Chiều nay pa mẹ Thư lại phải bay qua Mĩ để hoàn thành nốt dự án còn dở dang. Nó có hơi buồn và thất vọng vì lần nào về pamẹ nó cũng chỉ ở lại 1 chút rồi lại phải đi luôn. Nhưng dù sao nó cũng đã vui hơn đôi chút khi được bác sĩ cho xuất viện

Chiếc xe BMW bóng loáng từ từ lăn bánh trên xa lộ rồi tắp vào bãi đỗ của căn biệt thự sang trọng. Lâm mở cửa xe bước ra, chẳng để Thư tự mình chui ra, Lâm bế lấy nó mặc cho nó dãy nảy ko chịu.

- Này! Này! Thả người ta xuống. Bị cảm chứ có bị què dò đâu mà phải ẵm.

Lâm nhìn nó ánh mắt như ra lệnh.

- Im đi! - Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng nó lại răm rắp nghe theo ko giám hé răng nửa lời. Lâm ẵm nó lên phòng đặt nó nằm trên giường rồi bỏ ra ngoài lát sau trở vào với 1 tô cháo nóng hổi. Thấy vậy Thư vội nằm im nhắm nghiền mắt làm bộ như đã ngủ bởi đơn giản nó sợ ăn cháo do hắn đút. Chỉ nghĩ tới sáng nay Lâm bắt nó ăn nguyên tô cháo to bự ko cho bỏ sót 1 hột mà bây h nó thấy sợ.

Lâm đặt tô cháo trên chiếc bàn nhỏ kê sát đầu giường. Hắn thừa biết nó đang giả bộ nên cố tình nằm xuống cạnh nó nói đủ lớn để nó nghe thấy.

- Haizz...mệt quá! Chắc mình phải ngủ 1 lát thôi.

Nó nghe vậy vội bật dậy mắt chừng chừng nhìn cái kẻ đang ngang nhiên khép hờ đôi mi 1 cách bình an ngay trên chính chiếc giường thân yêu của nó. Nó cắn môi lườm hắn 1 cách trắng trợn rồi dùng gối đập hắn túi bụi.

- Dậy! Dậy! Sao lại ngủ đây chứ? Muốn ngủ thì đi về phòng mà ngủ.

Lâm mở mắt mỉm cười đắc thắng.

- Chịu dạy rồi hả? Ăn cháo rồi uống thuốc nhanh lên trước khi quá muộn.

Nó hằn học vòng tay trước ngực đánh mắt về phía cửa sổ.

- Ko ăn!

Lâm chồm dậy bắn cho nó cái tia nhìn đầy ẩn ý kèm theo lời hăm dọa chất ngất yêu thương.

- Ko ăn cũng được nhưng đừng nhìn mặt anh nữa nhé!

Cùng với lời nói hắn bưng tô cháo lên toan bỏ đi thì nó gọi giật lại.

- Thôi được rồi em ăn được chưa?

Hắn biết ngay là cuối cùng nó cũng sẽ phải chịu thua nên ko hề lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn ngồi xuống giường múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi đưa vào miệng nó. Nhưng nhất quyết ko phiền hắn đút nó giật lấy tô cháo.

- Đưa đây! Tự ăn được.

- Ko đưa.

- Ko đưa thì ăn đi!

Hắn đành ngoan ngoãn đưa tô cháo cho nó nhưng cũng ko hề rời mắt khỏi nó 1 phút cho đến khi nó ăn hết và uống thuốc đầy đủ hắn mới an tâm bỏ ra ngoài.

***

Đêm dần buông bầu trời điểm xuyết vài ngôi sao trong suất. Thư lại đứng bên hiên cửa sổ ngắm nhìn khoảng ko gian vô tận trải dài trong màn đêm yên lặng. Cây đèn bên kia đường chiếu vào ko gian tăm tối 1 chút ánh sáng vàng vọt khiến nó có thể dễ dàng nhận ra ai đang lặng bước trên con đường khuya. h này mà Lâm còn đi đâu nhỉ?? 1 dấu chấm hỏi to đùng đang đè nặng lên tim nó. Rốt cuộc Lâm đang dấu nó chuyện gì? Sao cứ phải ra ngoài vào tầm này. Thư mệt mỏi khi phải tìm kiếm câu trả lời lắm rồi. Hôm nay nó phải hỏi Lâm rõ ràng mọi chuyện. Nghĩ vậy Thư trở lại giường ngồi đợi Lâm về nhưng 7h...7h30\\\'...8h....9h35\\\' Lâm vẫn chưa về, nó mệt mỏi thiếp đi khi đồng hồ điểm 9h45\\\'.

"Lạnh! Lạnh quá!" trong giấc mơ sự lạnh lẽo lại ám ánh Thư. Nó rên lên trong vô thức. Bờ môi nó cứ run lên, cả thân thể nó nữa. Hình như "lạnh" đã nghiễm nhiên trở thành nỗi ám ánh của nó.

- Thư! Thư! Tinh lại đi! Em sao vậy?

Thư từ từ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng gọi. Nó vội bật dậy ôm chồm lấy Lâm. Khóe môi run rẩy

- Em sợ quá Lâm ơi! Em nằm mơ thấy Thiên Vân cô ta...cô ta....! - Nói đến đây cổ họng nó nghẹn lại, nỗi sợ đang xâm chiếm lấy nó. Lâm hiểu điều đó, hắn xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn của nó cố gắng an ủi.

- Em yên tâm đi! Thiên Vân cô ta bị bắt rồi.

Thư ngạc nhiên xen lẫn chút cảm giác khó hiểu, nó dời khỏi vòng tay Lâm hỏi lại như để chắc chắn mình ko nghe nhầm.

- Anh nói Thiên Vân bị bắt rồi sao?

Lâm gật đầu - Ừh! Ngày mai sẽ có phiên tòa xét xử. Em đừng nghĩ nhiều nữa mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!

Thư nằm xuống mà ko thể chợp mắt. Cả đêm hôm đó cứ nhắm mắt lại là nó lại mơ thấy ác mộng. Lâm phải túc trực bên nó suốt cả đêm thi thoảng nó kêu lạnh hắn lại choàng tay ôm nó mong sao có thể ủ ấm trái tim non nớt ấy.

Thư vừa chợp mắt đk 1 chút thì bình minh lại tinh nghịch lùa vào căn phòng. Thư khẽ cựa mình nhưng hình như ko thể bởi Lâm đang ôm nó thật chặt. Hắn ngồi tựa lưng vào thành giường mặc cho nó rúc vào lồng ngực hắn mà ngủ 1 cách ngon lành y như chú chim non. Cả đêm qua hắn thức trắng chỉ để ngồi đây vỗ về giấc ngủ của nó. Thấy nó tỉnh dậy hắn khẽ mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu nó.

- Nhóc con tỉnh rồi à?

Nó dụi mắt thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Lâm rồi bắn cho hắn cái tia nhìn hằn học.

- Sao anh lại ở đây? Còn...còn ôm người ta nữa.

Thư nói mà mặt đỏ bừng lên như quả gấc chín. Hắn nhìn mà thấy thích cái vẻ ngượng ngùng của nó. Trông thật đáng yêu. Nó sắp 18 tuổi rồi nhưng vẫn y trang như trẻ con, hồn nhiên, trong sáng bởi thế nên hắn yêu nó đến chết đi được. Chỉ muốn ở bên nó mãi ko rời, muốn được ngắm nó ngủ 1 cách bình yên, muốn được ôm xiết nó ko bao h buông, muốn được tặng nó sự ngọt ngào của đôi môi vào mỗi buổi sáng. Ừh! Muốn thật đấy nhưng nó còn quá ngây thơ, mỗi lần hắn muốn cưng chiều nó theo cái cách mà hắn vẫn thường làm thì nó lại dãy nảy lên, hoặc toàn thân hóa đá ko chút phản ứng.

Đêm qua cũng chỉ vì sợ nó lạnh mà hắn ngốc nghếch tới mức nghĩ rằng nếu ko dùng thân thể mình ủ ấm cho nó thì nó sẽ lạnh chết mất. Hắn lo cho nó là thế vậy mà nó đâu có hiểu đâm ra giận hắn luôn.

Nó lết xuống giường vùng vằng bỏ vào phòng vệ sinh khiến hắn chỉ biết ngồi đó trông theo. Hắn ngây ngô suy nghĩ kèm theo 1 mớ lo lắng.

"Mình chỉ ôm thôi mà. Lẽ nào nhóc con lại giận mình?". Đúng hắn chỉ là muốn ôm để sưởi ấm nó thôi mà vậy mà Thư kia lại giận. Chắc là vì ngượng quá ý mà.

Thư trở ra với bộ cánh mới. Trông nó thật xinh đẹp trong Chiếc áo thun len màu đen khoác bên ngoài là manh áo choàng màu xám măng tô có lông bao quanh cổ. Và vẫn thế vẫn là chiếc quần jean xanh bạc cùng đôi hài búp bê màu đen. Lâm nhìn nó mà ko muốn rời mắt cứ muốn ngắm hoài, ngắm mãi. Chỉ đến lúc nó vơ lấy cái túi sách đặt trên kệ tủ hắn mới ngây ngô hỏi.

- Đi đâu vậy?

Trả lời cộc lốc - Ra ngoài- rồi nó nâng gót ngọc toan bước ra nhưng hắn đã nhanh chóng chặn ở lối ra vào nghiêm mặt ra lệnh.

- Trở vào ngay cho anh! Em còn chưa khỏi bệnh mà.

Nó hất hàm ương ngạnh.

- Kô! Tránh ra!

Nó cố gắng đẩy hắn để tìm cho mình 1 lối thoát nhưng khổ nỗi thân thể nhỏ bé của nó làm sao có thể đú nổi với thân hình vạm vỡ của hắn. Có đẩy thế nào cũng chẳng xê dịch nổi hắn. Nó giận dỗi trở lại giường tìm thời cơ chốn thoát. Với đầu óc ma danh của nó thì nhanh chóng nghĩ ra cách hạ bệ hắn. Nó liếc nhìn hắn đang ung dung ngồi đọc báo rồi bất chợt nó nhẩy dựng lên.

- Aaaaaa! Con nhện, con nhện kìa.....!

Hắn đặt tờ báo xuống soi khắp.

- Nhện đâu....nó ở đâu sao anh ko thấy?

Hắn cứ mải tìm chú nhện ảo mà chẳng hay đã bị trúng kế của nó. Lúc nhận ra thì nó xuống dưới nhà rồi. Hắn từ ban công lầu trên nói vọng xuống với tần xuất tối đa.

- NÀY! ĐỨNG LẠI CHO ANH!

Nó làm mặt qủy chọc tức hắn.

- NEVER! Plê...Pla...hihi.

Nó đi hắn bất lực trông theo.

Thư rời khỏi nhà lặng bước trên con đường xào xạc tiếng lá khô. Ánh mắt nó hình như chứa đựng nhiều tâm sự lắm. Có thể là buồn hoặc là cảm giác trống trải. Lâm đang bên nó, vẫn yêu thương nó đấy thôi. Nhưng sao nó có cảm giác xa vời quá. Phải chăng tình yêu của Lâm chưa đủ lớn để san lấp khoảng cách của 2 người? Hay vì Lâm quá hoàn hảo khiến nó sợ rằng mình ko thể với tới? Cũng có thể trái tim nó đang lo lắng bất an vì...vì nghĩ rằng trái tim Lâm đang hướng về 1 người con gái khác tốt hơn nó.

Mải chạy theo dòng suy nghĩ bất chợt 1 chiếc xe hơi lao tới, cánh cửa mở ra nó bị lôi tuột vào trong. Nó biết ngay đó là hắn nên chẳng buồn nói chỉ im lặng nghĩ tiếp về sự thật trái tim Lâm.

Thấy nó ko nổi đóa như mọi khi Lâm có hơi bất ngờ, xen lẫn chút bất an.

- Sao vậy? Lại giận anh à?

- Ừh! - Nó thành thật làm hắn giật mình, lo lắng.

- Anh chỉ ko muốn em gặp nguy hiểm thôi mà. Anh muốn bảo vệ em lẽ nào là sai?

- Ừh! - Lại 1 sự thành thật ngắn gọn, xúc tích. Hắn từ lo lắng trở lên khó hiểu. Cái kiểu ăn nói của nó tạo cho hắn 1 cảm giác bất an. Nhưng rồi hắn cũng chỉ im lặng cài dây an toàn cho nó rồi dong xe đến 1 nhà hàng gần đó.

Lâm kéo nó vào sâu bên trong nhà hàng, ấn nó ngồi xuống ghế rồi kêu phục vụ dọn đồ ăn ra. Lâm biết nó thích gì và ko thích gì nên hắn tự gọi món.

1 lát sau cả 1 đống đồ ăn đã được bày biện trên bàn. Thư im lặng ngồi ăn chẳng nói lấy 1 câu khiến Lâm lầm tưởng nó giận hắn thật. Nhưng ko phải, nó ko nhỏ mọn đến nỗi đưa mấy chuyện ko đâu ra làm cái cớ để giận hắn. Nó im lặng chỉ là đang nghĩ liệu rằng có lên hỏi hắn về chuyện hơn 2 tuần nay hắn thường xuyên vắng nhà vào ban đêm ko nữa. Nó sợ lắm, sợ điều nó nghĩ là sự thật, sợ Lâm thật sự chỉ xem nó như 1 món đồ chơi ko hơn, ko kém. Sau 1 hồi đắn đo nó buông đũa xuống nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét.

- Lâm này! Em có chuyện muốn nói.

Lâm ngẩng cao đầu nhìn nó.

- Ừ! Em nói đi anh nghe lè.

- Anh phải thành thật trả lời nhé!

Lâm chau mày khó hiểu nhưng rồi cũng gật đầu, Thư tiếp tục hỏi.

- Lâm...anh...anh có thật sự...yêu em ko?

- Ko! - Nó choáng váng há mồm nhìn hán nước mắt chỉ trực ứa ra nhưng 1s sau Lâm nói tiếp- ko yêu mà là rất rất yêu.

Lâm lặp đi lặp lại từ "Rất" làm trái tim Thư ấm áp hẳn lên. Hắn nói yêu nó rồi, nó có lên tiếp tục làm rõ mọi chuyện ko ta? Ko nên! Nó nghĩ vậy vội nhìn hắn cười hiền khô. Lâm đưa tay véo mũi nó.

- Em chỉ định hỏi cái đó thôi à? Ngôk biết rồi còn hỏi.

Nó gãi đầu, gãi tai cười trừ rồi như nhớ ra điều gì đó nó kéo áo hắn.

- Lâm! Hôm nay Trịnh Thiên Vân sẽ bị đưa ra toà xét xử phải ko?

- Ừh! Nhưng sao?

Thư thở dài sầu não.

- Em muốn đến đó được ko?

- Ko được!

Nó lại kéo tay hắn nài nỉ và cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Tại phiên tòa sơ thẩm Trịnh Thiên Vân đứng trước vành móng ngựa dường như đã trở thành 1 con người khác. 1 con người kiêu ngạo, tự mãn luôn ngẩng cao đầu cho mình là đúng h trở thành 1 người yếu đuối đến đáng thương. Cô ta khum mình trong chiếc còng số 8 nhìn thẩm phán với ánh mắt run sợ.

Một cô gái đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Tuổi 18 với biết mộng mơ của đời người con gái vậy mà h đây đã nghiễm nhiên bị tước đoạt bởi chính đôi tay mình.

Phải chăng cuộc đời luôn tạo ra những ngã rẽ buộc chúng ta phải chọn?

Con đường mà Trịnh Thiên Vân đã chọn là 1 con đường đầy gai góc bon chen với những mánh khóe thủ đoạn của cuộc đời để rồi 1 cái án 5 năm tù bỗng chốc biến 1 người con gái xinh đẹp trở thành kẻ tội phạm giết người ko ghê tay. Cái giá phải trả là quá đắt cho lòng đố kị và ghen ghét.

Thư ngồi dưới hàng ghế dành cho nguyên cáo. Nó đã tha thứ nhưng ko phải vì Trịnh Thiên Vân mà là vì chính nó và vì người mẹ đã khóc hết nước mắt cho nỗi lầm của đứa con gái. Giúp Thiên Vân giảm nhẹ tội án cũng giống như giúp tâm hồn nó trở lên bình yên hơn.

P/s: Mình viết đoạn này là muốn gửi đến cho các bạn 1 thông điệp rằng trong tình yêu hay tình bạn đừng nên để trái tim và tâm hồn nhuốm màu ích kỉ. Hạnh phúc và tình yêu thương là thứ cần tìm chứ ko cần chiếm nếu bạn ko tìm ra nó rồi có 1 ngày nó sẽ tìm về với bạn chỉ cần trái tim bạn luôn mở cửa để đón nhận.

Tha thứ và cho đi ko bao h gọi là mất!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play