Bây giờ thì nó đang nằm ngủ ngon lành ở bệnh viện, có lẽ 2 ngày qua đã quá mệt mỏi với nó làm nó kiệt sức. Hắn đã tỉnh và bây giờ đang ngồi nhìn nó, không biết từ bao giờ gương mặt này đã quen thuộc với hắn như vậy.

- Xin lỗi vì đã bắt cô phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Tất cả chỉ vì tôi mà cô phải khổ như vậy. Xin lỗi cô, cà chua!

Hắn đưa tay vén mấy sợi tóc rối cho nó và vô thức nói ra câu xin lỗi, dù biết nó không nghe thấy nhưng hắn vẫn muốn nói. Hắn sợ khi nó tỉnh thì hắn sẽ không đủ dũng cảm để nói với nó một câu xin lỗi.

- Ưm…!

Nó khẽ cựa quậy và mở mắt, nó đã ngủ một giấc dài.

Hắn vội vàng rụt bàn tay đang đặt trên tóc của nó về, lúng túng hỏi nó:

- Cô tỉnh rồi à?

- Sao anh lại ngồi bên giường của tôi? Sao không về giường của anh mà ngồi?

- À… là vì….

Hắn ấp úng không biết trả lời nó như thế nào, hắn cũng không biết thì làm sao mà trả lời được.

- Cậu chủ! Cậu tỉnh rồi à? Có cần gì không ạ? –Chú Kim từ ngoài bước vào hỏi hắn.

- À! Được rồi, cô ấy mới tỉnh dậy, chú đi mua gì đó cho chúng tôi ăn nhé! –Hắn tranh thủ cơ hội lảng sang nói chuyện với chú Kim. Chú Kim ngẫu nhiên trở thành cứu tinh của hắn rồi.

- Vâng!

Chú Kim đi rồi, bây giờ vẫn chỉ có hắn và nó trong phòng. “Cầu cho cô ta quên chuyện đó rồi.” Hắn nhìn nó thầm nghĩ. Nhưng mà hình như nó quên thật rồi thì phải, bây giờ nó đang ngồi nghĩ gì đó có vẻ khó hiểu lắm.

- Này cà chua! Cô đang nghĩ gì vậy?

- Tôi thắc mắc tại sao hôm đó người của anh lại biết mà đến cứu chúng ta. Không lẽ anh dẫn họ theo rồi bảo chờ đến khi anh bị đánh mới vào à?

- Ôi trời! Cô suy nghĩ cũng hay thật đấy!

- Vậy thì sao?

- Tất cả là nhờ cái điện thoại mà sáng hôm đó tôi đưa cho cô đó. Trước đó tôi đi tìm cô nhưng lại quên mất, đến khi nhận được cú điện thoại của tên đó gọi tôi mới nhớ ra và dặn họ là khi nào dò thấy vị trí điện thoại của tôi và cô cùng một chỗ thì hãy tìm tới đó ngay, vậy thôi chứ có gì đâu.

- Ra là vậy. –Nó gật gật đầu ra vẻ hiểu.- Vậy cái điện thoại đâu rồi?

- Đang ở chỗ chú Kim!

- Vậy còn tên Tú đó sao rồi?

- Chuyện đó chú Kim sẽ có cách giải quyết, cô không cần bận tâm. Còn Thanh Nhung…tôi sẽ cho đuổi học cô ta.

Hắn trả lời nó. Thực ra nó đã cố tình không muốn nhắc đến Thanh Nhung nhưng hắn thì không nể nang gì nói luôn kết quả của cô ta cho nó nghe. Ai bảo cô ta dám đụng vào nó, mà đụng vào nó thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

- Thư! Cậu không sao chứ?

- A! Quân!

Quân hớt hải chạy vào, nghe tin nó bị bắt cóc giờ đang nằm viện Quân liền chạy đến đây ngay:

- Nghe nói cậu bị bắt cóc, bọn chúng không làm gì cậu chứ? Cậu có bị thương chỗ nào không? Đã kiểm tra sức khỏe chưa?

- Thôi! Cậu hỏi nhiều vậy sao tớ trả lời được. Tớ không sao, cậu không cần lo lắng vậy đâu.

- Nhưng…

- Hai người ồn ào quá đấy! Ở đây không chỉ có hai người đâu!

Thấy nó với Quân cứ ngồi người hỏi người trả lời mãi làm cho hắn cảm giác cứ như người thừa vậy. Bực mình quá hắn phải lên tiếng.

- Thì có thêm anh thôi chứ có ai nữa đâu, nếu không thích nghe thì ra ngoài đi! –Nó thấy hắn khó chịu thì liền độp lại ngay.

- Này, tôi cũng đang bị thương cần tĩnh dưỡng đó. Đúng là làm ơn mắc oán mà!

- Gì? Làm ơn mắc oán?

- Tôi vì cứu cô mà phải chịu như vậy nè, còn cô đã không biết ơn tôi, không nói được một câu cảm ơn mà còn nói vậy nữa không phải làm ơn mắc oán thì là gì?

- Ôi trời! Người đâu mà nhỏ nhen vậy chứ! Con trai phải rộng lượng chứ! Phải giống như bạn Quân của tôi vậy nè! Đúng không Quân?

- À….- Quân ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Nãy giờ nó chỉ lo nói chuyện với hắn mà không để ý đến vẻ mặt buồn buồn của Quân. Từ nhỏ nó chỉ thân với Quân là đứa con trai duy nhất, bây giờ tự nhiên bên cạnh nó có thêm hắn xuất hiện làm Quân thấy hơi khó chịu.

- Cậu ta thì có gì tốt chứ? Có làm được như tôi không? -Hắn thấy nó chê mình thì bực mình ngồi lầm bầm, nhưng Quân đã nghe thấy.

- Không chỉ là làm được như anh, tôi còn có thể làm được nhiều hơn như vậy cho cô ấy! –Quân nhìn hắn khẳng định.

Hắn và Quân lại như ngày đầu gặp mặt, 4 mắt nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng có một chủ đề chung: đó là nó!

Nó ngồi nhìn 2 người nói chuyện mà chẳng hiểu gì, nhưng nó cũng cảm nhận được cái không khí không được yên bình cho lắm trong cái phòng bệnh này. Vì vậy….

- Ôi…đau đầu quá! –Nó đưa tay lên ôm đầu, mặt nhăn nhó ra vẻ đau lắm. Và ngay lập tức:

- Cậu mệt à? Có phải bị ảnh hưởng gì trên đầu không?

“Ảnh hưởng cái đầu cậu ấy” nó nghĩ thầm, tất nhiên không dại gì mà nói ra.

- Cô không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?

“Hehe! Kế hoạch thành công được một nửa”

- Tôi không sao, chỉ là đau đầu một tí thôi!- Nói rồi nó quay qua Quân- Quân về trước đi, tớ muốn nghỉ một lát, khi khác cậu đến thăm tớ nhé!

- À… ừ. Vậy cậu nghỉ đi, tớ về đây!

Nó đã nói vậy rồi thì Quân phải về thôi, ngồi nhìn Quân đi ra nó cũng hơi buồn nhưng mà nhớ ra hắn vẫn còn ngồi đó.

- Còn anh nữa, về giường anh mà nằm đi, ngồi cạnh giường tôi làm gì!

“Ôi trời! nói chuyện với cậu ta thì nhẹ nhàng còn với mình thì đổi 180­°” Hắn nghĩ thầm rồi cũng bước về giường mình nằm, hắn thấy hơi mệt.

Thực ra thì hắn bị nặng hơn nó nhiều, do bị đánh nhiều hơn mà, nhưng hắn không muốn nó biết nên không thể hiện ra. ­

Lát sau, chú Kim mua đồ về cho nó và hắn ăn, tất nhiên trong khi ăn hai đứa nó cũng chí chóe với nhau làm phòng bệnh chẳng được yên tĩnh chút nào. Chú Kim thì ngạc nhiên lắm, vì hắn bây giờ và hắn trước kia thật sự rất khác nhau.

Hôm sau Quân lại đến, có cả Kiệt, Duy và Long. Trước khi tụi kia ra về nó còn dặn Long đừng để cho mẹ và bà nội biết chuyện này, nó không muốn ai biết rồi làm lớn chuyện ra.

Hôm sau nữa, nó và hắn được xuất viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play