Hải Lam giật mình đứng chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân
ảnh hai người đang “ôm nhau”. Giây lát sau, cô quay người chạy đi.
_Hải Lam! – Anh mạnh vung tay, cô ta bị hất ngã xuống sàn, đau đến nước mắt đều nhanh chảy ra.
_Giám đốc…
Đình Phong cắn răng, lửa giận che kín hai tròng mắt, từng chữ nói ra lại rét lạnh như băng.
_Cô — chết chắc rồi.
Nói xong anh vội đuổi theo cô, bỏ mặc Tuyết Băng run rẩy ngồi dưới đất, sợ hãi phút chốc len lỏi toàn thân.
Cô…có phải chọc tới người không nên chọc rồi không?
Hải Lam ấn tay che ngực, những mong giảm bớt áp lực nơi đó. Cảm giác đau
nhói xa lạ dâng lên, cô không mục đích lảo đảo chạy loạn. Bước chân càng lúc càng trầm trọng, đến mức cô bước không nổi, cuối cùng đành dựa vào
tường thở dốc.
_Hải Lam, nghe anh nói, không phải anh, là cô ta…
Đình Phong bắt lấy tay cô, khoảnh khắc trông thấy sắc mặt tái nhợt của cô
bỗng hoảng sợ, vội vàng ôm cô vào lòng, không ngừng lặp lại trấn an.
_Xin lỗi…Hải Lam…Xin lỗi…
_Tại sao phải xin lỗi?
Anh đã làm gì có lỗi với cô sao?
_Vì anh không cần thận, nếu anh đề phòng, chuyện này đã không xảy ra. Tin tưởng anh, nhất định sẽ không có lần sau.
Cô thoáng trầm mặc, hô hấp dần dần bình tĩnh lại. Hơi ngẩng đầu đối diện anh, cô nhợt nhạt mỉm cười.
_Em tin anh.
Anh là người yêu của cô, cô nên tin anh, đúng không?
…
Ba ngày sau.
Tại đại sảnh, vài nhóm người đang chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Cách đó không xa, ba người đang tiến đến, trong đó hai người mặc quần áo bảo vệ, còn một người ôm thùng đồ.
_Ai vậy?
_Tuyết Băng phòng kế toán.
_Làm sao lại bị đuổi?
_Nghe đâu vì năng lực yếu kém, tác phong còn không đứng đắn.
_Ôi trời, nói thế vẫn còn nhẹ, cô ta căn bản chính là đồ lẳng lơ. Các cô
biết không, trưởng phòng kế toán cũng bị cách chức rồi, danh nghĩa là vì biển thủ công quỹ cùng dung túng bao che nhân viên. Nhưng ai cùng phòng mà chẳng biết bọn họ có quan hệ mập mờ với nhau!
_Tôi lại nghe đồn cô ta đắc tội với giám đốc Phong nên mới…
_Suỵt, đừng nói lung tung, coi chừng bị người nghe được.
Đúng lúc Hải Lam vừa vặn tiến vào, khi trải qua ba người nọ thì bỗng cảm giác được luồng ánh mắt địch ý.
Tuyết Băng oán hận trừng cô, có ghen ghét, có không cam lòng, nhưng càng nhiều là dè chừng cùng kiêng kị.
Phải, là kiêng kị, không sai, mặc dù cô không biết mình có điều gì uy hiếp được đến người khác.
_Hừ, đừng quá đắc ý, một ngày nào đó cô cũng giống tôi thôi!
_Phải không!?
Đình Phong đột ngột xuất hiện, tới gần cô ta. Anh vẫn đang cười, chỉ là tươi cười không mang theo độ ấm. Khi không ai chú ý, anh bỗng dùng thanh âm
thấp chỉ hai người mới nghe được.
_Tôi đang thắc mắc, nếu ba cô biết chỉ vì cô mà ông ta mất việc, liệu ông ta sẽ phản ứng thế nào?
Rồi không để ý vẻ mặt trắng bệch không thể tin của cô ta, anh đi về phía
Hải Lam, dịu dàng nắm tay cô làm cô khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
_Là anh làm?
_Em nghĩ thế nào? – Vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, lại càng chứng thực suy đoán trong lòng cô.
_Làm sao anh có thể!? Tổng giám đốc biết không?
Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ tới, nếu không chỉ là một giám đốc, sao có thể tùy tiện can dự vào công việc nội bộ phòng khác?
_Đừng đứng đây nữa, chúng ta lên phòng thôi. – Đình Phong lười giải thích, dù sao sau này cô cũng biết thôi.
*****
Dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc, anh cẩn thận che chở cô lách khỏi đoàn người
đông đúc, bước vào giáo đường. Bên trong rộng mở trong sáng, nhà thờ
hiện ra với phong cách cổ kính mà trang nghiêm. Mái vòm cao cao hình bầu dục, được chia làm nhiều ô vuông, mỗi ô vuông khảm một bức tranh tinh
xảo.
Cả hai lẳng lặng ngồi vào hàng ghế gần cuối. Phía trên
thánh đường, một dàn đồng ca mặc lễ phục đang cất giọng hát ấm áp trong
veo. Đội hình xếp hình chữ V, nhỏ nhất khoảng sáu, bảy tuổi, lớn nhất
mười lăm, mười sáu tuổi, tất cả đều là những gương mặt xinh xắn rất đáng yêu.
Bài hát kết thúc, kế tiếp là hoạt cảnh lễ giáng sinh, cô
từng đọc qua nên cũng biết sơ sơ. Song bởi lần đầu xem, Hải Lam vẫn thấy mới mẻ cùng thích thú. Đôi lúc vẻ mặt cô nghi hoặc, đôi lúc lại giật
tay anh hỏi này hỏi kia, điển hình một đứa trẻ ham học hỏi. Đình Phong
kiên nhẫn giảng giải từng vấn đề vụn vặt của cô, khóe miệng thủy chung
vẫn treo mỉm cười.
Đến khi cha xứ đọc kinh, cô bắt đầu vụng trộm dụi dụi ánh mắt. Thấy cô dường như mệt mỏi, anh chợt thì thầm vào tai cô.
_Em muốn đi hóng gió một chút không?
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Đi tới chỗ gửi xe, anh giúp cô đội mũ bảo hiểm, xong mới đến chính mình.
Nhìn chiếc xe phân khối lớn màu đen trước mắt, cô vẫn là không quá tin
tưởng.
_Anh đi được thật không đấy?
Anh cười đầy ẩn ý, chờ khi cả hai ngồi yên ổn, mới quay sang nói với cô.
_Ở Mỹ, anh từng tham gia một đội đua xe.
Hải Lam quả thực khóc không ra nước mắt. Bên tai vù vù tiếng gió nhắc nhở cô, việc nghi ngờ anh là ngu xuẩn đến mức nào.
Trong nội thành, anh chỉ đi được bình thường, song vừa ra đến đường cao tốc,
tốc độ anh lại đề cao gấp đôi. Cô chẳng thể làm được gì ngoại trừ la hét cùng ôm chặt thắt lưng anh.
Không biết qua bao lâu, khi cô
tưởng mình sắp không chịu nổi, anh rốt cuộc giảm tốc rồi dừng hẳn. Lúc
xuống xe cô còn choáng váng đầu suýt ngã, may mà anh đỡ kịp.
Sau khi vịn vào một gốc cây nôn khan, cô tức giận trừng mắt anh.
_Về sau không cho phép anh tiếp tục đi xe máy nữa!
Phóng xe bạt mạng như vậy, ngộ nhỡ tai nạn làm sao bây giờ?
_Đừng lo, bình thường anh chỉ đi ở trường đua thôi.
_Vậy cũng không được!
Đình Phong áy náy sờ sờ mũi, xem ra anh đùa hơi quá, lần này thực sự đem cô dọa sợ rồi.
_Được rồi, em xem phía kia đi.
Cô phản xạ quay sang hướng anh chỉ, nhất thời ngây dại.
Toàn cảnh thành phố về đêm hiển hiện trước mắt cô. Vô vàn ánh đèn sáng rực,
lấp loáng trong những khu nhà cao tầng, những con đường, những khu chợ
sầm uất đen nhánh nhỏ xíu…
Bất chợt tiếng pháo vang lên, từng chùm hoa ánh sáng nổ tung, chầm chậm rơi xuống, lóng lánh hơn cả những ánh sao.
Chưa hết ngỡ ngàng, cô lại cảm giác trước cổ bị đụng chạm, Hải Lam cúi xuống nhìn, lập tức bị hấp dẫn bởi mặt dây chuyền hình giọt nước màu lam
trong suốt. Đột nhiên, sống mũi cô cay cay…
_Là quà Noel, em thích không?
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Tươi cười như mùa xuân nở rộ, ngọt ngào xen lẫn cảm động, giọt nước trong suốt vỡ tan theo khóe mắt ngã nhào.
_Thích.
Đình Phong nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, tiếp đó thật sâu lưu lại
trên môi cô. Thời gian như ngừng lại, in dấu bóng dáng hai người bên
nhau. Mãi đến khi không khí trong ngực cô sắp bị hút cạn, anh mới hơi
chút buông cô ra, khẽ mỉm cười.
_Còn đây là quà của anh.
Giáng sinh, với cô chưa bao giờ là một ngày đặc biệt, cho đến buổi tối hôm đó.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, mỗi dịp giáng sinh, đoạn đường này vẫn trở
thành điểm hẹn bí mật của họ. Không cần nhiều lời, không cần hứa hẹn,
chỉ cần tay cầm tay, vai kề vai, hai trái tim cùng chung nhịp đập…
Hạnh phúc, cũng chỉ đơn giản đến thế…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT