Editor: jubbie

"Bạn có tin nhắn, bạn có tin nhắn." Điện thoại di động phát ra âm thanh non nớt của trẻ con, báo Điềm Điềm có tin nhắn.

Cô xoay người, từ trong chăn mở điện thoại ra xem, ‘Tôi về nhà rồi.’

Là của Mạnh Tử Long gởi, chỉ viết bốn chữ đơn giản, nhưng Điềm Điềm lại cảm thấy thật ấm áp, thật dịu dàng.

Đây chính cảm giác được coi trọng, được che chở.

Điềm Điềm không trả lời tin nhắn, lật người ngủ tiếp.

Đang lúc mơ mơ màng màng lại có tin nhắn, cũng vẫn do Mạnh Tử Long gởi, ‘Chín giờ sáng mai mang hành lý đến gặp ở sân bay quốc tế.’

Vốn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Điềm Điềm đọc tin nhắn trên màn hình di động, lập tức là mở to hai mắt, sân bay quốc tế? Đi làm gì? Anh ta phải ra nước ngoài sao? Nhưng đi công tác không phải nên mang theo thư ký ư, dẫn mình theo không hiểu có ích gì.

Tuy cảm thấy u mê, nhưng lời sếp chính là lệnh, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe theo hình như là không có lựa chọn nào khác.

"A, hành lý của mình," Điềm Điềm từ trên giường bật dậy, muốn chết, lúc này mới cho cô biết phải đi nước ngoài, cô còn chưa chuẩn bị gì cả, muốn chết, thật sự là muốn chết mà.

Điềm Điềm lăn lông lốc trên giường bò ra sửa soạn hành lý.

Sáng hôm sau, Thư Uyển gõ cửa phòng Điềm Điềm, "Điềm Điềm, hôm nay không cần đi làm ư, sao vẫn chưa ra khỏi giường?"

Đi làm? Đi làm? Điềm Điềm nghe Thư Uyển đang nói ngoài cửa, sân bay chín giờ, thét lên một tiếng, Điềm Điềm đã mở cửa phòng đứng trước mặt Thư Uyển, "Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi." Nếu như đến trễ nhất định sẽ bị tên kia cắt thành tám khúc.

"Bảy giờ rưỡi."

"A, chết rồi, không kịp rồi."

Thư Uyển còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Điềm Điềm đã biến mất ngay trước mặt bà, chỉ thấy bóng dáng của cô chạy vào phòng tắm.

Điềm Điềm dùng tốc độ đánh răng rửa mặt thay đồ nhanh nhất của mình, may là tối qua đã sửa soạn hành lý bằng không hôm nay nhất định là chết chắc.

"Điềm Điềm, con lấy va ly làm gì? Là muốn đi công tác sao?"

"Mẹ, thời gian không còn kịp rồi, con không thể nghe mẹ nói nữa." Điềm Điềm cầm va ly phóng ra cửa.

"Đi đường cẩn thận." Thư Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bóng lưng Điềm Điềm, nha đầu này lúc nào cũng nôn nôn nóng nóng như vậy, giống như đứa bé chưa lớn vậy.

"Bác tài, phiền chú chạy nhanh hơn một chút," Điềm Điềm nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua trong lòng càng thêm sốt ruột.

"Tiểu thư, bây giờ là giờ đi làm cao điểm, thật sự không có cách nào, phía trước bị chặn hết rồi."

Kẹt xe, lúc này kẹt xe mới hay chứ, coi như sắp thuận lợi đến sân bay, lại bị kẹt xe ở đây, xem ra không thể nào đến đúng giờ.

Điềm Điềm cầm điện thoại di động lên, thấy Mạnh Tử Long đang gọi đến, cũng không có can đảm nghe điện thoại.

"Trời ngoài cửa sổ đầy mây, lòng anh bắt đầu nhớ đến em." Tiếng chuông điện thoại khó chịu vang lên, nhìn chữ Mạnh Tử Long thật to trên màn hình di động trong tay, Điềm Điềm hận không thể làm cho tai mình lập tức bị điếc, nhưng cái nguyện vọng nho nhỏ của cô e là không thực hiện được rồi.

Lấy hết can đảm bấm nút trả lời, "A lô."

"Em bây giờ đang ở đâu?" Thanh âm của đối phương rất dịu dàng.

"Em… em bây giờ đang trên đường. Còn anh thì sao?"

"Tôi đã đến sân bay rồi, em chạy nhanh lên một chút, đến trễ là tôi không đợi em đâu nha." Dứt lời liền cúp điện thoại.

Đã đến sân bay rồi, má ơi, anh không cần tích cực vậy chứ, Điềm Điềm thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn, còn cách điểm đến không bao xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play