Đánh nhau hay bỏ tiết thì cũng là cái tội, cho dù là tự vệ hay đến bước đường cùng cũng là cái tội. Thà rằng việc chúng tôi làm không để lộ ra ngoài còn không sao, giờ cả lớp đều biết, thì theo như lời thằng Hải chắc chắn sẽ có một cuộc họp vinh danh mười hai thành viên tiêu biểu. Dù chẳng ngán chuyện gì, nhưng dính dáng tới bản án kỷ luật thì hẳn bao nhiêu đứa cũng lo.

-Giờ tính sao? Cả lớp đều biết rồi đó.-Phong mập lo lắng thông báo tình hình.

-Thì giờ tính sao nữa, chờ đến thứ bảy thôi.-Kiên cận thản nhiên.

Chỉ có thằng Vũ vẻ mặt nó buồn bã, chắc nó đang tự trách mình vì làm liên luỵ đến anh em bạn bè đây mà. Nó chẳng thốt nên lời nào, nhưng ai cũng hiểu. Tôi khẽ đặt tay lên vai nó, nói chắc cú:

-Tụi mày có hối hận không?

-……!

-Không thì thôi, nếu là tao tao cũng sẽ làm như sáng nay thôi!

Ít nhất câu nói của tôi cũng phần nào vực dậy tinh thần của mấy đứa khác, tôi quay sang thằng Vũ:

-Ế, giặt áo nhanh trả tao nhe mày, nhà hoàn cảnh chỉ có mấy cái áo đi học thôi đó.

Nói rồi tôi vỗ vai Nhân đen và thằng Hoàng bước về trạm xe bus. Chí ít hôm nay tôi vẫn là thằng buồn bã nhất trong nhóm. Không được kề vai sát cánh cùng bạn bè vì tụi nó chủ động không muốn liên luỵ, phần vì Dung quá cứng nhắc với chuyện đánh nhau. Định kiến đó vô tình đẩy Dung về phe thằng Hải trong cuộc tranh luận vừa nãy.

Nguyệt vẫn đứng đợi chúng tôi trở về, gương mặt thoáng chút bối rối. Tội nghiệp cô bạn, lo lắng đến nỗi mặt mày ủ dột cả. Ba thằng mỉm cười ra dấu an toàn tuyệt đối, thằng Vũ vẫn khoẻ và đẹp trai thì gương mặt ấy mới tươi tỉnh được hơn một chút.

Mặc dù nói cứng đến thế nào, nhưng trong lòng tôi vẫn lo lắng. Không biết đến thứ hai, bản án nào sẽ dành cho những thằng như tôi đây. Bên cạnh đó, thoáng chút hình ảnh về Dung dấy lên nỗi buồn trong tôi. Không cần biết tôi vì lí do gì, chỉ cần biết có dính tới đánh nhau thì Nàng lại coi tôi như một thằng vừa dính tiền án tiền sự trở về. Chẳng lẽ Dung cho rằng tôi và thằng Vũ đến bước đường cùng phải phản kháng là sai? Tôi đặt mình ra khỏi câu hỏi, thu dọn sách vở, lủi thủi đạp xe đi học thêm Hoá vào buổi chiều.

Dù đã được nhập quốc tịch chuyển qua lớp mới, nhưng bên lớp ôn thi khối A học trước chúng tôi một buổi. Bởi thế hôm nay tôi phải lên học cho bằng bạn bằng bè rồi mới được thông quan, cho sang lớp ôn thi.

Vừa dựng chân chống xe cái cách, tôi bắt gặp ngay hình bóng của Ngữ Yên đang ngồi ở ghế đá. Lạ một cái là bình thường tôi hay đến sớm hơn cô nàng, bởi vì Ngữ Yên học như chạy show. Hơn nữa gương mặt của Ngữ Yên chẳng khác Nguyệt lúc sáng là bao.

-Sao chưa vào lớp đi Yên?

-Yên đang chờ…….!-Ngữ Yên như sợ vuột miệng nói ra cái gì nên im bặt.

-Chờ gì vậy?

-…..!-Cô nàng vẫn im tiếng lắc đầu.

-Chờ máy bay bay ngang rồi dòm bảo chim sắt à?

Tôi ngẩng cổ nhìn trời để cho câu nói của mình ăn nhập với hình thể. Ngữ Yên thấy thế phì cười, tôi như bị thôi miên cười theo như kẻ điên dại.

-Không phải cười là vui đâu nhé!

-Thế là gì?-Tôi nghệt mặt ra, vì lần đầu tiên bị Yên bắt lỗi.

-Thế chuyện sáng nay thì sao?-Ngữ Yên nghiêm nghị.

Tôi chột dạ, hình như chuyện sáng nay của chúng tôi đang trở thành một đề tài nóng bỏng trong trường học hay sao ấy.

-“Thế nào chẳng chê mình đánh nhau là xấu”-Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Một cô gái cá tính và đầy kiên định còn nhìn nhận rằng đã đụng đến quyền cước cũng là một cái tội thì huống gì đến Ngữ Yên. Cô bạn hiền dịu kiêm luôn chức cờ đỏ-những người ghi lại tội danh của học sinh cơ chứ. Ấy vậy mà tôi nhầm:

-Thế Tín có làm sao không?-Ngữ Yên đầy quan tâm.

-Sao là sao, khoẻ re!-Tôi ưỡn ngực chứng minh.

-Sao đánh nhau lại khoẻ?-Ngữ Yên tò mò.

-Có được đánh đâu!-Tôi thu ngực lại, rũ rượi như cây khô.

-Thế chuyện là sao?

Tôi như vừa tìm được bầu tâm sự, trút sạch mọi chuyện lúc sáng ra. Hiển nhiên, cuộc cãi vả nội bộ được cắt bớt đi. Hãnh diện gì việc đó chứ, nên tôi chỉ kể đến khúc trở về lấy cặp là dừng. Ngữ Yên chăm chú lắng nghe.

-Thế Dung không nói gì Tín sao?

-Nói gì là nói gì, Tín đúng mà!-Tôi khẳng định chắc nịch, chẳng biết là cho người ngồi cạnh nghe, hay người ở nơi khác nghe nữa.

Tất nhiên, Ngữ Yên không tin lời tôi nói lắm, nhưng không hề muốn gây khó dễ cho tôi. Cô nàng cười mỉm, nhẹ nhàng và đầy duyên dáng:

-Thế Vũ có bị nặng không?

-Á, à, quan tâm tình cũ nhé!

-Ơ, ơ…!-Ngữ Yên thoáng đỏ mặt.

Tôi tường thuật lại trận đánh, thằng Vũ đánh thằng kia ra sao, xuất quyền cước thế nào. Né đòn như siêu nhân, đấm thằng kia tả tơi. Ngữ Yên ngồi im lắng nghe, chẳng hiểu cô nàng bị cuốn hút bởi câu chuyện tôi kể, hay là cách tôi kể chuyện nữa:

-Ơ, Tín bảo Tín đến muộn mà, sao rành quá vậy?

-Ơ..

-Lại xạo rồi phải không?

-Làm gì có, Tín dựa theo kết quả phân tích lại thôi-Tôi bối rối vì lộ ra sơ hở chết người.

Ngữ Yên nhìn bộ dạng của tôi che miệng cười khúc khích, điều đó càng làm cô nàng đẹp hơn. Nét dịu dàng ấy sao bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi vậy nhỉ, đẹp cuốn hút, không nổi bật nhưng đủ sức lưu luyến trong tâm trí của bất kì ai.

-Yên nè, Tín có sai không?

Hỏi xong câu đó, tôi theo dõi Ngữ Yên nghĩ ngợi một hồi lâu, thời gian trôi qua thật chậm như đang bị vị thần nào đó đóng băng vậy:

-Đánh nhau là sai……!

-……!-Tôi lộ rõ vẻ thất vọng.

-Nhưng vì bạn bè thì đó là đúng!

-……!-Tôi bay đến tận thiên đàng rồi.

-Nếu mà Tín lúc đó ở trong lớp, có lẽ Yên bớt….!

-Bớt gì cơ?-Tôi chẳng hi vọng vào câu trả lời, rồi Ngữ Yên lại bối rối cho mà xem.

-Bớt phục một người con trai chút ít chứ sao!-Ngữ Yên lần nữa đi ngược lại dự đoán của tôi.

-Đẹp đôi rồi, vào học thôi hai đứa!-Tiếng cô giáo cắt ngang, cô nhìn hai đứa học trò đỏ mặt mà cười.

Cả buổi học hôm đó, tâm tư tôi vô cùng thoải mái. Chí ít, cũng có một người phái yếu, một người cũng quan trọng với tôi đã công nhận hành động của tôi lúc sáng là đúng. Cả buổi tôi mang khuôn mặt dương dương tự đắc trong cái nhìn khó hiểu của Ngữ Yên. Chỉ cần câu nói này, tôi sẵn sàng chấp nhận đương đầu với phiên toà sắp mở vào thứ hai.

Ngày thứ hai đen tối cuối cùng đã tới trong sự chờ đợi mòn mỏi của chúng tôi. Trời còn minh hoạ thêm bằng màn mây đen kịt, những tia nắng yếu ớt len lỏi, cố gắng chui qua tấm màn đen xì, lả lướt chiếu xuống. Điềm báo cho một kết cục đen tối của mười hai thằng chăng?

-12A11 đứng thứ 18!-Thầy hiệu trưởng đọc to rõ ràng.

Hai giờ D lớp chúng tôi bị trừ tới tận ba mươi điểm. Chỉ trên hai lớp trong tổng thể hai mươi lớp khối buổi sáng. Theo luật bóng đá thì chắc lớp tôi đã rớt hạng rồi.

-Ái chà, mười hai người vắng cơ à?-Đến lượt Thầy chủ nhiệm bất ngờ trong buổi sinh hoạt lớp.

Cả lớp đưa ánh mắt nhìn mười hai thằng hung thủ, như muốn tìm ai đó để chỉ rõ cho Thầy chủ nhiệm. Thầy vẫn bình thản, đóng cuốn sổ đầu bài, chắp tay ngang cằm rồi nhìn xuống. Tôi không có phản ứng gì với ánh mắt của Thầy, vì bao nhiêu nơ ron thần kinh của tôi đều bị cái nhìn của Dung hút lấy hết.

-Có chuyện gì mà mười hai người vắng?

……………!-Lớp tôi im lặng, không ai nói một câu gì, năm tư con người tập trung hết sức.

-Lớp trưởng!

Thằng Hải đứng dậy, không chút gì do dự, chờ Thầy nhắc lại câu hỏi:

-Bữa đó sao tận mười hai người vắng?

Cả đám chúng tôi đều hiểu, không thể hi vọng người đứng đầu tập thể bịa ra một lý do nào đó bao che cho cả đám. Gạt qua mối thâm thù với nhóm tôi, lý do đưa ra cũng quá khó. Cuối cùng cái lý do đánh nhau cũng được thốt ra từ vị lớp trưởng quyền uy. Dung nghe đến từ đánh nhau càng nhìn tôi gay gắt hơn. Tôi không buồn nữa, bởi tôi đã chuyển qua tức giận mất rồi.

-Sao lại đánh nhau, lí do!

-Dạ thưa thầy là em!

Tôi chẳng hiểu là ăn nhầm thuốc liều hay thuốc lú gì nữa, đứng dậy nhận hết tội trạng về mình trong ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên của cả lớp.

-Dạ thưa Thầy, do em, còn mấy bạn khác không liên quan!-Tôi lấy hết sức can đảm.

Bao nhiêu ánh mắt càng ngỡ ngàng hơn, chỉ có Thầy chủ nhiệm tôi là thản nhiên. Mười một thằng còn lại còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, đồng loạt đứng dậy:

-Dạ thưa Thầy, do em!

-Dạ thưa Thầy, do em, và cũng chỉ có em đánh nhau chứ không hề liên quan đến các bạn. Các bạn ấy không đánh nhau.

Thằng Vũ nhìn mấy đứa bạn còn lại đầy tức giận vì giành tội trạng của nó, đám còn lại nhìn nó mỉm cười hả hê, không hiểu chúng tôi đang giành tội hay giành nhau công lao nữa. Việc đó càng làm lớp tôi xôn xao, còn Thầy tôi vẫn trầm lặng.

-Lí do?-Thầy tôi không hề nổi nóng, giọng nói vẫn ôn tồn.

-Là do em bị mấy bạn lớp khác gây sự, mấy bạn ra can thôi ạ!-Lần này thằng Vũ nhanh hơn.

Cả lớp chúng tôi nín lặng, đưa ánh mắt về bàn giáo viên. Chẳng hiểu lí do mà thằng Vũ đưa ra có đủ sức nặng để Thầy tôi giơ cao đánh khẽ hay không nữa. Thời gian lại cứ chầm chầm trôi.

-Các em lớn rồi, phải biết kiềm chế.

-Lần sau rút kinh nghiệm, nếu có gì xảy ra phải báo cho Nhà trường biết.

-Dạ-Đa số lớp tôi đồng thanh, như tiếng chúc mừng tụi tôi thoát nạn.

-Dạ, thưa thầy còn bỏ tiết thì sao ạ?-Lần này Dung mới lên tiếng.

Và cách Dung lên tiếng không hiểu là muốn tụi tôi thoát hết tội danh hay là muốn khơi lại nỗi đau rớt hạng của lớp tôi nữa. Tôi khó chịu ra mặt khi bao nhiêu ánh mắt đều dồn hết về tôi.

-Cứ đúng nội quy lớp mà xử, trốn tiết thì trực nhật!

Hẳn là Thầy tôi tâm lí, hoặc Thầy cũng thấu hiểu suy nghĩ mà những đứa học sinh như mười hai thằng tôi suy nghĩ. Chính vì điều đó làm chúng tôi cảm phục và yêu mến Thầy hơn. Thầy vui vẻ khoát tay mười hai thằng học sinh của Thầy ngồi xuống. Chỉ còn tôi vẫn đứng:

-Gì vậy Tín, còn gì nữa sao?

-Dạ thưa, em xin phép có ý kiến!

-………!-Thầy lại trở về vẻ im lặng hằng ngày.

-Dạ, em là cán sự Đoàn mà trốn tiết, ảnh hưởng đến lớp nên em xin phép Thầy cho em trả chức vụ và đề xuất bạn khác lên thay.

Không khí lớp tôi lại ồn ào bán tán, còn Dung không quay lại nhìn tôi lấy một ánh mắt. Tôi không quan tâm nữa, bởi cơn tức giận vẫn chiếm toàn bộ tâm trí tôi. Tôi không hờn dỗi vì mình bị xử phạt hay vì lời bán tán mà làm như thế. Tôi không thích hợp cho vị trí đó, và tôi vi phạm nội quy, điều mà ban cán sự lớp đâu ai vi phạm-trừ thằng Hà. Tôi sẵn sàng bỏ rơi “cặp đôi quyền lực” với Dung mà anh em đã phong tặng.

-Dạ, thưa Thầy em có ý kiến?

Kẻ thù của tôi đã lên tiếng. Tôi im lặng chờ đến lúc Thầy tuyên bố tôi rớt đài. Thản nhiên chấp nhận, thản nhiên không màng đến danh tiếng “kẻ bị đuổi ra khỏi ban cán sự”. Một phần vì tôi lên tiếng, một phần vì kẻ thù của tôi là lớp trưởng. Nó chắc hẳn nhân cơ hội này đánh gục tôi, để cho bàn dân thiên hạ biết rằng tôi không bao giờ được ngồi “cùng chiếu với nó”. Hơn nữa việc không nhận án kỷ luật là quá may mắn với tôi hôm nay rồi. Thế nên rớt đài cũng chẳng đáng là bao.

Tôi mỉm cười quay sang nhìn thằng Hà , ra vẻ xin lỗi nó. Nó với tôi cũng giống nhau, há có cớ gì tôi rớt mà nó còn yên vị cơ chứ. Nó nhìn tôi và thản nhiên chấp nhận. Bỗng nhiên tôi nhớ đến câu nói của Ngữ Yên.

-“Nhưng vì bạn bè là Đúng”!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play