Ở sảnh sân bay rộng lớn, mọi người có thể thấy một cô gái kéo va ly nhìn dáo dác xung quanh, mặc dù đã trễ một tiếng đồng hồ, nhưng hình như cô có chút không cam tâm tìm kiếm người đàn ông kia.
"Em đang tìm anh sao?" Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Cô lập tức xoay người, thấy được gương mặt quen thuộc, nhỏ nhẹ chạy đến bên anh ta, "Ngại quá, thật ngại quá, em tới trễ." Vừa xin lỗi vừa thở hổn hển.
Khuôn mặt người đàn ông không có chút biểu hiện nào, giống như muốn dùng hơi thở làm đông cứng cô ta.
Nhìn nét mặt Mạnh Tử Long, Điềm Điềm mới nhớ ra nhất định là anh ta rất tức giận, cô tới trễ vậy chắc là hại anh ta không thể lên máy bay rồi, tự trách, tràn đầy tự trách, "Thật xin lỗi, em không phải cố ý, em. . ." Chẳng lẽ phải nói thật lý do đi trễ là ngủ quên sao, lý do này hình như không nói được.
"Em cái gì?" Mạnh Tử Long từ từ mở miệng, trong giọng nói vẫn thấy tỏa ra khí nóng ngất trời.
"Em… em… em thật sự là không cố ý." Điềm Điềm mau nước mắt, gập người 90 độ trước Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long vươn tay đỡ Điềm Điềm dậy, trên mặt đầy mồ hôi, anh lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trên mặt, "Khẩn trương như vậy làm gì, anh còn chưa đi mà."
"Anh đang đợi em sao?" Mặc dù không quen để đàn ông lau mồ hôi cho mình, nhưng Điềm Điềm không phản kháng, động tác của anh rất êm ái, cô cũng không cảm thấy có gì đáng ghét.
"Xì." Mạnh Tử Long rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì? Trên mặt em dính gì sao?" Điềm Điềm nhìn nét mặt đột nhiên thay đổi của người đàn ông trước mặt nhất thời không phản ứng kịp.
"Điềm Điềm, em thật đáng yêu."
Thế này là thế nào, thật sự không giải thích được, cái này liên can gì đến đáng yêu hay không đáng yêu, mới vừa rồi còn muốn ăn tươi nuốt sống cô, thế mà thoắt cái lại như một người khác, nếu như không phải anh gọi Điềm Điềm thì cô không biết có phải mình nhận nhầm người hay không.
"Đi, chúng ta đi làm thủ tục." Mạnh Tử Long kéo tay Điềm Điềm.
"Thật ngại quá, em ngủ quên, cho nên mới trễ." Mặc dù Mạnh Tử Long không tức giận với cô là tốt rồi, nhưng Điềm Điềm trong lòng vẫn băn khoăn, để cho sếp phải chờ mình, còn làm lỡ chuyến bay của anh ta.
Đột nhiên Mạnh Tử Long có cảm giác tội lỗi, anh có nên lừa gạt cô không, nhìn vẻ mặt của cô mà lòng anh chợt đau, Mạnh Tử Long nhận ra có lẽ mình đã sai, "Thật ra người nên nói xin lỗi là anh."
"Á?" Điềm Điềm trợn to mắt nhìn Mạnh Tử Long, rõ ràng là cô đến trễ sao anh lại xin lỗi cô.
"Vì em không đến trễ, là do anh cố tình nói thời gian bay sớm."
"A... Anh... Anh đùa giỡn với em... Vẻ mặt vừa rồi đều là gạt em... Anh…" Điềm Điềm tức giận đến nỗi cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, cô gấp gáp chạy tới như vậy, kết quả là do anh gạt cô, anh xem cô là cái gì, làm hề cho anh tùy tiện giỡn chơi cho vui sao.
Điềm Điềm muốn rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhưng tay anh nắm chặt hơn, "Điềm Điềm, không nên tức giận, anh sai rồi."
Điềm Điềm nghiêm mặt căm hờn bước đi, không muốn nói với anh câu nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT