Thái Khang yên lặng đi theo Kiều Thư, khi gần đến nhà cô, thấy chiếc xe
thể thao của Trần Tú quen thuộc mang theo dáng dấp chờ đợi, anh mới thở
dài quay đầu xe trở về…trước khi đi còn hướng ánh mắt sang phía góc
tường, nơi có ánh đèn nhạt chiếu xuống bóng hình đơn độc khác… Cô em gái này của anh, dù sao vẫn luôn có người sẵn sàng chờ đợi, nhưng…có người
thì nhìn thấy được, có người lại cố ý không để nhìn thấy được. Thái
Khang còn nhớ, khi anh tìm đến nhà Kiều Thư, thấy cửa không khóa, tưởng
rằng cô đã về, không ngờ khi vào nhà lại bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt của Minh Tùng, anh ta còn đang phải bó bột ở chân. Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy Thái Khang đã giật mình không thể tin vào mắt mình. Một Minh Tùng
luôn chỉnh chu, trầm ổn, mang theo nét đẹp hài hòa của hai châu lục
khiến người đối diện bị thu hút…giờ đây không còn chút sức sống nào.
Minh Tùng vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh viện, nằm thẫn thờ nơi ghế salong,
khuôn mặt chẳng còn sức lực hay sinh khí gì, làm người ta cảm thấy lo
ngại. Tuy nhìn thấy Thái Khang, nhưng Minh Tùng cũng không nói năng gì,
chỉ nằm đó và nhìn lên trần nhà rất yên tĩnh mà thôi. Thái Khang thở dài anh ngồi đối diện, thành thật nói với Minh Tùng:
- Thực sự tôi cũng chỉ biết Kiều Thư đi Nhật, còn chính xác là ở nơi nào, quả thật tôi
không rõ. Minh Tùng…nhưng nếu anh còn như thế này, anh có thể gặp Kiều
Thư sao? Anh cần phấn chấn lại, và chú ý chữa lành vết thương, tôi không tin, anh không có khả năng tra ra tung tích của Kiều Thư…nhưng để xuất
hiện trước mặt con bé…anh phải là Minh Tùng của trước đây đã.
- Thời gian qua nếu không ở viện, tôi đều đến đây.
- Tình hình sức khỏe của anh như thế nào?
- Nói chung hiện tại cũng đã ổn định, tôi cần phục hồi chức năng nữa thôi.
- Thật xin lỗi.
- Vì sao lại phải xin lỗi tôi?
- Là do tôi ngăn cản, không cho anh nói rõ với con bé, sự việc mới thành ra thế này.
Minh Tùng nghe vậy vừa lắc đầu vừa nói:
- Không phải do cậu. Ban đầu là do tôi chủ quan, sau đó thì là do tôi
không cẩn thận. Nói chung…bản chất tôi cũng không muốn cô ấy biết. Bây
giờ tôi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ có thể từ xa nhìn lại
mà thôi. Xuất hiện trước cô ấy, tôi cũng không biết nói gì về chuyện đó. Tôi không thể nói với cô ấy sự thật, cũng không thể nói dối cô ấy.
- Nếu con bé biết anh bị tai nạn, tôi đảm bảo nó sẽ không đi như vậy.
- Tôi biết…nhưng tôi không muốn cô ấy thấy Minh Tùng của hiện tại. Tôi sẽ đợi cô ấy ở đây…sớm thôi, cô ấy sẽ quay lại. Hi vọng đến lúc đó tôi
cũng đủ khả năng đứng trước cô ấy.
Thái Khang chỉ còn biết im lặng
nhìn Minh Tùng. Anh biết tình cảm của Minh Tùng giành cho Kiều Thư nhiều như thế nào. Thậm chí có lần đến thăm mộ mẹ, anh còn thấy Minh Tùng
đứng lặng hàng giờ trước bà…anh biết Minh Tùng đang cầu xin điều gì…
Hiện tại, điều duy nhất níu kéo Kiều Thư…chỉ là bà Thu Nga mà thôi…
Nhưng anh lại càng không ngờ, khi quay trở về bên cạnh Kiều Thư lại là
Trần Tú…vậy là suốt thời gian qua, họ ở bên nhau, và Minh Tùng vẫn yên
lặng nhìn điều đó… Quả thật Thái Khang chỉ biết thở dài trong trường hợp này mà thôi. Đại công tử của tập đoàn dầu khí Tùng_Hải…lại vì em gái
ngốc nghếch của anh mà hi sinh…bản thân anh cũng không biết đây là phúc
hay là họa nữa. Anh biết Minh Tùng sẽ không buông tay, nhưng nếu..Trần
Tú một công tử của gia đình có quyền có thế cũng không đành lòng bỏ
xuống…thì Kiều Thư bị kẹt ở giữa biết phải làm sao? Anh thật lo ngại cho cô em gái này mà…
Nói đến Trần Tú nhìn thấy Kiều Thư về, rồi tinh ý thấy xe Thái Khang vòng ngược lại từ từ chạy đi…mấy phần lo lắng trong
lòng anh đều buông xuống. Thấy Kiều Thư mở cửa xe bước ra, cô mặc chiếc
sơ mi trắng đơn giản và quần jean đen bó sát lúc trưa, nhìn không có gì
đặc sắc nhưng thực ra lại cho người ta thấy nét mạnh mẽ tiềm ẩn khi kết
hợp cùng đôi bốt ngắn cổ phong cách, tuy vậy thân hình nhỏ nhắn lại có
vẻ không vững vàng, anh nhanh chóng đi về phía cô nói nhỏ nhẹ:
- Anh gọi điện mà thấy em tắt máy.
Kiều Thư gượng gạo cười:
- Chắc là hết pin, hôm qua em quên sạc. Anh đợi lâu chưa? Em đi ra chỗ mẹ, rồi về qua nhà một chút.
- Không lâu, chỉ là hơi lo lắng. Từ sau không nên đi muộn quá. Lên nhà thôi.
Trần Tú khẽ cười, choàng tay qua vai Kiều Thư, tự nhiên kéo cô lên nhà. Để
lại một ánh nhìn luyến tiếc đằng sau mà Kiều Thư vẫn chưa thể nhìn thấy. Cô tự trấn an lại bản thân, hiện tại người bên cạnh cô là Trần Tú, cô
đã vô tình với anh rât nhiều, không thể lại nhẫn tâm với anh, cô đã nói
là cố gắng một lần, vậy có chuyện gì cũng phải cố gắng hết sức một lần.
Kiều Thư thở dài nương theo vòng tay của Trần Tú. Vào đến nhà rồi, cô
ngả người xuống salong mệt mỏi nhắm mắt lại. Trần Tú hơi cười..phải anh
thích cái cách Kiều Thư thoải mái trước mặt anh. Trần Tú yên lặng ngồi
xuống, nhìn khuôn mặt Kiều Thư thanh tú nhưng mệt mỏi, đôi lông mi dài
khép chặt khẽ động, che đi cặp mắt chân thật. Chiếc mũi cao nhỏ xinh
cùng đôi môi hồng tinh tế mím nhẹ. Trần Tú nhẹ nhàng bế Kiều Thư lên, để cô nằm yên ổn trên giường, trong ổ chăn ấm áp, đặt nhẹ một nụ hôn trên
trán cô, rồi mới đóng cửa rời khỏi.
Kiều Thư đang mơ màng ngủ thì có một cảm giác như quen thuộc, lại như xa lạ…một chút gì đó mơn trớn trên da mặt cô, rất nhẹ nhàng, yêu thương, lại như phân vân, thương xót…
Kiều Thư muốn mở mắt ra để nhìn rõ những gì trước mặt, nhưng dường như
càng cố gắng lại càng không thể, cô chỉ lờ mờ thấy dáng hình quen thuộc
của Minh Tùng đang ngồi bên cạnh mình, thấy anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc
cô…là bản thân mình đang mơ sao? Chỉ nghe đến anh thôi đã mơ về anh như
vậy ư??? Kiều Thư nhẹ vươn bàn tay của mình ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt
mờ ảo kia, một cảm giác chân thật sâu lắng đánh thẳng vào trái tim khiến cô nhăn mặt vì chút đau ấy. Một giọt nước khẽ tràn ra khiến hình ảnh
trước mắt lại càng nhạt nhòa, cô nắm lấy bàn tay quen thuộc, nhưng bàn
tay ấy lại nhanh chóng thu về, bóng hình cũng rời đi khiến Kiều Thư
choàng tỉnh, đưa tay với lấy nhưng không kịp, chỉ thấy nước mắt đã ướt
đẫm mặt, nhìn lại thì một khoảng gối cũng thấm ướt…là giấc mơ…chân thật
đến thổn thức, mờ ảo mà lại như rõ ràng đến đau lòng… Kiều Thư vòng tay
ôm chặt lấy đầu gối, thu người lại…Minh Tùng…vì sao không thể thoát khỏi anh, kiếp trước là cô đã nợ anh điều gì ư???
Cũng không ai biết có
một người đang thở gấp gáp ở phòng khách nhà Kiều Thư, Minh Tùng mặc một bộ đồ thể thao xám bạc, đang tự mình khôi phục lại lý trí của bản
thân…nhưng anh nhắm chặt mắt lại, đau đớn ôm lấy ngực mình ngồi thụp
xuống…có ai hiểu được cảm giác của anh khi nhìn thấy Kiều Thư, khi thấy
cô ấy vô thức chảy nước mắt…anh đã tổn thương cô đến mức nào đây? Cô đã
phải chịu đựng nỗi đau, nỗi mất mát ấy như thế nào? Ông trời…có phải đã
quá đùa cợt với tình yêu của anh hay không?
Một người ôm chặt lấy
khuôn mặt mình ở trong phòng, còn người bên ngoài lại ôm chặt lấy trái
tim mình đang nhức nhối…vậy liệu họ có thể hay không một lần chấm dứt
thực tại vô tình này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT