Taek Gi rót một cốc sinh tố đưa cho ông, ông cầm cốc
đưa lên ngửi. Sau khi đã thưởng thức hương thơm, ông mới nhấp thử một
ngụm, thấy không tệ, liền cầm cốc đi ra ngoài, nhưng được vài bước
lại quay ngoắt lại.
“Chúng mày đương yêu nhau đấy à?”
“Dạ?”
Cả Ji Hyeon lẫn Tae Gi đều giật mình nhìn ông.
Ông nhìn Ji Hyeon và Taek Gi với vẻ ngờ vực rồi rời
khỏi bếp. Ji Hyeon thấy khó hiểu, uống một ngụm sinh tố rồi liếc
Taek Gi một cái sắc lẹm, lúc ấy Taek Gi cũng đang nhìn Ji Hyeon.
“Sao anh lại nhìn em như thế?”
“Có gì đâu nhỉ?”
Taek Gi không tỏ thái độ gì, định ra khỏi bếp thì Ji
Hyeon giữ anh lại.
“Anh giận em à?”
“Có giận đâu.”
“Anh giận vì khi ông hỏi có phải mình đang yêu nhau
không, em đã trả lời là không?”
“... Không phải đâu.”
Taek Gi vẫn định bước ra ngoài thì Ji Hyeon giữ anh
lại chặt hơn.
“Anh vẫn chưa... đặt
vấn đề tìm hiểu nhau mà. Chúng ta mới chỉ hôn nhau hai lần thôi...”
Nghe Ji Hyeon giọng thỏ thẻ, Taek Gi nhìn Ji Hyeon với
cặp mắt soi xét.
Ji Hyeon và Taek Gi đang ngồi trên chõng tre ăn cháo
mạch thì ông về. Ông lại tiếp tục nhìn hai người với ánh mắt ngờ
vực.
“Hai đứa đang ăn gì thế?”
“Cháo mạch ông ạ. Ông cùng ăn nhé!”
“Để con mang ra cho bác ạ.”
“Thôi khỏi, ta ăn tối rồi.”
“Vâng…”
Cứ ngỡ ông sẽ đi vào phòng, ai ngờ ông lại ngồi
xuống chõng rồi quay ra nhìn nồi cháo mạch, nhìn Taek Gi và Ji Hyeon.
“Ngon không?”
“Dạ ngon.”
“Ừ, thế ăn ngon nhé!”
Sau khi chúc ăn ngon miệng, ông lại ngồi trợn mắt
nhìn Ji Hyeon và Taek Gi, không khác gì ánh mắt của nhà thám hiểm
Colombo.
“Ông ơi, ông đang điều tra đấy ạ?”
Ji Hyeon nói hết câu, Taek Gi lại phì cười, còn ông
thì hắng giọng về phòng.
{ Hồi 3 {
Khao khát
Ông ở vườn nho nhiều vô kể. Thường ngày, Ji Hyeon
cũng không lấy làm khó chịu nhưng hôm nay bỗng có một con ong dữ đốt
vào trán Ji Hyeon rồi bay đi mất. Khác với con ong trong lần Ji Hyeon
ngã từ trên cây thang bốn chân xuống, đè lên Taek Gi ngã rách cả đũng
quần, con ong lần này đang yên đang lành tự dưng lại đốt cô. Đây là
lần đầu tiên trong đời Ji Hyeon bị ong đốt, đau đến mức phải nhảy tưng
tưng, la hét loạn xạ. Nhưng Taek Gi còn hoảng loạn hơn. Anh bôi thuốc
mỡ lên trán Ji Hyeon, chỗ đang bắt đầu sưng phồng, rồi đột nhiên chửi
một câu khá tục. Đó cũng là lần đầu tiên Ji Hyeon thấy Taek Gi chửi
bậy.
Làng bên cần nhờ người qua giúp nên gọi điện thoại
đến nhà ông, nhưng người gọi là Ho Jun và người nghe là Ji Hyeon.
“Chào anh Ho Jun!”
“Cô Ji Hyeon à, được nghe giọng cô tôi rất vui. Cô vẫn
khoẻ chứ?”
“Vâng anh ạ. Anh Ho Jun vẫn khoẻ ạ?”
Cuộc nói chuyện điện thoại với Ho Jun chỉ mới đến
đấy. Taek Gi chẳng biết xuất hiện từ khi nào đã giật phắt ống nghe
điện thoại.
“Khi nào thì phải đến đấy?”
“Từ ngày mai sang phụ bên này khoảng mười ngày là
được.”
“Tôi biết rồi.”
“Chuyển cho cô Ji Hyeon nghe máy đi!”
“Cô ấy ra ngoài rồi.”
Rõ ràng Ji Hyeon đang đứng bên cạnh mà Taek Gi lại
bảo cô đã đi ra ngoài sau đó cúp máy. Chưa hết, cúp máy xong Taek Gi
còn quay sang nhìn Ji Hyeon với ánh mắt thật đáng sợ.
“Em thích nói chuyện với tên Ho Jun này lắm à?”
“Em có thích đâu…”
“Lần sau đừng có nghe điện thoại nữa nhé! Để anh
nghe!”
Taek Gi nói như xả hết cơn bực tức.
“Nhưng sao anh lại nổi khùng lên như vậy chứ?”
“Em cười cợt với thằng Ho Jun như thế, mà bảo anh
không nổi khùng được à!”
“Cười cợt? Có ai thấy họ cười cợt với nhau rồi bảo
họ là gian dâm không?”
“Ý anh là em đừng thân thiết với thằng con trai khác
như vậy.”
Ji Hyeon chỉ đơn giản nghe điện thoại của Ho Jun nhưng
Taek Gi lại suy diễn đủ đường rồi nhảy dựng lên.
“Anh ghen đấy à?”
“Không!”
“Được rồi. Em sẽ không tỏ ra thân thiết với người
đàn ông nào khác ngoài anh. Nhưng đổi lại, từ nay về sau anh cũng
không được gần gũi với cô Hong Y nữa.”
“Anh đã bảo giữa anh và Hong Y không có gì rồi mà.
Anh chỉ coi Hong Y như đứa em gái thôi…”
“Bất kể thế nào, lần sau em mà còn thấy anh và cô
ấy cười cười nói nói với nhau thì biết tay em.”
Thấy Ji Hyeon nghiêm mặt lườm, Taek Gi liền hạ giọng.
“Như vậy thật không công bằng.”
“Quá công bằng.”
“Ở đâu ra cái luật đó chứ…”
Taek Gi gầm gừ bỏ ra ngoài. Sự ghen tuông của đàn ông
đáng sợ hơn cả phụ nữ. Nhưng cũng khá đáng yêu.
{ Hồi 5 {
Nhân vật thứ ba là ông, một vị khách không mời
Chẳng biết từ khi nào, ông đã trở thành một vị khách không
mời. Về lí, ông đường đường là chủ nhà, vậy mà giờ đây, ông bỗng dưng trở thành
vị khách không được chào đón.
Hễ có mặt ông, Taek Gi lại không thấy thoải mái. Anh hoặc
nhìn ông thắc mắc sao ông không đi đâu đó hoặc gắng né tránh để không ở cạnh
ông. Nếu ông động đến việc sẽ đi ra ngoài, cuối cùng người đi ra lại chính là
Taek Gi và Ji Hyeon. Dấu hiệu của những lúc này chính là sự im lặng tuyệt đối.
“Phải chi ông mau chóng lấy vợ rồi sang nhà bà ở có hơn
không.”
Tình hình đã đến mức khiến họ nói những lời này.
“Ông sang nhà bà rồi thì anh muốn làm gì chứ?”
Nghe câu hỏi của Ji Hyeon, Taek Gi đỏ mặt, như thể anh chàng
đang ấp ủ một kế hoạch bí mật vậy.
Dù sao khi hôn Ji Hyeon, chính xác hơn là sau khi bày tỏ
tình cảm với Ji Hyeon, Taek Gi đã cư xử với cô một cách cảm động và giàu tình
cảm đến bất ngờ. Chẳng thể nào tìm thấy hình ảnh của Taek Gi lúc trước đối xử
cộc cằn với Ji Hyeon đâu nữa. Khi rơi vào lưới tình, đúng hơn là sau khi tỏ tình,
bất kể là đàn ông hay đàn bà, ai cũng đều thay đổi cả. Nhưng với Taek Gi, Ji
Hyeon đã sẵn có ấn tượng anh là một chàng trai vùng Kyeong Sang thô lỗ, cho nên
khi anh chàng thay đổi đột ngột, cô bị kinh ngạc quá đỗi.
Ngày trả đũa Taek Gi nổi khùng lên khi thấy Ji Hyeon nói
chuyện tình tứ với Ho Jun đã đến gần. Đó là ngày mà Ji Hyeon cũng đã điên tiết
vì ghen. Taek Gi và Hong Y, hễ nghĩ đến giây phút chứng kiến hai người này thì
thầm to nhỏ, mắt Ji Hyeon lại long lên sòng sọc. Chỉ vài giây thôi đã đủ khiến
Ji Hyeon nổi cơn tam bành rồi.
Hôm ấy là ngày cuối tuần, Hong Y về nhà, Ji Hyeon và Taek Gi
đang ở trong nhà kính kiểm tra cây nho giống mới thì điện thoại Taek Gi đổ
chuông.
“Ờ, biết rồi.”
Taek Gi nhận điện thoại đáp gọn một câu rồi lập tức cúp máy,
sau đó bảo phải ra vườn một lát rồi về ngay, đồng thời rời khỏi nhà kính, Ji
Hyeon đinh ninh chắc có ai đó ở ngoài vườn gọi Taek Gi nên không để ý, nhưng
đợi một hồi lâu vẫn không thấy Taek Gi quay lại nên cô bèn chạy ra vườn. Song
Ji Hyeon vẫn chẳng thấy Taek Gi đâu, chỗ làm việc không thấy, nhà kho cũng
không.
“Đi đâu rồi nhỉ?”
Ji Hyeon định đi vào sâu trong vườn, nhưng vừa rướn cổ nhìn
vào thì thấy có tà váy xanh nõn chuối đang bay phấp phới.
Váy xanh nõn chuối?
Trong phút chốc, mắt Ji Hyeon như sắp rách toạc, cô lao về
phía tà váy màu xanh chuối ấy. Quả nhiên chủ nhân của nó chính là Hong Y. Chẳng
biết cô ta mua ở đâu cái váy bốn tầng xúng xính, lại còn đang trao ánh mắt tình
tứ đến rợn người với Taek Gi.
“Bắt quả tang nhé!”
Ji Hyeon giả bộ khẽ nhún vai, coi mọi việc như cơn gió
thoảng, bước nhẹ đến cạnh Hong Y và Taek Gi. Cô dừng lại bên Taek Gi. Hong Y
nhìn Ji Hyeon với ánh mắt bất mãn dành cho kẻ kì đà cản mũi.
Trời ơi xem này, cũng chẳng thèm chào nhau?
“Chào Hong Y.”
Thấy Ji Hyeon chào trước, Hong Y bất đắc dĩ phải đáp lại:”Xin
chào!”
“Hình như hai người đang nói chuyện à?”
Ji Hyeon đưa ánh mắt dữ dằn nhìn Taek Gi hỏi, sắc mặt Taek
Gi bắt đầu đỏ ửng.
“Tại Hong Y bảo có chuyện muốn nói.”
Taek Gi nhìn vào mắt Ji Hyeon giải thích khiến Hong Y nhìn
anh chằm chặp, thắc mắc không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.
“Vậy đã nói chuyện xong chưa?”
“Vẫn chưa…”
Ánh mắt Taek Gi vẫn tiếp tục hướng về Ji Hyeon, sắc mặt của
Hong Y càng khó chịu hơn. Rồi đột nhiên, Hong Y nhìn thẳng vào Ji Hyeon.
“Cô thành người nhà quê thật rồi nhỉ.”
Hong Y nhìn lướt Ji Hyeon một lượt từ đầu đến chân, sau đó
cất một giọng mỉa mai độc địa. Việc này cũng do Hong Y đang mặc một chiếc váy
xòe bốn tầng đẹp đẽ còn Ji Hyeon chỉ mặc chiếc quần rộng thùng thình, hoa văn
lòe loẹt.
“Dáng cô rất hợp với loại quần này. Loại ‘quần phùng phình’
thẳng tuột nhưng chính ra lại che bớt được chỗ xấu một cách tinh tế đấy.”
Ji Hyeon thấy lòng mình như có lửa đốt, hơi nóng bốc lên
phừng phừng. Lập tức, cô bước đến bên Hong Y, nở một nụ cười thật tươi.
“Cái quần này, anh Taek Gi chở tôi ra chợ, chọn mua cho tôi
đấy.”
“Anh mua à?”
Sắc mặt Hong Y
chuyển từ mỉa mai sang ghen tức.
“Lễ hội lần
trước, anh ấy còn đưa tôi đến nhà hàng trước đây hay đến cùng cô Hong Y để khao
tôi một bữa thịnh soạn đấy. Cô Hong Y mới chỉ ăn thịt lợn chiên thôi nhỉ? Tôi
thì được cả một bữa hoành tráng, ăn suất đặc biệt cơ mà.”
Giữa thịt lợn
chiên và bữa ăn thịnh soạn là một khoảng cách xa vời. Hong Y lặng người đi, tức
đến mức khó thở, hổn hển liên hồi. Taek Gi vẫn yên lặng. Ở vào tình cảnh tiến
thoái lưỡng nan thế này Taek Gi làm sao dám mở miệng.
“Cái váy xanh
chuối này trông đẹp quá.”
Ji Hyeon mở lời
khen nhưng Hong Y không hề cảm ơn mà tỏ thái độ phớt lờ.
“Nhưng mà, cái
váy này dành cho người mông nhỏ mặc thì hợp. Người mông to mặc vào trông hơi
kệch cỡm. Mà còn lộ cả bụng to nữa này. Cô nên giảm cân một chút rồi hẵng mặc.
Nhưng dù sao đây là mốt đang thịnh hành nên dẫu có hơi xấu trông vẫn ổn.”
Cơn tức giận của
Hong Y đã đạt tới đỉnh điểm, cô ta như thể sắp trút hơi thở cuối cùng khi nhìn
mặt Ji Hyeon.
“Tôi có chuyện
muốn nói với anh ấy? Cô tránh đi một lúc được không?”
Hong Y nghiến
răng nói.
“Vậy chắc đó là
chuyện tôi không thể nghe được đây.”
“Đương nhiên là
vậy.”
Hong Y níu lấy
tay Taek Gi.
Ả hồ ly tinh này!
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh Taek Gi.”
Ji Hyeon cũng níu lấy một tay của Taek Gi và nói.
“Cánh tay đó! Cô không được động vào!”
Hong Y hét toáng lên như thể không thể chịu được thêm nữa.
“Sao lại không?”
Cơn giận bốc lên, Ji Hyeon nói xong, nhìn thẳng vào Taek Gi.
“Chang Taek Gi, let’s go!”
Ji Hyeon lại hạ thấp giọng cảnh cáo.
“Không đi là chết
biết chưa.”
Ji Hyeon nắm chặt
tay Taek Gi lôi đi khiến anh chàng tuột khỏi tay Hong Y.
“Anh à!”
Hong Y gào lên,
Taek Gi và Ji Hyeon cùng lúc quay lại nhìn Hong Y. Ánh mắt Hong Y như đang bắn
ra những tia lửa muốn đốt Ji Hyeon thành tro bụi. Taek Gi đứng ở giữa không
biết phải làm thế nào liền nhìn vào mắt Ji Hyeon. Thấy ánh mắt Ji Hyeon chứa
đựng một sự khẳng định đến tuyệt đối, Taek Gi đành quay lại nhìn Hong Y với ánh
mắt tội lỗi.
“Lát nữa, tầm tối
nói chuyện sau nhé!”
“Anh à!”
Hong Y nhìn Taek
Gi đầy vẻ trách móc, không hiểu tại sao ra nông nỗi này, tại sao anh không chọn
chiếc váy xanh bốn tầng này mà lại chọn cái “quần phùng phình” quê mùa kia.
“Lát nữa anh điện
thoại cho em!”
Taek Gi lấy làm
tiếc vì đã bỏ mặc Hong Y, nhưng khi quay ra với Ji Hyeon, anh lại phân bua rằng
việc gặp Hong Y hoàn toàn là chuyện bình thường. Ji Hyeon túm chặt lấy tay Taek
Gi lôi ra khỏi vườn nho, mặc cho Hong Y chạy theo.
“Anh đã bảo chỉ
coi Hong Y như em gái thôi mà.”
“Bây giờ anh đứng
về phe Hong Y phải không?”
“Không, không
phải vậy…”
“Nếu anh tiếc thì
cứ đi đi, em không níu giữ anh đâu.”
“Tính bướng bỉnh
này ở đâu ra thế hả?”
“Em cấm anh nói
chuyện điện thoại với cô ta.”
“Ji Hyeon ơi, em
ghen đấy à?”
“Em bẽ mặt trước
Hong Y như thế anh thấy vui lắm sao?”
“Vui chứ, vì anh
thấy Ji Hyeon ghen.”
Trên đời này tìm
đâu ra chàng trai ngây thơ, chân thật đến vậy nữa.
“Dù sao anh cứ
biết vậy và làm theo đi.”
Ji Hyeon vờ giận
dỗi quay đi, Taek Gi liền nắm lấy tay cô.
“Em ghen đúng
không? Đúng không?”
“Phải đấy, tôi
ghen đến chết đây này!”
Ji Hyeon hét lên
thì Taek Gi cười hớn hở.
“Tôi đang muốn
chạy ngay đến, lột một cái váy bốn tầng xúng xính của con đậu đỏ ấy ra, đốt nó
thành tro bụi luôn đây, anh đừng có ở đó cười nữa!”
“Thì anh đã đi
với em ra đây còn gì. Không đi thì chết.”
Taek Gi đặt tay
lên vai Ji Hyeon.
“Em có muốn đi ăn
cơm bò cay không?”
“Cơm bò cay là
món gì ạ?”
“Là một món ăn
nổi tiếng của Kyeong Sang. Đi ăn thử nhé!”
“Còn ông thì
sao?”
“Bác sẽ ăn ở nhà
bà.”
“Dạo này anh
chẳng còn bận tâm đến chuyện cơm nước cho ông nữa nhỉ?”
“Ngoài Ji Hyeon,
anh đâu còn bận tâm đến ai nữa.”
Nghe Taek Gi nói,
Ji Hyeon cảm thấy những đợt sóng ấm áp trào lên trong lòng. Cô nhìn Taek Gi mỉm
cười thật trìu mến.
Cùng Taek Gi lên
phố, thưởng thức món cơm bò cay nổi tiếng ở Kyeong Sang, trên đường trở về, Ji
Hyeon lặng người nhìn Taek Gi khi anh huýt sáo. Anh chàng Taek Gi luôn cau có
chẳng biết tự bao giờ đã luôn tươi cười, lại thường hay huýt sáo nữa. Điều đã
thay đổi Taek Gi, khiến anh trở nên hung phấn đến vậy, chính là tình yêu, một
thứ tình cảm hết sức thú vị, vì nó có khả năng biến đổi con người.
“Trông anh có vẻ
vui quá nhỉ?”
Nghe Ji Hyeon hỏi vậy, Taek Gi gật đầu.
“Cơm bò cay có
ngon không?”
“Vâng. Lúc nào
nhạt miệng, ăn món này sẽ hết ngay.”
“Vậy khi nào nhạt
miệng em cứ nói nhé, bất kỳ lúc nào anh cũng sẽ mua cho em.”
“Dạo này anh có
biết anh đã biến thành người rất tốt bụng rồi không?”
“Thế à?”
Taek Gi cười
tươi.
“Không chỉ tốt
bụng mà còn hào phóng nụ cười nữa.”
“Vì anh muốn Ji
Hyeon luôn được cười mà.”
Taek Gi lại cười.
Lần đầu tiên gặp con người mang tên Chang Taek Gi này, Ji Hyeon tưởng anh ta là
một người có lẽ từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi cũng không biết cười là gì.
Vậy mà giờ đây anh đã thay đổi hoàn toàn.
“Anh Taek Gi.”
“Sao cơ?”
“Anh có yêu em không?”
Thấy Ji Hyeon hỏi, Taek Gi quay lại, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh nói đi. Anh yêu em phải không?”
“Em biết rõ anh yêu em rồi còn gì.”
“Sao anh lại yêu em?”
“Em hỏi tại sao lại yêu à?”
“Vâng.”
“Ai lại hỏi như thế chứ? Người nói ra được lý do mình yêu
thương người khác, chứng tỏ người đó không hề biết yêu.”
Trước câu trả lời bất ngờ của Taek Gi, Ji Hyeon cảm thấy xúc
động.
“Đúng là như vậy. Khi yêu một ai đó, ta chẳng cần biết lý do
vì sao ta yêu họ, ta chỉ có cảm giác đó như một sự mang ơn.”
“Mang ơn ạ?”
“Ừ.”
“Sao lại là mang
ơn?”
“Nghĩa là cảm ơn
người đã cho mình được nhìn thấy gương mặt mình nhớ nhung mỗi sáng thức dậy, ta
cảm ơn vì người đó đã cùng mình ăn những ăn món mà mình thích, ta cảm ơn vì đã
cùng chia sẻ thời gian hữu ích cho nhau, cảm ơn vì có thể được cùng nhau nhìn
thấy gương mặt già nua khi về già, và cảm ơn vì người đó coi gương mặt già nua
của mình là một vẻ đẹp, chứ không nghĩ nó nhăn nheo xấu xí.”
“…”
Ji Hyeon nghĩ
bụng, không hiểu anh chàng này học thuộc được mấy câu này ở đâu, để bây giờ lặp
lại y nguyên với mình, hòng khiến mình cảm động. Và quả nhiên, dù suy nghĩ lý
tính như vậy, nhưng Ji Hyeon vẫn cảm thấy xúc động nghẹn ngào.
“Anh luôn thầm
cảm ơn Ji Hyeon. Cảm ơn em vì buổi sáng thức dậy đã cho anh nhìn thấy khuôn mặt
anh nhung nhớ suốt đê, cảm ơn em vì đã cùng anh ăn cơm bò cay, và cảm ơn em đã
mang lại cho anh sự hứng khởi dù khi làm việc hay ở nhà…”
Taek Gi đưa mắt
nhìn Ji Hyeon.
“Phải chi anh
được giống như lời anh nói, vẫn thấy em đẹp dù em đã già nua.”
“Đây là lời cầu
hôn sao?”
Ji Hyeon ra vẻ
ngần ngại hỏi.
“Anh cầu hôn chán
ngấy thế này có được không?”
“Vậy là anh đang
tìm cách cầu hôn thật thú vị?”
“Anh đang suy
nghĩ nát óc đây.”
Nghe Taek Gi trả
lời, Ji Hyeon cười rạng rỡ.
“Cô Hong Y ấy, cô
ấy vẫn quấn anh lắm, anh phải giải quyết chuyện với Hong Y trước chứ?”
Thấy Ji Hyeon
dùng từ”quấn”, Taek Gi phá lên cười.
“Anh cũng đang
định nói đây.”
“Còn để em thấy
cô ta quấn lấy anh một lần nữa, em không nhẹ nhàng bỏ qua đâu.”
“Ai, với Hong Y
ấy à?”
“Không, với anh Taek Gi ấy. Anh mà bắt cá hai tay, em sẽ
trừng phạt anh một cách khủng khiếp.”
“Anh tuyệt đối không bắt cá hai tay đâu.”
Taek Gi mặt tái mét nói.
“Dù thế nào, chỉ cần thấy hai người ở cùng nhau một lần nữa
thôi, em cũng không bỏ qua đâu, anh cứ biết vậy mà làm theo đi.”
“Nhưng muốn nói chuyện rõ ràng với Hong Y thì ít nhất cũng
phải cho anh gặp cô ấy một lần nữa chứ.”
“Đứng cách nhau ít nhất năm mét mà nói. Nếu anh không đứng
cách xa năm mét, em sẽ coi như anh đang bắt cá hai tay.”
“Đứng xa như thế mà bắt thì có mà sái tay à.”
Taek Gi vừa cười vừa nói.
Ji Hyeon về nhà cùng Taek Gi, sau đó đi tắm rồi về phòng
mình thoa dầu lên mấy vệt muỗi đốt ở chân. Nếu Ji Hyeon không gãi mạnh thì cũng
không đến nỗi trầy xước thế này, giờ trông các vết muỗi đốt ấy trông giống như
những vết thương, bôi dầu vào rất rát. Mùi dầu đang tỏa ra nồng nặc thì lại có
một con muỗi ngang nhiên bay trước mặt.
“Dạo này muỗi trông thấy người mà chẳng còn biết sợ. Chưa
từng thấy chuyện này bao giờ!”
“Mày hút máu tao no nê rồi nhưng giờ phút này tao sẽ xử mày
tại chỗ.”
Ji Hyeon tiến lại bên tường, chỗ con muỗi khẽ đậu. Ji Hyeon
vừa vung mạnh tờ báo xuống đập thì nghe thấy có tiếng gọi”Anh!” vang lên ngoài
cửa. Đó là giọng của kẻ phá đám! Ji Hyeon bước đến trước cửa phòng, dỏng tai
nghe tiếng Taek Gi bước ra khỏi phòng.
“Em đến đấy à?”
“Anh bảo sẽ gọi điện cho em cơ mà.”
“Ừ, tại anh có chút việc.”
“Bây giờ anh rảnh chứ?”
“Ừ.”
“Ra ngoài một chút nhé. Em có chuyện muốn nói với anh.
Chuyện quan trọng.”
Có cái gì quan trọng với bạn trai người ta nhỉ?
“Đi thôi, anh!”
Thấy Hong Y nắm lấy tay Taek Gi, Ji Hyeon liền đạp tung cửa
phòng, rồi thoắt cái vờ giơ chân gá lên bậc cửa cao, để hở từ đầu ngón chân quá
lên đầu gối, đến tận phần đùi trên. Hong Y và Taek Gi đang nhìn nhau thì giật
mình, lại nghe thấy giọng Ji Hyeon.
“Anh Taek Gi, bôi dầu vào chân giùm em. Em bị muỗi đốt nhiều
quá, chắc thiếu máu mất thôi.”
Ji Hyeon thò đầu ra bất thình lình.
“Ôi, cô Hong Y
đến đấy à? Lại có việc gì nữa thế?”
“Trời ơi, trông
khiếp quá!”
Hong Y quay mặt
đi như vừa thấy điều gì không nên thấy.
“Anh Teak Gi!”
Giọng thỏ thẻ làm
nũng của Ji Hyeon cũng chính là lời cảnh cáo: Anh mà đi theo Hong Y ra ngoài sẽ
biết tay tôi.
Taek Gi nuốt nước
bọt, nhìn về phía chân Ji Hyeon rồi tiến lại gần phòng cô. Hong Y đau lòng nhìn
Taek Gi, suýt ngất xỉu. Taek Gi ngồi ngay bậc cửa, cầm lọ dầu Ji Hyeon đưa, bắt
đầu thoa dầu lên chân Ji Hyeon.
“Bị muỗi đốt
nhiều quá. Phải bắt hết lũ muỗi chết tiệt này lại, lấy lại máu chúng đã hút ra
mới được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT