Hải Lam giật mình bật dậy, hoảng hốt xem đồng hồ, Đang định hất chăn ra
thì bị bàn tay đặt ngang hông chặn lại. Tiếp theo cả người một lần nữa
ngã xuống giường, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng anh cười khẽ.
_Hôm nay là chủ nhật.
Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lười nhác của
anh gần trong gang tấc, phải mất một lúc mới nhớ đêm qua anh ngủ ở nhà
cô. Hơn nữa…bọn họ còn nằm chung một chiếc giường. Cho dù thực chất cả
hai cũng không phát sinh chuyện gì, mặt cô vẫn không tự chủ được nóng
lên. Hải Lam bối rối chống tay trên ngực anh, muốn rớt ra chút khoảng
cách, song chỉ đổi lại anh ôm cô càng chặt hơn. Từ đầu ngón tay truyền
đến xúc cảm nóng rực cùng nhịp tim đập mạnh mẽ, trầm ổn của anh làm cô
càng thêm quẫn bách, không khỏi thấp giọng gắt lên.
_Anh còn định nằm đến bao giờ? Mau buông!
_Vẫn sớm, nằm thêm lát nữa đi. – Thanh âm khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ,
anh dụi dụi cằm lên đỉnh đầu cô, thoải mái nhắm mắt lại.
_Buông, em dậy anh có thể ngủ tiếp!
_Hải Lam.
_Sao?
_Anh đi công tác, mỗi ngày ngủ chưa được ba tiếng.
_…
_Em còn muốn bắt anh dậy nữa không? – Giọng nói lên án, tựa như cô đã phạm
phải tội ác cực kì to lớn làm Hải Lam đen mặt. Cô có nói vậy sao?
Thấy cô rốt cuộc không động đậy nữa, khóe môi Đình Phong vui vẻ nhếch lên, a, anh biết cô rất dễ mềm lòng mà!
Cảm nhận mùi hương trên người cô, nội tâm anh đong đầy sự thỏa mãn. Không
biết qua bao lâu, khi cô tưởng anh đã ngủ, Đình Phong lại thì thầm vào
tai cô.
_Hải Lam…
_Gì nữa?
_Chúng ta kết hôn được không?
Như vậy anh có thể nhìn cô từ trong lòng mình tỉnh lại mỗi ngày.
Hải Lam thoáng căng thẳng, vừa nghe đến từ “kết hôn”, thân thể cô lập tức
cứng đờ. Đợi anh phát hiện có điều không đúng, cô đã tránh thoát vòng
tay anh, vội vã bước xuống giường.
_Em…Xin lỗi…Muộn rồi, em còn phải chuẩn bị bữa trưa.
Xong không để anh kịp phản ứng, cô như trốn chạy ra khỏi phòng. Bỏ lại anh một mình, bàn tay trống rỗng cương giữa không trung.
Giây lát sau, nắm đấm anh siết chặt, nặng nề nện vào tường.
_Chết tiệt!
Lấy anh, với cô kinh khủng thế sao?
…
Đình Phong không nhắc lại chuyện đó nữa.
Giá như anh phẫn nộ, hay rít gào hỏi cô tại sao, có lẽ cô còn hiểu được, đằng này…
Anh vẫn cười đùa, vẫn thản nhiên, vẫn cùng bình thường cơ hồ không có gì
khác biệt. Song biểu hiện đó chỉ khiến cô bất an nhiều hơn.
Bất giác cô khẽ thở dài, không nghĩ tới bản thân lại phản ứng mạnh đến thế. Có lẽ…anh rất thất vọng đi.
Kết hôn.
Một tờ giấy và vài con dấu, ràng buộc được pháp lý, ràng buộc không được
tâm. Không ngăn được phản bội, cũng chẳng ngăn được thay lòng.
Con người thay đổi, thường hay đổ lỗi hôn nhân làm họ thay đổi, lại không
thừa nhận vì họ đã ảo tưởng quá nhiều, mà thất vọng quá nhiều.
Cô chưa bao giờ thích ảo tưởng. Loại tình yêu trong tiểu thuyết, cô có thể xem, có thể hâm mộ, song tuyệt đối sẽ không khờ dại tin tưởng. Tịnh Yên từng nói cô giống như vỏ sò tự phong kín, không chịu mở ra, cũng không
nguyện cho ai bước vào. Tịnh Yên còn nói ai mà thích cô, chắc chắn phải
ăn nhiều đau khổ. Lúc ấy, Hải Lam đáp lại chỉ là cười nhạt.
Cô
không biết thế nào là yêu, bởi cô chưa bao giờ cho phép mình yêu. Cô sợ
những mối quan hệ, bởi cô sợ đổ vỡ. Càng là người quan trọng nhất, càng
dễ dàng tổn thương ta sâu nhất. Mà cô, hèn nhát nên không dám mạo hiểm.
Đối với cô, giao trái tim cho người khác, chưa bao giờ là giao dịch an
toàn.
Vậy nên cô không mong ước nhiều, chỉ cầu một cuộc sống đơn giản, không nước mắt, không lo âu. Cô thậm chí định đơn độc cả đời, khi nào tịch mịch, lại nhận đứa con nuôi…
Song, tính toán tỉ mỉ
nhất, vẫn sẽ có sai; kế hoạch hoàn hảo nhất, cũng sẽ phát sinh biến hóa. Hiển nhiên, Đình Phong xuất hiện đảo lộn toàn bộ dự định kia. Mọi lời
nói, hành động của anh làm cô mê mang. Từ ban đầu hiểu lầm (Cái vụ ĐP vs TD á), sau lại lẩn tránh anh, gây xích mích với anh, cho đến cuối cùng
tiếp nhận anh…Dường như cô luôn là người bị động, chưa từng trả giá điều gì.
Có phải…cô đã quá vô tâm rồi không?
*****
_Tài liệu để trên bàn được rồi.
_Anh… – Cô chưa kịp mở lời, đã bị anh cắt đứt.
_À, hôm nay anh có việc, chắc không đưa em về được. Buổi tối anh ăn ở ngoài, em không cần chờ anh đâu.
Thấy anh cũng không ngẩng đầu nhìn mình, những gì cô muốn nói lại nuốt trở
vào. Hải Lam thoáng ảm đạm lui ra ngoài, bàn tay nắm vạt áo trước ngực
có chút trắng bệch. Anh… đang giận cô sao?
_Hải Lam, cô làm sao
vậy? – Tần Lan nghi hoặc nhìn cô. Cả ngày cô cứ thấp thỏm không yên,
thỉnh thoảng còn ngẩn người, không hiểu đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ là
cãi nhau với giám đốc Phong?
_Tôi không sao. – Cô chợt phục hồi
tinh thần, nhợt nhạt cười đáp. Lật bản kế hoạch ra xem xét lại, cô cố
bắt mình tập trung vào công việc. Nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt sững
sờ của anh lại hiển hiện trước mắt cô, muốn vất bỏ cũng không được.
Hải Lam cắn môi, cảm giác áy náy cùng bứt rứt thay nhau giằng xé cô. Cứ thế cho tới giờ tan tầm, cô không biết mình cất đồ bằng cách nào, xuống
tầng, ra bến xe buýt bằng cách nào. Chuyến xe nối tiếp chạy qua, cô lại
giống như không thấy.
Đột nhiên cô dứng dậy, chạy ngược về hướng công ty. Đình Phong, anh chắc chắn còn đang trong phòng làm việc. Cô
muốn tìm anh nói rõ ràng, ít nhất…cũng không để anh hiểu lầm.
Đại sảnh vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người xong việc muộn còn đi lại.
Hải Lam đi thẳng đến thang máy tầng một, nhấn nút lên tầng tám. Hai má
cô đỏ ửng, do chạy vội mà hơi thở có phần gấp gáp, nhưng không thể che
khuất ánh sáng lấp lánh trong mắt cô. Tựa như…một người rối rắm đã lâu,
rốt cuộc hạ quyết định nào đó.
Phòng giám đốc tầng tám.
Đình Phong đang sắp xếp lại tài liệu trên giá, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.
Anh cất nốt tập tài liệu cuối cùng mới quay ra lạnh nhạt lên tiếng. Đợi
khi thấy người tới là ai, anh chợt hờn giận nhíu mày.
_Tại sao lại là cô?
Cô gái ở cửa mặc chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ, cùng áo khoác lông màu
trắng hờ hững khoác trên vai, đi giày cao gót cũng màu đỏ cùng quần tất
đen làm nổi bật đôi chân quyến rũ thon dài. Khuôn mặt xinh đẹp được
trang điểm cẩn thận, làn da trắng cùng đôi môi đỏ tươi sáng bóng. Mái
tóc xoăn thành từng lọn, tùy ý buông xõa. Theo bước chân phập phồng bờ
ngực như ẩn như hiện làm Đình Phong không khỏi nghi ngờ, cô ta không
biết lạnh sao?
_Em mang đến bảng báo giá phòng kế toán. – Tuyết Băng nhẹ giọng đáp lời, không chớp mắt ngóng nhìn anh.
_Được rồi, để đó đi.
Cô ta đặt tài liệu lên bàn, vẫn không chịu rời đi. Được một lúc, anh hơi nhướng mày, lạnh lùng mở miệng.
_Còn gì nữa không?
Tuyết Băng mím môi, làm bộ muốn nói lại thôi.
_Giám đốc, em có chuyện…không biết có nên nói không…
_Nói! – Đình Phong bắt đầu mất kiên nhẫn, gần đây tâm tình anh không tốt, hơn nữa, anh không có thời gian cho những người không liên quan.
_Mấy hôm anh đi công tác… – Cô ta lén ngắm sắc mặt anh, ra vẻ khó xử. – Em thấy chị Lam cùng giám đốc Quân…
Nghe đến từ “giám đốc Quân”, ánh mắt anh xẹt qua một tia tối tăm, nhanh đến không thể nắm bắt.
_Nói xong!? Nếu xong thì đi ra ngoài.
Cô ta nhất thời nghẹn lời, lại cho là anh không hiểu ý mình.
_Nhưng…trông họ…rất thân mật…
_Tôi nói cô đi ra ngoài!
Bất giác cô ta siết chặt tay, cam tâm sao? Dĩ nhiên là không. Cô phải chờ
rất lâu mới tìm được cơ hội này, làm sao dễ dàng bỏ cuộc?
Bỗng dưng, cô ta tiến lên ôm chặt lấy anh.
_Phong, em thích anh…Cho em một cơ hội được không?
Không kịp đề phòng bị “đánh lén”, khi bờ ngực cô ta cố ý cọ trước người anh,
Đình Phong mới phục hồi tinh thần, chỉ thấy vô hạn ghê tởm cùng chán
ghét. Anh đang định đẩy cô ta ra thì cửa phòng bật mở.
Hải Lam
giật mình đứng chôn chân tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh hai
người đang “ôm nhau”. Giây lát sau, cô quay người chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT