi chối, ai gặp anh ấy lần đầu cũng như anh cả. Vì Hoàng Hậu lúc nào cũng rất khắc khe, mẫu mực, nên anh ấy từ nhỏ đã thiếu tình thương rồi.

Nó gật đầu ra vẻ cũng hiểu đôi chút. Nhưng thật sự nó hiểu hơn ai khác vì phu nhân nhà nó cũng giống như Hoàng Hậu. Lúc nào cũng muốn nó nỗ lực thành người tài giỏi.

Nó lén nhìn sang bên cạnh. Thảo nào hắn lại giống nó đến thế. Nó cảm thấy đồng cảm với hắn. Nó tỏ ra thân thiện với hắn:

_Bài phát biểu của tiền bối tuyệt lắm. – Nó dùng tuyệt “chiêu” của nó nhưng chẳng ăn nhầm gì

_Đừng có tỏ ra ngu ngốc như thế.

“Ộc… hắn dám nói như thế ư? Cái tên chết tiệt.” Nó điên tiết lên vì từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến h, đây là lần đầu tiên có người nói với nó như thế.

_Ha…ha… xin lỗi.

_Dẹp cái điệu cười đó đi!

_Ha… ha… nhưng tôi không thể nhịn được. Tiền bối nói chuyện làm tôi nghĩ đến một con bò ngu ngốc mà tỏ ra hung hăng.

_Ngươi…

_Người ta còn gọi là : “Ngu mà tỏ ra nguy hiểm.” Nếu tôi nói gì sai thì xin thứ lỗi cho!

Nói xong nó bỏ đi một mạch. Không thèm ngoảnh mặt lại, không để cho tên Thái Tử ngu ngốc đó kịp đáp tả câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play