Tử Hạ Linh kiêu ngạo tiến ra khỏi Lăng gia bằng cửa chính, phía sau cô là Hạ Lâm và Nhược Tuyết đang nắm tay nhau cùng bước theo. Ánh mắt đem theo phần lạnh nhạt nhìn về phía ba Diệp và má Lâm, vẻ mặt tức giận của họ cũng nhìn về phía cô.

“ Con mau đứng lại cho ta.” Ông Quang Thành hét lên một cách phẫn nộ. Ông không ngờ rằng đứa con gái yêu quí của mình lại có thể ngang nhiên chống đối lại ông như vậy, mà Diệp gia lại càng không nên để Lăng gia bị sỉ nhục lớn, đặc biệt là do những người nhà Tử gia đem lại.

“ Con xin lỗi, con không thể nghe theo ba. Con muốn kết hôn với người con yêu.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, trong đáy mắt mang theo phần tình cảm nhìn vế mama, cô biết, bà đang rất thất vọng về mình.

“ Con không thể đi” – “ Chị không thể đi.” Tiếng gọi với lại của mama và Diệp Nhược Phong cũng không cản được bước chân của Tiểu Tuyết, cô nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Lâm và cô tin tưởng vào quyết định của mình ngày hôm nay.

“ Định đi như vậy sao?” Giang Nam đang đứng đó, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô. Anh dù phản đối chuyện kết thân giữa hai nhà nhưng anh lại không muốn mọi người trong gia đình trở mặt thành thù.

Tiểu Tuyết chưa kịp trả lời lại thì Black từ phía sau tiến lại, túm lấy bàn tay của Giang Nam rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.

“ Tôi quên mất một thứ đồ. Đi cùng nào.” Cô lạnh lùng tuyên bố. Black cư nhiên coi anh là một thứ đồ của mình, điều đó cũng chứng tỏ, anh thuộc về quyền sở hữu của cô.

Cả đám người rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, đặc biệt là Giang Nam. Anh như một con rối để Hạ Linh tùy tiện kéo đi. Đám người của HELL cũng biến mất ngay sau đó, không ai biết họ vào đây bằng cách nào, và rời đi kiểu gì. Họ chỉ chắc chắn một điều rằng, đám người quái nhân đó không đi ra bằng cửa chính.

*************************************

Sau sự kiện này hôm đó, Nhược Tuyết chính thức rời khỏi Diệp gia. Hiện giờ, cô đang sống tại căn nhà chung cư của Hạ Lâm. Mặc dù ba mẹ cô phản đối rất gay gắt nhưng Tiểu Tuyết không thể chịu nổi được cái cảnh suốt ngày bị bắt ép như vậy được nữa. Mà anh trai Diệp Giang Nam yêu quí của cô đã theo gót đi cùng thủ lĩnh, thật tội nghiệp cho anh, lại bị đúng tử thần độc ác nhìn trúng. Vì thế nên cô cũng không còn lí do nào mà trở lại Diệp gia nữa, ba mẹ cô cũng không thể ngăn cản được nối.

“ Tuyết Nhi, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng.” Hạ Lâm ngọt ngào thủ thỉ vào tai cô. Cô không ngờ rằng anh lại đề nghị như vậy. Bình thường chỉ toàn là anh tự nấu nướng ở nhà cho cô ăn. Anh nói ăn đồ bên ngoài không có đủ dinh dường bằng thức ăn của anh.

“ Sao lạ vậy! Anh lại không thích nấu nướng nữa sao?” Cô lười biếng trả lời lại, miệng vẫn còn nhai bỏng mà mắt thì đang xem phim trên chiếc tivi kia.

“ Anh muốn cho em một bất ngờ. Em có một tài khoản 40 vạn đúng không? Cho anh mượn đi.” Cô nghi hoặc nhìn lại chàng trai trước mắt mình. Vẫn là vẻ mặt ngây thơ, non nớt ấy, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia giảo hoạt khác thường.

“ Anh định đưa em đi ăn bằng số tiền đó sao? Thật khác lạ nha.” Cô biết anh có ý đồ riêng nên liền châm chọc lại. Nhưng, cô lại không có ý định vạch trần anh.

Cầm lấy chiếc thẻ của cô trong tay. Anh biết được cô định dùng số tiền này để mua một căn nhà chung cư cho riêng mình. Hạ Lâm nhớ lần trước cô hỏi Hoắc Đình Giang về chuyện đi làm thêm để kiếm tiền mua nhà, lần này, anh sẽ cho cô một bất ngờ lớn. Anh biết cô vẫn còn lo lắng về chuyện gia đình phản đối, nhưng dù sao anh cũng quyết tâm không buông tay, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Trong một nhà hàng sang trọng tại giữa Bắc Kinh hoa lệ, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, du dương trong không khí lãng mạn của bữa tối. Hạ Lâm và Nhược Tuyết ngồi đó, cùng nhau thưởng thức những món ăn tuyệt vời của nhà hàng.

“ Chỉ có một mình chúng ta ở đây hay sao? Anh không định nói với em là dùng hết 40 vạn kia để bao toàn bộ nhà hàng đó nha.” Cô cảm thấy khác lạ bởi không khí của buổi tối ngày hôm nay. Dường như rất không giống với phong cách thường ngày của Hạ Lâm.

“ Một chút nữa thôi em sẽ biết.” Anh vẫn tỏ ra bí ẩn như ban sáng, ánh mắt lo lắng, hồi hộp nhìn lên phía trên sân khấu kia.

Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước ra từ phía hậu đài. Sau môt hồi hắng giọng, ông ta mới trực tiếp nói.

“ Xin hỏi tiểu thư Nhược Tuyết có mặt tại đây không ?” Cô cười phá lên ngay sau đó, thật không ngờ rằng ông ta lại có thể hỏi cô như vậy. Trong nhà hàng này chỉ có mỗi một mình cô và Hạ Lâm cùng một số nhân viên phục vụ trong nhà hàng. Cô đoán đây là kế hoạch bất ngờ mà anh dành cho mình.

“ Tôi ở đây!” Cô giờ cánh tay lên ra hiệu cho ông ta, đôi mắt tràn đầy hứng thú nhìn về phía Hạ Lâm. Ánh mắt anh cũng tràn ngập ôn nhu, dịu dàng nhìn về phía cô.

“ Vậy tôi chắc cậu Hạ Lâm cũng có mặt tại đây rồi.” Ông ta lại tự phụ họa cho mình, cười haha trên sân khấu. Cô không nhịn được cười vì sự dẫn dắt thiếu chân thực mà gượng gạo của ông ta, nhưng cô biết dù sao đây cũng là tâm ý của anh.

“ Hôm nay là một ngày rất quan trọng, cậu Hạ Lâm đã chi ra một số tiền khổng lồ để bao toàn bộ nhà hàng này. Nhược Tuyết tiểu thư có biết cậu ấy định làm gì cho cô không?” Cô thật sự không biết anh có ý định gì, nếu không cô đã không ngạc nhiên đến vậy.

Nhược Tuyết lắc đầu trả lời, cô thật muốn biết vì sao hôm nay anh lại biểu hiện lạ như thế.

“ Là vì cậu Hạ Lâm muốn hát cho cô nghe một bài.” Lời nói của ông ta khiến cô sửng sốt. Chỉ là hát một bài thì cần gì phải tốn kém tới độ bao cả một nhà hàng. Thật không hiểu anh đang âm mưu chuyện gì nữa.

Hạ Lâm nhẹ nhàng bước lên trên sân khấu dưới ánh đèn neon màu vàng dịu êm, người dẫn chương trình đã rời khỏi đó để nhường lại phần sân khấu cho anh. Dù vẻ mặt của anh có phần ngại ngùng nhưng cô hiểu, anh đã cố gắng hết sức để làm mình vui. Dù sao mấy ngày hôm nay, cô cũng bị phân tâm bởi chuyện ba mẹ phản đối nên tâm tình không được thoải mái.

“ Anh biết là em không thích nghe nhạc nước ngoài. Nhưng, đây là bài hát duy nhất anh thuộc và anh tin rằng em chắc chắn cũng biết nó.”

Sau lời giới thiệu của Tử Hạ Lâm, tiếng nhạc vang lên phía trong nhà hàng, Nhược Tuyết ngya lập tức nhận ra nó, đó là bài An angel của Declan Galbraith mà cô để làm nhạc chuông. Bản nhạc chuông dành riêng cho anh. Một bài hát cổ điển mà vô cùng lãng mạn.

Wish I had your pair of wings

I had them last night in my dreams

Declan I was chasing butterflies

till the sunrise broke my eyes

Tonight the sky has glued my eyes

Galbraith ’cause what they see’s an angel hive

I’ve got to touch that magic sky

An and greed the angels in their hive

Sometimes I wish I were an angel

Angel sometimes I wish I were you

sometimes I wish I were an angel

Songtexte sometimes I wish I were you …

Kết thúc bản nhạc, anh hướng mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia ôn nhu mãnh liệt.

“ Em có thể lên đây không ?” Gọng nói gọt ngào của anh như chiếm cứ toàn bộ đầu óc cô. Vì quá ngạc nhiên, Nhược Tuyết bước lên theo phản ứng thông thường của mình. Cô hồi hộp chờ đón hành động tiếp tục của anh.

“ Em đồng ý lấy anh chứ ???”

Cô như không tin vào tai mình, Hạ Lâm đang cầu hôn cô. Cô còn ngạc nhiên hơn cả lời câu hôn đó, là chiếc nhẫn anh đang đeo vào tay cô. Nó không phải là một chiếc nhẫn bình thường, nó là chiếc vòng nhỏ của chiếc thẻ các. Nếu cô không nhầm thì đó là một chiếc chìa khoa của một căn hộ chung cư cao cấp. Ánh mắt ngỡ ngàng, đầy xúc động của cô nhìn về phía anh. Trong khoảng khắc đó, dường như chỉ còn tồn tại hai người họ, chìm đắm trong những cảm xúc tình yêu ngọt ngào bất tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play