- Con là con gái chúng ta. Là đứa con gái mà ta đã làm lạc ở làng trẻ trong 1 lần đến đó làm từ thiện. Khi ta quay lại tìm con thì chỉ thấy con búp bê và 1 vũng máu. Mọi ng nói con đã chết nhưng bao năm nay ta vẫn nuôi hi vọng đi tìm con.
Đầu óc Thư lại bắt đầu quay cuồng Thư đưa tay lên ôm đầu. Nhớ rồi! Chiếc xe tông phải nó vì muốn chạy tội ng đàn ông đó đã đem nó về nhà và rồi nó chẳng còn nhớ pamẹ mình là ai. Ông ta nuôi nó xem nó như công cụ kiếm tiền mua rượu cho ông ta nhậu khi say lại đem nó ra đanh đập. Tuổi thơ của Thư là thế đấy. Làm sao cô có thể tin pamẹ Dương Tuyền lại là pamẹ mình. Thư lắc đầu như muốn chối bỏ tất cà.
- Ko! Tôi ko tin chỉ dựa vào việc cùng chung nhóm máu ko thể khẳng định tôi là con gái các người đk? Các người nhầm rồi.
Người đàn ông đôi mắt đỏ đục lên tiếng.
- Cái bớt trên cánh tay phải của con lúc hiến máu ta đã vô tình trông thấy.
- Chỉ là trùng hợp thôi.
- Chúng ta đã đi xét nghiệm DNA con chính là con gái chúng ta.
Thư cười nhạt.
- Vậy còn Dương Tuyền cô ta là ai?
Người đàn bà lau nước mắt giọng chùng xuống.
- Tuyền là con nuôi. Năm đó vì quá nhớ thương con nên ta đã nhận con bé làm con nuôi.
Lại 1 nụ cười đớn đau hiện diện trên môi Thư. Lần đầu tiên gặp lại mẹ là những cái tát vì cô con gái nuôi lần thứ 2 là 1 nhát dao xém cướp đi tính mạng cô. Vậy có còn lần thứ 3 ko?
"Cạch" Dương Tuyền đẩy cửa bước vào theo sau còn có Lâm. Ánh mắt cô ta đờ đẫn hình như đã nghe hết mọi chuyện và dường như cũng k tin.
- Những gì pame nói là sự thật. Cô ta chính là Hải Kì đứa con gái thất lạc của mẹ sao? K! Con k tin ko thể nào là cô ta! Ko thể nào.
Dương Tuyền vừa nói vừa lùi lại rồi bỏ chạy khỏi căn phòng. Thư cũng ko thể chấp nhận, cô mệt mỏi nhắm mắt lại lên tiếng.
- Ra ngoài hết đi hãy để tôi yên.
Ông bà Dương ra ngoài, Lâm đứng lán lại, cậu hiểu chuyện này thật khó khăn đối với Thư. Tiến lại gần cô hơn 1 chút Lâm đưa ngón tay mảnh dẻ quẹt đi hàng nước mắt đang chảy ngang 2 khóe mi. 1 sự thật đau đớn Thư mở mắt ra lạnh nhạt nhìn Lâm.
- Đi để quên anh. Nếu 5 năm sau em vẫn chưa thể quên em sẽ quay về tìm anh.
Thư nói rồi bỏ đi Lâm nói với theo.
- Anh sẽ đợi em tha thứ cho anh. Đồ ngốk! Anh yêu em.
Chập 17 Vẽ lên tình yêu.
5 năm sau.
Vừa xuống tới sân bay Thư bỏ lại hết tất cả đồ đạc cho người trợ lí vội vàng bắt xe tới ngọn đồi gió nơi Lâm sẽ đợi cô ở đó.
5 năm qua ngọn đồi này đã thay đổi rất nhiều, nó ko chỉ là 1 màu xanh của cỏ mà đã trở thành 1 thiên đường với các loài hoa đủ màu sắc, còn có cả 1 ngôi biệt thự đẹp lộng lẫy nhưng đây vẫn là nơi chứa đựng bao hồi ức vui buồn của 1 thời trẻ bồng bột.
Thư lặng im hồi tưởng lại tất cả rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô đưa mắt tìm Lâm. Anh kia rồi! Anh đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ lâu năm, mắt hướng về phía chân trời xa thẳm.