Ngày hôm ấy tôi say mềm trong men rượu, không còn biết cái gì nữa. Chỉ biết lúc dậy thấy ẻm cũng đang trên giường với tôi, hết hồn mở mắt ra tôi muốn khóc thét. Nhưng chắc không sao, thấy ẻm lằm một góc ,tôi một góc.
May mà quần áo tôi vẫn còn nguyên vẹn không chết, xem phim nhiều rồi nên cũng biết chứ cứ say xong là thằng con trai coi như vỡ mồm. Nghĩ bụng mà nổi da gà… mãi lúc sau thấy ẻm Hằng này dậy nhìn tôi.
- Ừm, vậy thì tốt, em cũng chưa có người yêu,hè. (tôi chỉ biết há mồm, nhăn mặt trước ẻm).
Thực sự nhìn mặt em cũng được, xinh nhưng xinh theo kiểu khác em của tôi. My thì xinh theo kiểu trẻ con, còn ẻm Hằng thì xinh kiểu khác.
* * *
- Nếu em nói em yêu anh thì anh có đồng ý làm người yêu em không? (Trời, ẻm này hỏi dồn dập muốn ép người ta à)
Sợ quá, con gái Sài thành bạo ghê…
- Anh không biết, mẹ anh bảo con trai không được yêu sớm và lấy vợ trước 30 tuổi.
Tôi cố hỏi Hằng sang những câu hỏi khác đánh trống lảng ẻm.
Và những câu trả lời từ ẻm thì tôi được biết Hằng đang ở một mình, bố mẹ em đã bye nhau được lâu rồi.Hằng đang ở một mình ở khu trung cư cao cấp này cùng với tất cả các tài sản này đều là những thứ mà bố mẹ mua cho ,họ bảo coi như bù đắp cho em. Bù đắp cái gì chứ, ô tô đẹp ,tiền nhiều ư. Tôi nghĩ thì những thứ ấy chẳng là cái gì cả.Tiền thì không bao giờ bù đắp được tình yêu thương cả.Tại sao tôi nói vậy, tưởng vụ tôi đòi cưới với My bố mẹ tôi yên ổn nhưng họ đã gửi đơn từ bao giờ rồi. Những câu nói mà Hằng vừa nói với tôi , tôi cũng đủ hiểu Hằng thiếu tình cảm bố mẹ từ nhỏ lên em cần một người để có thể cho em tựa vào…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT