Nó chạy 1 mạch lên dãy 12, tìm kiếm xung quanh cho bằng được cái tên Nguyên kia. Đang ngó nghiêng thì nó bị 1 bàn tay chụp lấy.
-Em tìm anh à? – Nguyên nhăn nhó nhìn nó, rồi kéo nó ra chỗ vắng người, tống mạnh nó vô tường. – Em gan thật đấy, có biết cả khối lớp 9 là do anh cầm đầu không hả, dám 1 mình chui vô hang cọp.
-Ghê thật, tưởng đâu người đứng sau mọi chuyện là 1 bà chị chứ ai dè là ông anh. – Nó bình thản. – Bộ anh bị pêđê à.
Nguyên nổi giận túm áo nó nhấc lên. Nó nuốt nước miếng.
-Em hơi bị to gan đó, đã bảo tránh xa Anh Nhật ra mà, lì quá. – Mặt Nguyên kề sát mặt nó. – Sao em không hẹn hò với anh này, anh thấy em xinh đẹp đấy.
-Anh…
Bốp!
Nguyên bị oánh 1 cái ngay đầu đau điếng. Nó nhìn ra đằng sau, là chị Bạch Sương!
-Cái tên chết tiệt này, cậu không thể ngừng ăn hiếp người khác được à? – Chị Sương giựt tay Nguyên ra khỏi nó. – Đúng là có 1 người anh như cậu thiệt xấu hổ chết được.
-Có thôi đánh vào đầu tui không hả? Làm em mà láo thế?? – Nguyên nổi điên quay qua nạt.
-Dẹp đi, lớn hơn có mấy phút là lớn lối hả? – Sương cũng không vừa, cho Nguyên ăn thêm 1 cú đấm nữa.
Nó đứng ngớ người trước cuộc hội thoại của 2 anh chị này. 1 lúc lâu khi chị Sương đang nắm áo Nguyên lắc lắc mới quay qua nó.
-Xin lỗi Tuyết nha, Nguyên gây nhiều rắc rối cho em rồi.
-D..dạ…2 người là…
-Để chị giới thiệu, tên này là Phạm Văn Nguyên, anh trai của Bạch Ngân và là anh sinh đôi với chị.
-HẢ?! SINH ĐÔI?! – [Cũng phải, hèn gì 2 người đẹp kinh dị]
-Uhm, cái tên này yêu em gái Bạch Ngân lắm, nên trước giờ hắn gây khó dễ cho em nhiều, chị thay mặt “anh ấy” xin lỗi em.
-Nè, thôi đi! Con nhỏ này cứ bám lấy Anh Nhật thì làm sao 2 đứa Nhật với Ngân lấy nhau được! – Nguyên la lối.
-Im lặng, cậu làm quá rồi đó, còn chưa chịu nhận lỗi hả, muốn ăn đòn nữa mới tỉnh ra hả. Đi. – Sương xách áo Nguyên lôi xền xệt. – Bye em nha, Tuyết.
Nó vẫy tay chào ngượng nghịu. Nó phải công nhận chị Bạch Sương với Bạch Ngân đúng là chị em thiệt, bạo lực y chang nhau.
-Uhm, ba mẹ tớ muốn gặp cậu nên mời cậu tối nay sang nhà dùng chung bữa tối. – Ra là lời mời đó đến từ Anh Nhật.
-Ê, tui đi được không?? – Ly nhí nhảnh chen vô.
-Tớ nữa! – Thanh nhảy tưng tưng.
-….. – Phong không nói gì nhưng làm gương mặt rất đáng sợ.
-Không được. Họ chỉ mời mỗi Tiểu Tuyết thôi. – Lời tuyên bố của Nhật làm mọi người thất vọng tràn trề. – Vậy ha, 5h tớ tới đón Tuyết.
Nó tò tò đi theo Nhật vào trong nhà, ngượng nghịu vì cả đám người hầu đang cuối chào. Nhật dẫn nó tới 1 căn phòng, nơi có chiếc bàn được bày biện rất nhiều thức ăn và được trang trí rất sang trọng. Anh Nhật vừa định kéo ghế mời nó ngồi thì ba mẹ Nhật đi vào. Người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăn và người đàn ông trong bộ vest, cả 2 đều là người nó gặp lần trước.
-Ơ… - Nó lắp bắp.
-Ta lại gặp nhau rồi, Tiểu Tuyết. – Ba Nhật nói. – Để ta giới thiệu lại, ta, Minh Hoàng Trương, ba của Anh Nhật, còn đây là phu nhân Huỳnh Lệ Quyên.
-D…dạ…cháu tên Hạ Tiểu Tuyết, bạn Anh Nhật, rất vui được gặp 2 bác. – Nó cuối đầu lễ phép, trong lòng thầm nghĩ có lẽ ba mẹ Nhật là người tốt.
-Nào, mời tất cả ngồi xuống. – Bác Trương tỏ ra rất niềm nở.
Trong suốt bữa ăn mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ khiến nó cảm thấy thoải mái. Nhất là phu nhân, dù không nói được nhưng người tỏ ra rất quan tâm đến nó, luôn gắp thêm thức ăn cho nó.
-Vậy, Tiểu Tuyết đây là bạn gái mà con nói đến hả? – Bác Trương bất ngờ hỏi.
-Dạ, ba đã hứa nếu con tìm được bạn gái thì ba sẽ hủy bỏ hôn ước giữa con với Bạch Ngân mà đúng không? – Nhật trả lời, đột ngột nhắc tới chuyện này làm nó ngượng, tim nó đau vì nó biết đây chỉ là giả vờ nhưng tình cảm của nó thì không hề giả, nó đã thích Anh Nhật không 1 lí do.
-Ừ thì ba có hứa vậy, nhưng ba cũng nói nếu đó là người con thật lòng thích. Ba không muốn con phải ở bên người khác mà không hạnh phúc.
-Thế sao ba lại chịu kí hôn ước với gia đình Bạch Ngân? –Nhật nhăn nhó.
-Thì chỉ là trên danh nghĩa thôi, lỡ như con già rồi mà người con còn chưa tìm được thì cứ coi như cưới con bé Ngân là trước ghét sau thương đi. – Bác này cũng láu cá phết. –Thế bây giờ ba hỏi 2 đứa, 2 đứa có thật lòng với nhau không?
-À…ờ…dạ…thì là… - Anh Nhật bắt đầu cà lâm, quay qua tính kêu nó cứu bồ thì thấy nó mặt mũi tái mét.
Cơn đau của nó lại lên nữa, vào đúng lúc này mới chết chứ. Nó bấu lấy bụng, cố nghiếng răng chịu đau, mồ hôi từ từ nhỏ giọt.
-Nè, bạn không sao chứ?? – Nhật hốt hoảng khi rờ thấy tay nó lạnh ngắt.
-Cháu sao vậy? Trong thức ăn có gì không hợp sao? – Bác Trương cũng thấy lo lắng.
-…D….dạ…không…s..ao..ạ. – Nó cố nói, mắt nó đang mờ dần, có cảm giác như lần này cơn đau của nó còn dữ dội hơn bình thường. Trong thoáng chốc, nó nhìn thấy gương mặt lo âu kinh hãi của phu nhân, rồi tất cả tối đen, nó ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT