Hôm nay tôi chính thức được vào cty trung tâm thương mại làm việc. Đỗ trung hiếu làm việc tại phòng kinh doanh của chúng ta nhá!

(giám đốc tôi nói như vậy, sau nói thật tôi với cái ổng này cũng thân lắm). Ngày đầu tiên đi làm của tôi thì cũng đầu bù, tóc dối nhưng thời gian không vì thế mà dừng lại. Chẳng mấy chốc cũng hết tháng, thích nhất là lĩnh lương thôi. Được lĩnh lương tôi cũng vui lắm chứ, tậu luôn em samsung galaxy gear gần 6 triệu chứ có ít đâu. Cũng lắm chức năng ra phết, nhưng tôi chỉ xem đồng hồ, sau nghĩ lại thấy ngu ngu mua cái này cái éo gì cơ chứ! mình thừa tiền mẹ rồi.

Sau 2 năm, em thi đậu trường y xong lại không theo được, năm nay em quyết định thi trường sân khấu điện ảnh. Kái này thì tùy em quyết thôi, tôi có là gì của em đâu. Hôm nhờ thằng cường chó thuê cho tôi một căn hộ gần chỗ làm , nó gí mẹ đi đâu ý, mãi sau tôi mới biết em phòng đối diện. Lúc ấy tôi mới hiểu hết ý đồ của thằng cường chó.

---tít tít tít, cái gì vậy trời? Đây là lần đầu tiên từ lúc tôi chuyển đến đây em nt cho tôi. nhỏ my: - Bọn mình đi dạo đi?

- Cũng được, hiếu đang rảnh.

Đi dạo quanh dãy nhà ấm người ra phết, mỗi tội mỏi nhừ chân, lại còn dẵm phải ngay cái vỏ chuối thàng nào vứt ra hại tôi tý vỡ mồm.

Đen vãi cứt. Chúng tôi vừa đi , vừa nói chuyện! (nói là chúng tôi cho oai tý nhá, mấy bác đừng có xoái). nhỏ my: - Tôi có việc này cần anh giúp đỡ, không biết anh có sẵn lòng giúp tôi không?

- Đương nhiên là giúp được rồi, tôi thề đấy! ( đúng là lúc say, không biết đường nào mà lần. Ăn với nói nghe đến sợ) nhỏ my: - Hum nay ở lớp, tôi vừa làm mất con vaiô của thằng bạn, nó bảo đền nó bao nhiêu cũng được.

- Thế nhỏ đền cho nó con máy tàu mẹ đi.

Mà nhỏ này cũng vô ý cơ, mượn người ta con laptop xong để bàn chạy mịa đi đâu, lúc không có ai ở đấy thì chỉ có thằng ngu mới không lấy đồ của nhỏ. nhỏ my: - Thế mà anh cũng nói được, tôi hỏi anh thật đấy với lại tôi đang đi học cũng không có nhiều tiền lắm. Anh có, anh cho tôi vay đi.

- ít cũng phải trả nó 15 triệu còn đâu nó thêm vào mua con mới. (giọng nhỏ bắt đầu khóc rồi đấy, chắc nhỏ giờ cũng đang cuống lắm, lại không giám xin tiền mẹ chứ mẹ nhỏ thiếu gì).

- Ừm, tôi sẽ cố giúp nhỏ ,tôi không có nhiều lắm vì hôm nọ tôi nỡ mua linh tinh hết tháng lương chính rồi, nhỏ thông cảm nhá. nhỏ: - Thế cũng được, tôi cám ơn anh!

- Không có gì, mà nhỏ cũng nín đi cho tôi nhờ cái, tôi ghét con gái khóc. nhỏ my: - Không biết được, tôi cứ lo lo thế nào ý, mai phải trả tiền rồi.

- Um, nhỏ nín đi tôi nhờ, tôi sẽ giúp nhỏ thật mà. nhỏ: - um

- um. nhỏ khóc ư, nhỏ có thể dựa vào vai tôi mà, tôi vẫn luôn tự nguyện là chỗ dựa cho nhỏ mà. Dù sau này về sau thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi vẫn hứa sẽ cho nhỏ dựa nếu cần. Tôi cũng chỉ biết tự nhủ với mình những lời ấy thôi vì thực sự tôi không đủ can đảm để nói hết những lời từ tim tôi cho nhỏ.

Lúc nhỏ khóc, lúc ấy như vô tình tôi đã thấy trong con mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia những giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi. Trong khoảng khắc đó, tôi biết rằng đó chính là thứ khiến cho con người ta cảm động nhất, là thứ báu vật mà tôi muốn lắm bắt nhất cuộc đời này.

- Đừng khóc bởi những gì đã qua hãy cười tươi cho những điều đang chờ phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play