3h sáng ngày hôm sau, tôi nhận một tin nhắn dài và một cuộc gọi từ số điện thoại Hằng. Mở điện thoại ra, Hằng bảo em chúc anh hạnh phúc bên người mình yêu nhá, rồi tôi không còn thấy em nói gì nữa. Tôi tắt máy và xem tin nhắn, những dòng tin nhắn viết rất khó đọc. Và tôi đã bừng tỉnh giấc, đọc những dòng tin nhắn cuối cùng này tôi cũng nhói lòng và tự trách mình khi hôm qua không giữ em lại…
Sau cuộc gọi ấy tôi cũng điện cho giám đốc của em để liên lạc với ba em ngay… và kết quả là biết được tin em đang hôn mê trong bệnh viện. Thực sự tôi cũng không biết giờ nên thế nào nữa khi mà em đã chào tôi rồi đâm vào đít một chiếc xe tải 4 chân. Chiếc xe của em méo mó hết, và em cũng ra đi trong đau khổ lúc 5h59 phút sáng ngày hôm sau. Tôi đã cố gọi em nhưng không thể, dù gì em cũng không nên dại dột như thế chứ. Trong tin nhắn cuối, em nói trên đời này có một người tốt mà em muốn được tựa bên thì đã không cần em nữa, người đó chính là tôi. Còn ba mẹ em thì em không muốn gặp họ nhiều vì tình cảm của em đã không dành cho họ nữa khi mỗi người họ đã tự đi tìm hạnh phúc của riêng họ… đã quá xa và không còn thiết tha
T_T. Và ngày hôm sau tôi đã dự đám tang của em, tôi đã cắt đứt mọi liên lạc trong một tuần ấy và ở căn nhà mà em từng sống, tôi nói chuyện với em một tuần liền… vậy là chỉ sau những ngày tháng nhanh như vậy mà em đã ra đi, đã để tôi nhớ mãi về thành phố này, thành phố đã từng có hình dáng em.
em đã chọn cách ra đi mãi mãi, đã chọn cách mà tôi đã phải nhớ mãi về em
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT