Hôm nay lại là một ngày mệt mỏi với một đống bài tập về nhà. Chắc đêm nay nó phải thức làm cho xong bài tập, bà cô Tiếng Anh này nổi tiếng hắc ám và không ưa nó ra mặt. May mà trình độ học Tiếng Anh của nó cũng thuộc dạng pro nên cũng dễ thở.
Còn phải nói, từ xưa nó đã nổi tiếng trong trường vì thành tích mà nó đạt được trong các cuộc thi học sinh giỏi Tiếng Anh, cho nên dù sao thì bà cô cũng không làm khó nó được.
Làm xong đống bài tập, nó lăn ra giường, ôm con gấu bông mà hắn tặng, khẽ mỉm cười và chìm vào giấc ngủ.
Sáng nay lại đến trường với hắn như thường lệ.Hôm nay nó búi tóc cao để lại phần mái ngố, nhìn dễ thương cực. Hắn khi mới thấy nó cũng phải đơ 5s.
Vào trường. Vẫn những cặp mắt khó chịu đó. Bực mình thật, “chẳng lẽ nó xấu xí tới mức không xứng với hắn đến vậy sao?”, nó khó chịu giậm chân thình thịch bước nhanh hơn để lại hắn bước phía sau ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Tiết Anh…
-Hôm nay tôi sẽ kiểm tra vở bài tập, ai có tên thì mang vở lên cho tôi.
Vừa mới ngồi xuống bà cô đã thông báo “tin mừng” cho cả lớp. Vừa nói vừa lật sổ điểm.
- Thế nào cũng có mình cho mà xem! –Nó chu miệng lầm bầm làm hắn ngồi cạnh cũng phải phì cười, Quân ngồi dãy bên thì khẽ mỉm cười bởi thái độ của nó.
- Ừm…Bùi Ngọc Linh Thư! Lê Nhật Quân! Nguyễn Văn Thái!............
- Đấy! Biết ngay mà, bà cô hắc ám này….
Nó vừa đứng dậy vừa nói lầm bầm nhưng cũng khá to, và cô nghe thấy:
-Linh Thư! Em vừa nói gì vậy?
-Dạ! À…em có nói gì đâu ạ!
-Lúc nãy tôi nghe em nói gì đó mà, còn chối à?
-Dạ? Em chỉ…chỉ….à em chỉ nói là hôm nay trời nóng quá thôi ạ!
-Cái gì?
-Thưa cô! Linh Thư đúng là nói vậy đấy ạ!
Cái gì thế này? Một tình huống mà nó không ngờ: Phong và Quân đồng thanh dứng dậy nói đỡ cho nó!
Dưới lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Lại bắt đầu rồi đây, cái lũ nhiều chuyện này…
-À…nếu 2 em đã nói vậy thì chắc là không sai rồi, 2 em ngồi xuống đi. Còn em- quay mặt qua nó – đem vở lên đây cho tôi.
Nó miễn cưỡng bước lên, bà cô này thấy hắn và Quân cùng nói đỡ mới không truy nó nữa thôi, thầy cô trong trường này ai mà không coi trọng lời nói của hắn chứ.
Đem vở lên, đặt lên bàn định quay về thì..
-Đứng lại đó, tôi đã cho em về đâu!
-Vậy còn gì nữa ạ? –nó nhăn nhó hỏi.
-Ừm….làm bài tập cũng tốt, thử giải mấy bài này cho các bạn xem thử!
Nói rồi bà cô lấy trong túi xách ra cuốn sách tổng hợp những đề thi học sinh giỏi ra chỉ vào một bài cho nó làm.
Biết ngay là bà cô này không dễ gì tha cho nó mà!
Nó nhìn cái đề mà muốn xỉu tại chỗ, đề gì mà toàn từ mới, may mà bài này chủ yếu là dùng công thức biến đổi câu nên nó cũng còn biết. Vận dụng hết chất xám để nhớ lại những gì đã học nó mới làm xong.
Đặt viên phấn xuống, trả sách cho cô, nó bước nhanh về chỗ, không thì bà ấy bắt lại nữa thì khổ.
Bà cô bây giờ ngạc nhiên lắm, không ngờ nó lại có thể làm được bài khó như vậy, nhưng để giữ thể diện nên không bình luận gì bài của nó mà vào luôn bài mới.
Hắn nhìn nó buông một câu:
-Không ngờ cà chua cũng biết học tiếng Anh nữa đấy!
-Anh nói cái gì??? –Nó quay qua trừng mắt hỏi, cố gắng nói nhỏ để bà cô không nghe thấy
Hắn không trả lời chỉ khẽ cười, nó tức muốn xì khói nhưng chẳng làm gì được. Đành lấy sách vở ra học bài, và tất nhiên là 5’ sau nó quên luôn chuyện đó.
Ra chơi nó lại cùng Quân xuống căn tin. dạo này có Quân nên nó thấy vui lắm, có thể cùng Quân nói đủ chuyện như hồi xưa, cùng ăn, cùng chơi. Nó cảm thấy Quân thật quan trọng với nó. Nó cũng chẳng quan tâm đến việc người ta bàn tán nó là bạn gái hắn mà lại hay đi với Quân. Mặc kệ!
Đang ăn tự nhiên thấy đám con gái xúm lại. Chuyện gì vậy nhỉ? Lát sau, đám đông tách ra. Thì ra là hắn, có cả Kiệt, Duy và Mạnh Long . Thảo nào bọn con gái xúm lại như vậy, 4 hotboy đi chung với nhau mà lại…Nó không quan tâm nữa, quay qua tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình với Quân.
-Đứng lên!
Hắn đến bên nó từ lúc nào, buông ra một câu làm nó đang ăn phải giật mình. Nhìn hắn khó chịu hỏi:
-Làm gì?
-Qua ngồi với tôi! -hắn trả lời nó nhưng lại nhìn Quân, vì Quân đang khó chịu nhìn hắn.
-Tại sao cô ấy lại phải nghe lời cậu?- Quân lên tiếng.
-Đó không phải là việc của cậu!
Hắn nắm tay nó kéo đi. Bây giờ cả căn tin đang hướng mắt về cái bàn của nó. Nó bây giờ đứng giữa thật khó xử.
-Thư không là gì của cậu, sao lại bắt cô ấy nghe lời cậu? –Quân vẫn không chịu để nó đi với hắn.
Hắn quay lại nhìn Quân:
-Không là gì ư? Vậy thì tôi chính thức nói cho cậu biết, cô ta là bạn gái tôi!
-Có gì làm bằng chứng cho lời nói của cậu chứ!
Hắn nhìn thẳng vào Quân, tay kéo nó tới gần, đưa tay áp lấy má nó, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó.
Cả căn tin bây giờ chấn động với cái cảnh cứ tưởng chỉ có trong phim này, sau đó là tiếng bàn tán.
Nó chết lâm sàn, đứng đơ người. The first kiss của nó “ra đi” trong hoàn cảnh này sao?
Quân cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt. Đau!
Kiệt, Duy, Long thì không tin vào cái cảnh mà mình vừa nhìn thấy.
Chỉ có hắn là vẫn còn bình tĩnh:
-Như vậy đủ chứng minh rồi chứ?
Không đợi Quân trả lời, hắn nắm tay nó kéo ra khỏi căn tin.
Đi được một đoạn, bây giờ nó mới thoát khỏi tình trạng chết lâm sàn. Từ ngơ ngác chuyển sang tức giận. Nó giật tay ra khỏi tay hắn, đi bên cạnh hắn không nói gì, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Điều này có nghĩa là nó đang rất giận.
Tính cách của nó là vậy. Giận bình thường thì nó sẽ nói cho hả cơn giận của mình, còn rất giận thì nó sẽ im lặng, điều này làm người bên cạnh thấy nó rất đáng sợ, cụ thể là hắn bây giờ.
Hắn biết là nó đang rất giận nên không nói gì. Hắn cũng không biết tại sao lúc nãy lại hôn nó, đó cũng là first kiss của hắn đó chứ, có lẽ bây giờ hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt nó nữa rồi. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đã quên người đó, người đã làm cho hắn đau khổ - Bảo Ngọc.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT