Mọi chuyện cuối cùng đã qua tất cả lại trở về đúng qũy đạo của nó nhưng duy nhất có 1 chuyện vẫn đi ngoài tầm kiểm soát của Thư. Lâm vẫn thế vẫn dấu nó mọi chuyện và rồi hôm nay đây nó quyết định làm rõ tất cả.

Thư vận 1 chiếc quần jean cùng chiếc áo khoác đen có mũ vành rộng chùm kín đầu để Lâm ko thể phát hiện. Nó bám theo Lâm suốt 1 đoạn đường dài và cuối cùng cả 2 dừng lại trước 1 quán bar sang trọng xây theo nối kiến trúc phương tây. Thư vào sâu trong bar chọn 1 chiếc bàn đặt trong góc khuất, hồi hộp, chờ đợi. Lâm từ trong bước ra với cây đàn ghita khiến đám quan khách vỗ tay rầm rộ. Ánh đèn sân khấu phủ lên người Lâm trông thật đẹp. Hắn từ từ ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn trên khán đài rồi đưa những ngón tay mảnh dẻ gẩy nhẹ dây đàn. Tiếng nhạc thanh thoát trong trẻo như kéo con người ta đi theo từng nốt nhạc thật êm dịu.

Bản nhạc kết thúc là lúc những tràng pháo tay vang lên. Lâm cúi chào quan khách chỉnh lại mic rồi cất lên cái giọng chầm ấm.

- Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Bản nhạc vừa rồi tôi muốn gửi đến người con gái mà tôi yêu. Có thể cô ấy ko thể ở đây để nghe thấy tôi đàn nhưng tôi muốn tất cả mọi người biết rằng tôi chơi đàn là vì cô ấy. Đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng tôi chơi đàn cho các bạn nghe vì từ h phút này tôi muốn chơi đàn chỉ để cho riêng mình người con gái ấy.

Lâm dứt lời nhưng cả bar vẫn im lặng. Hình như là quá xúc động trước lời nói của Lâm. Chị em phụ nữ trong bar từ già đến trẻ như bị vẻ nam tính của Lâm hớp hồn. Thư thì khác nó dường như ko thể tin. Người con gái mà Lâm nhắc đến là nó sao? Thật vậy chứ? Ừ chắc vậy. Nó muốn chạy đến ôm Lâm mà bật khóc nhưng gì đây chứ? Ai đó đã ôm hôn hắn ngay trước tất cả quan khách. Người ấy ko phải là nó mà là Dương Tuyền. Thì ra tất cả chỉ là dối trá. Thì ra người mà hắn nhắc đến ko phải là nó. "Mày thật ngốc Thư à, mày chỉ là 1 con rối để mặc hắn giật dây thôi". Thật đau đớn, thật khó tin. Thư bàng hoàng lùi lại, lùi đến đâu nước mắt rớt theo đến đó. Ko thể chịu đựng được nữa nó xoay gót bỏ chạy trong màn mưa ướt át. Trời đổ mưa hòa tan nước mắt. Điều mà Thư sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, đến 1 cách thật phũ phàng.

Ước gì mưa có thể cuốn phăng đi tất cả. Mưa! Mưa có thể rửa trôi đi nước mắt nhưng ko thể cuốn trôi đi những mảnh ghép của thực tại. Thư chạy trong cơn mưa buốt giá nó liên tục vấp ngã để rồi máu bật ra từ đôi bàn tay yếu ớt. Nhưng có hề chi, mấy vết thương ấy có là gì so với vết sẹo trong tim nó. Tình yêu của Lâm là dối trá. Đúng rồi là giả thôi! Hắn làm sao có thể yêu người con gái của bà mẹ kế đã nhẫn tâm phá hoại gia đình hắn chứ? Có thể hắn yêu nó chỉ là muốn trả thù người mẹ kế ấy, muốn bắt nó đau khổ. Nhưng nó đâu sứng đáng phải chịu những đau đớn này. Từ h nó phải làm sao đây khi trái tim đang dần rạn vỡ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play