Cuốn sách anh văn nằm gọn trong ba-lô tôi, nhưng dù có yếu lòng đến thế
nào, tôi đều kìm nén hết mức có thể, để không phải dở một trang trong đó ra xem nó có nội dung gì.
Những ngày cuốn sách Anh Văn xa chủ, nó
bị ghẻ lạnh đến mức tận cùng, bởi cái kẻ tạm thời thay thế nó ngoài cái
tên đề và màu sắc ra không đụng đến một trang. Và đó chính là trò chơi
mà số mệnh đã sắp đặt, sắp đặt để trêu ngươi con người, và tôi buộc phải tham gia trò chơi đấy theo một cách bị động nhất.
Cuốn sách đó còn chứa một nỗi tâm tình khác, và tôi đã không có cơ hội đọc để rõ hơn về một con người.
Tôi ôm cái chữ Tín niệm đến cố chấp, cố chấp đến cực cùng quyết tâm không
nhận sự ban ơn của chính đối thủ. Tôi muốn sự công bằng, dù cho đó chỉ
là sự công bằng với chính bản thân tôi, còn người ngoài hay chính Dung
nó chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Những ngày tiếp theo, cho dù chạm mặt ở bất kì nơi đâu, trường học, lớp học thêm, những buổi diễn văn nghệ, tuyệt nhiên không đứa nào nhắc tới mối liên kết duy nhất,
cuốn sách Anh Văn có được tôi đối xử tốt hay không. Tuyệt nhiên là
không.
Còn tôi với Yên, dần dần trở nên thân thích đến nỗi ngay
cả những việc nhỏ như con thỏ cũng được đem ra chia sẻ hoặc được dùng
làm chủ đề cho những câu chuyện chính hàng ngày.
- Hôm nay Ba mang về hai con thỏ, xinh lắm!
Yên không kìm hãm được tình yêu động vật, vừa gặp tôi ở ban công là khoe
ngay. Tôi chỉ cười hoặc hỏi han thêm bớt, mong sao cho câu chuyện càng
dài càng tốt. Bởi tôi muốn tìm một nơi mà tôi cảm thấy yên bình, không
phải là tôi của những trò nghịch ngợm bên lũ bạn, cũng không phải là tôi ngoan ngoãn ở nhà. Mà là một tôi khác, tôi của sự yên lặng, trầm tĩnh.
-Thế hai con thỏ đó nuôi ở đâu!
Và như thế Yên sẽ kể vanh vách rằng chúng sẽ được sống trong cái chuồng
gỗ, được ăn những lá dâm bụt xanh mơn mởn, được vuốt ve ôm ấp suốt ngày
bởi hai chị em cô. Yên hăng say, rồi chợt nhận ra tôi kém vẻ hào hứng
thì cũng dừng lại.
-Nè, Tín, môn Anh Văn sao rồi?
-Không, bình thường, có chút tiến bộ.
Có thể tôi không có nhiều ưu điểm, nhưng nếu là có thì nó thật là khủng
khiếp. Cũng như việc tôi thường có ngay một lí do để lấp liếm sự thật
vậy. Có chút tiến bộ nào kể từ khi Dung hạ bệ tôi một cách thuyết phục
để khai sinh ra cái định lý Một phút.
-Chắc không vậy?
-Yên không tin à?-“quái nhỉ, sao hôm nay lại nỗi tính nghi ngờ rồi”.
-Không phải, nhưng mà…..!
-…………!
-Vậy thì cá độ đi!
-Cá độ?
Chẳng hiểu Yên đang định làm gì, hay muốn nghĩ sao, tôi gật đầu cái rụp đồng ý ngay tắp lự. Cá độ sẽ là một khía cạnh mới giữa tôi và Yên, sẽ là một
mối dây liên kết mới được khai sinh, khi những câu chuyện phiếm trước
đây dần trở nên cũ kĩ, kẽo kẹt sắp đứt.
-Thì môn Anh Văn, ai cao điểm hơn người đó thắng?
-Chỉ môn Anh Văn thôi?-Tôi hơi lạnh sống lưng.
-Sao, chẳng phải Tín nói có chút tiến bộ sao!-Cô nàng nheo mắt dùng chính những câu nói của tôi thòng tôi vào bẫy.
Hiển nhiên, tôi đâu có ngu mà chui vào không chút phản ứng. Tôi sẽ diễn
thuyết đủ những khía cạnh như: Yên vững hơn tôi, rồi còn thời gian mấy
môn khác nữa, đâu có thể nào bỏ qua được.
-Vậy thì cá tổng điểm ba môn thi đi!-Yên nói với vẻ tự tin. Và điều đó khiến tôi không còn phải nhân nhượng.
-Vậy Tín khối A ba môn Toán, Lý, Hoá.
-Yên khối D, ba môn: Toán, Văn, Anh.!
-Điều kiện!
-Dẫn người thắng đi ăn xả láng!
Đơn giản đó chỉ là một cú áp phe hoàn hảo để tạo một mối dây liên hết, hay
nó đơn thuần chỉ để tôi có thể gạt bỏ về những gì thuộc về quá khứ. Cá
cược và thách đố.
Tôi với Yên cá cược về kinh tế, hiển nhiên,
còn Dung là về tinh thần. Dù là gì đi chăng nữa, tôi sẽ có động lực để
mình không phải đứng dưới trướng hai cô nàng. Đó là một điều tốt.
-Tập trung vào Tín!
-Dạ!
Cô dạy Văn nhắc nhở khi tôi đang mải mê suy nghĩ trong lớp. Nếu không nhờ
những thái độ tích cực cộng thêm điểm số đang được cải thiện gần đây, có lẽ tôi bị mời ra khỏi lớp chứ chẳng chơi.
-Các em chuẩn bị thi giữa kì, nên tập trung ôn thi, còn giành thời gian để ôn mấy môn khác nữa. Thời gian không còn nhiều đâu.
Thời gian không còn nhiều như là một liều thuốc kháng khuẩn, con vi khuẩn mà y học đã nhiều lần bó tay-Vi khuẩn lười. Một kiểu nhắc nhở đầy những
tính răn đe, kiểu như roi vọt dành cho mấy thằng nhóc tiểu học đòi Mẹ
phải mua cho con thứ này thứ nọ, nếu không nó sẽ nằm lăn ra giữa nhà mà
tru tréo vậy.
Thời gian giờ đây trôi mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Nó
còn được tô điểm bởi cuốn Những điều cần biết về tuyển sinh đại học. Bao nhiêu lời bàn ra tán vào càng mạnh mẽ.
-Mày tính thi trường gì Tín?
-Chưa biết, tao chưa xác định được!-Tôi nhún hai vai, một kiểu hình thể rằng tao chịu.
-Sắp ghi phiếu rồi mà mày còn nhởn nhơ được!-Thằng Hoàng ngồi thở dài.
-Mày thì ngon rồi, đi theo cái ước mơ Điện, điện tử của mày đi!
Nó vò đầu sầu não hơn nữa, kiểu như có quá nhiều lựa chọn, tư vấn làm nó
phải đau đầu. Nó biểu lộ ra mặt, còn tôi thì bình tĩnh hơn, giấu trong
lòng. Chính tôi cũng là nạn nhân như nó chứ có hơn gì. Tôi chỉ xác định
được rõ ràng là tôi thi khối A, vâng, ngoài ra chẳng có gì hơn thế cả.
-Mày thì sao Phong mập?
-Tao thì Ba tao chọn rồi, xây dựng!
-Mày đùa tao à, mày tướng thế này sao vác gạch trộn hồ được!-Thằng Hưởng
nhảy vào chế giễu, thằng Phong vẻ mặt sầu não hơn không thèm tranh cãi.
-Mày nghĩ tao muốn học à?
-Thế mày muốn làm gì?-Tôi ngoáy tai nghe ước mơ của thằng bạn.
-Nhà thơ!
Cả đám bọn tôi trợn tròn mắt, há mồm cười ngoác đến mang tai. Thằng Hưởng có vẻ cảm thông, vỗ vai thằng bạn:
-Thôi, về với xây dựng đi!
Chí ít, thằng Mập nó còn muốn biết rằng ước mơ nó là thế nào, muốn làm
những gì. Chúng tôi chỉ chọc nó, chứ chưa bao giờ chế giễu. Chính tôi, ở khoảng thời gian đó cũng không rõ ước mơ mình sẽ làm gì, muốn được theo đuổi ngành nào.
Đời sống không mục tiêu, thì con người là xác vô hồn.
Nhưng chí ít, mục tiêu ngắn hạn thời gian tới của tôi phải là vượt qua Dung
trong tổng thể môn, vượt qua Yên trong ba môn khối thi đã chọn. Và tôi
đang là một cái xác có hồn, có nỗ lực phấn đấu.
mỗi lần như thế, cảm giác khó chịu lại dấy lên lạ kì. Gần như tôi đem
hết mọi tội trạng về việc cả đám chúng tôi đứng ngoài đổ lên hết cho
Dung.
Vòng xoay ấy quay liên tục, nhưng nó càng lúc xoay càng
nhanh, nó khiến cho mọi thứ mất kiểm soát nếu chúng tôi trở nên mất tập
trung.
-Kiểm tra giữa kì!-Tiếng thầy Quý dạy Sử vang lên.
Lịch Sử đối với tôi cũng không có gì gây khó dễ cho lắm, bởi tôi thích nó.
Đối với tôi, những con số thống kê, những miêu tả trận đấu nó còn hay và hấp dẫn hơn những áng thơ hay những câu văn đậm chất nghệ thuật. Tôi
đặt bút và thở dài, ưng ý nhìn bài kiểm tra hoàn mỹ.
Những môn
thi xã hội, tôi hoàn toàn đủ tự tin mình đạt được mục tiêu đề ra. Còn
những môn tự nhiên, tôi hoàn toàn cẩn thận. Đi theo phương châm chắc
chắn, làm câu nào gọn gàng câu đó, đảm bảo thời gian.
Chỉ có
điều, môn Anh Văn mới là cửa ái cuối cùng cần vượt qua. Cầm bài kiểm
tra, ngước lên nhìn Dung tự tin ngồi ở bàn đầu, cái định lý Một phút lại nảy mầm trong đầu tôi. Chí ít, cũng phải tự làm bằng mọi giá, chứ không thể chơi trò cầu may rủi như thằng Phong mập hay thằng Nhân đen, bắt
kiến cho nó bò mà đánh lụi được.
-Yeah!-Tôi tung cuốn sách lên cao, giải thoát mình khi môn thi cuối cùng vừa qua.
Đám bạn hùa theo tôi, tung sách vở lên ăn mừng, dù chẳng cần biết kết quả ra sao.
Ngoài trời, cái nắng giữa tháng Ba vẫn gay gắt lạ thường.
-Tổng diễn nào, giờ là ráp chương trình!
Chúng tôi ai vào hàng nấy, cố gắng nghiêm túc đến mức cố gắng nhất của bạn
thân. Mấy đứa phụ trách hát tốp ca, phiêu theo tiếng đàn Guitar và tiếng sáo của thằng Vũ.
-Hôm qua em tới trường, Mẹ dắt tay từng bước….ha ha haaaaaaaaaaaaaaaa!
Tràng cười dài bất tận khi thằng Phong mập mặc áo phông quần lửng kéo cao tới rún đang ngồi chờ trong lớp học, còn tôi đi theo Mẹ Trang ra miệng ngậm cái bình sữa của trẻ sơ sinh mà mút chùn chụt.
Cứ qua mỗi cảnh
mới, ít nhất phải làm đi làm lại cả chục lần, thì chúng nó mới nhịn được cười vì quen rồi, chúng tôi mới diễn được. Rồi ráp lại, tổng kết được
tiết mục. Khẽ vuốt mồ hôi vì cuối cùng cũng xong. Tôi ngồi bệt ra hiên
nhà thằng Phong mập. Nó ép buộc cả lớp phải tới nhà nó để nó còn chuẩn
bị phục trang đây mà.
Trong ba lô của tôi, cuốn sách Anh Văn yên vị ở trong, chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ vật quy nguyên chủ. Chỉ tiếc là Dung tất bật với tất cả, rồi lại bàn với thằng Hải nên tuyệt nhiên tôi
không tìm ra được khoảng thời gian, không gian lý tưởng.
Nó tiếp tục ở lại với tôi thêm một tuần nữa!
Ngày tôi nhận được điểm thi, xuôi xị vì điểm giữa kì của tôi chạm mức 7,7.
Vẫn thấp hơn Dung 0,1. Điểm anh Văn của Dung chót vót là 8,5 thì tôi chỉ gần mức 7 hơn. Khả quan hơn thì nó vẫn hơn điểm trung bình học kì một
0.2. Cột mốc tôi chưa thể vượt qua được.
Yên và tôi so điểm khi
nhận được kết quả. Ba môn tự nhiên của tôi đạt 27,5 và Yên đạt 27 điểm.
Dù sao tôi cũng là người chiến thắng chung cuộc.
Nhưng tất cả chúng tôi đều hiểu rằng, những điểm số này sẽ chẳng là gì khi đi thi Tốt Nghiệp hoặc Đại học.
-Nè, gì mà cười?-Yên nhéo tôi!
-Không, kem ngon mà!-Tôi cắm cúi vào dĩa kem, thỉnh thoảng đưa tay lên mũi thể hiện sự khoái khẩu.
-Có 0.5 điểm thôi mà!-Yên phụng phịu.
-0.5 đấy là cả vấn đề đó!-Tôi cười sằng sặc đắc chí.
-Vậy cá lớn hơn nữa đi?
-Lại thi cuối kì à!-Tôi kiêu hãnh và tràn đầy tự tin sau màn thắng cuộc vừa rồi!
-Không, là tốt nghiệp. Sáu môn thi tương đồng dễ hơn, chứ Yên thi Văn khó điểm cao lắm.
Tôi đưa tay lên móc nghéo với Yên. Một cuộc cá cược cho kì thi tốt nghiệp
lại diễn ra. Và mục tiêu cột mốc cần vượt qua vẫn còn tồn tại. Mọi thứ
lại lập lại như cũ.
Những ngày sau, lớp tôi vừa học vừa lên kế
hoạch chuẩn bị cho hội trại. Dung tất bật xoay vòng giữa những thứ phục
trang, rồi công việc, những thứ cần chuẩn bị, phân công công việc. Còn
tôi, cũng như một chân chạy việc đơn thuần, chỉ có điều là chỉn chu và
trách nhiệm hơn, không phải vì cái danh cán sự Đoàn, mà vì tập thể.
Tất bật cho cắm trại một ngày một đêm. Tất bật cho buổi diễn văn nghệ,
những lúc lướt qua tôi, hình như Dung khẽ cười. Và tôi cũng không chắc
là mình có nhìn nhầm hay không, đành lắc đầu cho qua chuyện.
-Ê, Trang, bữa đó nhớ vắt sữa vào bình nhé!
Trang đỏ hết cả mặt, nổi đoá xách chổi rượt tôi chạy vòng quanh lớp trong
tiếng thét kinh hoàng của những nạn nhân vô tình bị cuốn vào màn ẩu đả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT