Nó với Ly đang bước vào trường thì…Bộp. Bộp. Bộp. 1 trận mưa banh bay thẳng vô nó, bóng rổ, bóng đá, bóng bàn,…bao nhiêu loại đều được chọi vào nó, con Ly bị dính vài quả nhưng chủ yếu là nó bị ăn đòn nhiều nhất. Nó cố lấy tay che mặt, đỡ mấy trái banh, chịu đựng nỗi đau bị banh đập tới tấp vô người. Xung quanh nó toàn là mấy anh chị lớp 12 và vài người lớp dưới cầm banh chọi nó. Chẳng ai dám chen vô giúp nó vì sợ trúng đòn, con Ly cũng không lại chỗ nó được vì banh cứ bay vèo vèo. 1 trái tennis bị chọi với tốc độ kinh khủng bay thẳng vào mặt nó, nó không đỡ được liền ngã gụy xuống, máu mũi chảy từa lưa vì bị banh đập mạnh. Thế mà mấy người kia vẫn không ngừng chọi, nó chỉ biết ôm mặt ngồi đó. Vừa khoẳn khắc ấy, Phong ở ngoài bước vô, Thanh với Nhật từ trên lầu đi xuống.

-Nè, mấy người làm gì vậy hả??!! MAU NGỪNG LẠI NGAY. – Anh Nhật la lớn không tự chủ. Mọi người thấy cậu thì dừng tay hết.

Nhật với Phong chạy lại chỗ nó, còn Thanh thì vừa chạy vừa la hét để giải tán đám đông. Nhật đỡ nó đứng lên. Mắt nó lờ đờ, mặt thì bê bết máu mũi.

-Cảm ơn…. – Nó nói với Nhật rồi ngất đi vì choáng váng.

Mở mắt dậy, nó thấy mình nằm trong phòng y tế, tay Nhật nắm chặt tay nó. Hèn gì nãy giờ nó thấy ấm ấm ở tay.

-Tỉnh rồi hả? – Nhật hỏi khi thấy nó mở mắt ngồi dậy.

-…Uhm, ui da, cái đầu tui… - Nó xoa xoa phía sau đầu chỗ bị banh đập trúng, nhìn lại khắp người nó toàn vết bầm tím.

-Thôi, nằm đây nghỉ cho khỏe luôn đi, bị tấn công tới tấp thế lên lớp không được đâu. – Nhật đứng lên. – Tớ về lớp đây.

-Uhm… - Nó nằm xuống trở lại, nhắm mắt rồi ngủ luôn.

Phong đứng bên ngoài nãy giờ, đợi Nhật đi rồi mới vào. Nhìn chân tay nó bầm tím, đầu thì băng bó, Phong thấy xót xa vô cùng. Ngồi gục xuống ghế, cậu tự trách bản thân.

-Xin lỗi, tao không bảo vệ được mày. Đừng lo, tao không để ai làm mày bị thương nữa đâu. – Phong nghiếng răng khi nói, rồi cậu đứng dậy hôn lên trán nó 1 cái và bỏ đi.

-Này, lúc nãy cậu trông đáng sợ thật đấy. – Thanh nói khi đang đi cùng Nhật. – La hét bảo họ dừng lại rồi còn bế Tiểu Tuyết chạy 1 mạch tới phòng y tế nữa chứ.

-Ờ…uhm, tớ cũng không biết tại sao tớ làm thế nữa. – Nhật thở dài.

Phải, Anh Nhật không thể hiểu vì sao tim cậu thắt lại khi nhìn thấy Tuyết bị đau, cậu chạy tới mà không có lí do, cũng không hề suy nghĩ khi bế Tuyết chạy đi mặc cho máu dây vào áo cậu, mọi hành động ấy đều không nằm trong suy nghĩ của Nhật, cậu chỉ làm theo sự chuyển động của tay chân thôi.

-Haizz..chắc phải bỏ cái áo này luôn rồi. – Nhật nhìn xuống phần áo bị dấy máu của Tuyết.

-Ê, đừng có bỏ uổng, cho tớ đi. – Thanh chen ngang. – Cái áo mắc tiền thế mà bỏ, đưa tớ tớ giặt rồi xài cũng có sao đâu.

-Ờ…vậy cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play