Tuy là ngày cuối tuần, nhưng quán vẫn yên lặng và vắng khách. Tiếng
nhạc không lời không ngừng quanh quẩn bên tai, réo rắt mà trầm buồn.
Trong một góc khuất, Hải Lam không nhanh không chậm khuấy cà phê, cảm nhận
mùi hương dìu dịu làm tâm hồn thanh thản. Đối diện cô, Tịnh Yên dẫn đầu
mở miệng.
_Dạo này chị thế nào?
_Ừm, bình thường. – Cô lơ đãng mỉm cười, không tự chủ toát ra vẻ nhu hòa.
_Ha ha, đúng là yêu rồi có khác! Trông chị sắc mặt hồng hào, chắc là quan
hệ với anh Đình Phong cũng không tệ? Thảo nào gần đây toàn “bơ” em, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bị nhắc trúng tâm sự,
mặt cô bỗng chốc đỏ lên. Đúng là vì chuyện với Đình Phong, dạo này ít
khi cô nhớ đến Tịnh Yên. Hôm nay vẫn là Tịnh Yên liên lạc trước, bằng
không chắc cô cũng quên rồi. Bất giác càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
_Bây giờ chị bù cho em được không? Buổi chiều chúng ta đi xem phim.
_Đừng đừng, em chỉ đùa thôi! – Tịnh Yên rối rít xua tay, lát sau lại nháy mắt tinh nghịch. – Em cũng không dám chiếm giữ chị quá lâu đâu, kẻo “anh
rể” oán trách thì chết!
Bàn tay cô chợt khựng lại, giọng nói hơi đổi.
_Đừng gọi linh tinh!
_Tại sao lại linh tinh? Chẳng lẽ chị định lấy ai khác ngoài anh Phong à? –
Thật ra cô muốn nói thêm là, dù chị muốn thế, anh ấy sẽ cho phép sao?
Hải Lam mím môi, trong lòng rối loạn, ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
_Tạm thời… chị chưa có ý định kết hôn.
_Cái gì? Chị Lam, chị cũng gần ba mươi rồi đấy! Chị có biết phụ nữ tuổi càng cao thì sinh con càng khó không?
Thấy cô càng nói càng xa, Hải Lam phiền chán nhíu mày.
_Được rồi, chừng nào em cùng người kia kết hôn thì chị cũng kết hôn.
Tịnh Yên cứng họng, trái tim bỗng nhói một chút, bên môi nổi lên cười khổ.
_Đừng ngốc, đừng chờ em. Bọn em là không có khả năng.
Mày cô nhăn càng chặt, khó hiểu hỏi.
_Vậy sao em còn sống chung với anh ta?
_Không lâu đâu. Sắp… kết thúc rồi.
_Tịnh Yên, rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Hải Lam mẫn cảm phát giác cô có điều không đúng.
_Không có gì, chị đừng lo.
_Em nói thế làm sao chị bớt lo được chứ?
Tịnh Yên cười cười, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.
_Chị Lam, anh Phong là người tốt, đừng để lỡ mất anh ấy.
_…
_Nhất định chị… phải hạnh phúc hơn em.
_Tịnh Yên?
…
Cùng lúc đó, chung cư cao cấp Lạc An.
_Thật sự cậu muốn làm như vậy?
Trịnh Duy dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc, rút ra một điếu cuối cùng giơ trước mặt anh.
_Cậu có muốn!?
_Không cần, Hải Lam không thích mùi thuốc lá.
Trịnh Duy nhún vai, thản nhiên tiếp tục châm lửa. Từng vòng khói nhẹ phả ra, phiêu đãng trong không gian.
_Phong, không phải tôi nói cậu, đừng quá nuông chiều một người phụ nữ, bằng không cô ta sẽ sinh hư.
Khóe môi anh giật giật, bắt đầu thấy ngứa cổ tay.
_Cứ lo chuyện cậu đi, việc của tôi không cần cậu lo! – Nhẫn một lúc, anh
vẫn không nhịn được ra tiếng nhắc nhở. – Cũng đừng làm quá tuyệt, chặt
hết mọi đường lui rồi đến lúc hối hận cũng không kịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT