Ánh mắt Trịnh Duy hơi đổi, chợt lóe tia trêu tức nhìn anh.

_Đau lòng? Hay tội nghiệp cô ta? Hoặc là… lo sợ Hải Lam biết được sẽ oán trách cậu?

Đình Phong thở sâu, gắng bình ổn hô hấp, bàn tay hết nắm chặt lại buông. Trong lòng không phải không có một tia bất an, lại vẫn không chịu thừa nhận.

_Hừ, đừng quên người bày trò là cậu, cùng lắm tôi chỉ là biết mà không nói thôi, cho dù ghi hận cũng phải ghi hận cậu chứ không phải tôi! Về sau nhỡ gặp rắc rối cũng đừng than phiền chỗ tôi!

Nói xong anh đứng dậy khoác áo khoác đi ra ngoài.

_Cậu định đi đâu?

_Ngồi đây nhìn bản mặt cậu thà tôi về tìm Hải Lam của tôi còn hơn!

_Trọng sắc khinh bạn!

_Chắc cậu thì không? Chẳng qua người nào đó không ở nhà, thấy cô đơn nên mới thèm nghĩ đến tôi… Được rồi, không nói nữa, tôi về đây.

Trịnh Duy ngồi trong góc tối, thật lâu không nói lời nào. Trông thấy cốc nước trên bàn, anh bỗng cầm lên nắm trong tay, một lúc sau, đột ngột dùng sức.

Xoảng!

Dòng máu đỏ tươi theo kẽ tay chảy xuống, thấm đẫm khăn trải bàn màu trắng.

_Cô đơn sao? – Khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai, lòng bàn tay găm đầy mảnh thủy tinh, anh lại giống như không cảm giác được đau đớn…

*****

_Cô đã nghe tin gì chưa? Tổng tài sắp đính hôn rồi!

_Sao cơ? Khụ… Tổng giám đốc… không thích phụ nữ cơ mà? – Nửa câu sau cố tình đè thấp, âm lượng cực nhỏ.

_Suỵt, còn nói lung tung? Cô muốn mất việc à?

_Không phải đau lòng vì giám đốc Phong có người yêu… nên mới vội vã kết hôn đó chứ?

_Chắc là không, cũng lâu rồi còn gì. Với lại, nghe nói hôn thê tổng giám đốc không chỉ bộ dạng đẹp, gia đình còn rất quyền thế. Nếu thật tổng tài… Làm sao họ dám gả con gái đi?

_Ừ, có lý. Người thừa kế duy nhất tập đoàn Hoàng Ân đâu phải người bình thường có thể so sánh?



Hải Lam nhàm chán ăn nốt bữa trưa, bỏ mặc ngoài tai những lời bàn tán. Thật là, không hiểu bình luận sau lưng đời tư người khác có gì thú vị? Với cô chỉ có người thân hoặc bạn bè mới là vấn đề cô quan tâm, còn lại hết thảy cuộc sống kẻ khác đều không liên quan. Bảo cô vô tâm cũng được, bảo cô lạnh nhạt cũng được, nếu ngay cả người xung quanh cũng không thể bảo vệ, làm sao còn khả năng đi giúp đỡ ai?

Dù sao hiện giờ cô băn khoăn nhất vẫn là Tịnh Yên. Hôm qua cô ấy nói toàn những điều kì quái làm cô lo lắng không thôi. Cô hiểu Tịnh Yên, bề ngoài tưởng chừng cởi mở, kì thực cố chấp giống cô, điều gì cũng để ở trong lòng. Nếu đã không muốn nói, kể cả ép hỏi thế nào cô ấy cũng không nói.

Nhưng không cần nghĩ cô vẫn có thể đoán được, khiến Tịnh Yên bận tâm, ngoại trừ hắn ta thì còn có thể là ai? Ngay từ lúc Tịnh Yên nói với cô họ gặp lại nhau, hắn còn đề nghị quay lại thì cô đã biết hắn ta không có ý tốt gì rồi. Song kì lạ là, ban đầu rõ ràng cô ấy đã cự tuyệt, không hiểu sao sau lại dọn đến sống với hắn. Giả sử là cô, chắc chắn không thể làm nổi như thế, cố ý để người yêu hiểu lầm rồi ôm đau khổ một mình. Chẳng bằng cứ nói hết ra xong ôm đồ trốn đi còn hơn.

_Nghĩ gì mà chú tâm vậy?

Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc.

_Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play