“ Em vẫn còn chưa trả lời anh.” Hạ Lâm cúi xuống gần tai cô, nhẹ nhàng thì thào. Hơi thở ấm nóng của phả vào gần sát khuân mặt Nhược Tuyết, khiến cô run nhẹ. Trong chốc lát, tâm tư cô liền trở về với thực tại, nhưng cảm các hạnh phúc, sung sướng vẫn tràn ngập bên trong tâm tư của cô.

“ Đương nhiên là em đồng ý. Chỉ có một chút thắc mắc nhỏ là tại sao không phải là nhẫn mà lại là cái này.” Cô giơ chiếc thẻ các lên trên cao, vừa tầm mắt để anh có thể nhìn thấy.

Hạ Lâm thoáng cười, vẻ mặt hồn nhiên của anh càng thêm tỏa sáng trong không gian ấm cúng của nhà hàng này. Cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo bé nhỏ của cô, dùng một đạo lực nhẹ, kéo sát cô về phía mình.

“ Bởi vì toàn bộ số tiền của anh đều nằm ở đây hết rồi.” Ngón tay thon dài của anh chỉ vào chiếc các mà Tiểu Tuyết đang cầm. “Còn chuyện chiếc nhẫn thì anh chưa thể đưa cho em được, hiện giờ nó đang ở biệt thự chính của Tủ gia tại LA. Khi nào sắp xếp ổ định, anh sẽ đưa em về đó để ra mắt gia đình, đồng thời lấy chiếc nhẫn đó cho em.”

Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, Diệp Tuyết đoán được chiếc nhẫn mà anh đang nhắc tới chính là kỉ vật gia truyền của nhà họ Tử, có thể vì anh đã quá gấp gáp nên không thể kịp chuẩn bị chu đáo cho lễ cầu hôn này.

“ Em sẽ không trách anh chứ?” Giọng nói ôn nhu, tràn ngập tình cảm của anh dành cho cô càng khiến Tiểu Tuyết thêm chìm đắm trong hạnh phúc bất tận.

“ Anh biết là em không phải là người nhỏ nhen như vậy mà.” Cô tiện tay véo nhẹ chiếc mũi của anh khiến nó xuất hiện một mảng màu đỏ, trông rất ngộ. Sau khi ngắm nhìn kiệt tác của mình dành cho anh, cô liền cười phá lên một cách ngây thơ. Chỉ có Hạ Lâm hiểu, vì sao cô làm vậy. Anh biết tâm tư của cô cũng giống như những người con gái khác, thích được người yêu mình chiều chuộng và quan tâm. Đặc biệt, vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất này, cô muốn giấu đi sự ngượng ngùng của mình bằng những hành động khác lạ.

Đột nhiên, ánh đàn flash nhấp nháy quanh nhà hàng, phía bên ngoài cửa kính lớn kia. Hàng loạt các nhà báo, tay săn tin đang đứng tụ tập ở đó. Nếu không phải nhờ đội bảo vệ thì họ đã sớm có mặt tại bên trong này rồi.

“ Anh đoán món quà này là của ai?” Tiểu Tuyết tinh nghịch hỏi lại anh, dù có nhiều máy ảnh đang chụp hai người họ nhưng cô vẫn tự nhiên dựa vào thân người anh, hưởng thụ sự ấm áp từ vòng tay vững chắc của anh.

“ Black hoặc Red.” Anh tự động đưa ra hai đáp án, đáy mắt bỗng nổi lên những tia khó hiểu.

“ Là thủ lĩnh rồi. Ngoài chị ấy ra thì làm gì có ai có thể huy động được đám săn tin bên ngoài kia nhiều như vậy.”

Cả hai người họ đều hiểu được mục đích mà Tử Hạ Linh làm vậy. Sau lần đại náo tại Lăng gia, mối thù giữa hai nhà Tử Lăng càng thêm sâu sắc, vì vậy lần này chắc chắn, bữa tiệc đính hôn của Tử Hạ Lâm và Diệp Nhược Tuyết sẽ được công khai trên trang nhất. Chuyện này vừa có thể khẳng định chủ quyền của Tử gia, vừa có thể khiến cho Lăng gia mất mặt.

“ Chúng ta nên rời đi, dù sao ngày mai bọn họ cũng đã có đủ tin tức để đăng rồi.” Hạ Lâm có vẻ không thích chuyện này cho lắm, nhưng dù sao cũng là ý muốn của đại tỷ nên anh đành chấp nhận. Anh không muốn chuyện tình cảm của mình và Tiểu Tuyết bị công khai trên các mặt báo như vậy. Đây sẽ là một đòn đả kích rất lớn đối với Lăng gia và Diệp gia, và đăc biệt là Lăng Hạo Thiên.

Hai người rời khỏi nhà hàng trong sự náo nhiệt và ồn ào của đám phóng viên bên ngoài gây ra.

****************************

“ Giờ chúng ta sẽ ở tại đây sao?” Cô chỉ lên một khu chung cư cao cấp hạng nhất, sang trọng nằm giữa thành phố Bắc Kinh. VIP, đây chính là tên gọi của nó. Thực sự cô chưa được nhìn thấy một khu nhà nào lớn đến vậy, có đầy đủ sân golf, bể bơi, công viên và một bệnh viện mini. Toàn bộ khu nhà này đều được thiết kế vô cùng cao cấp. Cảnh vệ tuần tra nghiêm ngặt, có thiết bị bảo vệ, camera được lắp đặt nhiều nơi. Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

“ Đừng nóng vội, bất ngờ còn nằm ở phía sau kia cơ.” Anh nắm tay cô, đưa về căn nhà mới của họ. Trong khu chung cư này chỉ có duy nhất 50 căn hộ, được bán với giá cao ngất ngưởng. Tử Hạ Lâm đã đặt sẵn được một căn nhà, và đó cũng là căn hộ cuối cùng được bán ra tại đây.

“ Em có thể hỏi nó có giá bao nhiêu không ?” Nhược Tuyết vừa đi, vừa lẩm bẩm trong miệng về sự xa hoa và lộng lẫy của căn nhà trước mắt mình.

“ Khoảng khoảng gần 500 triệu.” Anh thong thả trả lời lại, giống như số tiền đó chẳng là gì vậy.

“ Đừng nói với em là anh tính bằng US.” Cô trợn tròn mắt hỏi lại anh.

“ Vậy thì em đoán đúng rồi đó.” Hạ Lâm nhìn sắc mặt không thể tin nổi của cô mà cười thầm trong lòng, dù sao số tiền này là của Tử gia chi ra, anh có thể tay trắng nhưng không thể để vợ mình phải chịu thiệt được. Căn nhà này sẽ là một trong những phần bất ngờ nhỏ mà anh dành tặng cho cô. Thời gian về sau của họ còn dài, nên anh sẽ cố gắng đem thật nhiều hạnh phúc đến cho Tuyết Nhi bé bỏng của mình.

445 là thứ tự căn nhà mới của họ. Vừa bước đến cửa, Tiểu Tuyết cảm nhận được một điều gì đó khác lạ. Cô ngửi thấy mùi nước hoa gucci guilty quen thuộc mà Red thường dùng, nó thoang thoảng mùi hương đâu đây.

“ Căn nhà này là của ai vậy ?” Diệp Tuyết chỉ vào căn hộ sát vách kia để hỏi. Đó là căn nhà 444 mà mùi hương nước hoa kia phát ra từ đó nồng nhất.

“ Anh không biết. Lúc mua qua căn nhà này không thấy nói ai là chủ nhân của căn hộ đó. Có chuyện gì sao?” Anh lo lắng hỏi lại, nhìn sắc mặt của cô thay đổi anh cảm thấy có chút không yên tâm.

“ Không có gì. Chúng ta vào nhà thôi.” Nhược Tuyết cười nhẹ, nụ cười đem theo những tia giảo hoạt khó lường. Cô túm lấy tay anh rồi cả hai tình tứ bước vào bên trong căn nhà xinh đẹp của họ. Từ nay, đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống mới của họ, một cuộc sống chỉ tồn tại Diệp Nhược Tuyết và Tự Hạ Lâm.

***************************************

Bên trong căn nhà 444 kia, tiếng nói bá đạo của một người đàn ông vang vọng khắp toàn bộ không gian. Kết hợp với nó là tiếng rên rỉ kiều diễm đến động lòng người của Lãnh Sam.

“ Anh nói em không được rời khỏi Minh gia.” Minh Lạc Lạc gào lên, lấy hết sức, thúc mạnh vật nóng sưng phồng căng cứng của mình vào sâu bên trong cơ thể của Red.

“ Ah … Ah … “ Cô không tự chủ được mà thét lên sung sướng. Hắn thật bá đạo điên cường tàn sát nụ hoa xinh đẹp của cô. “ Không phải … Ah … trở lại … rồi … sao” Cô dùng hết sức mình đáp trả lại hắn. Cô không muốn ở lại Minh gia chết tiệt kia một chút nào, dù sao tới nhà riêng của hắn cũng đã là một ân huệ to lớn đối với Lạc Lạc rồi.

“ Em muốn chúng ta qua lại mà không có chút quan hệ nào sao. Anh nói em bắt buộc phải trở thành con dâu của Minh gia. Lần này tự mình mò đến thì cũng đừng hòng thoát được.” Hắn tuyết bố chắc nịch như vậy, rồi trực tiếp phi nước đại trong cơ thể cô. Thật không thể tưởng tượng nổi tại sao có loại đàn ông thừa sức lực như hắn. Không phải vì Minh Lạc Lạc dùng khổ nhục kế, nói dối rằng mình bị bệnh không ai chăm sóc thì Lãnh Sam cũng không ngu ngốc tới nỗi tới đây nạp mang.

“ Tên lừa đảo, anh nghĩ anh muốn là được sao? Để em nói cho mà nghe, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.” Đôi chân trắng nõn, mê người của cô quắp chặt lấy hông của hắn, khiến hắn phải dừng lại động tác ra vào điên cuồng của mình.

Red nhanh chóng thay đổi tư thế, đè sấp Minh Lạc Lạc xuống giường, chủ động bò lên người hắn. Lạc Lạc như không tin vào mắt mình, hắn không ngờ người con gái nóng bỏng này lại có thể tự động hiến dâng mình cho hắn như vậy. Chiếc lưỡi gian xảo của cô chạm nhẹ vào các cơ bắp trên người hắn, khiến chúng trở nên căng cứng. Dần dần, cô liếm sát tới bụng, rồi gần tới chỗ Tiểu Minh đang dựng đứng của hắn.

“ Em không muốn kết hôn sớm. Chúng ta cứ như này có phải tốt hơn không.” Cô dụ dỗ hắn một cách trực tiếp, vì dù sao cũng chỉ có hắn mới ngăn cản được nhị vị trưởng bối nhà họ Lãnh đang hò hét bắt cô lấy chồng.

“ Vậy em nên làm gì cho anh.” Hắn dù có chìm đắm trong dục vọng điên cuồng nhưng lí trí vẫn tỉnh táo, hắn biết người con gái xảo quyệt này đang âm mưu chuyện gì. Hắn sẽ không thể dễ dàng buông tha cô như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play