Thằng Vũ xem ra không phải là thương binh duy nhất trong trận chiến này, ít nhất nó còn trông khá khẩm hơn thằng tình địch của nó. Đối thủ của
nó có vẻ còn lê lết hơn nó nhiều, xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong để khẳng định rằng thằng Vũ cũng là thư sinh trói gà không chặt
như vẻ bề ngoài lãng tử của nó.
Nó khẽ ngước mặt lên nhìn hai
thằng cứu viện tới muộn, nở nụ cười chiến thắng. Nụ cười khó nhọc càng
làm tôi và thằng Hà khó xử hơn. Ngoài thằng Vũ ra, đám bạn tôi quần áo
xộc xệch chứ chẳng hề có gì gọi là ác đấu như thằng Vũ. Chuyện này là
sao?
Thằng Mào Gà tiến lại gần thằng Vũ, tôi chẳng giữ nổi bình
tĩnh. Xông vào bóp cái tay nó, nghiến răng kèn kẹt. Bao nhiêu nỗi tức
giận trong lòng, tôi muốn xả hết ra vào thằng trùm bên kia chiến tuyến.
Nó ngước nhìn tôi, vẻ mặt ơ thờ, trong con mắt nó chắc chỉ coi tôi là
hạng ruồi muỗi bỏ mặc bạn bè nên không hề đếm xỉa tới.
-Mày muốn gì ở bạn tao?-sát khí tôi nổi lên.
-Tao muốn gì thì bạn mày biết.-Nó kiên định đáp lại.
Đám bạn tôi khẽ gật đầu bảo tôi buông tay, thằng Vũ cũng ra dấu cho tôi
dừng lại. Tôi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng cũng
buông tay thằng Mào gà ra. Nó đi ngang qua tôi khẽ hừ một tiếng rồi tiến đến bên thằng Vũ. Nếu nó tẩn thằng Vũ thì chắc cả hơn mười đứa còn lại
sẽ cho nó một trận mềm xương nên tôi tạm thời an tâm.
Thằng Vũ
lấy chút hơi tàn đứng bằng chính sức của mình, có lẽ nó không muốn cho
kẻ địch thấy nó là một kẽ dễ ăn hiếp, không phải là đứa nhu nhược sợ đối mặt với bọn côn đồ học đường này. Nó thở khò khè, quệt ngang vệt máu
vừa chảy ra từ miệng.
-Tao không biết là vì chuyện này!-Thằng Mào Gà lên tiếng trước.
-Không sao, không có gì, cũng nhờ mày nên….!
-Ừ, nó nói với tao là mày gây chuyện với nó trước!
-Bỏ đi, dù sao mọi chuyện cũng xong rồi!
Thằng Vũ nở nụ cười với thằng Mào Gà. Chẳng hiểu là nó đang nghĩ cái quái gì, tại sao lại cười với kẻ địch.
-Rốt cuộc tụi mày đánh nó xong rồi xin lỗi đơn giản vậy thôi à!
Máu nóng của tôi vẫn sôi sùng sục, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng
vô duyên vô cớ chỉ vì cùng thích Nguyệt mà gây cho nó bao nhiêu rắc rối
thì đâu phải giải quyết bằng lời nói đơn giản thế được.
-Bỏ đi Tín!
-Bỏ đi mày, mày tới sau…!-Phong mập vỗ vai tôi.
-Sau con khỉ, tụi mày tự ý đổi kèo làm tao chẳng biết cái quái gì đang xảy ra cả!-Tôi quát ngược lại thằng Phong.
-Thì mày nhìn tụi nó kìa!-Kiên cận cũng vào cuộc can ngăn.
Theo cánh tay Kiên Cận chỉ, tôi nhìn đám bên kia cũng y chang như đám bạn
tôi. Chỉ một thằng bị te tua, đám còn lại quần áo cũng lấm lem bụi hoặc
xộc xệch, chứ chẳng đứa nào bị nặng hơn. Đây là một cuộc chiến tay đôi
chăng?
-Hiểu rồi chứ, Dũng nó cho đấu tay đôi, chứ không là loạn đấu rồi!-Thằng Vũ khò khè.
Hoá ra, theo lời Kiên cận kể, thằng Dũng vốn là bạn cùng cấp II với tụi nó. Do không biết quan hệ của thằng Vũ và đám bạn lớp tôi nên nó mới vây
thằng Vũ trước cổng trường. Nguyên do thằng tình địch của thằng để tự
tôi bịa ra là thằng Vũ gây sự và đánh nó trước. Thế nên bao cơ sự thành
ra thế này. Vậy là thằng trước mặt tôi với bộ tóc mào gà không biết nên
gọi là địch hay bạn.
-Cảm ơn mày nhé!-Phong mập cũng chào thằng Dũng trước khi ra về.
-Không có gì, tao chỉ là được thế thôi, vì đám kia cũng học chung lớp nên..!
-Không sao, tao hiểu mà!
Thằng Mào gà tiến lại gần tôi, chìa cái tay nó ra trước. Nó thể hiện tinh thần cầu hoà:
-Cái tát hôm qua, ờ, là lỗi của tao, mày tên Tín đúng không!
Tất nhiên tôi cũng chẳng hẹp hòi gì, mặc dù mặt còn cau có nhưng cũng chìa tay siết chặt tay nó:
-Mày là Dũng, ừ, tao tên Tín!-Tôi hạ hoả, cố gắng lấy lại giọng nói thường ngày.
-Thôi, hai thằng mày tính nắm tay đến bao giờ, đi về!-Hưởng đù gọi tôi.
Tôi buông tay thằng Dũng ra. Ít nhất trong lòng tôi cũng có gì đó cảm phục
nó, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì. Nó cũng nhìn tôi không hề có
một chút ác ý, khẽ cười, nụ cười đầy tự tin.
-Để tao với thằng Hà vác thằng Vũ!
-Đây, khỏi giành, nhường mày cả đấy!
-Đúng, để tao với thằng Tín vác!
Cả đám chúng tôi, hơn mười người, hai thằng tôi vác theo thằng bạn đang
mềm xương, cảm đám nhìn nhau cứ cười hềnh hệch. Thỉnh thoảng trên con
đường hẻm vắng, mấy người đi ngang nhìn cả nhóm tôi với ánh mắt kì thị.
Chứ sao nữa, một thằng thều thào mất hết sinh khí, máu đỏ lấm thấm trên
áo phải nhờ hai thằng vác hai bên. Đám còn lại thì chẳng thằng nào mặt
mũi ra hồn, không hiểu sao thằng bạn nó bị đánh mà nó còn cười như thế.
Chẳng sao cả, chỉ có chúng tôi mới hiểu rằng tình bạn bè trong đời học
sinh là như thế nào. Không màu mè, không hoa mỹ, chân thật có khi đến
suồng xã nhưng đằng sau nó là tinh thần sát cánh bên nhau, cùng nhau
gánh vác khó khăn, chuyện gì đến thì cùng đương đầu. Chỉ thé thôi là đám chúng tôi hạnh phúc mỉm cười được rồi.
@ -Đau không mày?-Tôi nghiêng đầu nhìn thằng Vũ.
-Nghĩ sao không đau!-Đau mà nó vẫn cứ cười hềnh hệch.
-Biết đau là tốt, tao sợ mày thăng rồi chứ!-Thằng Hà cũng vui theo.
Đám bạn tôi đấy, vì nghĩ cho tôi và thằng Hà nên đã quyết định bí mật hạ chiến thư sớm hơn hai tiếng. Chúng nó cũng tính toán rất kĩ khi tới lớp thật sớm. Nhanh chóng tập họp rời khỏi trường trước khi tôi và thằng Hà xuất hiện. Thế nên mới có chuyện có mấy ông tướng còn há mồm ra ngáp,
thỉnh thoảng vươn vai lên uể oải.
Tiền phương xong xuôi, giờ đến vai trò của hậu phương. Thời gian khoảng 7h30 tức là chỉ còn 15 phút
nữa tiết học đầu tiên sẽ kết thúc. Nhưng xui cho chúng tôi hôm nay là
hai tiết Hoá kế bên nhau, vì thế vô lớp lúc này chẳng khác nào chui đầu
vào rọ, có khi còn bị mời lên văn phòng Nhà trường uống nước trà chứ
chẳng chơi.
-Là ngồi đây đến khi nào ra về thì lấy cặp hiểu chưa!-Kiên cận tỏ ra có mưu lược hơn thằng Hắc bì đại nhân.
Thằng Vũ vẫn cứ nằng nặc đuổi bọn tôi vào lớp, vì hình dáng bên ngoài của
chúng tôi chỉnh đốn một tí thì vẫn đúng tác phong. Riêng nó, ngoài một
vết bầm tím ở lưng, mặt đã lau sạch những vết máu, còn cái áo thì vẫn
thuộc loại chấm bi màu đỏ. Thế nên nó nằng nặc đuổi anh em vào lớp.
-Cô ơi, cho con mười hai ly nước mía, à quên mười ba.
-Điên hả mày,không vào học còn nước non gì nữa?-Thằng Vũ quát thằng Mập.
-Tao khát nước, chắc uống phải hết một tiết mới hết khát.
-Thằng Tín khát không, dù sao cũng trốn rồi, giờ đâu vô lớp được nữa.
Tôi cười sằng sặc trong khi thằng Vũ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
-Thằng Mập có mười hai người sao kêu mười ba ly.
-Thương binh cho nó hai ly-Thằng Phong khà cái ly nước mía xong mới từ tốn trả lời.
-Đưa người đưa đến Tây Thiên luôn, có gì Nguyệt ý kiến mày cứ nói chuyện của tao nha Vũ-Thằng Bình Boong đứng dậy vỗ ngực.
Cả đám chúng tôi ngồi lỳ vui vẻ nói chuyện mà đâu biết rằng, hoạ gây ra
với mười hai học sinh trốn tiết đâu phải là ít. Nhưng trước mắt bọn tôi
cứ vui cái đã. Chỉ chờ tiếng trống trường vang lên là chúng tôi sẽ trở
về nhà, một ngày đi học là đây.
Theo kế hoạch, trừ thằng Bình
Boong và Tuấn Anh đưa thằng Vũ lánh mặt ở nơi khác, tránh cho Nguyệt
nhìn thấy cảnh te tua sơ mướp này, chín thằng còn lại vào mang sách vở
ra ngoài. Riêng cái áo tôi chuẩn bị sẽ nguỵ trang cho thằng Vũ qua mắt
phụ huynh nó ở nhà. Dù sao chuyện đã được giải quyết, không nên để các
bậc phụ huynh phải lo lắng.
Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Chỉ là khi
chín thằng tôi bước vào lớp lấy cặp thì đám lớp tôi đã đứng chờ sẵn
ngoài ghế đá. Dung giữ chiếc balo cho tôi, còn Nguyệt giữ chiếc cặp cho
thằng Vũ, Trang thì ôm khư khư báu vật của thằng Kiên. Chỉ tội cho sáu
đứa còn lại, toàn được mấy thằng con trai giữ hộ. Sáu đứa nhìn nhau như
tội phạm trước vành móng ngựa.
-Cảm ơn Dung nhé!-Tôi chủ động
chìa tay ra lấy chiếc balo thân yêu, rồi quay sang nhận luôn chiếc cặp
của thằng Vũ từ tay Nguyệt.
-Mấy người có biết hôm nay ra sao không, thản nhiên quá vậy?
Người xé tan sự im lặng là Dung. Nước mắt chỉ chực trào ra trên cặp mắt long
lanh. Tôi biết, Dung lo cho tôi, điều đó chỉ làm cho tôi cảm thấy có
lỗi, và tôi chỉ cười, cười để cho người con gái ấy biết rằng tôi vẫn bìn an vô sự.
-Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng qua mà!
-Qua rồi đó, hai tiết học giờ D vì mười hai học sinh vắng..-Dung cố gắng kìm nước mắt.
Nguyệt lo lắng nhìn ra ngoài cổng, dáo dác kiếm hình bóng của thằng Vũ. Cô bạn thân tôi thể hiện sự lo lắng trong im lặng, cộng thêm những lời nói của Dung, chín đứa tôi im lặng. Gió khẽ đưa nắng xào xạc bay qua, cũng
chẳng làm cho bầu không khí dễ chịu hơn.
-À, đây rồi!
Tôi không cần nhìn cũng biết ai vừa phát ngôn ra câu nói vừa rồi. Tôi cũng
không xác định được là nên cảm ơn hay phải chửi thẳng cái đứa vừa thốt
ra câu đó. Thằng Hải cười nhếch mép chúc mừng các đồng chí vừa thắng
cuộc trở về.
-Hai giờ D cùng với hai cán sự lớp cúp tiết!
Tôi thừa hiểu mũi dùi mà nó hướng tới là tôi chứ chẳng liên quan gì nhiều
tới thằng Hà, và tôi cũng hiểu nó cố tình đẩy tôi vào tình thế khó xử
chứ chẳng có ý tốt lành khi thông báo cho tôi biết hậu quả.
Tôi
bỏ mặc và nhìn Dung, có lẽ những giọt nước mắt đầu tiên đã lăn dài qua
gò mà. Nguyệt cứng rắn hơn, khẽ động viên dù trong lòng cũng đang rối
bời không kém. Có lẽ thằng Bình Boong không cần đưa thằng Vũ tới Tây
thiên thỉnh kinh rồi.
-Cuối tuần này họp lớp e rằng….!-Thằng Hải chưa muốn tha cho tôi.
-E rằng sao..?
-Còn sao nữa, mười hai người, hai cán bộ…!
Tôi không còn giữ nổi bình tĩnh, bước tới xách cổ áo thằng lớp trưởng lớp tôi lên, gằn từng chữ vào mặt nó:
-Tao nói cho mày biết, thích thì tao bỏ, không cần phải nói, cán sự với chả cán bộ, tao đã nói thích tao trả..!
Đám bạn còn lại giữ chặt tay tôi, can hai thằng ra khỏi nhau. Tôi hiểu rõ
mình chẳng bao giờ động tay động chân với bạn bè cùng lớp cả. Tôi chỉ
muốn nói cho thằng lớp trưởng lớp tôi biết rằng, tôi không phải là đứa
thích hợp để dùng chức vụ ra đe doạ.
Dung lắc đầu nhìn tôi, không biết vì sao tôi trở nên mất kiểm soát như vậy:
-Hải nói đúng rồi, Tín đừng như vậy nữa!
Nếu tôi không nhìn thấy những giọt nước mắt của Dung, có lẽ tôi và Nàng thế nào cũng sẽ có cãi nhau to ở ngay lúc này, trong sân trường vắng lặng.
Tôi thất vọng, hụt hẫng đôi chút, nhưng không bao giờ nhận sai về mình
trong lúc này. Đeo chiếc balo lên vai, cầm chiếc cặp của thằng Vũ, quay
sang Nguyệt:
-Nguyệt yên tâm, có bọn mình thì Vũ không có gì cả đâu!
Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt ánh lên chữ cảm ơn, tôi khẽ cười trấn an cô bạn, rồi
liếc qua Dung. Với Dung, cán sự lớp là thế nào, là phải gương mẫu, không dính tới đánh nhau dù cho bạn mình không hề sai. Với tôi, cán sự lớp là người luôn sát cánh với tất cả bạn bè. Là người giúp đỡ và thấu hiểu
chứ không phải là những người dùng chức vụ để bắt mọi người nghe theo.
Tôi quay lưng bỏ đi. Tám thằng bạn của tôi cũng an ủi Nguyệt rồi đi theo
tôi. Dù cho hôm nay bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi và những thằng còn lại
đều không sai, chúng tôi chắc chắn một điều như thế. Nếu cho tôi chọn
lựa lại, tôi sẵn sàng lặp lại điều đã làm trong quá khứ-Điều mà Dung cho rằng tôi đã sai.
Đám bạn từng thằng vỗ vai tôi động viên. Cả
đám nhìn nhau như muốn chia nỗi buồn ra với tôi. Cả đám chẳng nói gì,
tiến thẳng ra nơi hẹn với Vũ. Một nỗi buồn vơi lại ít nhiều trong lòng
tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT