Máy bay từ từ cất cánh, Điềm Điềm cảm thấy cả người lơ lửng như không trọng lượng, lỗ tai bắt đầu ong ong, chưa từng đi máy bay, Điềm Điềm bắt đầu cảm thấy sợ.
Cô len lén nhìn Mạnh Tử Long ngồi bên cạnh, phát hiện anh ta điềm tĩnh lướt máy tính bảng, chắc là đang xem tài liệu cho chuyến công tác, trước khi lên máy bay cô còn chiến tranh lạnh với anh ta, nếu bây giờ mà chủ động bắt chuyện trước thì chính là mất khí phách của cô.
Điềm Điềm nắm chặt túi quần mình, muốn làm tan cảm giác vừa sợ hãi vừa khẩn trương, nhưng động tác này hình như không có tác dụng, lỗ tai vẫn ong ong, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Vô duyên vô cớ kêu mình xuất ngoại, không hiểu sao lại nói gạt thời gian bay, không biết tại sao lại dối mình, bây giờ mình sợ muốn chết mà anh ta lại nhàn nhã ngồi xem máy tính, chẳng lẽ anh ta không biết người ta là lần đầu tiên đi máy bay ư, chẳng lẽ anh không biết mình sẽ sợ sao?
Điềm Điềm thầm mắng Mạnh Tử Long trong lòng, lẳng lặng khinh thường anh ta trong đầu.
"Thế nào? Không phải anh rất đẹp trai sao? Em nhìn lén anh, thật ra thì em có thể quang minh chính đại nhìn anh, anh sẽ không để ý đâu." Mạnh Tử Long vô lại nói, mắt còn nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, cũng không ngẩng đầu nhìn Điềm Điềm.
Mắt không nhìn người cùng nói chuyện, người này thật thất lễ mà, nhìn lén anh, ai thèm nhìn lén anh, tôi đây ngắm trai đẹp vô số không biết bao nhiêu mà kể, anh là cái thá gì chứ, cho anh ba phần màu sắc là muốn mở phường nhuộm sao, trong mắt Điềm Điềm này, anh căn bản không bằng ngón út của người khác, còn tự cho mình đẹp trai, có phải hôm nay ra đường quên soi gương không, cả người Điềm Điềm đang khó chịu nên lười trả lời, dứt khoát dựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại.
"Thế nào? Không thoải mái sao?" Mạnh Tử Long nghe tiếng động của Điềm Điềm, nhận ra cô không nói gì, ánh mắt chuyển từ máy tính bảng lên người Điềm Điềm.
Rõ ràng là không thoải mái, chẳng lẽ không nhìn thấy sao mà còn hỏi, chẳng lẽ hôm nay ra khỏi cửa không những quên soi gương mà còn quên con mắt ở nhà sao?
Nhìn chân mày Điềm Điềm nhíu lại, Mạnh Tử Long biết chắc là cô đang khó chịu, hẳn là lần đầu tiên đi máy bay rồi, "Có phải lỗ tai ong ong khó chịu không?"
Tôi chính là không để ý đến anh, đang khó chịu cũng không thèm để ý đến anh, đây chính là xem thường tôi mà, tôi khó chịu thì anh hả hê lắm, tôi không cần anh quan tâm, cho tôi khó chịu chết luôn đi, dù sao anh cũng sẽ không đau lòng.
"Nhai kẹo cao su đi, sẽ khá hơn một chút." Mạnh Tử Long không biết lấy từ đâu một thanh kẹo cao su, rút ra một tép đưa đến trước mặt Điềm Điềm.
Dù Điềm Điềm không muốn để ý đến anh ta chút nào, nhưng ngẫm lại, chẳng phải đây là lấy lỗi lầm của người khác mà trừng phạt mình sao, như vậy cũng không có lợi, mở mắt, vụt sáng vụt sáng, cầm lấy tép kẹo cao su trong tay anh ta bỏ vào miệng mình nhai.
"Khó chịu thì ngủ một giấc đi." Mạnh Tử Long ôm eo Điềm Điềm muốn ôm cô vào lòng, nhưng Điềm Điềm lập tức tránh ra.
Tay lúng túng giữa không trung, trên mặt cười cười, "Là dựa vào ghế ngủ đi, khi nào đến thì anh gọi em." Tay lại lần nữa để xuống, tầm mắt lại dán chặt vào máy tính bảng.
Điềm Điềm nhai kẹo cao su cảm thấy đầu không còn đau, mí mắt dần dần sụp xuống, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT