Rầm! Cửa mở:

- Cà chua!

Nó giật mình quay lại nhìn ra cửa. Là hắn!

- Thiên Phong! –Nó cất tiếng yếu ớt gọi tên hắn. Bây giờ nó không đủ sức để làm gì nữa rồi.

- Đến nhanh nhỉ? Tôi biết thế nào cậu cũng sẽ tới cứu cô ta mà! Thế nào? Thấy cô ta như vậy cậu đau lòng chứ? – Tên kia cất tiếng và bước về phía nó.

- Quang Tú? Rốt cuộc mày muốn gì?

- Haha! Tốt! Hiểu vấn đề sớm đấy! Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tao muốn cho mày sống dở chết dở, lúc đó tao mới hài lòng.

- Thả cô ta ra trước đã!

- Nếu mày chấp nhận đưa tay chịu trói thì tao sẽ thả cô ta!

- Được!

- Không được! Hành tây! Hắn ta sẽ hại anh đó, mau đi đi, đi khỏi đây nhanh lên! –Nó cố hét lên, nó không muốn hắn phải chịu tất cả chỉ vì muốn cứu nó.

- Cô im đi! - Hắn quay qua quát nó. Hắn đã rất lo lắng và chạy đến đây ngay khi nhận được cú điện thoại đó, vậy mà bây giờ nó lại kêu hắn đi khỏi đây. - Nếu đi tôi sẽ đưa cô cùng đi!

- Haha! Mùi mẫn quá, nhưng đây không phải chỗ để đóng phim đâu! Tụi bây trói tên kia lại cho tao! – Tên Tú hất mặt ra lệnh cho đám đàn em trói hắn lại.

Hắn không phản kháng, dù biết sẽ nguy hiểm, dù biết là tên kia có thể sẽ không thả nó như đã hứa nhưng hắn vẫn chấp nhận, dù chỉ có một phần trăm cơ hội hắn cũng phải cứu nó.

- Bây giờ thì thả cô ta ra đi!

- Vẫn chưa phải lúc đâu! Cậu chủ tập doàn Black Star! Bây giờ tao sẽ cho mày thấy địa ngục!

- Anh thật là đồ vô liêm sỉ! –Nó lên tiếng **** Tú.

- Đúng vậy! Tao là đồ vô liêm sỉ đấy. Tao đã mất tất cả rồi thì nghe thêm một câu **** nữa cũng không sao, tất cả là nhờ mày đấy, Hoàng Thiên Phong!

Tên Tú nói xong câu đó liền giáng 1 gậy vào người hắn.

- Thiên Phong!

Nó hét lên trong nước mắt. Nó khóc. Đã lâu lắm rồi nó không khóc, nó luôn tự nhủ mình phải mạnh mẽ để không ai làm mình phải rơi nước mắt. Nhưng hôm nay thấy hắn bị tên kia đánh nó cảm thấy đau như chính nó bị đánh vậy.

Bọn đàn em của tên Tú bây giờ cũng xông vào đánh hắn, hắn không chịu nổi nữa rồi, hắn muốn nói với nó không được khóc nhưng không được nữa. Hắn gục xuống và ngất đi.

- Tao tưởng mày ghê gớm lắm mà! Hóa ra cũng chỉ đến vậy thôi.

Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên mặt nó, cảnh tượng hắn gục xuống làm nó đau nhói. Bây giờ nó không biết phải làm gì cả, nó bị trói, hắn thì ngất, bây giờ chỉ còn trông vào số phận thôi.

- Anh Phong! Anh sao vậy? – Thanh Nhung ở đâu giờ mới chạy ra, thấy hắn như vậy liền hét um lên. - Anh đã làm gì anh ấy vậy? Anh nói đi! Mục đích ban đầu chỉ là bắt cô ta thôi mà, sao bây giờ lại lôi anh ấy vào?

- Kế hoạch có chút thay đổi thôi! Cô không cần quan tâm, Đi vào trong đi. –Tú thản nhiên trả lời, cùng với câu nói đó là 2 tên đàn em kéo cô ta vào trong.

- Bây giờ nên làm gì với bạn gái hắn nhỉ? – Tên Tú nói rồi tiến về phía nó, bàn tay sờ lên má nó.

- Đừng đụng vào người tôi! – Nó hất mặt ra khỏi bàn tay ghê sợ đó, cố giữ bình tĩnh nói.

- Haha! Ghê gớm nhỉ? Nhưng cô nên nhớ là cô không thể phản kháng được đâu cô bé ạ!

Tên Tú nói rồi tiến sát vào người nó hơn. Nó sợ, rất sợ. Nó phải làm gì đây?

- Cậu chủ!

- Mẹ kiếp! Chuyện gì thế này?

Một đám người mặc đồ đen xông vào. Và lập tức một trận hỗn chiến xảy ra trước mắt nó. Đám người mặc đồ đen gọi cậu chủ, lại đánh nhau với người của tên Tú, chắc đó là người của hắn rồi. Nó nghĩ nhanh rồi lớn tiếng kêu cứu:

- Tôi ở đây! Mau cứu tôi!

Một người trong số đó chạy tới cởi trói cho nó:

- Cô là bạn gái của cậu chủ?

- Đúng vậy!

Nói xong nó liền chạy tới chỗ hắn, hình như không có ai thấy hắn bị ngất thì phải. Nó đỡ hắn dậy, hắn bây giờ thật không giống với hắn mà ngày đầu nó gặp nữa. Nó lại khóc rồi.

- Này mấy người, mau lại đây đi. Anh ta ngất nãy giờ rồi!

Đám vệ sĩ nghe nó gọi nhanh chóng xử hết mấy tên còn lại rồi tới đỡ hắn đưa ra ngoài. Cuối cùng cũng an toàn rồi, hắn sẽ không sao rồi. Nó đứng dậy đỡ hắn cùng đi, nhưng vừa được mấy bước thì nó choáng váng và ngất đi…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play