“Có giống như nỗi lo sợ hạnh phúc không nhỉ?”

“Hạnh phúc?”

“Ý tôi là một nỗi lo, sợ đánh mất đi một niềm hạnh phúc cũng không phải to tát gì. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng như thế này đấy.”

“Cô trưởng thành thật rồi nhỉ!”

“Chắc vậy. Chắc tôi đã trưởng thành. Mà anh đến phòng nghiên cứu làm gì?”

“Tôi đến kiểm tra giống nho mọng nước trồng bằng phân tự nhiên. Việc kiểm tra phụ thuộc vào một vài yếu tố, tôi phải lo liệu một số việc.”

“Hóa ra vậy. Nhưng anh nhất định phải thức đêm ở đấy sao?”

“Những người khác thức trắng đêm làm việc, riêng mình bỏ về tôi thấy ngại lắm. Bác hiến một khoảng vườn để phục vụ nghiên cứu nhưng mỗi lần kiểm tra hay thí nghiệm, người ta đều phải làm không công cho mình.”

“Thảo nào, một mình anh bỏ về thì đúng là hơi trơ trẽn thật. Nhưng dù sao, ở nhà một mình tôi vẫn thấy buồn quá.”

“Vậy tôi về ngay nhé?”

“Ôi, không phải thế. Nói chuyện với anh là tôi thấy thoải mái rồi.”

“Tôi cũng thấy thoải mái.”

Cuộc điện thoại giữa Taek Gi và Ji Hyeon toàn những chuyện không đâu, nhưng thoáng chốc đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Họ cũng không biết mình đã nói chuyện lâu đến thế, nên cứ tiếp tục trò chuyện cho đến khi chiếc điện thoại bắt đầu nóng lên.

“Tôi đi xem tivi đây!”

“Thế nhé. Ji Hyeon xem xong thì ngủ ngon nhé!”

“Anh Taek Gi cũng làm việc chăm chỉ nhé!”

Ji Hyeon cúp máy bước ra khỏi phòng, chuẩn bị vào phòng Taek Gi thì ông về.

“Ông về rồi ạ?”

“Đi đâu đấy?”

“Con định đến phòng anh Taek Gi xem tivi ạ.”

“Ừ, vào xem đi. Taek Gi có gọi điện thoại về không?”

“Dạ có, anh ấy đang ở phòng nghiên cứu ạ.”

“Thôi ông đi ngủ đây.”

“Vâng, ông ngủ ngon ạ.”

Sau khi ông về phòng, Ji Hyeon mới bước sang phòng của Taek Gi vầ bật tivi lên. Ji Hyeon xem hết gameshow của những đôi tình nhân rồi xem đến bản tin đêm, sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, hai mắt cô bắt đầu mơ màng, thì đột nhiên chuông điện thoại lại reo vang.

“A lô?”

“Cô đang ngủ à?”

Vẫn là Taek Gi.

“Tôi suýt nữa ngủ rồi. Sao anh lại gọi vậy? Anh thấy buồn à?”

“Ừ, cũng hơi buồn buồn.”

“Anh vẫn ở phòng nghiên cứu à?”

“Ừ.”

“Anh Taek Gi này, vì không có tôi nên anh buồn phải không?”

Ji Hyeon vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng cười của Taek Gi.

“Là thế đấy, vắng cô tôi cũng thấy buồn.”

“Không có anh Taek Gi ở bên, tôi cũng thấy buồn chán lắm. Sáng sớm mai anh về chứ?”

“Tôi đang định như vậy.”

“Mai anh về, ta đi chơi cho thỏa thích.”

“Đi đâu chơi cho thỏa thích nhỉ?”

“Cứ theo tự nhiên, đi đâu cũng được mà…”

Ji Hyeon bắt đầu ngáp liên tục, dường như Taek Gi cũng biết điều đó.

“Thôi cô ngủ đi. Tôi không gọi điện nữa đâu.”

“Anh Taek Gi mệt lắm phải không?”

“Gắng chịu đựng một chút thôi mà. Bác sao rồi?”

“Ông về khi nãy, ông bảo phải vào phòng ngủ ngay, giờ chắc ông ngủ lâu rồi.”

Ji Hyeon lại ngáp.

“Tôi xin lỗi nhé, tại tôi cứ gọi mãi. Cô ngủ đi!”

“Vâng. Ngày mai anh mà không về chắc tôi chán đến chết luôn đấy, vậy nên anh nhất định phải về nhé, về sớm!”

“Tôi biết rồi.”

Ji Hyeon tắt điện thoại rồi quay đầu về phía tivi. Chắc chương trình đã kết thúc nên đài đang phát bài quốc ca. Ji Hyeon tắt tivi, định về phòng, nhưng rồi lại lăn ra ngủ.

Cảm giác như bị lay người, Ji Hyeon từ từ mở mắt thì thấy trong căn phòng tối om có ai đó đang cúi xuống nhìn mình.

“Ji Hyeon à.”

“Ơ?”

Ji Hyeon định thần lại thì nhận ra đó là Taek Gi.

“Anh về từ khi nào thế?”

“Vừa về thôi.”

“Mấy giờ rồi ạ?”

“Bốn rưỡi.”

“Tôi xin lỗi. Tự nhiên tôi lại ngủ quên ở đây.”

Ji Hyeon ngồi dậy.

“Sao anh lại về sớm thế? Anh thức cả đêm rồi phóng luôn về à?”

“Ji Hyeon bảo tôi phải về sớm mà, lại còn bảo là buồn nữa.”

“Vì tôi buồn nên anh về sớm vậy sao?”

“Ừ.”

“Trời vẫn còn tối thế kia, anh lại thức cả đêm, lái xe nhỡ buồn ngủ, để xảy ra chuyện thì sao? Từ giờ anh đừng làm như vậy nữa.”

“Cô lo cho tôi đấy à?”

“Lo chứ, không lo sao được.”

“Cô bảo tôi về sớm nên tôi về rồi đây.”

“Xì… chắc tại nhớ tôi chứ gì.”

“Đúng là vậy thật.”

“Anh đến đây ngủ đi. Tôi về phòng đây.”

“Cô không nhớ tôi à?”

Taek Gi hỏi.

“Nhớ. Nhớ cho nên mới bảo anh về sớm…”

Ji Hyeon định đứng lên thì Taek Gi chộp lấy tay cô. Ji Hyeon nhìn Taek Gi, Taek Gi chẳng nói một lời, cứ thế nhìn vào gương mặt Ji Hyeon trong bóng tối.

“Anh sao thế?”

Ji Hyeon sững sờ hỏi, trong khi Taek Gi đưa bàn tay lên vuốt ve mặt cô.

“Sao… anh lại làm thế?”

“Bỗng nhiên, tôi muốn thử vuốt ve mặt cô thôi.” Taek Gi hạ thất giọng nói.

“Đồ sàm sỡ!”

Ji Hyeon buông lời mắng để nén nỗi ngạc nhiên, Taek Gi khẽ mỉm cười.

“Chà, không phải gương mặt phẫu thuật nhỉ?”

“Đủ rồi đấy!”

Ji Hyeon định đứng dậy thì Taek Gi nắm tay cô lại.

“Ơ, anh làm sao vậy?”

“Tôi nhớ cô lắm.”

“Anh vừa nói rồi mà. Tôi cũng nhớ…”

Ji Hyeon lắp bắp trả lời, Taek Gi bắt đầu áp mặt lại gần hơn.

Ôi trời ơi, ôi trời ơi…

Ji Hyeon cảm thấy tim mình đập dồn dập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Hoàn toàn bất ngờ, Ji Hyeon không phải mới hôn lần đầu, trước đó cô đã có những hai lần trải nghiệm với hai người đàn ông, nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy lòng mình rung động mạnh mẽ đến vậy, cảm giác đó lan đến tận ngoài da. Ji Hyeon hồi hộp, tuy vẫn chưa chạm môi nhau, nhưng cô cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể mình, khiến cô cảm thấy buồn nhột.

Ji Hyeon khẽ mím môi, khép đôi mi đang rưng rưng xao xuyến. Trong chốc lát, hơi thở của Taek Gi dồn dập, mùi hương của Taek Gi len lỏi vào sâu trong mũi.

“Taek Gi về rồi đấy à?”

Tiếng ông khàn khàn ngoài cửa.

“Hic.”

Chẳng ai cất tiếng, họ như ngồi trên đống lửa, Ji Hyeon đột nhiên ngã xuống sàn, bới tung chăn lên, còn Taek Gi thì nhanh chóng lấy chăn phủ lên người Ji Hyeon che lại.

“Vâng, bác ạ.”

“Không ngủ lại mà về luôn à?”

“Vâng ạ.”

Taek Gi mở cửa ra.

“Chắc mệt lắm rồi. Ngủ đi.”

“Bác dậy sớm thế ạ?”

“Hôm qua ta ngủ sớm. Ji Hyeon vẫn đang ngủ nhỉ?”

Ji Hyeon trốn trong chăn, nghe thấy ông nhắc đến tên mình, tim cô như rụng rời.

“Vâng ạ. Bác thấy đói thì con dọn cơm ngay đây ạ.”

“Không. Ta sang nhà bà ấy ăn.”

Chắc ông dậy sớm để sang nhà bà. Vốn dĩ thường ngày tầm này phải thức dậy rồi.

“Ngủ đi.”

“Vâng.”

Một lúc sau, khi ông đã ra ngoài, Taek Gi liền thông báo với Ji Hyeon. Ji Hyeon bước ra khỏi chăn với cái đầu rối mù và cố ý tránh nhìn mặt Taek Gi.

“Anh ngủ đi, tôi về phòng đây.”

Ji Hyeon định nhanh chóng rời khỏi phòng Taek Gi, nhưng Taek Gi lập tức đóng ngay cửa phòng để chặn cô lại. Ji Hyeon giật mình nhìn Taek Gi, ánh mắt anh chàng chợt say đắm lạ thường.

Ôi, Chúa ơi!

Lần đầu tiên Ji Hyeon thấy Taek Gi như vậy. Đây là khoảnh khắc khao khát và đam mê dâng trào mãnh liệt. Ji Hyeon lùi bước kinh ngạc, nói đúng hơn cô đang chờ đợi một hành động từ Taek Gi. Taek Gi quả nhiên giữ đầu Ji Hyeon, rồi đặt môi mình lên môi Ji Hyeon. Họ hôn nhau, say đắm, mãnh liệt như ánh mắt họ trao nhau.

“Hai đứa lại cãi nhau đấy à?”

Ji Hyeon cúi đầu ăn cơm như sắp chạm mặt bàn thì bất ngờ ông hỏi.

“Dạ?”

Ji Hyeon ngẩng đầu nhìn ông thì thấy ông hết nhìn cô rồi lại nhìn Taek Gi.

“Mấy ngày rồi mà sao hai đứa vẫn hậm hực không nhìn mặt nhau, ăn cơm mà cứ cúi gằm mặt xuống thế kia?”

“Không có gì đâu, bác ạ.”

“Không phải đâu ông ơi, bọn con có cãi nhau đâu.”

Ji Hyeon và Taek Gi cùng cười ngượng.

Đã qua đêm thứ hai kể từ buổi sáng Taek Gi từ Tae Gu về và có nụ hôn bất ngờ cùng Ji Hyeon, cả hai vẫn phớt lờ nhau như thể cùng phạm tội. Chẳng hiểu sao Taek Gi đã hôn Ji Hyeon và Ji Hyeon đã đón nhận nụ hôn của anh mà không hề phản kháng. Kỳ thực, nụ hôn của hai người thật đẹp. Đó là một nụ hôn rực rỡ. Sẽ không ngoa khi nói đó là lần đầu tiên Ji Hyeon cảm thấy run rẩy, hồi hộp khi hôn một người đàn ông. Tuy nhiên, nếu hỏi một nụ hôn thế nào mới được gọi là một nụ hôn rực rỡ thì cô không tài nào giải thích được. Dẫu sao họ cũng đã có một nụ hôn rực rỡ. Nhưng câu chuyện còn ở phía sau. Thực ra sau khi hôn nhau xong, hai người chẳng biết phải làm thế nào. Ji Hyeon là con gái, khi hôn một chàng trai, cô đã thể hiện tất cả kỹ thuật thuần thục và bền bỉ. Trên thực tế, ngay khi vừa hôn xong, Ji Hyeon bắt đầu cảm thấy run nhẹ và ngượng ngùng. Không chỉ riêng Ji Hyeon, Taek Gi cũng như vậy. Trong khi Ji Hyeon bàng hoàng, ngượng nghịu, xen lẫn phấn khởi, chỉ chực tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống, thì Taek Gi lại nhảy ngay vào trong chăn, co người lại như vận động viên nhảy nước. Ngô nghê đến thế sao. Sao phải trùm chăn như vậy? Có cuộc chiến tranh hóa học chăng?

“Anh nấu canh miso đấy à? Sao lại phải trùm chăn?”

Ji Hyeon lấy làm lạ hỏi, Taek Gi cười khùng khục trong chăn. Ji Hyeon thấy Taek Gi thở hổn hển, cô tự hỏi không hiểu sao trên đời lại có người đàn ông nhút nhát đến vậy, sau đó bỏ về phòng. Từ lúc đó, Ji Hyeon sợ phải chạm mặt Taek Gi nên cố tình tránh né. Giá mà ông cứ vờ như không biết có hay hơn không, đằng này bằng mọi cách ông muốn làm rõ xem có phải hai đứa đã cãi nhau không.

“Giấy tờ lo xong cả chưa?”

“Vẫn đang trong quá trình tìm hiểu ạ. Nhưng chắc Ji Hyeon phải nộp tiền thuế cao lắm đấy ạ.”

“Phải tìm hiểu xem có cách nào phải nộp ít đi không nhé.”

“Vâng.”

“Đã liên lạc với nhà trên Seoul chưa?”

“Con thưa lại là ông sếp tổ chức lễ cưới và bảo bố mẹ con xuống dự rồi ạ.”

“Thế không nói chuyện đất đai à?”

“Việc đó… Ông ơi…”

“Sao?”

“Ông khoan hãy nói với bố mẹ con là ông giao đất cho con rồi nhé.”

“Sao thế?”

“Dạ, vì con chưa…”

“Sao? Chắc sợ bố mẹ mày bán đất hả?”

“Chuyện đó là một phần… cái chính con vẫn đang suy nghĩ ạ.”

“Suy nghĩ gì chứ?”

“Anh Taek Gi bảo đang tìm ra hạt giống nho mới và còn có những cây nho hiến tặng cho đội nghiên cứu, vả lại…”

“Mày muốn làm vườn rồi nên mới thế phải không?”

Ông hỏi vẻ mặt ngạc nhiên.

“Tuy con vẫn chưa đủ tự tin để làm vườn nhưng mà… dù sao ông cũng đừng vội nói với bố mẹ con nhé!”

Ji Hyeon vẫn băn khoăn, chưa thể quyết định nên bán hết đất rồi trở về Seoul, hay để lại không bán. Chính vì vậy cô cảm thấy mọi việc thật phức tạp, và tiếc nuối một điều gì đó.

“Ừ, ông biết rồi.”

Ăn cơm xong, Ji Hyeon định rửa bát nhưng Taek Gi tranh lấy đôi găng tay cô đang định đeo.

“Thôi, anh để đấy tôi rửa.”

“Cô đi uống cà phê đi.”

“Tôi rửa bát xong rồi uống cũng được. Anh để tôi.”

Ji Hyeon định giành lại đôi găng tay nhưng Taek Gi đã nắm lấy tay cô. Ji Hyeon giật mình nhìn lên thì Taek Gi bảo cô đứng bên cạnh.

“Đứng bên cạnh anh… làm gì chứ?”

“Thì cứ đứng ở đây đi mà.”

Ji Hyeon đứng bên cạnh Taek Gi nhìn anh rửa bát như mong muốn của anh. Taek Gi im lặng cho đến khi rửa bát xong xuôi, Ji Hyeon cũng chỉ biết đứng nhìn. Lúc ấy, Taek Gi như không chờ đợi được nữa bèn mở lời trước.

“Hôm ấy…”

“Dạ?”

“Ừm, sáng sớm hôm ấy.”

“Vâng…”

“Miệng anh… nặng mùi à?”

“Hả?”

Taek Gi chăm chú nhìn Ji Hyeon.

“Đâu có, tự dưng anh chui vào trong chăn…”

“Anh không có ý gì đâu, anh ngượng quá…”

Ji Hyeon nhìn Taek Gi thấy mặt anh quả nhiên đang đỏ ửng, trông như màu chiếc găng tay rửa bát.

“Anh ngượng?”

Ji Hyeon không ngượng thì thôi, Taek Gi là đàn ông đàn ang mà lại ngượng… Ji Hyeon nhìn Taek Gi, nghĩ bụng, Chang Taek Gi khi anh ở ngoài đồng, anh nổi giận đùng đùng, quát mắng ầm ĩ, gây ấn tượng mạnh mẽ đến vậy, thế mà giờ lại bảo cảm thấy ngượng ngùng, đúng là chuyện hoang đường, anh phải giải thích làm sao để người ta cảm thấy đáng tin một chút. Giải thích kiểu này thì Ji Hyeon không thể nào tin được.

“Vì đây là lần đầu tiên…”

Lần đầu tiên? Ji Hyeon giật mình ngạc nhiên trước câu trả lời của Taek Gi. Câu này chẳng phải con gái nói hay sao.

Đàn ông hơn ba mươi tuổi mà bảo rằng đến giờ mới có nụ hôn đầu tiên? Chuyện này có đáng tin không? Chẳng có lý do gì khiến đàn ông thời đại này thú nhận mình chưa từng hôn ai cả. Trừ phi anh ta có vấn đề. Ji Hyeon bỗng thấy chột dạ. Trước đây khi qua lại với Kyu Jin hay Tae Oh, dù không vượt qua giới hạn, nhưng chuyện hôn nhau là bình thường. Taek Gi mà biết chuyện này hẳn sẽ thấy ấm ức biết bao. Nhưng có sao đâu, dĩ nhiên Taek Gi sẽ thấy ấm ức nhưng mọi chuyện đều do năng lực cả thôi.

“Lần đầu thật ạ?”

Ji Hyeon nhìn vào mắt Taek Gi, mặt anh chàng càng đỏ hơn ban nãy.

“Anh chưa từng hẹn hò với ai, ngoài cô Hong Y?”

“Chưa từng.”

“Anh từng học đại học cơ mà. Hồi đại học cũng không có à?”

“Không có.”

“Đến tận khi tốt nghiệp, thật sự anh vẫn không quen một cô nào sao?”

“Vì anh định làm việc ở đây nên…”

Ji Hyeon đang đứng trước một chàng trai ngây thơ trong trắng hiếm có khó tìm, còn hơn loại nhân sâm rừng quý hiếm đây. Anh ta trong trắng đến mức chưa từng hôn một cô gái nào, ngoại trừ nụ hôn với Ji Hyeon.

“Chắc anh khao khát lắm rồi nhỉ?”

“Hả?”

Taek Gi nhìn Ji Hyeon, chẳng hiểu cô nói gì.

“Không có gì. Nhưng có thể lắm chứ.”

Ji Hyeon bắt đầu nhìn lại chàng trai Chang Taek Gi chất phác. Đàn ông nông thôn thật khó hiểu, những người học đại học ở thành phố ai cũng có bạn gái cả. Taek Gi có vấn đề gì sao? Không đâu, trông anh ấy đâu đến nỗi nào. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là nụ hôn ngày hôm qua đó.

“Đừng nhìn anh như vậy nữa.”

Dường như hiểu được ánh mắt của Ji Hyeon, Taek Gi nói có vẻ bực bội.

“Em biết rồi.”

Ji Hyeon hướng ánh mắt vào kệ bếp, rồi tự nhiên nghĩ bụng không biết so với Taek Gi bản thân cô có sành sỏi quá không? Đoạn Ji Hyeon lại đưa mắt nhìn Taek Gi.

“Anh Taek Gi này!”

“Ừm?”

“Trông em không đến nỗi sành sỏi đúng không?”

Nghe Ji Hyeon hỏi, Taek Gi phì cười.

“Rửa bát xong rồi, giờ làm gì nhỉ?”

“Sao anh lại hỏi thế?”

“Nếu không có việc gì, mình ra vườn nho hóng mát đi.”

Đáng lẽ anh phải rủ: nếu không có việc gì, mình cùng đi xem phim nhé. Đằng này anh lại bảo ra vườn nho hóng gió. Sự khởi đầu tốt đẹp. Nhưng chỉ đơn giản là hóng gió thôi sao?

“Vâng, chắc không có việc gì đâu, mình cứ quyết định vậy nhé.”

“Anh đun nước pha cà phê nhé?”

“Vâng, cám ơn anh.”

Taek Gi vừa đặt ấm nước lên bếp, Ji Hyeon lấy gói cà phê hòa tan ra thì bên ngoài có tiếng gọi.

“Ai đấy?”

Ji Hyeon bước ra ngoài thì thấy anh Chong Sik làng bên đang đứng trước cửa, vận trên mình một bộ comple.

“Ồ, có việc gì vậy anh?”

“Cô hứa đến vườn cà tôi chơi mà đến giờ vẫn chưa thấy đả động, cho nên…”

“À, vâng.”

“Giờ cô có bận không?”

“Dạ không, cũng chẳng có việc gì nhưng…”

“Vậy có thể tâm sự với tôi một chút không?”

Tâm sự cơ đấy.

“Nhưng có việc gì vậy ạ?”

“Cũng chẳng có viêc gì đâu.”

“Vâng.”

Ji Hyeon cười gượng, xỏ chân vào dép thì Taek Gi bước ra.

“Anh Chong Sik đến đấy à?”

“Ờ, Taek Gi ở nhà à.”

“Anh đến có việc gì thế?”

“Ờ, có gì đâu, chẳng qua…”

Chú Chong Sik bắt đầu đỏ mặt, nói lắp bắp.

“Anh ấy bảo em ra tâm sự một chút.”

Ji Hyeon nói xong, Taek Gi sắc mặt hầm hầm quay vào bếp. Ji Hyeon theo Chong Sik ra ngoài, tâm trạng cũng chẳng mấy hứng thú.

“Dạo này cô có khỏe không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Anh Chong Sik cũng khỏe chứ ạ?”

“Tôi có hề hấn gì đâu, khỏe vâm. Mà sao cô không đến vườn tôi chơi?”

“Tại vì công việc ngoài vườn đã ngơi tay được đâu.”

“Ừ…”

“Mình đang đi đâu vậy anh?”

“À, đi chút nữa là đến rồi.”

Chong Sik đưa Ji Hyeon đến một bờ suối. Bên bờ suối có xe tải của Chong Sik.

“Tôi vừa mới hái.”

Chong Sik mở cửa xe lấy ra một hộp cà chua.

“Anh không cần khách sao vậy đâu…”

“Cô ăn thử đi. Cô thích ăn mà.”

“Cám ơn anh. Tôi sẽ ăn thật nhiều. Anh đến để cho tôi hộp cà thôi à?”

“Tôi nghe đồn cuối tháng này bác chủ vườn nho sẽ đám cưới.”

“Vâng, đúng rồi ạ.”

“Thật à?”

“Vâng.”

“Thật là, tôi ganh tị với bác ấy quá. Bác cũng lấy được vợ rồi… mà tôi vẫn chưa thể kết hôn…”

Nhắc đến việc mình chưa lấy vợ, mặt Chong Sik đỏ bừng e thẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play