“Anh khắc khoải
mong chờ một ngày nào đó có được em. Vì em mà anh làm việc không
tập trung, đêm ngủ cũng không yên.”
“Sao lại không
ngủ được?”
“Vì nhớ em nên
cả ngày lẫn đêm anh đều mong mỏi. Hôm ở hội chợ, ngắm nhìn Ji Hyeon
hát và nhảy theo điệu nhạc, em không cười trêu anh đấy chứ.”
“Cười trêu anh?”
“Ji Hyeon à, vì
em mà mấy ngày liền anh thao thức suốt.”
“Anh phải ngủ
đi chứ.”
“Xin em nhận
lấy tình yêu nồng cháy của anh!”
Nồng cháy?
“Không, anh Chong Sik à…”
“Nếu em chịu chấp nhận anh, anh nhất định sẽ cố
gắng đến cùng, đem tấm thân này bao bọc cho em.”
“Không, anh Chong Sik…”
“Anh ăn cơm không thấy ngon, anh ngủ không thấy yên, lúc
nào anh cũng chỉ nghĩ về em thôi.”
“Nhưng mà, anh Chong Sik, em…”
“Anh khao khát em. Em hãy coi như chấp nhận một tên
đầy tớ khoẻ mạnh đi.”
Tôi chết mất thôi!
“Ji Hyeon à!”
Chong Sik đứng dậy túm lấy cổ tay Ji Hyeon.
“Anh làm gì vậy!”
Ji Hyeon lập tức hất tay Chong Sik ra.
“Ji Hyeon à, em không hiểu cho lòng anh sao?”
Chong Sik lại tiếp tục chộp lấy cổ tay Ji Hyeon.
“Tôi biết rồi! Nhưng mà, nhưng mà…tôi đã…”
Chong Sik bất thình lình ôm chặt lấy Ji Hyeon.
“Em biết rồi chứ!”
“Trời ơi!Sao anh lại thế này!”
“Em ngoan nào! Hãy đứng yên bên anh! Ôm anh đi!”
“Sao anh lại như vậy nhỉ!”
Ji Hyeon nhảy dựng lên, xô Chong Sik ra.
“Ji Hyeon!”
“Anh Chong Sik này, anh đừng như vậy được không, làm ơn
nghe tôi...”
“Tôi có chồng sắp cưới rồi.”
Ji Hyeon hét toáng lên. Chồng sắp cưới? Dù thực sự
không phải vậy, nhưng Ji Hyeon cứ nói bừa cho xong.
“Hả?”
Chong Sik thất thần nhìn Ji Hyeon.
“Tôi, tôi có người yêu rồi...”
Chong Sik vừa hồ hởi, da diết, nguyện thề sẽ bao bọc
Ji Hyeon đến tan xương nát thịt, giờ đây trái tim đang vỡ vụn, nhức
nhối.
“Thật sao?”
Chong Sik hỏi với vẻ mặt đờ đẫn như gỗ đá.
“Vâng.”
“Lần trước em còn bảo là chưa có mà?”
“Tôi nói chưa có thật sao?”
Ji Hyeon chẳng nhớ mình có nói như vậy không, hay do
Chong Sik tự nghĩ ra.
“Lần trước rõ ràng em nói em chưa có!”
Chong Sik bỗng lớn giọng, còn Ji Hyeon bắt đầu lúng
túng.
Taek Gi với ánh mắt rực lửa trông nghiệm túc hơn lúc
nào hết.
“Nếu như sao?”
“Nếu... anh cầu hôn Ji Hyeon...”
Ji Hyeon tròn mắt.
“Anh cầu hôn em, em có từ chối anh như đã từ chối anh
Chong Sik không?”
Ji Hyeon không nói được câu nào, chỉ biết trân trân
nhìn Taek Gi.
“Anh cầu hôn em...”
Taek Gi cầu hôn ư? Dù có nghĩ xa thế nào đi nữa, Ji
Hyeon cũng chưa hề nghĩ đến chuyện lấy Taek Gi. Đơn giản là vì họ
chỉ mới hôn nhau có một lần. Thời đại này lại có người nghĩ rằng
đã hôn nhau thì chỉ còn nước cưới nhau nữa thôi sao? Suy nghĩ ấy chắc
là có từ thời Silla, nhưng thời đó con người đã biết hôn nhau chưa?
Dù sao Ji Hyeon vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện lấy chồng, cũng như việc
Taek Gi cầu hôn cô... vậy nên Ji Hyeon không biết phải trả lời thế nào
mới phải.
“Em từ chối anh à?”
Taek Gi hỏi với vẻ lo sợ.
“Chuyện này, không phải vậy...”
Thật nan giải, Ji Hyeon chưa từng nghĩ đến những
chuyện xa xôi này, cô biết phải cư xử ra sao bây giờ.
“Hôn nhân là việc diễn ra giữa hai người yêu thương
nhau, không phải là cứ hôn nhau một lần là lấy nhau đâu.”
Ji Hyeon nói và cố gắng hết mức để khỏi gây tổn
thương cho Taek Gi.
“Hôn nhân là việc diễn ra giữa hai người yêu thương
nhau, và không chỉ dừng lại ở việc hôn nhau, chỉ khi nào cảm thấy yêu
nhau vô cùng và thật sự muốn sống bên nhau, khi ấy mới có thể kết
hôn. Đó là việc vô cùng trọng đại, không thể mới hôn nhau một lần mà
đã đưa ra quyết định được... Hơn nữa hình như anh Taek Gi hôn em, nên
cảm thấy mình phải có trách nhiệm thì phải?”
“Anh cầu hôn em không phải vì chuyện đã hôn em.”
“Vậy thì vì điều gì?”
“Vì anh yêu Ji Hyeon.”
Taek Gi thú nhận bằng một câu nói đơn giản”Anh yêu Ji
Hyeon”. Mặc dù lời nói này nhạt nhẽo, vô vị bởi không có nổi một
mỹ từ, nhưng cũng chính lời nói giản dị ấy đã hạ gục trái tim Ji
Hyeon, một cách nhanh gọn, chính xác.
“Anh nói... anh yêu em?”
Tận sâu trong lòng Ji Hyeon đang trào dâng từng đợt
sóng cảm xúc, dù không quá tha thiết nhưng cũng không thể nào phớt
lờ đi được, cô hỏi lại Taek Gi.
“Không phải lúc đó, hình như trước đó nữa.”
“Vậy là khi nào?”
“Từ lúc Ji Hyeon bảo về Seoul mười ngày rồi quay lại
đây, bỗng nhiên anh thấy buồn bã, trống trải vô cùng. Khi không có Ji
Hyeon, nơi đây thật lạ lẫm.”
Taek Gi đặt tay lên lồng ngực. Ji Hyeon nuốt nước bọt
đánh ực nhìn vào đôi tay Taek Gi.
“Sau đó, khi thấy em thân thiết với các anh làng bên,
anh đâm ra bực tức mà mất bình tĩnh, khi em giận anh, nói rằng em sẽ
về Seoul mà chẳng cần đất nữa, anh đã sợ hãi vô cùng.
“Anh sợ thật sao?”
“Ji Hyeon mà bỏ đi, anh sẽ chẳng làm được gì cả.
Chắc là anh điên loạn lên mất.”
Ôi trời ơi, Chang Taek Gi mà nói ra được những lời
này sao?
Ji Hyeon nhìn Taek Gi, không hiểu cảm giác lạ lùng
của cô lúc này là xúc động hay gì nữa.
“Khi anh tưởng em uống nông dược, anh thấy mọi thứ như
tối sầm lại. Mắt anh chẳng trông thấy gì nữa, lòng anh thì run rẩy.”
Dường như Taek Gi vẫn còn run đến tận giờ nên thở
hắt ra một hơi dài.
“Ở lễ hội, khi em lên hát... anh nhìn em không hề
chớp mắt, dù chỉ là một giây.”
Trước mắt Taek Gi hiện lên hình ảnh Ji Hyeon đang đứng
trên sân khấu với gương mặt khả ái, Ji Hyeon vừa hát vừa nhảy một
điệu nhảy rất dễ thương.
“Khi Ji Hyeon dang cánh tay về phía anh... lần đầu tiên
anh mới biết cảm giác có luồng điện chạy qua là thế nào.”
Lúc này đây, Taek Gi thì thầm, nét mặt như thể bị
luồng điện cực mạnh chạy qua người. Ji Hyeon đã cảm nhận được từng
lời Taek Gi nói, sự chân thành của anh, một cách trọn vẹn.
Hôm ấy trên sân khấu, Ji Hyeon thật sự đã dang tay về
phía Taek Gi. Khi hát cô nhìn thấy anh, để khiến từng bước đi nhịp
nhàng Ji Hyeon chỉ có cách dang rộng đôi tay. Đó khôn phải hành động
có ý nghĩa đặc biệt. Cũng không phải cô muốn bộc lộ tình cảm với
Taek Gi. Bởi khi ấy Ji Hyeon chưa có cảm xúc đặc biệt với anh. Thế
nhưng giờ đây, Ji Hyeon đã cảm nhận được. Cô không hề biết mình đã
hướng về Taek Gi tự lúc nào, và đang ấp ủ một thứ tình cảm đặc
biệt với anh. Nghe lời bày tỏ của Taek Gi, Ji Hyeon giờ đã hiểu. Cô
nhìn Taek Gi trìu mến.
“Ngày hôm ấy, sau khi mình ăn cơm ở nhà hàng, trên
đường về, do quá yên tĩnh nên em đã ngủ thiếp đi. Thấy em làm việc
cực nhọc rồi lại ngủ thiếp đi. Thấy em làm việc cực nhọc rồi lại
ngủ vạ vật như thế, anh xót xa lắm. Anh đã dừng xe lại, định lấy
tấm chăn mỏng đắp cho em, lúc ấy em lại đột nhiên ngả đầu vào lòng
anh.”
“Có chuyện đó ạ?”
“Ji Hyeon ngủ nên không biết.”
“Vâng, em không biết.”
“Lúc đấy, đầu em chạm vào ngực anh... anh cứ ngỡ
ngực anh sắp nổ tung.”
“Sao ạ?”
“Lồng ngực anh, trái tim anh...”
Taek Gi nói hết một hơi, Ji Hyeon cũng thở hắt. Hai
người đều có cảm giác như bị nghẹt thở từ lâu.
“Anh đang bày tỏ tình cảm với em đấy sao?”
“Cũng gần như là vậy.”
Taek Gi nói, mặt đỏ ửng.
“Khi đi Tae Gu, anh không làm được việc gì ra hồn. Anh
cũng không nghe thấy đội nghiên cứu bảo anh phải làm gì cả, anh chỉ
nghĩ đến chuyện gọi điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
Ji Hyeon biết nhưng vẫn hỏi. Một sở thích oái oăm,
biết rõ rồi nhưng vẫn muốn hỏi lại.
“Anh muốn gọi cho Ji Hyeon mà. Anh muốn nghe giọng em
suốt đêm.”
Taek Gi tiến lại gần hơn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay
Ji Hyeon.
“Khi nghe được giọng Ji Hyeon... anh thấy mình thật hạnh phúc.”
“Nghe em bảo ngày mai nhất định anh phải về sớm, anh
không thể chịu đựng được hơn nên đã chạy về ngay. Về rồi, thấy em
nằm ngủ trong phòng anh, anh đã thấy như phát điên lên vậy.”
“Vì sao?”
“Vì anh yêu em, yêu em rất nhiều. Anh đã thể hiện
không đúng cách phải không, anh yêu em cứ như sắp điên lên.”
“...”
Không hiểu sao nước miếng liên tục ứa ra, lại nuốt
nước bọt đánh ực.
“Nếu anh cầu hôn em... em có chấp nhận không?”
“...”
“Em từ chối à?”
“Em không biết nữa.”
Ji Hyeon căng thẳng nói.
“Em không biết.”
Đó là một câu trả lời vô cùng thật lòng. Khi nghe
Taek Gi bày tỏ tình cảm, lòng Ji Hyeon cũng rung động và xao xuyến y
như anh, nhưng cảm giác này có thực sự đủ để trở thành tình yêu hay
không, và có đủ lớn để hai người tiến đến hôn nhân hay không, thì Ji
Hyeon vẫn chưa thể khẳng định được. Vậy nên thật khó khăn, thật nan
giải. Không phải chỉ với mỗi chàng Taek Gi, mà với vô số thứ khác Ji
Hyeon cũng do dự như thế. Vườn nho vốn là kế hoạch của bố mẹ, sau
khi Ji Hyeon được nhận rồi thì phải bán ngay để quay về Seoul, sống
một cuộc sống sung sướng. Còn cuộc sống ở nông thôn là nằm ngoài dự
định. Bức tranh hiện lên trong đầu Ji Hyeon chưa thật rõ nét, cô cũng
không biết mình đang phân vân vì những lí do nào khác nữa. Đương nhiên
nếu cô chấp nhận lời cầu hôn của Taek Gi chỉ đơn giản vì một nụ hôn
thì thật nguy hiểm.
“Anh hiểu rồi, em chưa có tình cảm với anh. Anh biết
em vẫn còn thích anh Tae Oh...”
“Không phải vậy đâu. Không phải vì em còn thích anh
Tae Oh đâu.”
Đúng vậy, Ji Hyeon tuyệt đối không phân vân vì mối
quan hệ với Tae Oh, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Em có chút tình cảm nào với anh không?”
“Em... em cũng không
biết nữa.”
Ji Hyeon nói một cách khó khăn.
“Anh hiểu rồi.”
Taek Gi quay đi với vẻ mặt thất vọng.
“Anh muốn nói hết những điều trong lòng mình thôi. Em
đừng băn khoăn nhé!”
Taek Gi nói với giọng ủ dột.
Ji Hyeon nhìn đôi vai ũ rũ của Taek Gi. Dẹp hết mọi
cản trở sang một bên, cô thử nghĩ về Taek Gi, Nghĩ về cảm giác khi cô
nhìn thấy anh, nghĩ về con người anh. Dù còn dang dở nhưng bức chân
dung Taek Gi trong cô đã dần dần rõ nét.
“Mỗi lần thấy anh ở bên cạnh Hong Y, em khó chịu,
ghen tức, khi anh đi Tae Gu em cũng thấy trống trải vô cùng...”
Taek Gi quay lại nhìn Ji Hyeon.
“Khi anh gọi cho cho em và khi anh về gặp em từ sáng
sớm, em đã rất vui và lo lắng, chỉ sợ anh gặp tai nạn. Sớm hôm ấy
khi anh hôn em, em đã run rẩy hồi hộp, tim em như muốn vỡ tan...”